Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Phần 42

Bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa, từng đám mây trắng lơ lửng trong tầng không. Mặt trời rực rỡ, những tia nắng như những mũi tên xuyên qua hàng ngàn vạn dặm không gian, tỏa xuống khắp mặt thảo nguyên xanh mướt. Những giọt sương chưa kịp tan lấp lánh như những giọt ngọc trên những lá cỏ mơn mởn, làm ánh lên hào quang chói lọi.

Cỏ xanh, mây trắng, trời xanh, thảo nguyên A Lạp Thiện giống như một thiếu thơ ngây tươi trẻ, mở rộng vòng tay mỹ lệ của mình ôm lấy mọi người.

Trên thảo nguyên có hàng vạn con ngựa hí vang, tiếng người xôn xao, những chiếc lều da màu trắng, giống như những đóa hoa nhỏ nở rộ, nhất nhất bày ra trước mắt. Xa xa hằng hà vô số các loại cờ xí, tung bay phần phật trong gió xuân. Ngàn vạn tuấn mã Đột Quyết phi khắp nơi trên thảo nguyên rộng lớn, bờm phất phơ trong gió, màu đen tuyền, màu vàng, màu trắng, giống như những dãy núi trập trùng chuyển động liên miên trên thảo nguyên. Những kỵ sĩ mặc Hồ bào mới tinh, trên lưng ngựa thoải mái thuần thục, lúc nghiêng một bên mà nhảy lên, liên tục thực hiện đủ loại động tác mạo hiểm, nhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt của những tộc nhân vây xem chung quanh.

Những người được hoan nghênh là những dũng sĩ trên đầu đội mũ trùm màu đen. Những người đội mũ trùm là những dũng sĩ ưu tú tham gia Điêu Dương đại hội. Họ có vóc người khôi ngô nhất, cơ thể tráng kiện nhất, tuấn mã chạy nhanh nhất, cho dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khắp nơi đều có thể cảm nhận được sự tự tin rõ rệt và khát vọng thi triển tài năng trong lòng họ.

Người Đột Quyết tận tình cổ vũ, bao nhiêu lòng nhiệt tình của họ đều dâng hết cho những dũng sĩ thần bí này.

Những thiếu nữ Đột Quyết tới tham gia tuyển chồng mặc những bộ quần áo lễ hội đẹp nhất, do những trưởng giả trong tộc chỉ huy, dần dần tập hợp ở trung ương thảo nguyên. Nơi đó dựng một mặt sàn rất lớn bằng gỗ thô, cao ước hai trượng, dài vài dặm.

Ở phía trước, có dựng lên hơn mười cái đài cao. Mỗi một đài này, trên đỉnh có treo một sợi dây thừng thật dài, phía dưới lộ ra một cái móc câu bằng sắt, trên đó treo một con dê. Đợi khi dây thừng bị chặt đứt, thì thân dê sẽ rơi xuống đất, lúc đó Điêu Dương đại hội sẽ chính thức bắt đầu.

Thiếu nữ Đột Quyết tuyển chồng càng ngày càng nhiều. Các nàng tụ tập ở trung tâm thảo nguyên, tách ra khỏi bộ lạc, thống nhất đổi thành cưỡi bạch mã cao lớn, phi khắp nơi.

Nhóm giữa mỹ nữ cùng bạch mã lập tức trở thành tiêu điểm được chú ý‎ nhất thảo nguyên. Dũng sĩ các bộ tộc, mặc kệ tham gia Điêu Dương hay không, đều hướng ánh mắt vào khu vực này.

Như một đám mây trắng tinh khiết trên thảo nguyên từ từ di động, những tiếng ca hát cao vút của các cô nương phiêu đãng khắp bầu trời, đưa tới vô số tiếng ồn ào và hoan hô.

Có mấy dũng sĩ Đột Quyết không chịu nổi liền cưỡi tuấn mã tiến lên. Còn chưa đến gần họ bị những bát nước trong hắt vào người. Đây là lời cảnh cáo của người Hồ dùng cho những người dám vượt quy củ.

Nhìn những dũng sĩ cả người ướt nhẹp, ngây dại như những con gà gỗ, bốn phía vang lên tiếng cười ồ, những thiếu nữ cười duyên khanh khách.

Điều hay nhất khi tham gia Điêu Dương đại hội là tất cả dũng sĩ đều bịt mặt lại, không người nào biết bạn là ai. Phương thức này của người Đột Quyết là để đảm bảo tinh thần cạnh tranh công bằng. Bất kể bộ lạc hùng mạnh hay nhỏ yếu, cũng không cần biết bạn là vương công phú quý hay là mục dân bình thường, chỉ cần bạn có tài năng là có thể phát huy hết mức, hơn nữa không cần lo lắng sau này bị trả thù. Với hình thức như vậy, Điêu Dương đại hội càng thêm hấp dẫn kịch liệt, cũng cũng có thể tuyển ra những dũng sĩ chân chính.

Còn các bộ lạc khác nhau thì dùng cờ xí làm tiêu chí. Như ngày đó họ đã thấy cờ Bách Linh, cờ chim ưng, cờ hổ… Trên thực tế biểu tượng của bộ lạc rất khác nhau. Trên thảo nguyên có hơn trăm bộ lạc lớn nhỏ, các loại cờ xí kỳ quái có khắp nơi, dường như là một cuộc triển lãm quốc tế vậy.

Ở một góc ngoài cùng của thảo nguyên tụ tập một nhóm hơn mười người. Trên đầu họ cũng đội mũ trùm màu đen, chỉ còn lại hai mắt lộ ra bên ngoài. Biểu tượng cho thấy họ đều là các dũng sĩ tham gia Điêu Dương Đại Tái. Cờ của họ chính là một con mãnh thú giương nanh múa vuốt, thần thái hung ác, đang trợn mắt tóe lửa.

– Lão Hồ, ngươi chọn cho chúng ta cái loại cờ này, rốt cuộc là con gì thế. Làm sao mà ta nhìn một lúc lâu mà cũng không nhận ra nó là gì cả?

Một tráng hán đội mũ trùm trong đó, lén lút ngó láo liên, thấy không ai chú ý tới nơi này, mới mở miệng thì thầm hỏi.

Trong số tất cả những bộ lạc tham dự thi, đại khái đây là nhóm nhỏ nhất, chỉ loe ngoe mười người mà thôi. Họ còn chọn vị trí cũng hẻo lánh nhất, cách trung tâm thảo nguyên khá xa, vừa thấy là đã biết đây là một bộ lạc nhỏ không có thực lực.

Lão Hồ giải thích:

– Con này hả, người Đột Quyết gọi là thổ tê. Đó là một loại mãnh thú sinh trưởng phía nam thảo nguyên, nơi giáp với sa mạc. Chúng chuyên môn ăn thịt ngựa hoang và lạc đà, đến cả sư tử và báo cũng phải e ngại chúng. Như Lâm tướng quân nói, con này rất gần với hỏa kỳ lân của Đại Hoa chúng ta, còn chúng ta bây giờ giả trang thành một tiểu bộ lạc, một trong chín họ Thiết Lặc đã bị diệt tộc có tên là Nguyệt Thị. Nơi cư trú của dân Nguyệt Thị ở gần chỗ có thổ tê, do đó lấy nó làm cờ của chúng ta.

Nói như vậy, lão Cao cũng đã hiểu được. Hắn quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy giữa đội ngũ, có một người đang trầm tư, im lặng dị thường.

Hiện mọi người đều ở trên thảo nguyên, khắp nơi đều là người Hồ, căn bản không ai chú ý tới một bộ lạc nhược tiểu như vậy, đối với tình thế này, Lâm Vãn Vinh cũng khá hài lòng. Tuy có nhiều bộ lạc trên thảo nguyên, tình hình cũng rất phức tạp, nhưng những kỵ binh và thủ thành đóng ở ngoài thành cơ hồ không có động tĩnh gì. Điểm này làm cho hắn rất đau đầu. Nếu họ bất động, trận này đánh làm sao đây?

Trong lúc trầm tư, ở trên đài ở trung tâm thảo nguyên dần dần náo nhiệt lên, nhưng vẫn chưa thấy một người nào cả, không có Hữu vương Đồ Tác Tá, chứ đừng nói Đột Quyết Khả Hãn.

Lâm Vãn Vinh chỉ vào cái đài cao, nhíu mày hỏi:

– Hồ đại ca, vương công quý tộc Đột Quyết sao ít thế? Còn không đủ cho một đao lão Cao.

Hồ Bất Quy cười lắc đầu:

– Còn chưa bắt đầu mà. Điêu Dương đại hội hàng năm, đều là những lễ hội náo nhiệt nhất Đột Quyết, không chỉ vương công quý tộc nhất định phải tới dự, đến cả Đột Quyết Đại Hãn cũng thường xuyên đến dự. Theo tình hình năm nay, cho dù Đột Quyết Đại Hãn không đến, nhưng Đồ Tác Tá nhất định sẽ tới.

Đang nói chuyện, xa xa nghe truyền đến tiếng ầm ầm, mấy ngàn con ngựa đạp cỏ chạy tới, chính là những tinh kị phòng thủ ngoài thành Đột Quyết.

– Hữu vương đến rồi!

Người Hồ ở gần đó phát ra tiếng hoan hô hưng phấn, các dũng sĩ lên ngựa nghênh tiếp, những thiếu nữ Đột Quyết cũng ngước đầu trông ngóng, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.

Đồ Tác Tá dẫn đầu, đi theo phía sau là hai ba mươi người Hồ quần áo hoa quý. Nhìn bộ dạng và khí thế hẳn là những vương công đại thần ở Khắc Tư Nhĩ. Sau đó là kỵ binh Đột Quyết tinh nhuệ, nhìn trận thế ước chừng khoảng hai ngàn người. Chắc là đến đây để bảo vệ Hữu vương và chư vị đại thần.

Đồ Tác Tá hông dắt loan đao, mặc áo bào, mỉm cười vẫy chào mọi người, trên thảo nguyên nhất thời vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt. Đám người lao lên nghênh tiếp, những thủ lĩnh cúi đầu hành lễ vấn an Hữu vương và chư vị đại thần, trên tay để những hồ rượu ngon. Đồ Tác Tá và chư vị vương công đi thẳng tới trước, uống rượu tựa như uống nước lã, càng khiến cho tiếng hoan hô vang dội hơn.

– Hồ đại ca, ngươi xem Điêu Dương Đại Tái hôm nay, Đồ Tác Tá có tham gia không?

Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú thật lâu, đột nhiên hỏi Hồ Bất Quy đang đứng bên người.

Theo tình huống hiên tại, có lẽ Đột Quyết Khả Hãn không đến, có thể nói lần Điêu Dương này chưa đủ sức hút, vì thiếu một nhân vật có tiếng nói đứng ra. Mà nhân vật có tiếng nói, tự nhiên phải kể tới Đột Quyết Hữu vương.

Nếu Đồ Tác Tá chỉ là đến với thân phận một người đi xem, vậy thì kỵ binh Đột Quyết ở ngoài thành sẽ không có cơ hội được điều động. Chỉ có khi nào Hữu vương tự mình tham gia, người Đột Quyết mới gia tăng bảo vệ cho Điêu Dương. Lúc họ thay đổi thế phòng thủ, kỵ binh Đại Hoa mới có thể tìm được cơ hội.

Lão Hồ chần chừ trong chốc lát:

– Ta cũng không chắc. Xem dáng vẻ hắn, mặc áo bào như thế, tựa hồ không cho muốn tham gia đâu. Nhưng việc này cũng không chắc chắn. Điều mấu chốt là tuyển nữ tử. Trong số ở đây không biết có ai làm hắn động tâm không.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, sắc mặt bình thản, không nói gì.

Nhân vật làm cho Đồ Tác Tá động tâm là ai, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng. Trên thực tế, khi Ngọc Già đột nhiên biến mất, vẫn là nghi vấn trong lòng mọi người. Nhưng Lâm tướng quân lại hình như không muốn đề cập tới việc này nên cũng không ai dám hỏi han gì.

Đồ Tác Tá và vương công Đột Quyết trong vòng vây của đám người từ từ cưỡi ngựa mà đi. Một đường đi tới chỗ bằng phẳng, nhìn thấy Hữu vương anh tuấn trẻ tuổi đến đứng ngay trước mặt mình, những thiếu nữ Đột Quyết nhất thời hò hét hưng phấn.

Đồ Tác Tá vừa bước lên đài, hai mắt như điện, ánh mắt không ngừng lướt qua đám người, các thiếu nữ càng lúc càng phát điên lên. Những tiếng hò hét tên hắn vang dậy khắp nơi. Không tìm được mục tiêu, thần sắc Đồ Tác Tá có chút thất vọng, hắn khẽ nhấc tay ra hiệu cho đám người, rồi nở một nụ cười tự tin.

Một tế ti Đột Quyết từ từ bước lên đài cao, tay cầm một cuộn giấy trắng, lớn tiếng tụng niệm gì đó. Lâm Vãn Vinh gần như không hiểu gì tiếng Đột Quyết cả, cũng may lão Hồ cũng đủ vốn liếng, nên vềnh tai nghe hắn phiên dịch.

Địa vị của tế ti Đột Quyết trong vương đình người Hồ tương tự với lễ bộ thượng thư, phàm là những hoạt động trọng đại, ví dụ tế tự, xuất chinh, người Đột Quyết đều có nghi thức tế trời, điểm ấy hoàn toàn giống như ở Đại Hoa.

Tế ti thao thao đọc một hồi, đại khái nhờ trời cầu phúc. Sắc mặt tất cả người Hồ đều rất nghiêm trang, nghe hắn huấn đạo. Trên đài cao sớm đã treo một con dê béo đã được ngâm vào nước, dưới ánh mặt trời ánh lên lớp mỡ bóng loáng.

– Huuu…

Lâm Vãn Vinh vừa thiu thiu ngủ, tiếng người Hồ hoan hô làm hắn bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra lão tế ti đã tuyên đọc xong, những bộ lạc dần dần tản ra, Điêu Dương đại hội sắp bắt đầu.

Đồ Tác Tá chậm rãi bước lên một cái đài cao trong đó, đang hướng về phía tộc nhân phất tay, xem ra người chặt đứt sợi dây đầu tiên chính là hắn rồi.

Hoạt động trọng đại như thế, nếu đặt ở Đại Hoa, hoàng đế nhất định sẽ tự mình làm chủ. Nhưng Đột Quyết Khả Hãn thì hơi khác, đã thế còn không ra tận nơi, thật sự làm cho người ta khó hiểu.

– Lâm huynh đệ, trận này chúng ta có tham gia không?

Thấy Điêu Dương đại hội sắp bắt đầu, Cao Tù xoa xoa tay hưng phấn nói. Muốn vào xâm nhập Khắc Tư Nhĩ, phải thủ thắng ít nhất ba trận ở Điêu Dương đại hội, điểm này thì tất cả mọi người đều rõ ràng.

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu:

– Chờ một chút đã, xem tình thế như thế nào rồi tính tiếp.

Điêu Dương Đại Tái của người Hồ, có ba bộ lạc đồng thời cướp dê, người nào đưa về mục tiêu trước là thắng. Mỗi bộ lạc tùy thời đều có thể tham gia. Nhưng chỉ cần thất bại một lần liền mất quyền tiếp tục tham dự.

Điêu Dương đại hội sắp bắt đầu, dũng sĩ ba bộ lạc đã đứng vào ba góc hình tam giác, khoảng cách với trung tâm thảo nguyên hoàn toàn bằng nhau. Những thiếu nữ Đột Quyết tuyển chồng không nháy mắt, chỉ sợ nhất thời bỏ qua cơ hội chọn lựa dũng sĩ lợi hại nhất.

“Ô…” Tiếng kèn lệnh vang lên, ngân đao trong tay Đồ Tác Tá vung lên, thân dê tẩm nước rơi phịch xuống bãi cỏ.

Đám người bộc phát tiếng hoan hô gào thét kinh thiên động địa, dũng sĩ che mặt của ba bộ lạc đều như phát điên, thúc khoái mã cùng hướng về con dê rơi xuống đất, trên thảo nguyên nhất thời nổi lên một cơn bão bụi mù mịt.

Khoảng cách chỉ có mấy trăm trượng, trong nháy mắt đã qua đi, người Đột Quyết đầu tiên đã tới đích, từ khoái mã vội cúi người xuống, hai tay chộp mạnh vào thân con dê máu me, hự một tiếng nhấc hẳn lên trời. Tộc nhân của hắn còn chưa kịp hoan hô, liền nghe một tiếng kêu lên thê thảm. Dũng sĩ vừa nhấc được con dê đã trúng một đao vào đầu, ngã lăn sang một bên, máu tươi phun ra như suối.

“Huuu…” Nhìn thấy vết máu, tất cả người Đột Quyết trên thảo nguyên trong nháy mắt như lên cơn điên. Họ gầm lên, nhảy chồm tới, hai mắt lóe lên vẻ hưng phấn, hết sức vẫy tay, miệng gào lên những tiếng hô kỳ quái.

Con dê máu me sớm đã chuyển sang tay một bộ lạc khác, họ lưu lại năm sáu người liều mạng vung loan đao ngăn cản địch nhân đuổi theo. Còn lại mười người giục ngựa chạy thật nhanh, hướng về mục tiêu chạy tới.

Hai bộ tộc còn lại mắt đỏ ngầu lên, hai mươi kị sĩ điên cuồng lao lên. Trong nháy mắt họ chém đối thủ rơi xuống ngựa, rồi không chút do dự đạp thẳng qua người họ lao đi, ra sức đuổi theo con dê.

Dấu máu rải đầy mặt cỏ xanh nhưng không ai bận tâm. Tiếng thiếu nữ gào thét, tiếng nam nhân vang dậy, không khí đấu tràng cơ hồ như điên cuồng.

Trong không khí điên cuồng đó, dũng sĩ ba bộ lạc lại tụm lại với nhau. Những con ngựa không thể tiến tới, vật nhau, ngăn cản, xô đẩy, tất cả sách lược định sẵn từ trước hoàn toàn vô dụng. Chỉ có chà đạp lên thân thể đối thủ mới có thể tiếp tục đi tới.

Con dê máu me đã không biết chuyển qua bao nhiêu tay rồi, các dũng sĩ sử dụng toàn bộ khí lực, hai mắt đỏ ngầu chém giết lẫn nhau, huyết nhục không ngừng phun ra, những thân người ngã ngựa liên tiếp. Trong tiếng kêu thảm thiết, vẫn có những tiếng người Đột Quyết trong chiến địa điên cuồng cổ vũ trợ uy khàn cả giọng. Bất chấp đồng loại mình ngã xuống, những thiếu nữ người Hồ vẫn hưng phấn vẫy tay.

Xem ra sức mạnh quyết định tất cả.

Độn đao cũng là đao, người Hồ xuống tay quá ác, hoàn toàn không thua gì quyết chiến sinh tử. Gãy chân gãy tay, người Đột Quyết nào ngã ngựa chỉ sợ cả đời cũng không lên lưng ngựa được nữa. Lúc này, cho dù đối thủ đổi thành thân nhân của mình, những dũng sĩ này vẫn sẽ động thủ như vậy thôi. Huyết tính người Hồ vốn là như thế này mà luyện thành. Lâm Vãn Vinh lắc đầu không nói gì, Cao Tù âm thầm lè lưỡi.

Đồ Tác Tá đối mặt với sự tàn khốc của Điêu Dương Đại Tái mà không hề thấy đổi sắc. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, thậm chí có lúc còn có thể mỉm cười, không ngừng cổ vũ đám dũng sĩ.

Trận này chấm dứt. Trong hơn bốn mươi dũng sĩ, chỉ còn lại có ba người còn trên ngựa. Họ cầm con dê cướp được giơ lên cao quá đỉnh đầu, hưng phấn lao về đích. Những người Hồ hướng về họ kêu gào ủng hộ. Một thiếu nữ Đột Quyết dũng cảm bước lên, đưa cái túi hoa do chính mình tự tay dệt đeo vào cổ một dũng sĩ trong số đó, rồi ngượng ngùng xoay người chạy mất.

Trong đám người dấy lên những tiếng hoan hô vang dội, như vậy có nghĩa là đã có một vị thiếu nữ tìm được ‎ý trung nhân, mặc dù nàng không thấy dung mạo của hắn… Người Đột Quyết rõ ràng vô cùng sùng bái vũ lực.

Những dũng sĩ đội mũ trùm hân hoan rời đi. Dựa theo quy củ, bộ lạc họ có tư cách đánh thêm một trận nữa. Nếu có thể thắng ba tràng, họ có thể vào thành bái yết Khả Hãn, việc này đối với cả bộ lạc là một vinh dự lớn lao.

Xem xong cuộc chiến này, Lâm Vãn Vinh cũng đã có chút hiểu biết về Điêu Dương đại hội, gật gù:

– Thừa dịp Đồ Tác Tá còn chưa tham dự, Hồ đại ca, trận sau, chúng ta lên!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 21
Phần 42 Phượng Nghi Tiên Vương mở mắt, cùng hắn chung một chỗ xuất quan, hai người sóng vai đi ra, nam tao nhã ngọc thụ lâm phong, nữ kiều mỵ khả nhân, dẫn tới rất nhiều tiên nhân trong Vân Sơn tiên thành nhao nhao ghé mắt, mấy vị nữ Tiên Tử nói nhỏ, nghị luận lên. Phu nhân cùng Huyền Thiên giáo chủ song tu lâu như vậy mới đi ra, nhất định là tu vi tiến nhanh đi à nha? Các ngươi xem, phu nhân mặt mày hồng hào, rõ ràng là hạn hán đã lâu gặp cam lộ, mới thừa ân trạch, đạt được thoải mái hạnh phúc... Chậc chậc, thực lực phu nhân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hàn Lập – Quyển 24
Phần 42 “Được rồi, bất kể lai lịch của người này ra sao, nếu đã xuất hiện tồn tại Đại Thừa thì xem ra chuyện kia thật sự không thể giấu được nữa rồi. Vậy thì dứt khoát truyền tin tức ra, mượn nhờ lực lượng của bọn chúng để mạo hiểm một lần cũng được. Chuyện này so với việc bỏ lỡ thời gian vật đó mở ra thì còn tốt hơn nhiều.” Gã đeo mặt nạ chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tiếp đó tay áo run lên, thân hình uốn éo rồi trực tiếp chui vào hư không không thấy đâu nữa. Lúc này, Hàn Lập cũng đang dạo quanh một con đường...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Phần 42 Nhị tiểu thư quay đầu lại vừa thấy người kia liền giật nảy cả người, khuôn mặt đỏ hồng khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, trong lòng vừa thẹn vừa lo, đứng trân trân tại đó. Đại tiểu thư đi tới, kéo em gái ra sau, gằn giọng: Lâm Tam, ngươi làm cái gì đó? “Chết, sơ suất quá, lại gặp phải mụ hổ cái này”, hắn chửi thầm trong bụng. Bị bắt quả tang đang tán tỉnh em gái người ta, hắn tỏ vẻ không chút ăn năn, dõng dạc đáp: Ô hay có làm gì đâu, ta chỉ cùng nhị tiểu thư nghiên cứu mấy thứ, xem ai nhịn thở được lâu hơn thôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng