Lâm Vãn Vinh - Quyển 1

Phần 59

Tây Tịch tiên sinh vỗ tay nói:

– Biểu thiếu gia, có hai câu này của người, đó quả thực là kinh thế cực tài. Ta phải đi báo tin mừng này với phu nhân ngay mới được.

Biểu thiếu gia vội vàng kéo tay lão nói:

– Tiên sinh hãy đừng vội, đợi ta dành được công danh, rồi báo với cô mẫu đại nhân cũng không muộn.

Thấy Biểu thiếu gia dường như bỗng nhiên thông minh đột xuất, Tây Tịch tiên sinh an lòng đi nhiều, còn cho rằng hắn một lòng hiếu tâm, nên liền đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.

Mắt Tiêu Ngọc Sương đảo qua đảo lại, thực ra không thể nhìn ra được Lâm Vãn Vinh có sơ hở nào, liền nói với Biểu thiếu gia hỏi:

– Biểu ca, bài thơ này đúng thật sự là do ngươi sáng tác ư?

Quách Vô Thường đây là lần đầu tiên ra oai trước mặt biểu muội, tự nhiên nói với giọng đắc ý:

– Điều đó là tất nhiên. Biểu muội cảm thấy như thế nào?

Tiêu Ngọc Sương vừa cười vừa nói:

– Nếu như biểu ca có thể có tài như ngày hôm nay, đừng nói trung cử nhân, ngay ả trên kim điện, trúng trạng nguyên cũng nắm chắc trong tay rồi.

Thấy bất luận là Tây tịch, Biểu thiếu gia hay là Nhị tiểu thư, đều tôn sùng thơ văn như vậy, không biết làm sao mà Lâm Vãn Vinh lại bỗng nhiên nghĩ tới một đoạn đối thoại giữa Huyền Vũ Hồ với Tiếu Thanh Tuyền.

Dân tộc Hoa Hạ từ xa xưa cần lao dũng cảm, thông minh trí tuệ không phải nói nữa. Nhưng vì so tới cận đại lại bị ức hiếp như vậy chứ? Chính là do họ chỉ trọng văn vẻ mà không trọng khoa học. Tiếu thanh tuyền đó tuy có chút thanh cao tự ngạo, nhưng khó mà thấy được điều này, nếu như trung gian có chút hiểu lầm, thì hai người có thể nói là tri kỉ rồi. Chỉ là tiểu nữ kia hễ nói một câu không hợp là đã ra tay động thủ giết người, về điểm này thì không hề làm Lâm Vãn Vinh vui chút nào.

Biểu thiếu gia nhận được lời khen ngợi khích lệ của biểu muội tinh thần liền phấn chấn hẳn lên, ngày hôm nay nghe tiên sinh giảng bài lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào..

Nhị tiểu thư cũng ở lại lắng nghe tiên sinh giảng bài, ngồi sau Biểu thiếu gia, cách Lâm Vãn Vinh không xa.

Lâm Vãn Vinh là một kẻ hầu người hạ, bọn công tử tỉêu thư lại ngồi đó, hắn thì đứng, hơn nữa tiên sinh này đầy tri thức uyên bác khiến hắn nghe mà díp mắt buồn ngủ, vì thế mà ngủ gà ngủ gật ở đó.

Ngủ mơ mơ màng màng nhưng lại cảm giác được có người đang kéo quần áo của mình, mở mắt ra thì thấy không biết là lúc nào rồi nữa, Tiêu Ngọc Sương đã ngồi bên cạnh hắn, kéo áo của hắn nói:

– Lâm Tam, ngươi cũng ngồi xuống đi

– Các công tử tiểu thư ngồi trước, làm gì còn chỗ cho ta nữa

Lâm Vãn Vinh vội vàng nói khiêm tốn.

Tiêu Ngọc Sương thấy hắn bộ dạng giả vờ liền không kìm được hừ một tiếng nói:

– Tối hôm qua ngươi ác như vậy tại sao không nhớ ra công tử tiểu thư chứ? Bảo ngươi ngồi xuống thì hãy ngồi xuống đi, đứng mãi ở đó không thấy mệt sao?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

– Nhị tiểu thư đã thương ta như vậy, vậy thì ta cũng cung kính không bằng phụng mệnh.

Tiêu Ngọc Sương trợn mắt nhìn hắn nói:

– Ai thương nhà ngươi chứ, đồ xấu xa, đừng có nói năng hàm hồ như thế.

Trên mặt nàng có chút đỏ ửng lên, khác hoàn toàn so với bộ dạng điêu ngoa ương ngạnh ngày hôm qua, dường như đã bị trận đánh của Lâm Vãn Vinh làm cho tính nết thay đổi. Tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng trông đã xinh đẹp vô cùng, vẻ thẹn thùng như vậy lại khiến Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra.

Lâm Vãn Vinh thấy sức khỏe nàng chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn không dám ngồi cả lên ghế, liền nói:

– Sao vậy, chỗ đó vẫn còn đau sao?

Tiêu Nhị tiểu thư ừ nhẹ một tiếng, nói nhỏ:

– May mà tối qua ngủ sớm, nếu không thì sẽ bị nương nương ta phát hiện ra, nếu vậy thì nhà ngươi thê thảm rồi. Có điều, cứ cho là nương nương phát hiện ra thì ta cũng sẽ không nói là bị nhà ngươi đánh đâu.

– Hoá ra Nhị tiểu thư bảo vệ ta như vậy ư? Tiểu nhân cảm tạ người trước.

Lâm Vãn Vinh nói thản nhiên như thể không có gì xảy ra.

Tiêu Ngọc Sương than vãn:

– Nương nương và tỷ tỷ đều không có thời gian nói chuyện với ta, ta lại không có bạn bè gì hết, chỉ có mỗi ngươi có thể nói vài câu với ta, nếu như nương nương xử phạt nhà ngươi, thì người cuối cùng ta có thể nói chuyện cùng cũng không còn nữa.

Nhị tiểu thư cắn môi, cau mày lại, khuôn mặt thanh tú lộ ra chút buồn phiền, khiến người khác dễ mến.

Hoá ra tiểu nha đầu này đã coi mình là bạn, Lâm Vãn Vinh thầm nhủ, liền vội nói:

– Nhị tiểu thư, người đã coi ta là bạn bè thì ta cũng không dám từ chối, sau này có chuyện gì khó khăn thì hãy tìm ta, con người ta hiếu nghĩa trung lòng, có thể giúp gì thì ta nhất định sẽ giúp hết lòng.

Tiêu Nhị tiểu thư che miệng cười nói:

– Nhà ngươi da mặt dầy thật đó. Ta nào có dám cầu xin ngươi gì đâu, chỉ muốn sau này không đánh vào chỗ đó của ta nữa, là ta đã hài lòng rồi.

Nói tới đây, nhị tiểu thư đưa tay sờ mông, dường như cảm giác đau xót ngày hôm qua lại trở lại vậy.

Lâm Vãn Vinh nhìn chân nàng cười híp mắt, trong lòng nghĩ, chỉ cần tiểu nữ ngươi không trêu chọc ta, thì ta đánh ngươi làm chi, ta không hề có tính ức hiếp người khác.

Ngày hôm nay đã ở lì trong thư phòng. Tiêu Ngọc Sương thấy Lâm Vãn Vinh không còn đối xử hung hãn với mình như hôm qua nữa, nên cũng nói chuyện nhiều hơn, may mà vị Tây Tịch đó từ trước tới nay đều chưa hề ôm hoài bão gì ở những tiểu thư này, cũng mắt nhắm mắt mở, ngược lại bắt đầu nghiêm khắc với Biểu thiếu gia.

Biểu thiếu gia nghe thấy biểu muội đang nói chuyện rả rích đằng sau lưng với Lâm Vãn Vinh, trong lòng thấy ngứa ngáy, hôm nay hắn đã trở thành một học sinh giỏi như vậy, chẳng dễ gì mà xây dựng lên được hình tượng, đương nhiên không nỡ để nó bị phá hỏng như vậy, vì thế cũng đành kiên nhẫn chịu đựng một ngày.

Không dễ gì mới tới lúc trời xế chiều, tranh thủ lúc tiên sinh tới mao phòng, Biểu thiếu gia liền vội vàng cúi đầu nói với Tiêu Ngọc Sương rằng:

– Biểu muội, đợi chút nữa chúng ta đi chơi nhé.

Tiêu Nhị tiểu thư lắc đầu đáp:

– Nghe nương nương ta nói, tối hôm nay tỷ tỷ về, ta phải đợi tỷ ấy quay về.

Biểu thiếu gia bỗng hưng phấn nói:

– Ngọc Ngược biểu muội tối nay cũng về ư? Không bằng ta cũng cùng nhau đợi đi.

Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, cười nói:

– Không có vấn đề gì. Có điều lần trước tỷ tỷ ta đã nói, sau khi quay trở về, muốn xem xem huynh đã thuộc được bao nhiêu thơ kinh rồi? Nếu như biểu ca đã nói như vậy thì quyết định như vậy đi.

Biểu thiếu gia sắc mặt lập tức thay đổi, liền vội vàng ngáp một cái thật dài nói:

– À, như vậy à, ta vừa mới nhớ ra là tối nay ta đã hẹn với Vương công tử, Lê công tử cùng nhau đi nghiên cứu thơ từ rồi, vậy ta không đi đón Ngọc Nhược biểu muội được mất rồi, người hãy thay ta cáo tội với biểu muội nha.

Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, đứng dậy cười nói:

– Vậy thì ta đi trước đây.

Biểu thiếu gia đang định nói thì lại thấy Tiêu Ngọc Sương ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh chằm chằm, câu nói này chính là nói với Lâm Vãn Vinh.

Nói ta cái gì? Lâm Vãn Vinh có cảm giác được yêu mà kinh, chủ nhân chủ động chào kẻ hầu ư, thật là hiếm thấy. Với thân phận gia đinh này, như vậy cũng có thể coi là lợi hại, xem ra hắn lại có thể chiếm chút quyền uy trong lòng Tiêu Nhị tiểu thư như vậy.

Biểu thiếu gia bước theo sau Tiêu nhị tiểu thư, vẻ mặt không còn hưng phấn nữa, Lâm Vãn Vinh biết biểu thiếu gia đang nghĩ gì, liền hỏi lại với vẻ kì lạ:

– Thiếu gia, chuyện đại tiểu thư về như vậy, sao người có thể không tới nghênh đón chứ?

Biểu thiếu gia vẻ mặt đau khổ nói:

– Lâm Tam, ngươi cho rằng ta không muốn đi sao? Chỉ là Ngọc Nhược biểu muội anh minh giỏi giang, muốn ta phải học hành thật nhiều, mỗi lần nhìn thấy ta là đều muốn ta đọc thuộc thơ. Nhưng mãi cho tới hôm nay, thơ kinh ta chỉ thuộc có bốn câu, làm sao có thể dám đi gặp muội ấy chứ? Ta nên ở lại đây ngoan ngoãn nghe tiên sinh giảng bài thì hơn.

Quách vô thường này xem ra đã không ít lần bị chỉ trách như vậy rồi, nhìn dáng vẻ buồn thiu đau khổ của hắn, Lâm Vãn Vinh trong lòng không khỏi lắc đầu cười khổ, đã chán học tới mức này rồi thì có thể tính biểu thiếu gia này có sức sống mạnh mẽ.

– Đại tiểu thư làm như vậy là tốt cho người thôi, chỉ cần thiếu gia chăm chỉ học hành, thi cử đỗ đạt lấy công danh, sau này có yêu cầu gì, thì hãy nói với phu nhân, phu nhân đương nhiên sẽ đáp ứng thôi

Lâm Vãn Vinh nói.

– Lâm Tam, ngươi thật là tốt với ta, ta cũng không dấu ngươi nữa, thực sự ta không hề có hứng thú chút nào với thơ sách này. Có điều, hai câu thơ mà ngươi vừa dạy ta thật là hay, ngươi có thể dạy tiếp ta thêm vài bài nữa được không?

Biểu thiếu gia thương lượng với Lâm Vãn Vinh

– Không có gì, chuyện của thiếu gia cũng chính là chuyện của Lâm Tam ta.
Lâm Vãn Vinh vỗ ngực nói:
– Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mình, giúp đỡ thiếu gia hoàn thành tâm nguyện.

Biểu thiếu gia nghe thấy vậy mặt mày hớn hở, thấy Nhị tỉêu thư đã đi rồi, cũng chẳng phải giả vờ đóng làm học sinh làm gì nữa, cứ đi đi lại lại trong phòng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lâm Vãn Vinh biết Biểu thiếu gia tâm tư vốn đã không ở đây nữa rồi, liền nói:

– Thiếu gia, nghe vị tiên sinh này giảng bài, cũng không hứng thú lắm, không bằng chúng ta ra bên ngoài đi tìm chút nguồn cảm hứng

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/04/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 17
Phần 59 Xem chừng ngươi không có ý định nói, ta cực kỳ cảm thấy hứng thú, không biết là thế lực phương nào lại nhẫn tâm đem hậu bối bất phàm như vậy đi tới Thánh Linh giáo chúng ta mạo hiểm, phỏng chừng cũng là thế lực rất có hứng thú đối với bổn giáo đi. Thánh Linh thiên Tôn nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt thâm thúy như hắc động, làm người ta nhìn thấy như muốn rơi vào. Bổn giáo không phải địa phương ai cũng có thể nhúng chàm, tiểu tử, ngươi càng không có thực lực này! Một trong hai vị hộ giáo Tôn lão ánh mắt chợt lóe, ngay tiếp theo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hàn Lập – Quyển 21
Phần 59 Hai người Hàn Lập và Loan Long thiên quân đứng lơ lửng bất động trên không trung phía trên hồ dung nham, thầm niệm lặng lẽ quét về dung nham phía dưới. Chỉ cám thấy bên trong dung nham ẩn chứa từng luồng dao động quỷ dị ngăn trở, sau khi tiến vào dung nham hơn trăm trượng, thần niệm lập tức không thể thâm nhập sâu hơn nữa. Chẳng qua đó là do thần niệm của Hàn Lập cường đại hơn xa đám người Long Loan thiên quân, nếu đổi lại là một trong những vị Ma tôn này sử dụng thần niệm dò xét, có thể thâm nhập vào dung nham ba bốn mươi trượng cũng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 19
Phần 59 Không xong! Sắc mặt Chu Minh Hải đại biến, nháy mắt thối lui. Nhưng phản ứng của hắn đã không kịp, bởi vì không gian xung quanh đã bị phong tỏa, không đường chạy thoát. Hưu! Một đạo trảo ấn bắn ra, không gian dao động bị nén thành vòng cung cực kỳ rõ ràng, cuối cùng rơi thẳng xuống, bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Ca ca! Không gian bị xé nát, thậm chí Chu Minh Hải còn chưa kịp hô lên cầu xin tha thứ cũng đã bị đánh thành mảnh nhỏ, hồn anh cũng vỡ nát. Hô hô... Không ít đệ tử hít sâu một hơi lạnh, đối với đệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng