Lâm Vãn Vinh - Quyển 1

Phần 83

Tiểu nha đầu này có tính si mê thái quá, Lâm Vãn Vinh vội vàng chuyển chủ đề nói:

“Chuyện này sau này hãy nói đi. Nhị tiểu thư, ta có chuyện này muốn hỏi nàng đây. Nàng có thể lựa chọn trả lời hoặc không nhưng nhất định phải nói thật đó. ”

Tiêu Ngọc Sương gật đầu nói:

“Lâm Tam, ngươi yên tâm, chỉ cần là nói với ngươi thì ta sẽ không nói dối đâu. ”
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:

“Trong câu chuyện anh hùng xạ điêu này nàng thích Dương Khang hay Quách Tĩnh?”

Vấn đề này rất thú vị, ở thế giới trước đây của hắn tuyệt đại đa số nam sinh đều thích Quách Tĩnh vì có lẽ là hắn thật thà lại không hề có uy hiếp gì đối với đàn ông. Còn các nữ sinh thì đại bộ phận lại thích Dương Khang vì hắn khá đẹp trai và còn biết chiều chuộng con gái nữa.

Tiêu Ngọc Sương hơi đỏ mặt xấu hổ cúi mặt thầm nghĩ, sao hắn lại hỏi một vấn đề khiến người ta xấu hổ như vậy chứ, lẽ nào là có ý gì khác?

Nàng nghĩ ngợi một lát rồi nét mặt ửng hồng như hoa đào. Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu trả lời:

“Ta, ta hơi thích Dương Khang. ”

“Vì sao vậy?”

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, con gái đều thích xấu xa một chút.

“Vì hắn giống ngươi. ”

Tiêu Ngọc Sương khẽ nói.

Ta ngã đây, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn buồn rầu, như vậy là đang khen ta hay làm tổn thương ta đây.

“Ta đâu có xấu như vậy chứ?”

Lâm Vãn Vinh làm bộ mặt đau khổ nói.

“Hắn làm sao xấu bằng ngươi chứ, ngươi cũng không biết lừa gạt bao nhiêu người con gái rồi. ”

Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt nói.

Lâm Vãn Vinh không còn gì để nói. Thì ra trong mắt nhị tiểu thư ta lại là một con sói độc ác sao, nhưng ta đâu có lừa gạt con gái chứ, cùng lắm cũng chỉ gạt tiểu nha đầu Xảo Xảo một chút thôi.

“Lâm Tam, vậy ngươi thích Hoàng Dung hay là Mục Niệm Từ?”

Tiểu cô nương nghĩ một lát rồi căng thẳng hỏi.

Trời ạ. Vấn đề này thực sự hắn chưa từng nghĩ đến bởi vì chưa tưng có ai hỏi như vậy cả. Lâm Vãn Vinh nghĩ một lát rồi thẳng thắn trả lời:

“Hình như là ta thích cả hai. ”

“Rốt cuộc ngươi thích ai nhiều hơn một chút chứ?”

Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói.

“Cái này… Mục Niệm Từ thì thích hợp lấy về làm vợ còn Hoàng Dung thì thích hợp làm hồng nhan tri kỉ, ta cũng không thể phân định rõ ta rốt cuộc thích ai hơn nữa. ”

Lâm Vãn Vinh lúng túng nói.

“Tham lam. ”

Nhị tiểu thư khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi không nói gì nữa, cũng không biết nàng đang nghĩ những gì nữa.

Thấy sắc mặt nàng có gì đó không đúng, Lâm Vãn Vinh vội vàng cáo từ bước xuống lầu, Tiêu Ngọc Sương cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Vừa đi đến dưới lầu thì hắn nghe thấy giọng nói của nhị tiểu thư vọng xuống:

“Lâm Tam, ngày mai ngươi vẫn phải kể chuyện cho ta nghe đó, nếu không ta sẽ khiến ngươi không thể thích cả Mục Niệm Từ và Hoàng Dung được đâu. ”

Cái gì, đây là uy hiếp sao?

Lâm Vãn Vinh đi ra khỏi lầu, nghĩ đến những lời của tiểu nha đầu đó thì không nén nổi lắc đầu, trong lòng thấy có chút buồn cười.

Hắn vừa bước được vài bước thì nghe thấy một tiếng hừ lạnh lùng, một bóng người đứng chắn trước mặt.

“Tránh ra, đừng cản đường. ”

Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất phiền phức bèn nói.

“Hừ.. ”

Lần này thì nghe thấy rõ rồi, là giọng của một thiếu nữ. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn thì thấy người giống Tiêu phu nhân đến sáu bảy phần.. á.. Tiêu đại tiểu thư.

“Thì ra là đại tiểu thư, Lâm Tam xin ra mắt với tiểu thư. ”

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói. Hắn và đại tiểu thư có chút không đúng, đêm hôm đó suýt nữa đã phải ăn một trận đòn rồi. Tuy vẫn chưa bị đánh thật nhưng cũng toát mồ hôi lạnh. Đối với đại tiểu thư “gan góc” này, hắn xin ‘kính quỷ thần nhi viễn chi’ mà thôi.

“Ngươi vừa từ phòng Ngọc Sương ra phải không?”

Ánh mắt Tiêu Ngọc Nhược phát ra những tia nhìn phẫn nộ, nàng lạnh lùng nói.

Đã bị nàng nhìn thấy rồi, cũng chẳng có gì để phủ nhận cả, huống hồ hắn cũng chẳng làm gì xấu. Lâm Vãn Vinh tự hỏi lòng không hề thấy hổ thẹn bèn lớn giọng trả lời:

“Đúng vậy. ”

“Lâm Tam ngươi đừng cho rằng Ngọc Sương còn nhỏ, ngươi lại giỏi giảo biện mà muội muội ta có thể để ngươi tuỳ tiện ức hiếp đâu. Ngươi đừng vọng tưởng. ”
Tiêu đại tiểu thư tức giận nói.

“Đại tiểu thư nàng nói như vậy là có ý gì vậy? Ta ức hiếp nhị tiểu thư lúc nào?”

Lâm Vãn Vinh mơ hồ rồi, cô nương này từ đâu đột ngột xuất hiện vậy, lại còn khí thế hùng hổ như thế nữa chứ, lẽ nào đại di mụ đến rồi?

“Ngươi còn dám giảo biện? Ta hỏi ngươi, vừa nãy ngươi vào phòng Ngọc Sương làm gì?”

Tiêu Ngọc Nhược hận tên gia đinh đáng ghét này đến mức nghiến răng kèn kẹt. Tên nô tài này to gan lớn mật lại dám mạo phạm đến muội muội của nàng thì nàng làm sao có thể nín nhịn được cơ chứ.

Lúc Tiêu Ngọc Nhược phẫn nộ, gương mặt kiều diễm đỏ ửng lên, đôi môi ngọc hơi cắn khẽ, bộ ngực phập phồng thật là diễm lệ vô song, so với phong cách một phụ nữ mạnh mẽ hàng ngày của nàng lại có một ý vị riêng.

Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ ngắm nhìn thầm nghĩ, ba người phụ nữ trong Tiêu gia này từ già đến trẻ đều thật xinh đẹp. Tuy nhiên lúc này đại tiểu thư khí sắc không tốt, Lâm Vãn Vinh không muốn đụng độ với nàng nên đường hoàng hiên ngang nói:

“Ta đến kể chuyện cho nhị tiểu thư nghe. ”

“Kể chuyện? Lý do này của ngươi ai có thể tin được chứ? Dã tâm lang sói của ngươi tưởng rằng không ai có thể nhận ra hay sao? Ngươi muốn nhân Ngọc Sương còn nhỏ không biết gì lừa gạt nó. Ngươi.. ngươi làm sao có thể làm ra những chuyện đó được chứ?”

Thấy Lâm Vãn Vinh nhún nhường, Tiêu Ngọc Nhược càng tức giận hơn, tên gia đinh lòng dạ xấu xa này nếu không thanh trừ thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

Lâm Vãn Vinh cuối cùng cũng nghe ra ý tứ trong ngữ khí của nàng, hoá ra nàng ấy cho rằng hắn muốn tán tỉnh muội muội của nàng đây. Trời ạ, cảm giác tự kỉ của cô nương này quá nhiều rồi đó. Với nhãn quang và sự từng trải của Lâm Vãn Vinh thì nhị tiểu thư tuổi tác còn quá nhỏ, ở thế giới trước đây của hắn thì cũng chỉ là một nữ sinh mới vào cao trung thôi, hắn lại không có bệnh về sinh lí. Làm sao có thể có quan hệ gì với nhị tiểu thư được cơ chứ. Lâm Vãn Vinh giở khóc giở cười.

Nhưng ngữ khí của Tiêu đại tiểu thư thực sự khiến hắn thấy không thoải mái. Mẹ kiếp, thân phận thấp thì sao chứ, thân phận của nàng thì cao sao, hay là sắp bị người khác chiếm đoạt hết rồi, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả thân phận một gia đinh như ta nàng cũng không bằng đâu.

“Đại tiểu thư, ta nghĩ nàng hiểu lầm rồi. Giữa ta và nhị tiểu thư vô cùng trong sáng, chẳng có chuyện gì cả. Nàng ấy mới có mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nàng nghi ngờ ta cũng không sao nhưng nàng nghi ngờ muội muội của mình như vậy nàng cảm thấy có đúng không?”

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói. Lòng kiêu ngạo của hắn đã dâng lên rồi thì ngay cả thiên vương hắn cũng không sợ huống hồ là một cô gái.

“Ngươi, tên nô tài đáng ghét ngươi lại dám mắng ta vô sỉ sao?”

Tiêu Ngọc Nhược nắm chặt nắm đấm lại, nếu không phải vì chú ý đến thân phận thì nàng đã xông đến đánh chết tên gia đinh kia rồi.

“Lẽ nào không phải sao? Ngay muội muội của mình nàng cũng không tin tưởng, còn bắt ta nói nàng có phẩm đức cao sang sao?”

Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cười nói:

“Ngậm máu phun người, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hôm nay chuyện vu khống này của nàng mà được truyền ra ngoài, ta thì không quan trọng nhưng một cô gái ngây thơ trong trắng như băng tuyết là nhị tiểu thư thì nàng bảo nàng ấy phải làm thế nào đây? Nàng ấy sẽ đối xử thế nào với tỷ tỷ như nàng? Nói nàng vô sỉ còn là nhẹ đó. ”

“Ngươi…. ”

Tiêu Ngọc Nhược cảm thấy mình sắp nổ tung ra rồi, để bảo vệ danh tiếng của muội muội nàng đã cố tình đuổi hết bọn hạ nhân đi, vốn cho rằng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này nhưng không ngờ tên gia đinh này lại xảo quyệt giảo biện như vậy, nàng nhất thời không nói lại hắn. Nghe tên gia đinh này giảo biện, nàng nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng kêu kèn kẹt, khuôn mặt xinh đẹp bừng bừng lửa giận.

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư vẫn là trẻ con, nàng ấy cần các người quan tâm chăm sóc. Nàng và phu nhân có bận hơn thế nữa thì cũng phải dành chút thời gian quan tâm đến nàng ấy. Tiền bạc có nhiều hơn thế nữa cũng không mua được tình thân, đợi khi nàng mất đi rồi thì đến lúc muốn trân trọng cũng đã muộn mất rồi. ”

Lâm Vãn Vinh dùng những từ ngữ nặng nề nói.

Hắn đang bộc phát tình cảm trong chính lòng mình, sau khi đến cái thế giới này, hắn và cha mẹ em gái đã sinh tử biệt li rồi, nghĩ đến dáng vẻ đau thương tuyệt vọng của họ mà mắt hắn đã rưng rưng lệ.

Tiêu Ngọc Nhược đã chấp chưởng Tiêu gia nhiều năm nay, bản thân nàng tinh minh cường kiền thì không cần nói nữa nhưng do tự mình quyết sách đã nhiều rồi nên tạo nên cho nàng một tính cách có phần hơi cố chấp. Đầu tiên nàng đã cho rằng Lâm Tam có mưu đồ với Tiêu Ngọc Sương, thêm vào đó ấn tượng về hắn đêm đó của nàng rất tệ, ấn tượng này nhất thời rất khó có thể thay đổi được.

Nàng căn bản không nghe Lâm Vãn Vinh nói những gì mà chỉ nghiến răng nói:

“Tên nô tài ngươi, ngươi cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?”

Lâm Vãn Vinh giận dữ nói:

“Tiêu đại tiểu thư, ta là một nhân công hợp đồng của Tiêu gia chứ không phải nô tài gì cả, có khế ước làm chứng, nàng hãy nhìn cho rõ đi. Ta không phải nương nhờ vào các người để sống, có thể sẽ có một ngày các người phải nương nhờ vào sự vui buồn của ta để sống đó. ”

“Ngươi… ”

Tiêu đại tiểu thư cuối cùng thì cũng bùng nổ rồi, không biết nàng nhặt được ở đâu một hòn đá, giận dữ ném lại phía Lâm Vãn Vinh.

Trời ạ, nói không lại là đánh sao, Lâm Vãn Vinh giật mình vội vàng tránh né nói:
“Này! Nàng điên rồi phải không?”

Trong cơn tức giận, Tiêu đại tiểu thư sớm đã quên mất đi gọi bọn hạ nhân mà cứ thế lao thẳng lên, giương nắm đấm lên đánh về phia Lâm Vãn Vinh, nhìn tư thế thì giống như đã từng luyện qua võ công, chỉ là hầu như không hề trúng vào hắn.
Lâm Vãn Vinh vẫn tiếp tục trốn nói:

“Nàng thực sự điên rồi phải không?”

“Ta đánh chết tên cẩu nô tài ngươi!”

Tiêu đại tiểu thư giơ nắm đấm đánh thẳng vào người Lâm Vãn Vinh một quyền.

Trời ạ, không đánh nàng thì không được đây. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, hắn dùng hai tay bắt lấy quyền của nàng, đưa một chân ra ngáng chân nàng đang đá tới, thuận thế hung hăng đè nàng lên trên hòn giả sơn, lớn tiếng nói:

“Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại… ”

Tiêu đại tiểu thư hổn hển thở gấp, lửa giận ngút trời nhìn hắn nói:

“Tên nô tài ngươi, mau buông ta ra không ta sẽ khiến ngươi chết không yên đâu. ”

Lâm Vãn Vinh thực sự tức giận rồi, hắn giơ một tay lên, giận dữ đánh lên cặp mông mềm mại của đại tiểu thư, một tiếng tét vang lên rất rõ, Tiêu đại tiểu thư kên lên á một tiếng rồi hai người đều đần cả ra.

Lâm Vãn Vinh đờ đẫn nghĩ rằng cô nương này có cặp mông thật nở nang, còn Tiêu Ngọc Nhược thì lại nghĩ là mình đã bị tên gia đinh làm ô uế, nàng không sống nữa.

“Ta liều mạng với ngươi. ”

Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, cố gắng giãy giụa, hai tay quơ lung tung nắm lấy người Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh thấy nàng điên cuồng như vậy thầm nghĩ, mẹ kiếp, chuyện này là thế nào đây, bị phụ nữ đánh, mùi vị này lão tử chưa từng thử qua bao giờ đâu.

Dù sao thì một cái cũng là đánh, mười cái cũng là đánh, cây cầu coi như được kết rồi, thấy đại tiểu thư không ngừng giãy giụa, Lâm Vãn Vinh lại đánh một cái thật mạnh lên cặp mông nở nang mềm mại của nàng.

Phát đánh này dùng lực rất lớn, Tiêu Ngọc Nhược chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể tê đi, cảm giác đau đớn khiến thần kinh nàng có chút tê dại, cơ thể run rẩy như bị một luồng điện chạy qua, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói, vừa giống đau đớn vừa như dễ chịu, bất giác nàng kêu lên một tiếng “ô” khe khẽ.

Lâm Vãn Vinh thấy nét mặt nàng rất đau khổ nhưng trong mắt lại mơ màng chư có một lớp khói nước bao phủ, đôi môi hồng hơi hé, quả là một nhan sắc kiều diễm đến kì dị.

Cô nương này, không biết lớn như thế nào mà mông thật không nhỏ đâu, Lâm Vãn Vinh thầm nuốt nước miếng, cố tình đánh mạnh một cái nữa. Da thịt săn chắc của Tiêu Ngọc Nhược khiến tay hắn như nảy lại, một mùi thơm của da thịt thoang thoảng bay đến tạo nên một cảm giác êm ái làm cho hắn không nén nổi bèn nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông nở nang đó.

“Ối… ”

Tiêu Ngọc Nhược chỉ cảm thấy cánh tay đó của hắn như có một ma lực kì dị khiến toàn thân nàng bủn rủn, trên cơ thể xuất hiện một màu hồng đào kì dị. Trong khi chịu đau, tình cảm của nàng ngày càng mãnh liệt hơn không nén nổi khẽ hừ một tiếng, âm thanh đó vừa nhẹ vừa nũng nịu, vừa như rên rỉ vừa như khát vọng. Trên cơ thể nàng như bị điện giật còn trong lòng thì khẽ run rẩy, một cảm giác hưởng thụ mơ hồ ẩn hiện.

Trong sự tức giận và cả kinh ngạc nữa, Tiêu Ngọc Nhược cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, rõ ràng là tên xấu xa kia đã lăng nhục nàng mà sao nàng lại có một cảm giác kì lạ như thế chứ? Mặt nàng ửng đỏ và cố gắng khống chế cảm giác kì lạ trong lòng đó, nàng cắn chặt hàm răng, hận không thể xé xác Lâm Tam ra được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 13/04/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 33
Phần 83 Bên ngoài Đô thống phủ, hai người trước sau hạ xuống đất. Văn Trạch ở phía sau vui tươi hớn hở nói: Lão đệ, ta đều bị ngươi giày vò như vậy, ngươi vẫn giận ta sao? Ngươi trói ta, ta phải báo cáo cho thiên đình, ngươi chịu không nổi đâu! Miêu Nghị dừng bước chân lại, xoay người nói: Ngươi đi báo đi, chờ ngươi báo xong, ta sẽ lần nữa động tới ngươi, ngươi có tin hay không? Được rồi, được rồi, ta tin còn không được sao? Đây là địa bàn của ngươi, ngươi người đông thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, ta không tin cũng không được người nào không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 23
Phần 83 Sở dĩ Lăng Tiếu không mang họ đi theo là bởi vì vào lúc đó thực lực của họ cũng không giúp được gì, thà rằng để cho họ ở lại trong núi non tự mình trưởng thành. Lăng Tiếu quay về trong tộc, cũng không lập tức đi gặp tộc trưởng mà mang theo thần thú Chu Tước đi tìm Bại Gia Tử. Họ luôn hoạt động ở gần chỗ của Kim Long nhất tộc, mặc dù nơi đó thích hợp cho linh thú kim hệ sinh tồn, nhưng Bại Gia Tử luôn có thú đan hấp thu, lại là bằng hữu của thập tam thái tử, vì vậy nên muốn ở lân cận làm hàng xóm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Hướng Nhật – Quyển 8
Phần 83 “Đáp ứng làm nữ nhân của ta!” Hướng Nhật không nhúc nhích tí nào, như là đã nói kia phen nói, sẽ không có thu hồi nói để ý. Hơn nữa đây cũng là hắn lần đầu tiên dùng bá đạo như vậy phương thức theo đuổi một nữ nhân. “Nằm mơ!” Trong giọng nói có không cam lòng, khuất nhục cùng với mãnh liệt phẫn nộ. “Maria, ta thích ngươi.” Hướng Nhật cũng rõ ràng nhất thời không cách nào làm cho đối phương chấp nhận, nhưng Anna nếu sẽ quay về nói, ít nhất chứng minh sự tình không có không xong đến không thể cứu lại đến nước. Hắn cũng sử xuất vô lại thủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng