Xem ra trên thế giới này ngoài việc đọc thuộc mấy bài thơ ra mọi cái khác chàng đều như “mù chữ” cả. Lâm Vãn Vinh lúc này mới cảm thấy biết ơn sâu sắc người cha là giáo viên dạy văn tiểu học của mình, nếu từ khi chàng còn nhỏ không ép chàng học thuộc mấy bài thơ Đường Tống thì có lẽ bây giờ chàng đã thành kẻ mù chữ rồi.
Không phải tại mình không hiểu mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Lâm Vãn Vinh cầm chiếc bút lông và tự nhủ, ngày trước ở một lớp học thêm chàng đã từng tập viết bút lông, tam tự kinh cũng vẫn còn nhớ 12 chữ mà ai nấy đều thuộc làu làu.
Lâm Vãn Vinh thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Nguỵ lão Nhân, bây giờ cũng không còn cách nào khác đành phải như vậy thôi.
Cũng may may hắn da mặt cực dầy chưa bao giờ luống cuống mỗi khi gặp khó khăn, cầm chiếc bút lông và bắt đầu soàn soạt viết ra mười hai chữ “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn” lên tờ giấy, sau đó tay phải đặt luôn chiếc bút vào nghiên mực.
Trong lòng chàng đôi chút xao động, mấy chữ này nét viết hơi ẩu và xiêu vẹo, nhìn kỹ từng chữ thì có thể biết được đó là chữ gì nhưng nhìn tổng quan mà nói tuy không được coi là xuất sắc nhưng cũng có một chút gì đó phóng đãng không gò bó.
“Phần dưới không nhớ được”
Lâm Vãn Vinh nhìn người kia và nói một cách thản nhiên không chút ngượng ngùng.
Mấy ngày này, các gia đinh không một trăm thì cũng phải được tám chục, nhưng những người có khí chất “hào phóng” như Lâm Vãn Vinh thì chưa từng có.
Tên gia đinh nọ nhìn dáng vẻ của chàng liền cảm thấy khó chịu mà quát lớn:
“Khi viết chữ phải cầm nhẹ đặt nhẹ, không ai dạy ngươi vậy ư ? Đây là ‘Hy mặc đoan nghiên’, làm hỏng ngươi đền không nổi đâu.”
Huy mặc đoan nghiên cái gì chứ, Lâm Vãn Vinh không quan tâm, nhìn tên gia đinh này khẩu khí bất thiện giả vờ ra uy, chàng khẽ lên tiếng:
“Khi nãy Bàng phó quản gia chỉ cho tôi vào gặp mặt chứ không nói gì đến ‘huy mặc đoan nghiên’, may được vị huynh đệ chỉ giáo .”
Tên gia đinh vừa nghe đến Bàng phó quản gia sắc mặt liền thay đổi, cười gượng nói:
“Vị huynh đệ, cậu được Bàng phó quản gia giới thiệu đến ư?”
Ta được ngân tử giới thiệu đến, Lâm Vãn Vinh cười nhạt, tên họ Bàng đã nhận ngân lượng của ta thì đương nhiên ta phải lợi dụng giá trị của hắn rồi.
“Ừm, giữa ta và Bàng phó quản gia có đôi chút giao tình. Có điều lúc đi vào phó quản gia có chú ý dặn dò, nếu các ngươi một mực tuân theo nguyên tắc công khai, công bằng, công chính thì không cần làm gì đặc biệt cả.” Lâm Vãn Vinh quyết đánh cho đến cùng, chàng phải lợi dụng cho được danh thế của Bàng phó quản gia, dù sao thì tên kia cũng không dám nói gì.
“Đó là điều đương nhiên, đó là điều đương nhiên”
Tên chiêu khảo gia đinh khẽ cười gượng, đưa danh bài cho Lâm Vãn Vinh và nói:
“Lâm công tử, xin chúc mừng, ngươi đã qua được của thứ nhất.”
Nói rồi chỉ tay và hai kẻ đứng bên cạnh và nói:
“Các ngươi đã bị loại”
Chỉ viết mười hai chữ là có thể qua ư? Lâm Vãn Vinh khóc cười không được, biết rằng tên này đã nể mặt Bàng phó quản gia nên cũng chẳng tạ ơn hắn mà cầm danh bài đi thẳng vào gian phòng thứ hai.
Hai người bị loại vừa khóc vừa nói:
“Không công bằng, không công bằng, hắn dựa vào cái gì mà qua được, mà chúng tôi lại không.”
Chiêu khảo gia đinh cười nhạt:
“Người ta là ai, các ngươi là ai chứ, các ngươi không nghĩ cho kĩ xem, mấy chữ đó thôi nhưng các ngươi có viết ra được không ?”
Hắn giơ tấm giấy Lâm Vãn Vinh viết ra trước mặt hai tên kia, trên giấy tuy chỉ có mười hai chữ, cũng có đôi chút cẩu thả nhưng so với những tên gia đinh xuất thân nghèo khó này mà nói, thì có thể coi là xuất sắc rồi, hai tên bị loại này có kết hợp với nhau thì cũng chưa chắc viết được tám chữ.
Về phần Lâm Vãn Vinh chàng không quan tâm hai tên kia phản đối hay không phản đối, thắng làm vua thua làm giặc, quá quan mới là điều quan trọng, đi được vài bước là đến gian phòng thứ hai, ở đây cũng có mấy người cùng nhau cầm trang giấy đang trầm ngâm suy nghĩ, mấy người đang nhăn mặt mồ hôi như muốn vã ra.
Một vị khảo quan nhận lấy tấm danh bài của Lâm Vãn Vinh sau đó đưa chàng một chiếc hộp gỗ đã mở nắp, nét mặt không chút biểu cảm:
“Bốc một đề đi !”
“Đây là đề gì” không ngơ ngơ ngác ngác như những thí sinh khác Lâm Vãn Vinh muốn hỏi cho rõ tình hình.
“Bảo ngươi bốc thì ngươi cứ bốc, sao phải lắm lời thừa vậy ?”
Tên gia đinh này xem ra tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt nên hỏa khí không nhỏ.
“Đề vấn đáp, trả lời đúng mới được vào vòng trong.”
Bên cạnh một tên gia đinh tham gia thi tuyển, tóc bạc rụng gần hết nghe thấy Lâm Vãn Vinh hỏi liền trả lời.
Thì ra như vậy, Lâm Vãn Vinh đã hiểu, đây là câu hỏi trả lời lập tức để kiểm tra trí tuệ.
Hắn bốc được một mẩu giấy từ trong hộp, mở ra chỉ thấy trong mẩu giấy có viết hai câu ngắn gọn:
“Một người qua cầu độc mộc, phía trước là sói, phía sau là hổ, người ấy đã qua cầu rất nhanh. Hỏi anh ta qua cầu như thế nào ?”
Ngất mất, con người trên thế gian này cũng muốn thách đố đầu óc người ta như vậy ? Lâm Vãn Vinh cười trong bụng, giả vờ ra vẻ khó nhọc suy nghĩ một hồi, sau đó mới đáp:
“Lẽ nào là… đi trời tối ?”
“Đáp đúng”
Gia đinh khảo quan nhìn hắn, tên tiểu tử này nhất định đã từng nghe được câu hỏi này ở đâu rồi. Nếu không không thể trả lời nhanh như vậy được, thật là có vận may.
“Phản đối, phản đối !” Gia đinh khảo quan vừa tuyên bố Lâm Vãn Vinh qua vòng tiếp theo liền nghe tiếng phản đối lớn của một tên thi tuyển gia đinh. Trong phòng có tất cả ba người ứng thí, ngoài Lâm Vãn Vinh ra, một người khác ban nãy vừa trả lời câu hỏi của Lâm Vãn Vinh, người còn lại chính là người vừa hô to.
“Ngươi phản đối cái gì ?” Gia đinh khảo quan tức giận quát:
“Nơi này có chỗ cho ngươi phản đối hay sao ?”
Tên kia biết mình không trả lời được câu hỏi sẽ bị loại liền cố gượng phân bua lần cuối, hắn trả lời:
“Ta phản đối, tại sao cho hắn câu hỏi dễ còn ta lại cho câu hỏi khó như vậy, nếu hắn trả lời được câu hỏi của ta thì coi như ta đã bị loại và lúc đó ta sẽ tâm phục khẩu phục”
Gia đinh khảo quan quát:
“Tất cả những câu hỏi này đều do các ngươi tự bắt thăm được, ngươi phản đối như vậy chẳng phải có ý nghi ngờ bản quan gian lận ư ?”
“Không vấn đề gì, không vấn đề gì”
Lâm Vãn Vinh cười nói:
“Nhưng không biết trong tay vị huynh đài này là câu hỏi gì vậy, để tại hạ đoán thử xem sao .”
Tên này liền giơ mẩu giấy trong tay mình lên đọc to:
“Ngũ thành thục đích ngưu nhục bính đáo lục thành thục đích ngưu nhục, tha môn vi thập yêu bất đả chiêu hô?”
“Nhân vì bọn chúng bất thục mà,huynh đài”.
Lâm Vãn Vinh không nhịn nổi cười, câu hỏi tầm thường này còn phải động não hay sao ?
Ồ, tên kia trước đây không phục giờ thì đã chẳng thốt ra lời, lẽ nào đúng là hắn quá dốt, bị đánh một đòn đau như vậy, không còn mặt mũi nào ở lại, hắn liền vội vã lẻn đi. Tên ứng khảo còn lại thì bỗng cảm thấy thực sự sùng bái Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh vượt qua hai cửa ải một cách nhanh chóng, trong lòng cười thầm, việc chọn gia đinh của tiêu gia thật thích thể hiện, nào là tri văn đoạn tự, nào là thử trí thông minh, chắc không phải muốn bồi dưỡng gia đinh thành tài tử chứ ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |