Hoàng hôn đang buông dần xuống bao phủ núi đồi, gió thổi vù vù bật cả tóc tai, Lan và Hồng đang trên đường lái xe về thăm nhà và dịp Tết Nguyên Đán ở Houston. Cảnh vật chung quanh họ rất bình thường như ngày nào của khí trời Texas. Nói cách khác, là không có dấu hiệu gì đặc biệt trong vòng chu vi mấy cây số. Lan nhấn nút cruise control cho chiếc xe chạy dọc trên xa lộ ở tốc độ 100 miles/hr vì biết rằng không có cảnh sát ở quanh đây vào lúc này. Dù cảnh sát có ở đây đi chăng nữa thì họ dường như cũng mặc kệ vì chỉ muốn mau chóng về đến nhà sau một buổi học vất vả ở Dallas.
Hồng xao lãng nhìn khung trời màu hồng thật là đẹp của buổi hoàng hôn ở cuối chân trời. Thình lình nàng bị giật mình bởi Lan thúc cùi chỏ vào Hồng và hỏi:
– Hồng, mày có thấy gì không?
Hồng dịu cặp mắt và trả lời:
– Tao đâu có thấy gì đâu, cái gì dzậy?
– Mày không thấy thiệt hả. Có một vệt sáng xẹt xuống trước mặt, tốc độ nhanh kinh hồn. Mày để ý kỹ xem trước mặt có gì không?
Lan cho xe giảm tốc độ khoảng 70 trong khi Hồng tiếp tục dụi mắt và bắt đầu để ý kỹ ở phía trước mặt và nhũ rằng chuyện gì đang xảy ra ở phía trước. Có phải là tai nạn xe cộ? Máy bay rớt? Nhìn một lúc chẳng thấy gì Hồng nhún vai tỏ vẻ “who care!” Và chỉ muốn lim dim ngủ vì nàng đã lái gần hơn hai tiếng rồi. Nhưng điều đó không thể nào làm được…
Lan dường như yên tâm hơn khi không còn thấy dấu hiệu vệt sáng ban nảy nữa và bắt đầu tăng tốc. Đi được chừng hơn 10 miles thì có một quần sáng thật lớn ở trước mặt, Hồng thấy lờ mờ một hình dạng một chiếc dĩa bay mà nàng có dịp xem phim đang ở thù lù ở trước mặt. Không tin vào mắt mình nàng cho xe chậm lại để ngắm nhìn cho kỹ…
Bỗng xa xa một người thanh niên đứng gần đó đưa tay lên vẩy lia lịa. Bụng của Hồng thót lên và đánh rộn rã, và miệng của nàng bỗng khô quánh vì sợ. Hồng lúc đó tự hỏi là Lan đã thấy chuyện gì lúc nãy vậy? Người thanh niên này đang làm cái gì ở giữa khu vực vắng vẻ như thế kia? Hình như chiếc dĩa bay thì phải? Ngộ quá!
Lan và Hồng cho xe chạy vù ngang mặt người thanh niên đó. Hồng thở dài thoải mái day qua nói với Lan:
– Phiu u… cảm ơn mày nghe, tao không muốn rước người thanh niên đó đâu, không chừng là ma đó! Hay là người của hành tinh khác xuống đó. Cái đĩa bay hay là cái đó chắc là của anh ta rồi.
Nhưng Hồng vừa nói dứt lời thì bỗng Lan từ từ cho xe chậm lại và dừng hẳn. Sau đó Lan cho xe de lại về phía người thanh niên đang đứng mặc cho Hồng đưa cặp mắt lo sợ về phía Lan.
– Trời ơi! Mày định rước anh ta lên xe hả! Mày có điên không?
Bỗng Lan quát to lại:
– Mở cửa sổ đi, mày không biết thương người gì hết, biết đâu anh ta đang bị thương thì sau. ‘Cứu một người hơn xây bảy tháp phụ đồ’, mày không nghe nói sao?
Hồng bỗng phát giác ra điều gì đó không bình thường ở đây nhưng nàng vẫn kéo cửa kính xe xuống và cố gắng ép người vào sát vách xe hy vọng là Lan nhìn không lầm là anh ta đang bị thương và cần quá giang thôi chứ không có gì khác. Lan nhìn chằm chặp vào Hồng rồi nghiêng qua nói với chàng thanh niên đứng trên đường:
– Anh có sao không, anh?
Người thanh niên đó cúi xuống về phía cửa sổ nơi Hồng đang ngồi. Hồng sợ quá nép người về phía sau. Trong cái bầu trời u u của màn đêm Texas bỗng có một làn gió lạnh thổi tạt qua, và Hồng bỗng thấy ớn xương sống lưng. Hồng lén nhìn lên về phía người thanh niên đó.
Trời ơi! Anh ta đẹp trai quá! Chắc anh ta là một siêu người mẫu đây mà! Vầng trán cao thông minh, vai rộng năm tấc, lưng to và có khuôn mặt chữ điền rất là đàn ông. Tại sao một người mẫu lại đứng ở một nơi hoang vắng như thế này vào giờ này chứ?
Anh ta nói:
– Cảm ơn đã ngừng xe, hai em có thể nào cho tôi quá giang không?
Giọng nói đó sao mà trầm bổng! Hồng bỗng cảm giác da thịt được sưởi ấm trong giọng nói đó. Giọng nói của anh ta thật ngọt ngào, dễ chịu, và có sức lôi cuốn nào đó làm Hồng như muốn mở cửa ra ngay tức thì để đón anh ta vào.
Anh ta dường như nhìn thẳng vào Lan đang ngồi với cái miệng há hốc vì vẻ đẹp của anh chàng này. Trông anh ta như là Brad Pitt vậy đó!
Lan nhũn nhặn trả lời bằng cái giọng đã “chịu đèn” anh ta:
– Um… Đương nhiên là được rồi, anh lên xe ngồi ở phía sau đi nhé!
Sau khi anh chàng lên xe thì Lan lẩm bẩm tự trách thầm mình: “Trời ơi! Lan à! Sao mày dễ dãi quá vậy, lại cho một người đàn ông lạ mặt lên xe vào lúc này? Nhưng thôi trễ rồi, anh ta đã ngồi xuống ghế rồi!”
Bỗng Lan lên tiếng:
– À, Hồng, mày lái xe thế tao một chút nhé! Tao bỗng nhiên thấy hơi mệt.
Lúc đó Hồng day qua định trả lời với Lan là “Được”, thì Hồng cũng phát giác là anh chàng nọ đang cười mỉm chi nhìn nàng. Hồng bỗng thấy xao xuyến trong lòng vì nụ cười thật dễ thương của anh ta. Hai đôi má lúm đồng tiền trông mới có duyên làm sao!
Lan bước ra khỏi ghế tài xế và ngoài dự liệu của Hồng, Lan mở cửa sau để ngồi chung với anh chàng đẹp trai.
Lan nói: “Hơi mệt, ngồi ở sau này thoải mái hơn!”.
Lúc này cả hai không để ý, anh chàng đẹp trai bỗng thoáng lên ánh mắt sáng ngời như sao.
Sau khi Hồng đổi chỗ cho Lan, thì bắt đầu đạp chân ga và cho xe chạy. Kim đồng hồ tốc độ bắt đầu tăng lên cho tới số 90, và Hồng tiếp tục thả lỏng tư thế trên xa lộ vắng vẻ. Khi đi được chừng năm miles Hồng bỗng liếc nhìn phớt ra sau kính chiếu hậu và bỗng thấy rạo rực khắp thân thể khi bắt gặp anh ta đang nhìn nàng say đắm.
Cặp mắt của anh chàng đẹp trai dường như muốn thu hết hồn của Hồng vào trong đó. Chúng nó như cặp mắt mèo sáng hoắc trong đêm 30 tỉnh mịch làm Hồng vừa vui vừa sợ. Hồng cố gắng tìm kiếm Lan ở phía sau, nhưng Lan nằm khuất sau tầm nhìn nên chẳng thấy được.
– Em đẹp lắm! Tôi chưa từng thấy ai đẹp như em hết.
Hồng nghe người thanh niên nói chuyện và giọng của anh ta dường như có sức mạnh vô hình nào đó thu hút Hồng vào trong. Sức mạnh đó càng lúc càng mạnh như một luồng nam châm áp bức bầu không khí chung quanh. Chân ga của Hồng càng lúc càng mạnh. Hồng hoàn toàn không còn biết là anh ta đang nói gì chỉ nghe những tiếng chát chúa bên tai. Lát sau thì Hồng có thể liếc nhìn thấy Lan trong kính chiếu hậu, và thật là “khủng khiếp” đối với Hồng khi thấy Lan đang ngủ mê, đầu của nàng tựa vào vai của anh ta trong khi anh ta đang choàng tay ôm Lan vào lòng. Hồng tự nhủ:
– Thôi, chết rồi! Anh ta có tà ý đây mà. Mình phải làm sao đây?
Anh thanh niên đó nhìn Hồng một lần nữa và nhìn chăm chăm. Anh ta còn cười duyên đưa cặp mắt sáng như viên ngọc về phía Hồng.
– Hãy cho xe ngừng lại – anh ta nói nhỏ nhẹ như chắc như đinh thép.
Không biết một động lực nào mà Hồng đã ngoan ngoãn cho xe ngừng lại ngay lập tức. Cả ba ngồi đó trong bầu trời đen kịt chỉ có tiếng rịt rà của máy xe và tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Lan. Chung quanh tiếng côn trùng ọ ẹ vang rền. Hồng bất giác thấy sợ vô cùng. Thôi rồi, không biết phải làm sao đây!
– Tất cả ra ngoài – anh thanh niên bỗng lên tiếng ra lệnh.
Trái tim của Hồng bỗng khua lên như trống trận. Anh thanh niên đó bước ra khỏi xe trước và đi bộ vòng qua để mở cửa bên phía của Lan. Anh ta giúp Lan bước ra mặc dù Lan vẫn còn đang ngáy ngủ. Hồng theo dõi, tò mò, và run sợ.
Anh ta quay qua Hồng và nói:
– Không có điều gì sẽ hại cho người bạn của em và em đâu. Em có hiểu không?
Hồng gật đầu nhưng hãy còn lo lắng lắm! Anh thanh niên đẹp trai dường như đọc được ý nghĩ đó của Hồng liền nói:
– Chắc em không tin lời của anh nói chứ gì.
Hồng liếc nhìn chàng thanh niên đó lần nữa và lắc đầu ngây thơ nói:
– Không, tôi không tin. Tôi không biết anh là ai và tôi cũng không muốn biết.
Anh thanh niên đó bỗng thoáng nét buồn trên khuôn mặt nói:
– Họ đã nói là thế mà…
Chỉ trong tích tắc anh ta liền xuất hiện trước mặt của Hồng, nhìn chằm chằm vào mắt của Hồng bằng tia sáng hoang dại. Hồng kinh ngạc giật mình. Rõ ràng là mới thấy anh ta đứng bên kia, sao lại đứng đây. Thiệt không tin vào mắt mình. Hồng nhìn lại, ngạc nhiên và chết điếng. Nàng tiếp tục nhìn anh ta như thưởng thức một điều gì đó vô cùng tuyệt vời. Vừa sợ vừa thích. Ánh mắt chàng ta giữ Hồng trong tia sáng vô hình dường như không thể tách rời giữa hai người họ. Nó cứ giữ Hỗng mãi như thế, không động đậy, không có sức kháng cự. Một lát sau, anh ta nói nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm đều đều như người máy robot:
– Không có điều gì làm hại em hết. Chúng tôi chỉ muốn kiến thức, chúng tôi muốn thấu hiểu, chúng tôi muốn sự hài hòa của vũ trụ.
Nếu Hồng đã có một chút tự chủ nào đó, Hồng đã sẽ cười lớn ra ngoài vì lời nói “hoạt họa” của anh ta. Nhưng một lý do nào nó lúc đó, tại đó mà làm cho nàng cảm thấy lời nói của anh ta không buồn cười chút nào. Mọi thứ anh ta nói đều có nghĩa khi ánh mắt hoang dại của anh chàng tuấn tú chiếu sáng vào mắt của Hồng. Trên đầu anh ta phát ra những tia điện quang thật là kỳ lạ vô cùng. Khi đó nàng thấy rõ tóc của chàng vàng hoe óng ánh. Khuôn mặt đẹp như thiên thần. Nàng như ngây dại trong chốc lát.
Anh ta tiếp tục nói bằng cái giọng đều đều:
– Chúng tôi tới nơi đây để học hỏi xứ sở của em. Chúng tôi tới để trau dồi thêm kinh nghiệm. Chúng tôi rất muốn em chỉ cho chúng tôi khoái cảm bản năng của động vật trên quả đất. Lan đã được lựa chọn. Và cô ta sẽ không bị hề hấn gì.
Điều gì đó đã khuấy động trong lòng của Hồng: “Tại sao Lan bị chọn để cho họ học hỏi. Họ là ai chứ, ‘khoái cảm bản năng động vật’ là gì? Tại sao không chọn mình. Mình muốn hỏi anh ấy quá, nhưng mình dường như bị anh ấy thôi miên trong ánh mắt ma lực của chàng rồi làm sao mà mở miệng được.”
Anh ta nhìn Hồng như đọc được ý nghĩ trong đầu của nàng rồi nhoẻn cười nói:
– Em có muốn biết tại sao em không được chọn không.
Hồng chưa kịp nói “Có”, bởi vì nàng không thể nói được. Thì anh ta đã nói tiếp:
– Cô ta được chọn bởi cô ta có chấp nhận lòng tin ở chúng tôi. Khi chúng ta thông tin liên lạc với nhau lần đầu tiên, em dường như chống cự. Nhưng cô ta thì không, vì thế nên cô ta được chọn.
Bỗng nhiên Hồng thắc mắc trong lòng: “Anh ta nói gì thế kia, ‘liên lạc lần đầu tiên’. Lúc nào thì chúng ta liên lạc thế? Chắc anh ta bị mát dây chăng?”
Hồng không hề biết anh ta đang nói gì nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói:
– Em sẽ không bị sao cả và cô ta sẽ được mang trả lại an toàn. Đó là điều đã được quyết định từ trên kia không phải là ý của tôi – Anh ta nói và chỉ tay lên trời và nhìn lên đó, lúc đó Hồng cảm giác như thoát khỏi ma lực tia mắt.
Hồng tự nhủ, “Đã quyết định? Trời đất quỷ thần ơi, anh nói gì thế, ‘chấp nhận’? Thôi đi anh đẹp trai ơi, tôi không biết anh là ai hay là từ đâu tới, nhưng tôi sẽ chỉ cho anh biết thế nào là chấp nhận. Và tôi cũng sẽ chỉ cho anh biết thế nào là khoái cảm bản năng của loài người trên trái đất. Làm bộ làm tịt muốn làm tình với bọn này chắc. Nhưng không sao, muốn thì tụi này sẽ chìu. Sẵn anh ta đẹp trai vô cùng. Mình thích quá!”
Anh ta bỗng nhìn Hồng chằm chằm và nói điều gì đó không rõ. Hồng thình lình chụp lấy anh ta ngay ngực và đẩy thẳng vào sườn xe. Cặp mắt anh ta mở to tròn xoe nhìn Hồng chăm chăm như muốn thôi miên Hồng thêm một lần nữa, nhưng Hồng đã nheo mắt để rào cản tia sáng ma lực đó lại. Không có bút mực nào tả hết cảnh lúc đó, Hồng xé rách cái áo sơ mi trên người anh ta ra. Anh ta mặc áo áo cũng giống như ai nhưng hình như áo được chế tạo đặc biệt bằng một loại tơ nào đó không có trên quả địa cầu. Ngực của anh ta phơi bày ra trước mắt của Hồng thật là nở nang cuồn cuộn. Thịt săn chắc và cứng cõi vô cùng tuy có hơi khác với loài người như tựu chung thì da thịt hẳn hòi.
Lúc đó anh ta bảo Hồng hãy ngừng tay và lui xuống. Giọng nói của anh ta sao mà như vang vang chuông vỡ thu hút Hồng vào trong đó. Hồng bỗng thấy tức giận vô cùng nhưng đồng thời nàng cũng thấy khắp thân thể rạo rực một sự cuồng nhiệt hấp thụ của người khác phái. Nàng thấy nóng bức khó tả, hạ thể như tiết ra dung dịch nào đó. Bấy lâu nay nàng ao ước có một người đàn ông để âu yếm nhưng sắc đẹp của nàng chỉ là bình thường nên đã không đạt được ước nguyện. Giờ đây gặp được người như thế này nàng làm sao bỏ qua cho được.
Hồng nghiêng người tới và ôm chầm chàng trai đẹp đẽ đó để đặt lên ngực chàng ta nụ hôn say đắm. Anh ta bỗng há hốc miệng, chết điếng, và ngã người ra sau tựa lên sườn xe vì hành động bất ngờ của Hồng. Bỗng Hồng nghe tiếng rù rì lạ thường trong lồng ngực của anh ta cứ như tiếng nước đang sôi ùng ục trong đó. Hồng ngưng lại, ngạc nhiên và lùi lại một bước để dò xét. Anh ta dựa vào thành xe đưa cặp mắt ngước lên trời nói tiếng gì đó như là ngôn ngữ của người hành tinh khác.
– Hezdfu houqzui ljoqueru lukimula maquetoroi!
Hồng kinh ngạc nhìn anh ta rồi lại nhìn qua Lan. Lan vẫn còn đứng đó, mắt đã nhắm. Nhưng chân vẫn vững, trông nàng như đang ngủ đứng thì phải. Hồng nói thầm, “Xin lỗi, Lan đáng lẽ mày được chọn, nhưng tao không kềm được lòng tao trước sự quyến rũ chàng”, rồi nàng quay qua anh chàng đẹp trai.
Anh ta nhìn Hồng, giọng nói của anh ta trở nên ồm ồm như cái máy:
– Em muốn thỏa mãn cho tôi?
Hồng gật đầu đồng ý và nhìn thẳng vào hạ thể của anh ta giờ đã căng phồng trong lớp vải đặc biệt màu đen bóng như quần da.
Anh ta đứng lặng đó thêm vài giây và bấm vào cái nút ở đằng sau lưng, rồi nói:
– Em có thể làm được rồi!
Hồng khẽ nói, “cảm ơn, anh!” Rồi bước tới để cởi cái phéc mơ tuya quần của anh ta xuống. Bên trong có một vật cứng và dài rớt ra ngoài. Trông nó không giống của một người đàn ông nào trên quả đất. Hình thù nó quái dị, vừa dài và to kinh khiếp gai góc sần xù, cái đầu thì bóng láng màu xanh lá cây.
Hồng kinh hãi khi nhìn thấy vật đó và té ngửa ra đằng sau.
Trong đời của nàng chưa bao giờ gặp được một vật kinh khiếp như thế kia, “Tại sao chàng đẹp trai như thế mà lại có dương cụ khiếp quá.” Nhưng lúc này Hồng đã thấy rạo rực khắp người rồi, nàng chỉ muốn thỏa mãn dục tình đang giày xéo trong lòng của nàng thôi.
Vẻ đẹp của anh ta dường như đã làm giảm đi sự ghê gớm ở chàng.
Nàng ngắm nó chừng một lát cho bớt sợ rồi từ từ bò tới đưa bàn tay chạm vào.
Một cảm giác thật lạnh như băng giá lan tràn khắp đôi tay của nàng.
Nàng bỗng thấy bớt sợ khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của chàng.
Nàng liền chấp đôi bàn tay thành hình vòng cung bó quanh dương cụ của người hành tinh và vuốt.
Một lúc sau dương cụ cương lên, nhưng tia gân sần su càng căng to hơn lúc trước làm cho nàng vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
Nàng bèn đưa miệng trờ tới phía trước và liếm thử vào cái vật xanh xanh đó.
Bỗng Hỗng cảm giác anh ta giật bắn người lên khi chót lưỡi của Hồng quấn quanh “đầu thể” của anh ta.
Khi đó nàng mạnh dạng ngoạm cả miệng vào thì anh ta thở hổn hển cùng với tiếng nấc ngắt đoạn.
Tiếp tục, Hồng tới và lui, lưỡi của nàng đánh nhịp từng hồi, hai hàm răng của nàng cũng khéo léo cù cưa nhẹ nhàng trên cái sần sùi dài ngoằng.
Nước nhờn màu tím tiết ra khắp nơi dương cụ không riêng chỉ nơi đầu khấc.
Bàn tay của Hồng lúc này đã nhớp nhúa chất nhệch nhạt.
Nàng càng lúc càng hăng hái hơn và hơi thở của anh ta mỗi ngày một lớn với cặp mắt như có tia sáng phát lên từng hồi chớp chớp liên tục giữa khung trời u tối.
Nếu đứng xa xa cứ ngỡ là ánh đèn của xe police.
Hồng nhìn lên và không như lần trước, nàng mạnh dạn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
– Anh, hãy cởi quần ra luôn đi!
– Quần?
…
Hồng không cần giải thích cho mệt, nàng nắm lưng quần của anh ta và giật mạnh xuống. Toàn phần hạ thể của anh ta phơi bày trước mặt của Hồng, tất cả hoàn toàn trống trơn không một sợi lông như nàng tưởng. Chàng tuyệt nhiên không có đôi ngọc hoàn như loài người trên trái. Thiệt ngộ quá! Nhìn dương vật của chàng, Hồng nghĩ tới con kỳ nhông xanh xanh đỏ đỏ nàng thường thấy trong các phim khoa học ở đài Nature. Nó không mọc ra từ giữa hai đùi mà mọc ra từ lỗ rốn của chàng.
Hồng tiếp tục nhìn vào ánh mắt ma lực của anh ta và từ từ đưa miệng sát vào giữa hai đùi nơi con kỳ nhông đang sừng sững đưa mắt nhìn nàng. Vẫn nhìn lên, Hồng “chạy” lưỡi dọc theo bên trong đùi. Anh ta giật bắn người và phát lên tiếng rên lạ thường mà Hồng chưa bao giờ nghe qua. Đại loại như là “Hejiu Balaekuza Kenumeojos”. Hồng bỗng có cảm giác rợn người nhưng gợi cảm vô cùng.
Khi Hồng cho tất cả vào sâu trong cuống họng, phần còn lại nàng dùng hai tay để xoa bóp. Anh ta bỗng rên rỉ, mỗi ngày mỗi lớn làm cho Hồng thích thú vô cùng. Chất nhờn làm bằng dung dịch gì đặc sệt giống như thứ chè “tà sọn” cứ bám víu lấy lưỡi của nàng, khó khăn lắm nàng mới nuốt vào trong miệng. Tiếp tục nhìn lên, Hồng thấy anh ta ngã người hoàn toàn ra thành xe, hai tay dang xa, đầu ngã ngửa, nhìn lên trời, hai chân banh rộng, trong khi nếm những vị ngọt trong mình của anh ta tiết ra từ “nơi đó”.
Bỗng Hồng thấy đôi bàn tay chộp lấy đầu nàng bóp chặt lại, “Đừng ngưng”. Giọng nói đó như vang dội trong tai của Hồng và nàng tiếp tục “bủa vây” càng lúc càng mạnh hơn. Nàng muốn làm cho anh ta “tới chỉ” và muốn chỉ riêng cho anh ta thôi. Nàng còn muốn chỉ bày cho anh ta biết khoái cảm bản năng của loài người là thế này đây nên cắn răng chịu đựng cho chàng bóp chặt đầu mình. Tuy đau mà thích!
Và cứ thế tiếp tục cho tới một lúc, Hồng cảm thấy như một luồng sức mạnh vô hình chạy rần rần trong cơ thể của anh ta mà nàng như không thể cản lại được. Sức mạnh đó truyền qua người của nàng làm cho nàng khoan khoái vô cùng. Anh thanh rên rỉ của chàng như tăng lên tần số cao cấp làm cho nàng như không còn chịu được nữa, ù cả hai tai.
Cuối cùng, anh ta cong mình phun ra một tia nước lạnh mát vào miệng của Hồng. Hồng đưa hai bàn tay bấu chặt vào mông của anh ta, kề miệng sát hơn để uống hết thứ nước đó. Nó giống như là loại sinh tố mãng cầu mà nàng rất thích uống. Tuy chỉ khác là màu đen kịt như chí – mà – phủ.
Hai bàn tay của anh ta đặt lên đầu của Hồng một lần nữa, giọng nói của anh ta dường như truyền âm vào đầu của Hồng.
– Cho phép tôi làm em!
Lúc đó Hồng chỉ biết nhũ thầm: “Trời ơi, anh ta muốn làm tôi?”
Hồng ngước nhìn anh ta trong khi anh ta cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt thỏa mãn.
Anh ta nói nữa, “Cho phép tôi nghe.” Anh ta bắt đầu kéo Hồng quay lại để tựa lưng vào thành xe.
Hồng mặc một chiếc áo gió và quần jeans. Bằng một hành động, anh ta kéo phăng cái áo gió của Hồng ra, Hồng chớp mắt ngạc nhiên. Anh ta cố gắng giật luôn cái quần jeans của Hồng luôn, nhưng quần của nàng quá chắc đã làm cho nàng suýt bổ nhào. Anh ta nhìn nàng, bỗng hiện nét ngạc nhiên và buồn bã trên khuôn mặt.
– Nó không đúng như em làm.
Thì ra anh ta tưởng Hồng giật được quần của anh ta xuống thì anh ta cũng có thể bắt chước. Hồng lắc đầu bảo:
– Nhìn nè!
Hồng đá đôi giày Nike sút ra. Nhìn thẳng vào mặt anh ta, Hồng từ từ mở nút quần và cho đôi bàn tay chạy dài trên hai đùi thon thon, rồi vòng qua cái mông đầy nhựa sống.
Nhoẻn một nụ cười, Hồng từ từ như trêu ghẹo sự tò mò của anh ta bằng cách kéo phéc mơ tuya chầm chậm xuống. Ánh mắt của anh ta dõi theo từng ngón tay búp măng của Hồng đi từng ly một xuống. Hồng lòn tay vào trong quần jeans và bắt đầu “mở khóa”. Nàng kéo lên rồi lại kéo xuống. Được một lúc thì cái quần jeans đã xệ xuống ngang đầu gối, Hồng xoay người 90 độ và lắc lư cái mông tròn lẳn về phía anh ta như khêu gợi. Anh ta nhìn chòng chọc vào cái mông đó không chớp mắt. Điều gì đang xảy ra trong bộ não của người hành tinh, Hồng không bao giờ biết cả!
Hồng cởi luôn cái quần jeans ra trong khi anh ta nhìn quần lót của nàng một cách tò mò. Hồng nói với anh ta là:
– Anh cởi giùm em đi, từ từ và nhẹ nhàng!
Anh ta ngoan ngoãn bước tới sát bên Hồng và cho tay vào ngay lưng quần lót và bắt chước Hồng từ từ tuột nó xuống.
Lúc này, Hồng buột miệng nói, “Trời ơi, sao mà ngây ngất thế! Ôi bàn tay của chàng chạm vào nơi đó!”
Hồng đứng đó, khỏa thân dưới ánh mắt soi mói dò hỏi từ anh ta. Anh ta nhìn vào ngực của Hồng tò mò ngắm nghía và nhìn xuống “cái ụ” đen bóng bẩy của nàng khéo che đậy lên trên khối thịt nhỏ đang phập phồng bên dưới. Hồng nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên thích thú trong khi “cái đó” từ từ căng phồng chĩa về phía trước, càng lúc càng dài. Hồng nhìn lên và bắt gặp anh ta đưa nụ cười có má lúm đồng tiền về phía nàng.
– Anh thích “cái đó” của em hơn là của anh.
Hồng nghe nói thế thì không khỏi phát cười khi cặp mắt của anh ta trải dài trên thân thể của Hồng và nàng cảm thấy hai nhũ đầu săn lại như người ta chà cục nước đá lên đó. Nàng thắc mắc thầm, “Đây có phải là một giấc mơ?”
– Cho phép tôi… – anh ta nói thêm lần nữa.
Không đợi cho Hồng trả lời, anh ta quỳ xuống giữa hai chân của Hồng. Trong tích tắc của cơn gió thoảng qua, anh ta đã tìm được “hạt cực lạc” của Hồng. Hồng nấc lên thành tiếng trong đêm khuya tĩnh mịch. “AHHH… GRRRRR”
Lưỡi của anh ta như là cái máy rung trị liệu của các nhà Đông y sĩ. Nó lắc léo như đi xuyên vào giữa trái tim của nàng. Hồng nấc càng lúc càng lớn “AHHH… OHHH”, nàng dường như cứng mình trong cực lạc.
Đôi bàn tay của anh ta đặt ở ngực của Hồng bóp chặt. Hồng la toáng lên, “Ui da, đừng mạnh quá!”. Lập tức, anh ta thả lỏng và Hồng có thể nghe anh đang nói lời xin lỗi trong cuống họng.
Đôi bàn tay của chàng tìm vào nhũ đầu của Hồng, lưỡi của chàng cùng lúc len lỏi vào giữa “động hoa vàng” của nàng. Hồng rên rỉ:
– Đây… là khoái cảm bản… năng của loài người… mà em muốn chỉ cho anh đó! “UHHH… AHHH… OHHH”
Hồng không thể nào chống chọi lại khoái cảm đang dâng tràn lên nữa, nàng la hét và kéo đầu của anh sát vào giữa hai đùi trong khi đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của anh ta, hơi thở của nàng dường như gắt gỏng không đều “ÔI SƯỚNG QUÁ… S… Ư… Ớ… N… QUÁ!”
Hồng đã “ra”!
Hồng kéo anh ta sát vào người và đặt lên môi anh ta một nụ hôn quyến rũ. Bàn tay của nàng ôm choàng lấy anh ta và siết chặt. Da thịt của anh ta thật là ấm áp và trơn tru. Lạ lùng. Khêu gợi nữa. Môi của anh ta mộng ướt, hơi thở thơm tho ấm nóng.
Hồng cảm giác một ngón tay của anh ta đi vào giữa hai đùi của nàng, bất giác làm cho Hồng tự nhủ, “Không biết anh ta học điều này ở đâu, rõ ràng là anh ta rất thông minh, có lẽ đã học từ mình?”. Hồng cũng cho bàn tay bóp chặt nơi “ấy” của anh ta và xiết mạnh. Điều đó chẳng những làm cho chàng đau mà trái lại làm cho chàng thích thú vô cùng. Nàng cảm giác một sự co bóp ở bên trong của chàng. Cả hai thình lình phát ra thành tiếng kêu khoái cảm. “AHHH… jereoxiuoime… OHHH… erouzlukej…”
Anh ta hôn Hồng. Hai cái lưỡi nhảy múa trong điệu vũ khêu gợi và say đắm. Nước miếng của anh ta tuy thơm nhưng rất lạ, không giống như của con người. Nó có mùi giống như mùi nước trà chanh pha sữa. Dù vậy Hồng lúc này có vẻ không còn màng đến chuyện đó. Môi quyện môi với những hơi thở gấp gút, Hồng dường như đã bước chân ra mé của cực lạc khoái cảm.
Ngón tay của anh ta như là máy chạy điện xoáy sâu vào bên trong và Hồng thét lên một lần nữa định “ra” lần thứ hai, nhưng nàng bỗng kéo bàn tay của anh ta ra.
Hồng mở mắt ra nhìn anh ta và anh ta nhìn nàng với ánh mắt hối hận.
– Anh không làm đúng chăng?
– Ồ, không anh làm đúng lắm, em thường không có cảm giác sung sướng như thế bao giờ, rồi nàng cười.
– Tại sao em lại kéo tay anh ra?
Tại sao? Hồng đứng đó run run và thở dốc. Tại sao nàng lại bảo anh ta ngừng? Anh ta rõ ràng là không vội vã nên đâu làm mình đau! Hồng càng nghĩ về điều đó thì càng thấy không có lý do gì nàng phải kéo tay anh ta ra. Hồng liếc sang Lan, Lan vẫn đứng đó không nhúc nhích.
– Xin lỗi Lan. Đáng lẽ mày phải hưởng thụ những thứ này mới đúng.
Anh ta hỏi nữa, “Tại sao?”
Hồng nhìn anh ta và chợt hỏi, “Anh có tên hay không?”
Anh ta nhìn thẳng vào Hồng và gần như mỉm cười nói:
– Tên của tôi không có nghĩa gì với em cả. Nếu tôi nói ra em cũng không nói được. Vậy em có tên nào để gọi cho anh không thì đặt cho anh đi?
Hồng thoáng nghĩ và nói:
– Thế thì em gọi anh là Thiên Nhân nghen vì anh từ trên trời xuống đây.
Chàng nhìn nàng mỉm cười nói:
– Thiên Nhân, Thiên Nhân! Tốt quá, tôi thích tên này lắm!
– Thiên Nhân, em không biết lúc nảy tại sao em lại bảo anh ngừng tay. Anh có thể nào tiếp tục làm không?
Cặp mắt của anh ta quét sang Hồng một tia sáng cực mạnh khi đưa bàn tay trở về vị trí cũ ở động hoa vàng.
Bàn tay của Thiên Nhân, cái lưỡi của anh ta, thân thể của anh ta bỗng trở thành thế giới của riêng Hồng. Hồng cảm giác những cái tuyệt vời mà trong mơ còn chưa thấy được. Hồng chỉ cho Thiên Nhân những thứ mà anh ta chưa bao giờ biết được ở một hành tinh thứ ba trong vũ trụ này. Cả hai chỉ dẫn cho nhau những khoái cảm bản năng của riêng tư mỗi loài. Anh thanh của Thiên Nhân tạo ra khi tới cực điểm làm cho Hồng như muốn chết điên vì khoan khoái.
Một lát sau, Hồng nằm ngửa ra trên đầu xe dang hai chân ra xa.
Thiên Nhân đứng trước đầu xe chừng một thước và từ từ nâng “bộ phận” lên cao như con rắn hổ mang phồng má dài ngoằng về phía nàng.
Nó càng lúc càng dài ra, 1 tấc, 2 tấc, 1 thước và cuối cùng nó lần mò tìm cái “ngàn vàng” của Hồng để len lỏi chui vào trong.
Hồng có cảm giác vật gì to cỡ con rắn lớn sần sùi đang chui vào giữa hai đùi của nàng.
Tuy sợ, nhưng nàng thấy sung sướng lạ thường.
Cảm giác nàng có bây giờ hơn hẳn bạn trai của nàng làm cho.
Khi đó Hồng còn cảm thấy bên trong “bộ phận” của chàng nở ra một bộ phận khác nhỏ hơn như cái lưỡi rắn ngoe nguẩy khắp bên trong.
Hồng chỉ biết la oai oái, hai tay bóp chặt lấy nhũ hoa se sắt.
Từ hai bên “bộ phận” bỗng tách rời ra thêm hai bộ phận khác nhỏ hơn trườn tới sát mép của nàng và banh hai bên ra cho rộng hơn.
Bộ phận chính nhờ thế mà đi sâu vô trong.
Hồng cảm giác như một khối thịt cứng đâm xuyên suốt từ dưới chân lên tới đỉnh đầu của nàng.
Tuy rát buốt nhưng khoan khoái lạ thường.
Chất nhớt nhễu nhão xuống khắp đùi của nàng lan rộng xuống mũi xe.
Nàng mở mắt ra ngắm nhìn chàng trong lúc giao hợp bởi nàng rất thích nhìn người tình trong những lúc như thế này. Nàng bỗng giật mình khi trước mặt của mình đã không còn là chàng trai đẹp đẽ nữa mà là người hành tinh thực sự đang đứng trước mặt nàng. Toàn thân xanh lè đầy vẩy như cá. Hai mắt thật to. Đầu nhọn, mũi nhỏ và miệng dẹp. Thân thể liền lạc nảy nở như một người dũng sĩ. Bàn tay của chàng chỉ có bốn ngón, ngón nào cũng to như trái chuối và có móng sắt.
Tuy nàng chết điếng với thân hình dị hợm kin khiếp của Thiên Nhân. Nhưng cảm giác ở hạ thể của nàng thì lan tràn khắp cơ thể, làm mờ cả trí óc và thị giác của nàng. Trước mặt của nàng lờ mờ ẩn hiện chàng trai trẻ lúc nảy chứ không phải là Alien gớm ghiếc.
Thiên Nhân làm càng lúc càng hăng. Dương cụ mọc ra từ rốn của chàng quá to như muốn xé nát hai mép thịt của Hồng ra để chui vào sâu hơn. Hai bàn tay tám ngón của chàng nắm chặt lấy cổ chân của nàng để giữ thăng bằng cho những cú thúc vào thành xe. Những tiếng “kành kành” phát ra trong đêm vắng. Chiếc xe không còn nhịp nhàng như trước nữa mà như muốn bị hất lên hất xuống khỏi mặt đất chừng mấy tấc.
Thiên Nhân bỗng rú lên thành tiếng lớn kinh khiếp đồng thời tia sáng phát ra khắp mình mẩy của nó. Hai mắt nó quét sáng như hai cây đèn pin. Hồng bỗng cảm thấy một tia nước lạnh buốt tưới khắp thân thể mình như người ta đem một thùng kem đổ vào người của nàng vậy, nhưng tuyệt nhiên nàng không thấy lạnh mà còn thấy thích thú. Chất nước lạnh đó thật là nhiều đổ xuống mình nàng như mưa giông. Nàng đưa hai tay hứng lấy và bỏ vào miệng uống. Phần còn lại nàng trây trét lên đôi gò bồng đảo và lên mặt mũi tóc tai.
Một lúc sau nàng nằm vật ra xe mệt mỏi. Hai đùi nàng gác lên hai cánh tay to lớn của Thiên Nhân. Nàng rặn bụng để ép nước nhờn mát lạnh từ trong âm hộ ra. Nước nhiều quá thấm ướt cả đầu xe.
Thiên Nhân bồng nàng lên và nhấc bỗng nàng lên trời như một đứa bé. Khi đó nàng thấy trời đen tối bỗng chói lòa ánh sáng tứ phương. Nàng rán nhìn xem vật gì đang bay bay trên trời. Thì ra một chiếc đĩa bay ban nảy nàng gặp giờ đã cất cánh.
Thiên Nhân đặt nàng xuống đất và nói:
– Đến lúc anh phải đi rồi. Cảm ơn em đã cho anh biết thế nào là bản năng khoái cảm của loài người. Anh trở về hành tinh của ANH SẼ NHỚ MÃI VỀ EM, người con gái địa cầu xinh đẹp!
Hồng ngước nhìn Thiên Nhân từ từ bị chiếc đĩa bay hấp thụ bay vào không trung. Nàng đưa tay lên vẩy vẩy. Hai mắt của nàng bỗng nhòa lệ. NÀNG ĐÃ KHÓC! Hình bóng của Thiên Nhân cũng khuất dần khi ánh sáng đã mờ nhạt.
Hồng gom quần áo để mặc lại. Dìu Lan vào xe. Rồi ôm Lan khóc nức nở cho cuộc tình sớm nở chóng tàn giữa nàng địa cầu và chàng tinh cầu.
…
Mặt trời đang ló dạng qua vòm trời khi Hồng mở đôi mắt đầu tiên ngước nhìn. Nàng nhìn khắp chung quanh để dò la, và băn khoăn thầm hỏi, “Đây là đâu?”
Hồng đang ngồi trong xe. Chiếc xe đậu bên lề đường. Lan hãy còn ngáy ngủ ở cái ghế tài xế. Hồng nằm kề bên khều Lan.
– Lan, thức dậy. Sáng rồi!
Lan cục cựa, cặp mắt ngáy ngủ của nàng nhướng lên. Nàng nhìn Hồng trong mơ màng…
– Lan, chúng ta đi thôi. Trễ lắm rồi!
Lan chớp mắt thêm vài cái, cặp mắt của nàng dường như nhìn thẳng vào Hồng thốt lên:
– Ủa, Hồng hả. Mình đang ở đâu vậy nè! Mấy giờ rồi?
Hồng liếc cái đồng hồ trên tay, nàng không biết tối qua họ ngừng xe lúc nào.
– Tao không biết ở đâu, nhưng có lẽ suốt đêm mình ở đây? Mặc kệ, chúng ta đi thôi!
Lan ngồi thẳng lên và vươn vai nói:
– Thật là, tao bỗng có cảm giác thoải mái như chưa bao giờ có được từ cha sanh mẹ đẻ tới nay. Mày thấy sao?
Hồng cũng vươn vai và cũng ngạc nhiên với cảm giác khoan khoái lạ kỳ.
– Tao cũng vậy, thiệt thấy khỏe khoắn quá!
Lan nổ máy xe và họ tiếp tục hành trình về nhà.
Chiếc xe chạy được một lát thì đỗ ở một trạm xăng. Tại nhà vệ sinh, Lan và Hồng đã khám phá điều gì đó thiếu sót.
Thì ra Hồng đang mặc quần lót của Lan, và Lan mặc của Hồng. Họ nhìn nhau ngạc nhiên vô cùng. Những ý nghĩ vu vơ bay nhảy trong đầu của Hồng, “Tại sao mình lại mặc quần lót của Lan?”
Lan và Hồng không ai nói với ai lời nào, bước vào xe băn khoăn thắc mắc. Khi đó họ đã đi gần tới Houston. Lan cho xe chậm lại. Và khi họ chạy lướt qua một tấm biển treo lớn dọc đường, ở dưới tấm biển đó họ bỗng thấy một chàng thanh niên thanh tú cao lớn, trán rộng, vai to đang vẩy tay một cách vui vẻ về phía họ. Lan và Hồng nhìn anh ta, rồi lại nhìn nhau.
Nhưng khi họ quay đầu nhìn lại thì anh chàng đẹp trai đó đã biến mất.
Lan chợt hỏi:
– À, Hồng?
Bỗng Hồng giật thót người lên:
– Cái gì?
– Cái tên Thiên Nhân chắc Hồng biết?
Khi đó Hồng nhìn thẳng vào mắt của Lan, Hồng bỗng thấy tia sáng long lanh kỳ dị như mắt mèo và sáng chói như viên kim cương. Nàng chỉ vui mừng thốt lên rằng:
– Ôi, anh Thiên Nhân! Anh đã nhập vào người của Lan rồi đấy ư!
Bỗng bụng của nàng phình to ra và bắt đầu chuyển dạ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Làm tình với Ailien |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Sex với người ngoài hành tinh, Sex với quái vật |
Ngày cập nhật | 04/07/2024 03:59 (GMT+7) |