– A, tiểu sư muội.
Hắn vẫy tay chào:
– Muội cũng đến đây a!
– Còn giả vờ hồ đồ!
Lý Hương Quân dừng chân lại, nhìn về phía hắn tức giận hứ một tiếng, chuyện nàng muốn đi tây dương học tập sớm đã nói qua với hắn rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn cứ giả bộ chẳng biết gì.
– Tiêu gia tỉ tỉ.
Tiểu sư muội xinh đẹp như hoa lách qua chỗ hắn, kéo tay Đại tiểu thư, mỉm cười nói:
– Có phải tỉ đã bị tỉ phu của muội lừa gạt, muốn tỉ cùng huynh ấy đi Cao Ly? Muội nói với tỉ nha, trên đường phải cẩn thận một chút, đừng để bị chó sói tha đi mất đó!
Tiêu Ngọc Nhược bị trêu cho mặt mũi đỏ bừng, nàng cúi đầu xuống, xấu hổ chẳng biết nói gì.
Với độ dày da mặt của Lâm Vãn Vinh, làm sao có thể để ý đến chuyện nàng ta trào phúng mình chứ, mắt thấy thần thái thân thiết của hai người khi đứng cùng nhau, hắn không nhịn nổi hỏi:
– Đại tiểu thư, nàng và tiểu sư muội cũng rất quen thuộc a?
Tiêu Ngọc Nhược lườm hắn một cái rồi sẵng giọng:
– Sao nào, không được sao? Hương Quân ở trong nhà ta, còn có người nào mà không quen thuộc chứ? Khi chàng bắc thượng kháng Hồ, mọi người chúng ta ngày ngày đều ở cùng nhau.
– Thì ra là vậy.
Lâm Vãn Vinh bật cười ha hả.
Hắn ủy thác cho Từ Chỉ Tình tuyển lựa hơn ba mươi thiếu niên khéo tay khéo chân, tuổi tác chừng mười bốn mười lăm, Lý Hương Quân là nữ tử duy nhất trong đó. Nha đầu này trời sinh đã thông minh lanh lợi, mĩ lệ động lòng, quả đúng là một mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc tương lai, đến đây lập tức trở thành công chúa trong đám thiếu niên này, nhất cử nhất động của nàng tự nhiên đều hấp dẫn mục quang của những thiếu niên kia chú ý đến. Nhìn thấy nàng đứng bên cạnh một nam nhân mặt đen, nói chuyện vẻ rất thân mật, đám thiếu niên đều cảm thấy hiếu kì, nhưng lại không biết người này là ai.
Tháp Ốc Ni mở to đôi mắt ra nói:
– Lâm, thì ra vị Lộ Thiến tiểu thư này là thân thích của ngài? Chẳng trách lại mĩ lệ động lòng như vậy.
– Lộ Thiến? Gì mà Lộ Thiến?
Trong đầu Lâm Vãn Vinh như bị phủ một lớp sương mù.
– Lộ Thiến chính là vị tiểu thư này a.
Tháp Ốc Ni chỉ về phía Lý Hương Quân:
– Lẽ nào ngài không biết?
Lâm Vãn Vinh há hốc miệng chẳng khép lại nổi:
– Lý Hương Quân? Lộ Thiến? Đây là chuyện gì vậy?
Tiểu sư muội cười hì hì:
– Tỉ phu, huynh thật ngốc a, đấy là tên tiếng tây của muội đó!
Lâm Vãn Vinh nhíu mày lại, kéo nàng qua bên cạnh nói:
– Vô duyên vô cớ, lấy một cái tên tiếng tây làm gì? Hai chữ Hương Quân của muội ta cảm thấy rất dễ nghe a.
– Thật sao?
Lý Hương Quân vô cùng vui mừng:
– Vậy huynh hãy hét lên vài lần cho muội nghe xem.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
– Tiểu sư muội, phái bọn muội đi lưu học là hi vọng mọi người học tập được những thứ tiên tiến của tây dương, tương lai về nước có thể tạo phúc cho dân chúng, không phải là kêu bọn muội đi sùng dương mị ngoại (ý là tôn sùng những thứ của tây dương). Còn chưa đi lưu học mà đã đổi tên của mình rồi, nếu thật sự là như vậy, chuyến đi tây dương này không đi cũng vậy thôi.
Hắn phất tay áo, sắc mặt đen sì, mày nhướn lên, khí thế cực kì uy nghiêm, những lời nói ra có thể nói là rất nặng.
Lý Hương Quân thường ngày luôn cười hi hi ha ha cùng hắn, nào đã thấy qua bộ dạng nghiêm túc như thế này bao giờ, trong lòng không khỏi sinh ra chút sợ hãi, cúi thấp đầu ủy khuất:
– Huynh nói đi đâu thế, cái gì mà sùng dương mị ngoại, tên tiếng tây này là do Từ Chỉ Tình tỉ tỉ chỉ bảo đó, tỉ ấy nói mọi người đi tây dương lưu học, phải nhập hương tùy tục, lấy một cái tên tiếng tây, như vậy mới có thể thuận lợi khi giao tiếp với bọn họ, cũng có lợi cho tương lai học tập của bọn muội sau này. Mỗi người đều lấy cho mình một tên, Lý Hương Quân muội thân làm người Đại Hoa là một niềm kiêu ngạo vô cùng, nơi đó cũng có người mà muội sùng bái nhất, yêu thích nhất, muội còn cần sùng dương mị ngoại làm gì?
Tiểu sư muội nói câu nào cũng rõ ràng, chỉ riêng với ba chữ Lý Hương Quân của nàng thì đã chẳng nên hoài nghi rồi. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút, hắn đích xác là đã phản ứng quá độ rồi, lấy một cái tên tiếng tây chỉ là vì cho tiện mà thôi, nào phải sùng dương mị ngoại mà lấy chứ.
– Xin lỗi, là ta nghĩ nhiều rồi.
Hắn cười hì hì quay sang Lý Hương Quân giải thích:
– Là ta hi vọng mọi người tới tây dương, học tập những thứ tốt ở đó về, nhưng đồng thời cũng đừng quên cố hương của chúng ta. Phải làm tinh anh của Đại Hoa, tuyệt đối đừng làm tinh anh của người tây dương!
Nói ra câu xin lỗi này, thái độ của hắn cũng có thể coi là thành khẩn. Chỉ riêng một điểm này, nam tử khắp thiên hạ đã chẳng có mấy người làm được rồi, Lý Hương Quân ấm áp trong lòng, cười nói:
– Huynh yên tâm đi, tương lai muội nhất định sẽ trở về. Bởi vì, muội muốn để huynh sùng bái muội, hi hi!
– Nha đầu này cứ như điên vậy, lúc nào cũng muốn ta sùng bái nó, chẳng biết đã nhắc đến chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, trở về bên cạnh Ngọc Nhược, nắm lấy tay nàng, khẽ bảo:
– Có phải Hương Quân bị kích thích gì đó không, sao lúc nào cũng muốn khuất phục ta thế nhỉ?
Đại tiểu thư suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, ném cho hắn một cái lừ mắt:
– Cứ đợi đó, chờ xem tương lai sẽ có chuyện gì tốt đẹp xảy ra với chàng.
Tháp Ốc Ni thấy hắn và Lý Hương Quân nói chuyện cực kì thân mật, không nén nổi hỏi:
– Lâm, vị Lộ Thiến tiểu thư này có phải là thân thích của ngài không?
– Đó là muội muội của lão bà ta, ồ, chính là tiểu di tử (em vợ).
– Em vợ?
Tháp Ốc Ni lục lại tất cả vốn liếng tiếng Đại Hoa của mình vài lượt, gật đầu nói:
– Lệnh tiểu di tử là một vị nữ sĩ mà ta cực kì bội phục, mới có mấy ngày mà nàng ta đã học được rất nhiều Anh ngữ, vượt xa những người khác.
– Tỉ phu, xiêm y trên người muội đẹp không?
Lí Hương Quân nâng váy lên, cười hi hi xoay người một vòng, tư thế mĩ diệu đó không khỏi khiến người ta sáng mắt lên.
Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp duyên dáng, mỗi tiếng nói tiếng cười đều phảng phất mang theo sự kiều mị vô cùng. Đến cả Đại tiểu thư cũng phải sững sờ: Khi Hương Quân trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ là một tuyệt thế hồng nhan.
Tháp Ốc Ni kinh ngạc vỗ tay một tiếng:
– Lộ Thiến tiểu thư, vẻ mĩ lệ của nàng chắc chắn sẽ làm cả Pháp quốc phải rung động.
Lâm Vãn Vinh càng thêm ngạc nhiên, câu này của tiểu sư muội là dùng Anh ngữ để nói, tuy còn chưa liên quan nhưng đã rất chuẩn rồi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã có được thành tích thế này, Lý Hương Quân thật chẳng hề tầm thường.
– Xin hỏi, ngài, ngài là Lâm nguyên soái sao?
Đang tự kinh thán về thiên phú của Lí Hương Quân, đột nhiên có một thiếu niên gầy yếu tuổi chừng mười bốn mười năm, rụt rè đi đến, nhìn hắn khẽ hỏi.
– Chính là Lâm mỗ
Lâm Vãn Vinh cười híp mắt lại đánh giá y:
– Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?
– Ngài, ngài thật sự là Lâm nguyên soái? Tôi tên Hồng Thăng!
Tiểu huynh đệ đôi môi run rẩy, kích động đáp. Y vung mạnh tay lên, những thiếu niên còn lại trên sàn tàu đều ào tới, vây quanh Lâm Vãn Vinh.
– Lâm nguyên soái…
– Lâm nguyên soái…
Các thiếu niên đều kích động đến mặt mũi đỏ bừng, mục quang nhìn hắn với vẻ tôn kính và ngưỡng mộ vô cùng, những tiếng hò hét vang lên liên tục.
Những thiếu niên vẫn còn mang theo vẻ non nớt này khuôn mặt tràn đầy sự hăng hái nhiệt tình, giống như mặt trời vừa mọc vậy. Lâm Vãn Vinh nhìn mà vui vẻ không thôi:
– Chào mọi người, các ngươi đều đi tây dương lưu học phải không?
– Dạ phải, nguyên soái.
Mấy thiếu niên nhất tề khom người trả lời.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Các ngươi tuổi hãy còn nhỏ mà đã phải vượt biển tới tây dương rồi, cầu học ngoài xa vạn dặm như thế này, trong lòng có sợ hãi gì không?
– Không sợ…
Những tiếng hồi đáp tuy chắc nịch nhưng lại không quá chỉnh tề. Đây đều là những thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, tuy đa số xuất thân bần hàn nhưng đều chưa bao giờ đi xa như vậy, có rất nhiều người còn là lần đầu tiên thấy người tây dương. Nếu nói chẳng có chút lo lắng nào trong lòng, đó là điều tuyệt đối không thể.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Sợ thì sợ, có gì mà không dám thừa nhận chứ? Không giấu các ngươi, lần đầu tiên ta tới chiến trường đánh Bạch Liên giáo, chút nữa thì đã bị dọa thành đào binh đó!
Các thiếu niên đều cười lên ầm ầm, chỉ một câu nói này thôi đã khiến cho khoảng cách giữa hắn và những thiếu niên này gần lại rất nhiều.
– Gặp phải chuyện lạ, trong lòng ít nhiều sẽ có chút sợ hãi, đây cũng là chuyện bình thường thôi, chẳng có gì mất mặt cả, cho dù có là anh hùng vĩ đại thì cũng chẳng khác đâu.
Mục quang của hắn quét qua một lượt, chậm rãi nói:
– Mọi người khi chọn lựa con đường này, tâm lí chắc đều đã có chuẩn bị rồi. Phải khắc phục những khó khăn, điều này không phải chỉ nói bằng lời thôi là được đâu.
Những lời của hắn đều có tình có lí, mọi người nghe đều gật đầu lia lịa.
– Kì thực, những cái đó chưa phải là vấn đề mà ta lo lắng.
Hắn chậm rãi bước lên hai bước, chống tay lên lan can thành tàu, lặng lẽ nhìn ra biển trời xanh thẫm phía xa, khẽ nói:
– Có ai có thể nói cho ta, biển cả mênh mông này, rốt cục có điểm cuối hay không?
Vấn đề này lập tức làm khó tất cả mọi người, những thiếu niên thì tự nhiên chẳng nói làm gì, ngay đến cả người Pháp biết nhiều hiểu rộng cũng chẳng tìm được đáp án.
Lý Hương Quân ngắm nhìn những con sóng xanh biếc đang dồn dập trào dâng trên biển lớn, lắng nghe những tiếng vỗ rì rào, trong mắt nổi lên vẻ mơ màng.
Đại tiểu thư vẫn luôn ở bên cạnh hắn, lặng lẽ nắm tay hắn, mỉm cười, dáng vẻ tựa như trăm hoa nở rộ.
– Có tận cùng hay không, kì thực cũng chẳng phải là vấn đề, điều ta muốn nói cho mọi người là, thế giới này rộng lớn vô hạn, không chỉ có Đại Hoa, Đột Quyết, Cao Ly, Đông Doanh và Pháp quốc. Nó còn có rất nhiều đại lục, đại dương, quần đảo khác, trên thế giới này của chúng ta, tổng cộng có năm đại châu lục, bảy đại dương. Đại Hoa chúng ta chẳng qua chỉ là một góc của một nơi được gọi là châu Á mà thôi. Còn có châu Âu, châu Mỹ, châu Phi và châu Đại Dương, ngoài ra còn rất nhiều ngõ ngách mà chúng ta chưa tìm tới được nữa.
Thanh âm của hắn vang vọng hữu lực, trịnh trọng vô cùng, những lời nói ra đều kinh thiên động địa, cái gì mà năm đại châu lục bảy đại dương, Âu Mĩ Á Phi đại lục, ai đã từng được nghe qua những chuyện kinh người như thế này chứ? Không chỉ những thiếu niên, đến cả Đại tiểu thư và Lý Hương Quân thông minh đĩnh tuệ cũng không khỏi sững sờ.
Pháp là một cường quốc trên biển, Tháp Ốc Ni đã đi thuyền qua không biết bao nhiêu địa phương. Nhưng nghe lời hắn nói cũng kinh ngạc đến há hốc miệng ra không khép lại nổi:
– Lâm, ngài bảo, trên thế giới này của chúng ta có năm đại châu bảy đại dương sao? Thượng đế a, ta nhiều nhất cũng chỉ mới đi qua ba đại châu. Lâm, ngài nhất định phải dạy ta, những đại châu và đại dương còn lại đang ở đâu.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu không đáp, nhìn về những thiếu niên đang rung động không thôi kia, trầm giọng nói:
– Thế giới này rất lớn, các ngươi ra ngoài một lần thì sẽ phát hiện ra một khoảng trời mới hoàn toàn khác biệt với nơi đây. Ta hi vọng mọi người đều có thể mở rộng lòng mình, để tầm nhìn trải rộng, chăm chỉ học hỏi, dám nghĩ dám làm, đừng để bị tầm mắt của mình làm hạn chế. Cần phải lấy dài bù ngắn, dụng tâm học tập, đừng có chê cười người khác thô bỉ, cũng đừng vì sự mù quáng của mình mà phỉ báng người khác! Tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình.
– Điểm trọng yếu nhất là, cho dù thân tại nơi đâu, ta cũng mong mọi người đừng quên đi màu da của mình, đừng quên đi nguồn cội của mình ở nơi đâu, năm năm sau ta vẫn sẽ đứng ở đây, đợi mọi người học thành tài trở về!
Hai mắt hắn đã hơi ướt, hướng về phía những hài tử này, hắn khom người một cái thật sau. Tại cái thế giới này, đại khái chẳng có người nào có thể lí giải được tại sao hắn lại kích động như vậy, càng chẳng hiểu được hàm nghĩa trong việc hắn khom người. Cho dù là Tiếu Thanh Tuyền, Nguyệt Nha Nhi, Ninh Tiên Tử hay là An Hồ Li ở đây, bọn họ cũng tuyệt chẳng thể hiểu nổi.
– Nguyên soái…
Các thiếu niên hoảng hốt, tranh nhau quỳ xuống.
Nhìn những thiếu niên ngây thơ này, hắn thầm nghĩ, liệu năm năm sau chúng có còn như thế này không. Chẳng ai biết được, tất thảy đều chỉ có thể dựa vào sự tự giác của chúng thôi. Hắn lắc đầu, lặng lẽ thở dài một tiếng.
Đại tiểu thư cảm nhận được sự rung động trong lòng hắn, nàng vội ôm chặt cánh tay hắn, ôn nhu mỉm cười.
Nhìn đôi mắt đang lóe sáng kia, Lý Hương Quân không khỏi sững sờ lẩm bẩm:
– Tỉ phu, huynh, huynh sao thế này?
– Không có gì, gió biển lớn quá, thổi vào mắt thôi.
Hắn cười hì hì, vô thanh vô tức nắm chặt lấy bàn tay Ngọc Nhược.
Tháp Ốc Ni thở dài một hơi:
– Lâm, những lời này của ngài hôm nay, không chỉ là nói với những người trẻ tuổi kia, mà cũng là nói với ta nữa, xin hãy để ta biểu thụ sự kính trọng sâu sắc với các hạ. Năm đại châu bảy đại dương, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy, nhưng ta tuyệt không cho rằng ngài có thể sai lầm! Ngài là người rất kì quái, nhưng điều đó không cản trở việc ngài trở thành một người vĩ đại!
– Cảm ơn ngài, Tháp Ốc Ni.
Lâm Vãn Vinh nhún vai đáp:
– Ngài vỗ mông ngựa rất tốt. Nhưng việc này cũng chẳng hề cản trở chuyện ta tiếp tục dùng mười lượng bạc để mua chiến hạm của ngài.
Người Pháp sững sờ, sau đó thì cười ha hả, nhìn thấy kiểu hài hước điển hình của phương tây trên thân một người phương đông thế này, quả thật càng khiến người ta thêm cảm thán về sự thông minh và trí tuệ của bọn họ.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, bốn chiếc thiết giáp thuyền đã giương buồm lên, chuẩn bị cho cuộc đi xa. Lý Hương Quân đột nhiên kéo tay hắn, cất tiếng:
– Tỷ phu, chiếc thuyền này của bọn muội phải đi tây dương lưu học, huynh còn chưa đặt cho nó một cái tên nữa! Phải dễ nghe một chút nhé, nếu dở là muội không tha cho huynh đâu.
Tháp Ốc Ni cũng như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vã nói:
– Đúng vậy a, Lâm, chiến thuyền này là do ta tặng cho Đại Hoa các ngài. Mời ngài đặt cho nó một cái tên đi!
Lâm Vãn Vinh gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
– Đặt tên? Ta rất không có chuyên môn a!
– Không có chuyên môn cũng phải có.
Lý Hương Quân trề môi:
– Huynh đã làm hứng thú của mọi người nổi lên rồi, giờ muốn bỏ đi không quan tâm sao?
Phóng mắt nhìn đi, ba mươi thiếu niên đều đang nhìn chăm chăm vào hắn bằng ánh mắt nhiệt tình chờ đợi, hiển nhiên chẳng thể từ chối được rồi.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, tiếp đó cười nói:
– Đã là chiếc thuyền đầu tiên đi tới tây dương, vậy hãy gọi nó là Tiên Phong hiệu đi, cũng là một cách kỉ niệm!
– Tiên Phong hiệu?
Tiểu sư muội nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, mặt mày rạng rỡ cười bảo:
– Coi như huynh đã tận tâm rồi, miễn cưỡng có chút dễ nghe!
Cái tên Tiên Phong hiệu đã được đặt như vậy, chúng thiếu niên đều truyền tai cho nhau, những tiếng hoan hô vang lên rầm trời.
Đại tiểu thư cười nói:
– Cùng một chuyện chẳng nên phiền đến hai người khác nhau, chiếc thuyền này của chúng ta đi tới Cao Ly, cũng phiền chàng đặt cho nó một cái tên đi! Nhưng đừng có gọi nó là Tiên Phong Nhị Hiệu là được rồi
Muốn đặt một cái tên cho chiếc tàu thủy của mình, chuyện này đúng là làm khó hắn rồi.
Thái Thán Ni Khắc (Titanic) hiệu, nhưng cái tên này hơi gở, Ái Tần hiệu? Đại tiểu thư nhất định sẽ thích, nhưng bọn Thanh Tuyền nhất định sẽ ăn phải dấm chua.
Nghĩ tới nghĩ lui, quả thực khó khăn, hắn kéo tay Tiêu Ngọc Nhược bảo:
– Tên của Huyên nhi là do nàng chọn, dễ nghe vô cùng. Lần này có lẽ phải phiền nàng tiếp vậy. Ta chẳng có yêu cầu gì, thuận tai là được rồi!
Hắn lặng lẽ vỗ mông ngựa, Đại tiểu thư nghe mà vui mừng vô hạn, chỉ là đặt tên cho thuyền và đặt tên cho người không giống nhau, hoàn toàn là hai chuyện khác hẳn, nàng đắn đo một hồi, những vẫn chẳng nghĩ ra được cái tên nào hay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 13:39 (GMT+7) |