– Chuyện đó là đương nhiên rồi!
Mắt thấy nàng tựa như đã động lòng, Lâm Vãn Vinh vội vã đáp ứng ngay.
Có thể kéo một nữ tử như hoa như ngọc thế này từ bên bờ không môn trở lại, trong lòng hắn cao hứng vô cùng, hắn đắc ý nhấc chân cất bước, đột nhiên lại nghe Đào tiểu thư khẽ bảo:
– Lâm Tam, ta cho ngươi biết một chuyện.
– Ừm, chuyện gì?
Hắn vội quay đầu lại.
Đào Uyển Doanh e ấp nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khẽ cười:
– Ta muốn nói cho ngươi biết, lúc trước, ngươi đem chuyện đó ra lừa gạt ta, nhưng, trước nay ta chưa từng hận ngươi!
– Cái gì? Nàng, nàng…
Trống ngực Lâm Vãn Vinh đập nhanh hẳn lên, khuôn mặt trắng bệch vì kinh hãi, chẳng thể động nổi bước chân:
– Sao nàng biết được?
Chuyện mà Đào tiểu thư nói, trong lòng hắn tự nhiên biết rõ, hắn vốn cho rằng Đào Uyển Doanh luôn mù mờ chẳng biết gì, không ngờ nha đầu này lại sớm đã biết hết rồi.
– Kĩ thuật lừa gạt có cao minh hơn nữa cũng chẳng lừa nổi trực giác của nữ nhân. Huống chi, chuyện này có liên quan tới danh tiết của ta…
Đào tiểu thư sắc mặt ửng hồng, buồn bã liếc nhìn hắn mấy cái, ôn nhu nói:
– Bắt đầu từ lúc đó, ta biết, ngươi là một người tốt rất xấu!
Người tốt rất xấu? Cách xưng hô này thật đặc biệt a. Hắn nghiêng nghiêng đầu, tự cười chính mình. Nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Đảo Uyển Doanh, hắn chẳng biết mình nên nói gì mới phải.
Sau khi rời khỏi gian nhà tranh đổ nát, xe ngựa của Tiêu gia sớm đã dừng ở dưới chân núi, Đại tiểu thư và phu nhân đều đang đợi hắn.
– Sao, đã gặp chưa?
Ngọc Nhược kéo tay hắn, dịu dàng hỏi.
– Ừm.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, tiếp đó thở dài một hơi:
– Không ngờ Đào tiểu thư lại là người cố chấp như vậy, nàng ta ở một mình nơi đó, cô khổ lẻ loi, chắc đã phải nếm không ít khổ cực rồi.
Đào gia đại biến ít nhiều có liên quan đến Tiêu gia, Đại tiểu thư cảm khái lắc đầu:
– Trước đây, khi ta giao hảo cùng Uyển Doanh, chỉ thấy cô ấy cả ngày tưng bừng vui vẻ, luôn cười rạng rỡ, không ngờ tâm tính cô ấy lại kiên cường đến vậy. Lần trước trở về Kim Lăng, ta đã mấy lần định xây một từ am và đưa các đồ dùng đến cho cô ấy, nhưng đều bị cự tuyệt. Tại nơi mưa gió lạnh lẽo này, một nữ tử cô khổ không ai nương tựa như cô ấy sao có thể chịu nổi, phòng ốc cũ nát, cổ phật thanh đăng, lẽ nào như vậy là thật sự có thể đoạn tuyệt với hồng trần sao?
Đại tiểu thư và Đào Uyển Doanh vốn giao hảo với nhau. Thấy nàng ta rơi vào hoàn cảnh như thế này, lòng nàng không khỏi cảm thấy bất nhẫn, đôi mắt bất giác đã đỏ lên.
Lâm Vãn Vinh vội vỗ vỗ vai nàng, nhẹ nhàng an ủi:
– Quyết tâm xuất gia của Đào tiểu thư không hề kiên định. Ta đã hẹn nàng ấy rồi, mời nàng ấy đến kinh thành làm khách. Đến lúc đó nàng hãy khuyên bảo nàng ta cho tốt là được, tin rằng sẽ không có vấn đề gì đâu.
– Ồ?
Đại tiểu thư nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ý vị, bất đắc dĩ nói:
– Mấy ngày trước ta đã mời Đào tiểu thư tới kinh thành, nhưng sống chết thế nào cô ấy cũng không chịu. Không ngờ hôm nay chàng vừa tới, chỉ qua vài câu nói là cô ấy đã ngoan ngoãn nghe lời rồi. Chuyện này thật kì quái a! Sau này, nếu cô ta muốn làm khó gì đó, còn phải mời chàng đi thuyết phục đó!
– Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh vội cười hô hố đáp:
– Ta cũng không thiêng đến thế đâu. Có thể là do con người ta khá thô lỗ, thanh âm cũng lớn một chút, khiến nàng ấy bị ta dọa cho sợ mà phải nghe theo đó! Ha ha!
– Chưa thấy kẻ nào da mặt dày như chàng!
Đại tiểu thư mỉm cười lườm hắn, bất lực nói:
– Chàng cứ giả bộ đi! Đợi đến lúc cô ấy thật sự đến kinh thành, ta xem chàng sẽ làm thế nào đây!
Chuyện của tương lai hắn lười chẳng muốn nghĩ đến. Bây giờ cứ phải giải quyết hết những chuyện trước mắt mới là chính đạo.
– Lần này đi Cao Ly chúng ta nhất định phải xuất phát sớm một chút.
Lâm Vãn Vinh kéo tay Tiêu Ngọc Nhược, nghiêm chỉnh nói:
– Đi thuyền trên biển gió to sóng dữ, nếu chẳng may chậm trễ thì sẽ không kịp trở về đón năm mới, đó sẽ là một điều đáng tiếc rất lớn.
Đại tiểu thư lập tức cảm thấy lo lắng, khẽ nói:
– Vậy chàng còn không mau bảo rõ với nương thân đi?
Tại sao phải là ta? Hắn sửng sốt một chút, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiêu Ngọc Nhược, hắn lập tức giật mình hiểu ra. Bọn họ có phụ mẫu chi mệnh, có ước hẹn với nhau, thêm nữa lại vừa có hôn thư, hai vị tiểu thư của Tiêu gia xem như đã đổi sang thành họ Lâm rồi. Cái loại chuyện phải rời nhà đi xa như thế này, tự nhiên là phải cần hắn trình bày mới thích hợp.
– Bên ngoài gió lạnh, mau lên đây đi!
Tiêu phu nhân vén rèm xe ra, mỉm cười gọi.
Lâm Vãn Vinh vội kéo tay Đại tiểu thư bước vào trong xe, bên trong trải những tấm nệm mềm mại thơm tho, Tiêu phu nhân ngồi quỳ trước bàn, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tinh khiết không một tì vết nào của bà, vẻ mĩ lệ động lòng chẳng thể dùng lời miêu tả.
Tay ngọc của phu nhân cầm chén, khẽ lắc lắc những lá trà thu vừa được hái bên trong, lá trà dần nổi lên mặt nước, hơi nóng bừng bừng, hương thơm nồng đậm.
– Thử xem!
Bà nâng chén trà lên, đưa đến tay Lâm Vãn Vinh:
– Đây là Hoa Vũ Thu trà mới hái, vô cùng tươi non, ở kinh thành chẳng thể thưởng thức được đâu.
Lâm Vãn Vinh vội nếm một hớp, nước nóng vừa vào bụng liền cảm thấy miệng thơm lừng, không nhịn được tấm tắc khen:
– Trà ngon, trà ngon, thủ nghệ của phu nhân quả nhiên phi phàm.
– Chỉ là pha trà mà thôi, sao dám nói đến thủ nghệ gì chứ.
Tiêu phu nhân mỉm cười lắc đầu. Đêm thu bên ngoài cửa xe rất lạnh lẽo tịch mịch, nhưng không khí trong xe thì thật ấm áp, ba người yên lặng ngồi đó, nhất thời cảm thấy một sự ấm cúng không nói lên lời.
– Phu nhân, có chuyện này…
Hắn cân nhắc cả một hồi lâu, cẩn thận lên tiếng:
– Ta muốn cùng Đại tiểu thư đi Cao Ly một chuyến.
– Ngọc Nhược đã nói qua với ta rồi.
Tiêu phu nhân với lấy chén trà trước mặt hắn, chắt một chén mới:
– Đi Cao Ly làm ăn cũng là chuyện tốt. Ngươi định lúc nào thì đi?
– Ngày mai!
Bàn tay đang rót trà của Tiêu phu nhân hơi run rẩy một chút, nước nóng đã sánh cả ra bàn.
– Ngày mai?
Đôi mày tú lệ của bà hơi nhíu lại:
– Tại sao phải gấp gáp như vậy?
Đại tiểu thư vội trả lời:
– Là chàng sợ trên biển sóng to gió lớn, vạn nhất thời tiết có gì bất thường thì sẽ chẳng kịp về để đón tết!
Tiêu phu nhân trầm ngâm một thoáng rồi chậm rãi bảo:
– Nói vậy cũng phải, sớm đi sớm về. Đã như thế thì các con cứ xuất phát sớm một chút.
Bà đặt bình trà trong tay xuống, lặng lẽ thở dài một hơi, hai mắt Đại tiểu thư đã đỏ lên, nàng nức nở kêu lên:
– Nương thân!
– Nha đầu ngốc.
Tiêu phu nhân thương yêu ghé sát vào tai con gái nói:
– Đi với hắn đi! Nếu hắn dám lãnh đạm với con, ta sẽ tìm hắn tính sổ.
– Nương thân!
Đại tiểu thư lại một lần nữa không nhịn được kêu lên, nàng lao vào lòng mẫu thân, bật khóc nức nở.
Hai mắt Tiêu phu nhân cũng hơi đỏ lên, trong mắt đã ánh lệ châu, bà kiên cường kìm nén:
– Lâm Tam, ngươi nhất định phải đối đãi với Ngọc Sương và Ngọc Nhược cho tốt đó! Cả cuộc đời ta chỉ còn lại hai đứa bọn chúng mà thôi!
Lâm Vãn Vinh nghe mà không khỏi cảm thấy chua xót, hắn vội đáp:
– Xin phu nhân yên tâm, nếu ta phụ lòng các nàng, chẳng cần người động thủ, ta sẽ tự phế mình luôn!
Phu nhân bật cười sắng giọng:
– Con người ngươi thật là, sao lúc nào cũng nói những câu chẳng biết xấu hổ như thế? Ngươi tự phế mình đi, hai đứa con gái của ta làm thế nào?
Phu nhân vẫn thương ta a! Lâm Vãn vinh cười ha hả.
Qua chuyện này, nỗi buồn li biệt đã vơi bớt đi rất nhiều. Mẫu nữ hai người ôm lấy nhau tâm sự, hắn ở bên cạnh rửa tai cung kính lắng nghe, cảm giác rất là thoải mái.
Khi trở về đến nhà thì trời đã hoàn toàn tối đen. Đã rất lâu hắn chưa trở lại, nhìn thấy tấm hoành phi sơn son thếp vàng treo cao trên cửa, hắn liền thở dài một hơi. Nhớ lại tình hình buổi Tiêu gia tuyển mộ gia đinh, quyển sách nhỏ, Xảo Xảo, Uy Vũ tướng quân, Nhị tiểu thư, cảm giác hệt như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
– Tam ca trở lại rồi. Tam ca trở lại rồi…
Vừa bước xuống cửa xe, hai gia đinh canh cửa mới nhìn thấy thân ảnh của hắn liền dụi dụi mắt với vẻ không dám tin, sau đó thì hưng phấn lớn tiếng kinh hô.
Nghe thấy tiếng hô, trong nhà lập tức vang lên những tiếng động lớn, tiếng bước chân bình bịch không ngừng vang lên, hàng trăm nha hoàn người làm chen nhau lao ra, thò cổ nhìn ra bên ngoài.
– Các vị huynh đệ tỉ muội, chào mọi người!
Hắn cười hi hi ôm quyền chào hỏi, thần thái thoải mái vô cùng.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt ngăm đen quen thuộc đó, mọi người Tiêu gia đều như tỉnh dậy từ trong mộng, các gia đinh nha hoàn đều điên cuồng ào ra, chen lấn chạy đến vây quanh xe ngựa.
– Tam ca, huynh đã trở về rồi…
– Tam ca, huynh càng ngày càng đẹp trai…
– Tam ca, Tiểu Thúy tỉ tỉ nói, tỉ ấy rất nhớ huynh a…
Lâm Vãn Vinh cười ha hả ôm quyền hướng về bốn phía chào hỏi, không khí lúc này quả thật vô cùng náo nhiệt.
– Lâm Tam, Lâm Tam…
Một lão đầu đẩy mọi người ra, loạng choạng chen vào.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhảy xuống xe, vội vàng đỡ tay lão hưng phấn kêu lên:
– Phúc bá, lâu lắm không gặp, lão nhân gia người càng ngày càng khỏe mạnh a, mấy tên tiểu tử này đều chẳng phải là đối thủ của người, ha ha!
Xuân đi xuân lại, đã bao nhiêu ngày không gặp, Phúc bá đã dần dần già yếu đi, tóc đã bạc trắng, nhưng tinh thần thì lại vô cùng quắc thước.
– Tên tiểu tử ngươi thật biết nói chuyện.
Phúc bá cười ha hả kéo lấy hắn, cẩn thận đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, chậm rãi gật đầu nói:
– Không tồi, không tồi, cường tráng hơn rất nhiều, nghe nói đến cả người Hồ cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi quả thật đã làm cho người dân Đại Hoa chúng ta nở mày nở mặt rồi. Lại còn lọt vào mắt của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư nữa chứ!
Lão vừa nói ra, mọi người đều bật cười. Chuyện của Tam ca và hai vị tiểu thư mọi ngời đều sớm đã biết rõ, một tiểu gia đinh nho nhỏ, không ngờ lại lấy được cả hai vị tiểu thư, trên chiến trường còn đánh cho những người Đột Quyết hung hãn thua đến không còn manh giáp. Sự tích của Tam ca đã có thể tập hợp lại để viết thành tiểu thuyết rồi.
– Phúc bá, xưởng sản xuất gần đây thế nào?
Những người đứng trước mặt đều là cố nhân, trong lòng hắn vô cùng vui sướng, kéo ống tay áo của lão đầu này mà hỏi.
– Chuyện đó còn phải nói?
Phúc bá dương dương đắc ý:
– Xưởng sản xuất nước hoa của chúng ta đã mở rộng thêm mấy lần, hiện hay đã có tới hai trăm người rồi, xưởng xà bông thơm cũng có hơn trăm người. Mọi người đều ngày đêm làm việc, vậy nhưng cả hai thứ vẫn cung không đủ cầu. Ngươi xem, râu tóc ta đã bạc trắng cả rồi mà vẫn phải làm việc không ngừng. Lâm Tam, ngươi thật là có bản lĩnh đó!
Phúc bá giơ ngón tay cái lên khen ngợi không ngớt, làm cho Lâm Vãn Vinh nhớ lại tình hình lập nghiệp trước kia, không nén nổi vỗ vai lão đầu, lặng lẽ mỉm cười.
Nhìn thấy chúng nhân vây quanh hắn, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ, tựa như đã quên đi hai người mình rồi, Tiêu phu nhân lắc đầu cười bảo:
– Cái tên Lâm Tam này, đi tới đâu cũng xuất chúng như vậy, khó trách mọi người đều yêu thích hắn. Ngọc Nhược, con phải trông coi hắn cho chặt đó!
Đại tiểu thư xấu hổ dạ một tiếng, nhìn thấy Tam ca đang vui vẻ nói cười trong đám người kia, thỉnh thoảng còn lén hướng về phía mình mà nháy mắt, nàng khẽ mỉm cười, hai má hiện lên một áng mây hồng.
Mọi người vui vẻ chen lấn đi vào trong cửa, giả sơn vân đình, cây xanh hoa đỏ, những cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt, Tiêu gia vẫn là Tiêu gia, tất cả đều chẳng hề thay đổi.
Hắn đi thẳng một mạch vào trong, bất tri bất giác đã tới hậu viên. Mấy gian phòng nhỏ nơi góc có thể nhìn thấy rõ ràng, đó chính là chỗ ở của hắn tại Tiêu gia trước đây.
Hắn gia tăng cước bộ đi qua mấy khóm hoa, chậm rãi tiến đến gần cái sân nhỏ. Một đoạn cố sự lại hiện ra trước mắt, hắn mỉm cười lắc lắc đầu, trong lòng vui vẻ đến mức khó có thể dùng lời mà biểu đạt.
Đi tới căn phòng nhỏ mình ở trước đây, hắn có chút ngạc nhiên. Rõ ràng đã rất lâu mình không trở về, không ngờ trong gian phòng này vẫn vô cùng sạch sẽ, chẳng có hạt bụi nào, đến cả cách bày bố cũng hệt như lúc trước, tựa như hắn vẫn luôn ở tại nơi này vậy.
– Đây là chuyện gì thế?
Hắn ngạc nhiên hỏi.
Phúc bá vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, nghe vậy cười đáp:
– Đây là ý của phu nhân. Người nói một mình ngươi lên kinh thành, vì Tiêu gia chúng ta mà khổ sở liều mình, sống những ngày chẳng dễ chịu gì, chúng ta phải giữ gìn nơi này cho tốt, đợi ngươi trở về nhìn thấy thì trong lòng cũng cao hứng. Gian phòng này đều là do phu nhân tự mình dọn dẹp đó, trước nay chưa từng nhờ chúng ta giúp đỡ, người còn thường xuyên tới nơi đây ngồi chơi nữa. Mấy ngày trước Đại tiểu thư trở về, gian phòng này liền giao cho cô ấy dọn dẹp. Có mấy đêm Đại tiểu thư không muốn trở về phòng mình mà ở lại đây luôn!
Lâm Vãn Vinh nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, đến cả phu nhân và Đại tiểu thư cũng đích thân tới quét dọn cái ổ chó của ta, cũng không uổng công ta vì Tiêu gia mà phí tâm phí lực a!
Ngày mai là hắn phải tới Liên Vân cảng để lên thuyền rồi, phu nhân và Đại tiểu thư có rất nhiều sự vụ cần bàn bạc. Lâm Vãn Vinh tuy nhớ Ngọc Nhược nhưng cũng biết rằng lúc này không nên tới làm phiền, cứ ngoan ngoan ở lại trong căn phòng nhỏ ấm áp này mà chờ đợi là tốt nhất.
Trên giường trải một tấm nệm êm, phảng phất còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, là mùi của nước hoa mân côi (hoa hồng). Trên đệm còn lưu lại mấy sợi tóc dài đen mềm mại, vừa nhìn cái là biết của Đại tiểu thư lưu lại. Nàng để mặc khuê phòng không ở, mỗi đêm đều chạy tới ổ chó này của ta mà nghỉ ngơi, thật đúng tư niệm (nỗi nhớ) như đao a! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng, mắt liếc qua, lại nhìn thấy tại một nơi khuất trên chiếc bàn có đặt một chiếc túi nhỏ làm từ tơ lụa, chẳng biết chứa vật gì bên trong nữa.
Hắn khẽ dùng tay ấn xuống, túi lụa rất mềm mại, mở ra xem, bên trong có rất nhiều những cục đất sét nung, còn có mấy mảnh ngói vỡ, chẳng biết là lấy từ đâu về.
Hắn suy nghĩ một chút, cho tay vào túi, lặng lẽ lắc đầu mỉm cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 13:39 (GMT+7) |