– Chẳng lẽ là người Hồ phát hiện ra chúng ta?
Hồ Bất Quy cả kinh, vội vàng yểm hộ trước người Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
– Hồ đại ca, không sao đâu, muốn phát hiện chúng ta tưởng dễ lắm sao? Hẳn đây là trong số đám một vạn kị binh mà Lộc Đông Tán lưu lại, quan sát trước rồi tính tiếp.
Đang nói chuyện, đã thấy các bộ lạc người Hồ Điêu Dương chung quanh đều ngừng diễn luyện, nghi hoặc khó hiểu, quay đầu nhìn lại.
Đám kỵ binh Đột Quyết hùng tráng như núi đổ ào tới, tốc độ dần dần chậm lại, ở giữa xuất hiện một người, dáng người cao lớn, mày rậm mắt sâu, hai tròng mắt lấp lánh có thần.
– Đồ Tác Tá!
Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi. Tên đầu lĩnh người Hồ này chính là tên Hữu vương anh tuấn người Đột Quyết. Đồ Tác Tá mặc bộ hồ bào hoa quý, ánh mắt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm, con ngựa quý hắn đang cưỡi cả mình đỏ như máu, thần tuấn phi phàm, đứng nổi bật giữa đám ngựa. Những tọa kị của người Hồ đều thua xa nó. Đây rõ ràng là hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết, là quốc bảo của Đột Quyết.
– Ngựa tốt!
Hồ Bất Quy nhỏ giọng xuống, thở dài vẻ tràn đầy hâm mộ. Ngày xưa Lộc Đông Tán đi sứ Đại Hoa, cũng từng dâng cho Lâm Vãn Vinh hai thớt hãn huyết mã. Hồ Bất Quy không chỉ nhìn thấy mà còn tự mình dạy dỗ nó. Chỉ là con ngựa của tên Đồ Tác Tá này, bất kể về cơ thể hay khí thế, đều mạnh mẽ hơn hai thớt kia rất nhiều. Xem ra hãn huyết bảo mã của người Đột Quyết cũng chia cấp bậc. Con nộp cho Lâm tướng quân chỉ là đồ thứ phẩm mà thôi.
Lâm Vãn Vinh làm bạn với ngựa đã lâu, cũng vài phần có ánh mắt Bá Nhạc. Vừa thấy ngựa của Đồ Tác Tá, liền hiểu ngay chuyện, nhịn không được phun ra một bãi nước bọt, hậm hực nói:
– Người Đột Quyết thật là quá đáng, dùng đồ thứ phẩm lại bảo là đồ tốt, dám khi dễ ta. Không cho chúng một bài học, chúng sẽ không biết Lâm Tam có ba con mắt!
Hồ Bất Quy cố nhịn cười. Nhận bảo bối của người Đột Quyết, rồi tặng lại cho họ một khẩu pháo đồng nát. Sau đó còn lừa Lộc Đông Tán vào ngục tối vài ngày. Muốn nói lợi hại, Lâm tướng quân ngài còn ghê gớm người Đột Quyết nhiều.
Vạn thiết kỵ đứng giữa thảo nguyên, thật có một khí thế trấn áp bốn phương. Đồ Tác Tá nhàn nhã trấn định. Một quân sư người Hồ bên người hắn xì xồ một tràng, lớn tiếng nói cái gì đó. Thanh âm gã này rất hùng hậu, hai bên cách nhau mấy trăm trượng mà cũng có thể nghe thấy thanh âm hùng tráng của hắn.
Lâm Vãn Vinh vểnh tai nghe một lát, lắc đầu giận dữ:
– Thằng Đột Quyết này khẩu âm ngọng nghịu, nói khó nghe quá. Ta nghe mà chẳng hiểu được bao nhiêu. Hồ đại ca, nhờ ngươi tới phiên dịch đi.
– Thật sự hắn nói không rõ lắm.
Lão Hồ tủm tỉm cười:
– Hắn nói, phụng lệnh Hữu vương, để phòng ngừa xung đột giữa các bộ lạc vì nguyên nhân Điêu Dương đại hội, từ hôm nay cho đến khi đại hội chấm dứt, bên ngoài Khắc Tư Nhĩ mười dặm, đều do vương đình phái binh đóng giữ. Các bộ lạc không được dùng binh khí đánh nhau, vi phạm sẽ bị hủy bỏ quyền tham gia đại hội. Đợi đến khi Điêu Dương đại hội chấm dứt, các bộ lạc sẽ được tiến vào vương đình, bái yết Đại Hãn…
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu. Trước khi đấu, giữa các bộ lạc sẽ xuất hiện mâu thuẫn như thùng thuốc nổ. Đồ Tác Tá muốn tiến hành giới nghiêm, phòng ngừa những bộ lạc phát sinh xung đột. Đột Quyết Hữu vương quả nhiên danh bất hư truyền, tuổi không cao nhưng làm việc cũng rất kinh nghiệm.
– … Còn sau khi tiến hành Điêu Dương đại hội, vào lúc bắt đầu đêm yến tiệc ở vương đình, Đại Hãn sẽ tự mình cởi mũ trùm, rồi sẽ gia thưởng cho dũng sĩ chiến thắng cuối cùng.
Lão Hồ phiên dịch tiếp.
Việc này cũng có chút ý tứ. Đột Quyết Khả Hãn tự mình cởi mũ trùm của dũng sĩ thảo nguyên. Vừa thần bí lại kích thích, quả là một hình thức tưởng thưởng tuyệt diệu, có thể làm kích động cuồng tính lẫn huyết tính của người Đột Quyết, làm bọn họ quyết tâm dũng cảm tranh lấy vị trí đệ nhất. Cứ như vậy, khó khăn ở Điêu Dương sẽ còn lớn hơn nữa. Người Đột Quyết quả là có lòng ủng hộ cao thủ.
Đợi cho tên quân sư tuyên đọc xong lệnh giới nghiêm, các bộ lạc lập tức thổi kèn lệnh. Tiếng vang tu tu truyền khắp thảo nguyên. Đây là người Đột Quyết tỏ ý tuân theo quân lệnh.
– Ủa, nữ nhân kìa!
Cao Tù từ nãy giờ chưa lên tiếng, bây giờ hai mắt mở to, sáng rực, ngạc nhiên kêu lên.
Từ lều của các bộ lạc, đột nhiên vọng lại những tiếng cười trong trẻo. Cửa lều vén lên, lộ ra vài gương mặt thiếu nữ Đột Quyết, quả nhiên là nữ nhân. Lão Cao này hoàn toàn dâm hóa rồi, lỗ tai quả thật rất lợi hại.
Những nữ tử người Hồ này phần lớn mười bảy mười tám tuổi tuổi, tướng mạo tuy kém xa Ngọc Già, nhưng ở trong số những người Đột Quyết thì cũng được coi là khó tìm. Các nàng mặc những bộ quần áo đẹp nhất, rực rỡ nhất.
Không cần phải nói cũng biết các nàng ra xem ai. Tên Đột Quyết Hữu vương anh tuấn trẻ tuổi, sớm đã là đại anh hùng vang danh thảo nguyên, là vương tử bạch mã trong lòng vô số thiếu nữ Đột Quyết. Thiếu nữ của các bộ lạc lần này tham gia Điêu Dương Đại Tái, chỉ sợ đến một nửa đã nhắm vào hắn mà tới.
Có mấy thiếu nữ Đột Quyết lớn gan, sớm đã phóng ngựa ra khỏi doanh trướng, lao thẳng về phía Hữu vương. Đợi khi đến gần Đồ Tác Tá, các nàng cũng thẹn thùng một chút, rồi nhảy xuống ngựa, nhè nhẹ vỗ vỗ tay, đi vòng con tuấn mã múa một điệu ánh mắt thỉnh thoảng liếc vào người tên Hữu vương trẻ tuổi này, tiếng ca du dương vang vọng đến tận chân trời.
Đồ Tác Tá mỉm cười nhảy xuống hãn huyết bảo mã, cùng thiếu nữ này tay nắm tay, làm thành một vòng tròn, nhảy một điệu múa của người Hồ. Người Đột Quyết có thiên tính thích ca giỏi múa, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bộc lộ, dũng sĩ và thiếu nữ của các bộ lạc dần dần gia nhập vào. Tiếng ca điệu múa tưng bừng, trong nháy mắt biến cả thảo nguyên này thành một đại dương khoái hoạt, người người còn lại đứng vỗ tay, tiếng cười vang lên không dứt.
“Những thiếu nữ Đột Quyết này chỉ có nhan sắc bình thường, thế mà múa những điệu nhảy người Hồ lại quyến rũ như thế, nếu đổi thành là Ngọc Già, vậy sẽ là cảnh tượng như thế nào nhỉ?” Đột nhiên ý nghĩ đó nảy ra làm cho Lâm Vãn Vinh chợt cả kinh, hắn vội vàng lắc đầu, xóa ý nghĩ không thực tế này khỏi đầu óc.
– Hoá ra nữ nhân Đột Quyết cũng thích mấy tên công tử, còn chủ động chui đầu vào rọ nữa, thật sự là chẳng biết ngượng!
Nhìn thấy đám thiếu nữ vây lấy Hữu vương, lão Cao nhìn một cách phẫn nộ, bất bình.
Gã này nhìn chung ở trong quân bị áp lực lâu quá, cơ hồ không được phóng thích, đến cả nữ nhân Đột Quyết mà cũng ghen cho được. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
– Cao đại ca, ngươi hiểu lầm về các nàng rồi. Tính cách người Hồ khác chúng ta, phương thức hôn nhân cũng đương nhiên cũng khác nhiều. Thích ai thì nói ra, về phương diện này, người Hồ xem ra thẳng thắn hơn so với chúng ta.
– Lâm tướng quân nói đúng. Lão Cao ngươi nếu thật ghen, đơn giản đợi khi đánh xong Khắc Tư Nhĩ, ta sẽ bắt hai con mẹ Đột Quyết cho ngươi, cho ngươi hưởng thụ niềm vui thú đầu gối tay ấp.
Hồ Bất Quy cười thú vị.
Cao Tù lắc đầu khinh thường:
– Nếu thật muốn những con mẹ Đột Quyết này sa vào lòng ta thì quá đơn giản. Trên Điêu Dương đại hội đoạt lấy giải thưởng, bất kỳ mụ đàn bà Đột Quyết nào chẳng phải đều sẽ nằm dài xuống cho ta ư?
Hoá ra gã tham gia đánh nhau chính bởi mục đích này. Lâm Vãn Vinh và Hồ Bất Quy hai mặt nhìn nhau, cùng phá lên cười. Lão Cao nói ra nguyện vọng này cũng chỉ là nói đùa giỡn mà thôi. Họ tham gia Điêu Dương đại hội nhiệm vụ chủ yếu là đột nhập vào vương đình Đột Quyết, về phần đoạt lấy giải thưởng để thậm chí có thể tiếp cận được Đột Quyết Khả Hãn, vậy phải xem ý trời rồi.
Mấy người đang trò chuyện, bên kia trong nháy mắt vang dậy những tiếng cổ vũ. Người Hồ chẳng biết khi nào đã dừng việc ca múa, phân tán thoái lui, để lại một khoảng trống lớn.
Đang đứng ở giữa là Đồ Tác Tá bình thản trấn định, đối diện hắn có hai mươi dũng sĩ Đột Quyết cơ bắp cuồn cuộn, những thiếu nữ người Hồ đứng đứng tụ tập phía sau Đồ Tác Tá, khuôn mặt hưng phấn, vỗ tay hoan hô, ánh mắt sùng bái nhìn trân trối vào Hữu vương. Những bộ lạc bên ngoài, cùng với kỵ binh do Đồ Tác Tá mang đến, tự nhiên hợp thành một vòng tròn lớn.
Lâm Vãn Vinh tuy nghe không hiểu các nàng đang gọi cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt các nàng cũng biết đang trợ uy cho Hữu vương. Đồ Tác Tá chậm rãi cởi trường bào, lộ ra một bộ áo ngắn bên trong rất tinh xảo, ôm sát cơ thể. Động tác đó lại làm dấy lên một tiếng ồ lên của các thiếu nữ. Hắn lấy từ trong ngực ra vài vật gì đó, giao cho tùy tùng phía sau. Ánh bạc lấp lóe trong trời chiều. Lâm Vãn Vinh có nhãn lực rất tốt, thấy rõ món đồ đó liền nhịn không được kinh ngạc kêu lên.
– Đó là cái gì?
Lão Hồ hiển nhiên cũng chú ý tới sự khác thường, vội vàng hỏi.
Cao Tù mở to hai mắt xem xét, khó hiểu nói:
– Hình như là cầm tiểu đao, màu bạc. A, ta nhớ ra rồi. Ngọc Già cũng có một thanh như vậy.
Trong tay Đồ Tác Tá chính là một thanh loan đao, dạng thức, kích cỡ, thậm chí độ tinh xảo, giống hệt như kim đao của Ngọc Già. Cái khác nhau duy nhất là, cây đao của Đồ Tác Tá chính là chế bằng bạc. So với kim đao của Ngọc Già thì sắc độ kém vài phần.
Kim đao cùng ngân đao. Xem ra ứng với trời sinh một đôi. Chẳng lẽ Đồ Tác Tá và Ngọc Già đã được định hôn từ bé? Nhìn thấy ngân đao trong tay Hữu vương, Lâm Vãn Vinh kinh ngạc, khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
Đồ Tác Tá đưa loan đao trong tay cho tùy tùng, lại dùng sức bóp bóp cổ tay cổ chân, ra hiệu trên người không còn giấu vũ khí nữa, sau đó vung tay lên, tùy tùng phía sau liền đưa cho đám dũng sĩ Đột Quyết đối diện mười cái mũ trùm màu đen.
Mũ trùm này do vải đen chế thành, chụp vào trên đầu, chỉ lộ ra hai mắt. Hồ Bất Quy vội hỏi:
– Tướng quân, Cao huynh đệ, các ngài nhìn rõ chưa, đây là mũ trùm trong Điêu Dương đại hội.
Cái đó rất giống với đồ che mặt khi cướp ngân hàng, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Họ làm gì? Hôm nay không phải là Điêu Dương, làm sao còn phải che mặt?
– Hình như là Hữu vương muốn cùng bộ tộc nào đó tỷ thí.
Hồ Bất Quy cẩn thận nhìn thoáng qua:
– Đeo mặt nạ vào để đảm bảo Hữu vương không thấy rõ mặt mũi, không sợ việc hắn trả thù, như vậy mới có thể để đối thủ phóng tay đánh thoải mái, cũng tương tự nguyên tắc của Điêu Dương.
Vừa mới dứt lời, bên kia kèn lệnh đã nổi lên tu tu, những thiếu nữ và dũng sĩ kêu gào khản cả giọng, vang vọng khắp thảo nguyên bao la. Đám người càng tụ tập lại nhiều hơn làm khuất luôn tầm mắt, mấy người Lâm Vãn Vinh vội vàng tìm một mô đất cao, đưa mắt nhìn xuống.
Ở giữa sân tạm thời có một cây gỗ thô kệch, Đồ Tác Tá đã thay đổi một tuấn mã bình thường, đứng cách cây gỗ bốn mươi trượng. Đối diện hắn là một đám dũng sĩ mạnh nhất của đám người Hồ vừa chọn lựa được, có chừng hai mươi người, có khoảng cách với cây gỗ cũng tương tự như Đồ Tác Tá.
Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua đã hiểu ra, người Hồ này đang đua nhau cướp cây gỗ. Đồ Tác Tá một người chọi với hai mươi người được lựa chọn ra, không dùng hãn huyết bảo mã, mà chủ ý thay đổi một ngựa chiến Đột Quyết bình thường, đó là muốn lập uy. Nếu như vậy mà có thể thắng, vậy thì ở trên Điêu Dương Đại Tái, còn có ai dám tranh với hắn.
– Ô ô ô!
Một tiếng kèn lệnh lanh lảnh dồn dập bỗng nhiên vang lên, việc cướp gỗ bắt đầu.
“Huuu…” Đồ Tác Tá phản ứng nhanh nhất, một roi vút vào mông ngựa, tuấn mã Đột Quyết bị thúc mạnh lao lên. Đám kỵ sĩ đối diện cũng không chậm, hai mươi con khoái mã chạy như gió cuốn mây bay, hai bên cùng sử dụng tốc độ cực nhanh lao tới cây gỗ ở trung tâm.
Đám thiếu nữ Đột Quyết thét lên như phá vỡ bầu trời đêm. Đám người đang xem cuộc chiến kêu gào không dứt, có người ủng hộ Hữu vương, cũng có người ủng hộ bên kia. Sự cổ vũ đó tự nhiên càng ngày càng dữ dội khi khoảng cách giữa hai bên với cây gỗ ngày càng gần, bụi đất mù mịt.
Trong ánh lửa, Hữu vương vươn người lên, hai chân gần như đứng lên, song chưởng giơ ra phía trước, tuấn mã vừa lướt qua, hắn dùng hai tay hợp lực, ôm chặt lấy cây gỗ kia.
Hai mươi kị sĩ đối diện, cách hắn chỉ có mấy trượng, vừa thấy Hữu vương ra tay, hơn mười con tuấn mã lao tới như gió, người đi đầu vung thiết quyền lên, mang theo tiếng gió rít vun vut giáng xuống Đồ Tác Tá một cách không lưu tình.
“Hự!” Đồ Tác Tá mặt đỏ gay, hét lớn. Cây gỗ to đùng bị chôn xuống đất sâu cả một thước, sau một tiếng hô này đã bật lên. Bùn đất rơi xuống, lúc này cây gỗ đã bị Hữu vương ôm vào tay.
Sức lực mạnh mẽ như vậy khiến cho những người Hồ vây xem giật mình, một lát sau những tràn vỗ tay kinh thiên địa nổ ra, vang mãi không thôi.
Lâm Vãn Vinh nhìn đến mắt không chớp, miệng không ngậm. Một cây gỗ to như vậy, cắm xuống đất vài thước, hắn cưỡi ngựa mà lập tức rút xoẹt một cái là ra ngay, mà mắt cũng không chớp lấy một cái. Gã này rốt cuộc ăn cái gì lớn lên nhỉ? Chắc không phải người từ núi nứt ra đó chứ?
Khúc gỗ vừa lọt vào tay Đồ Tác Tá, lập tức những nắm đấm của đám kỵ binh đối diện đã phủ xuống. Trong thời điểm quan trọng, Hữu vương không chút bối rối sợ hãi, cây gỗ trong tay quét ngang, gạt phăng đối thủ đầu tiên.
“A!” Giữa tiếng kêu gào thê thảm, ba gã dũng sĩ phía trước bị quét trúng hông, ngã quay xuống ngựa. Một người bị chậm lại, nhưng những người phía sau đã tranh thủ được thời gian. Mười kị sĩ còn lại trong nháy mắt đã đến gần Đồ Tác Tá. Hai ba người đồng thời nhảy lên trên lưng ngựa, hướng thẳng vào hắn đánh tới. Đây là thủ pháp vật của người Đột Quyết. Một khi Hữu vương bị vật xuống đất, hơn mười người sẽ cùng nhau đè xuống, hắn mạnh tới đâu cũng không có chỗ phát huy.
Đồ Tác Tá hiển nhiên hiểu được ý đồ của đối thủ. Hắn kêu một tiếng, cây gỗ xẹt qua như gió, lực đạo phản kích này làm ba gã dũng sĩ đô con ngã lăn xuống đất, không kêu nổi một tiếng.
“Tê…” Tuấn mã dưới người Hữu vương đột nhiên hí lên một tiếng, thân hình rùn xuống, từ từ quỵ xuống.
Lâm Vãn Vinh nhìn rất rõ, ba gã người Hồ đầu tiên đánh tới chỉ là yểm trợ. Khi họ bị văng xuống đất, có hai người Hồ khác đã nhảy lên lưng ngựa, hai quyền như gió đồng thời đánh vào hai phía con ngựa của Hữu vương. Một cú đánh trúng vào mắt con tuấn mã. Con ngựa Đột Quyết đau đớn hí lên một tiếng, rồi từ từ ngã xuống.
“Đánh vào mắt cũng được ư? Quả nhiên giống với lão Hồ, bất chấp thủ đoạn.” Lâm Vãn Vinh nhìn mà hết hồn, cũng hiểu thêm về Điêu Dương đại tái.
Đồ Tác Tá khoẻ mạnh đến đâu cũng chỉ có hai tay hai chân, không thể chống đỡ mọi mặt được. Hắn thân trải trăm trận, vừa thấy ngựa ngã xuống là thân hình bắn ra như gió, đồng thời nhảy xuống đất, quét ngang cánh tay đánh vào lưng một dũng sĩ đang tập kích mình.
Dù khoảng cách rất xa, Lâm Vãn Vinh cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương gãy rào rạo. Dũng sĩ đó ngã nhào xuống đất, sau một lúc giãy giụa thì không còn nhúc nhích nữa.
– Thật là độc, thật là ác!
Đến cả Cao Tù cũng phải biến sắc. Nhìn Đột Quyết Hữu vương ra tay là biết hắn giết chết vô số người rồi, không nói hắn trời sinh thần lực, mà sự tàn bạo dã man của hắn cũng đủ để làm cho người ta xanh mặt.
– Hay… hay…
Những nam nữ Đột Quyết thấy trường đấu kịch liệt kích thích như vậy làm họ sôi trào lên, tiếng gào thét hoan hô liên tục.
Đám dũng sĩ đối diện dường như cũng phải trả giá đắt để có thể bức Hữu vương xuống ngựa. Lúc này bên thành công chính là họ. Cả đám mừng như điên, hơn mười người còn lại giục ngựa chạy tới, lao thẳng tới phía trước Đồ Tác Tá.
Đột Quyết Hữu vương lắc mình tránh né, không chút do dự vung bổng đánh ra, nện thẳng vào một tên đang trên lưng ngựa, lập tức một kỵ sĩ cả người lẫn ngựa cùng gục xuống.
“Sầm” một tiếng, lưng Đồ Tác Tá bị dính một roi ngựa rất mạnh. Hắn không hề quay đầu lại, xoay người đấm một cái, con tuấn mã phía sau bị đánh bay ra ngoài.
Hai ba cái vung tay đã giải quyết mấy người, chỉ còn lại bảy tám người. Việc này làm kích thích lửa giận của đám dũng sĩ. Họ gào lên một tiếng, nhảy xuống ngựa, vây chặt Đồ Tác Tá vào giữa, đang muốn dùng thủ pháp vật người để chụp lấy hai chân hắn. Hữu vương cũng lao ra, vai phải trúng hai đòn nghiêm trọng, đánh văng đối thủ ra, cùng lúc đó, cây gỗ trong tay đánh ra, nện trúng vào đùi một người.
Với lực đạo của hắn, đối thủ còn có thể làm gì được chứ? Trận địa bao vây tan rã trong nháy mắt. Đồ Tác Tá thậm chí không cần kỵ mã, chỉ đi bộ lững thững tới đích. Tới đó, hắn cao tay giơ cây gỗ vừa cướp được lên, trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng ngạo nghễ.
– Hay… Hay…
Mấy vạn người Hồ, hòa với những tiếng reo vang các đám thiếu nữ, tạo thành một tiếng gầm rung chuyển cả thảo nguyên.
Đột Quyết Hữu vương quả là danh bất hư truyền. Mỗi một kích của hắn đều đã được tập luyện trong bao nhiêu năm chinh chiến, cú nào cũng muốn lấy mạng người ta.
Người Đột Quyết cổ vũ Đồ Tác Tá, nhưng không có ai để ý tới những dũng sĩ đang nằm trên mặt đất. Hơn hai mươi người Hồ, cũng chẳng còn bao nhiêu có thể nhúc nhích, thậm chí có người còn không nghe tiếng kêu rên nữa.
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh nặng nề, mặt còn có vẻ đen hơn, mãi lâu sau không nói một câu nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 12:36 (GMT+7) |