Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 75

Lý Hương Quân thấy hai người cứ đẩy đi đẩy lại như vậy, chẳng có chủ ý nào, không nén nổi nhướn mày lên, khinh thường cất tiếng:
– Chẳng phải chỉ là một chiếc hoa thuyền để đi du ngoạn thôi sao, lấy một cái tên thì có gì là khó? Theo muội thấy, cứ gọi là Tư Niệm hiệu là được rồi! Dù sao thì hồng nhan của tỉ phu cũng đầy khắp thiên hạ, đi tới đâu cũng làm người khác tư niệm (tưởng nhớ), mà huynh cũng tư niệm người khác, hai cái chữ này là tốt nhất rồi.

Lâm Vãn Vinh vội vã ho khan hai tiếng:
– Đừng nói bừa, ta là người như vậy sao? Đại tiểu thư, hay nàng nghĩ tên khác đi nhé?

Tiêu Ngọc Nhược bất lực trừng mắt lườm hắn:
– Ta cảm thấy cái tên Tư Niệm hiệu này cực kì xác đáng, ta cũng thích nó! Nếu chàng có bản sự thì hãy nghĩ cái tên mới cho nó đi!

Trong lòng họ Lâm hắn đã có quá nhiều người, hai chữ “tư niệm” này quả thực thích hợp với tâm tư của hắn, chỉ là ở trước mặt Đại tiểu thư thì sao dám thừa nhận chứ? Hắn vặn vẹo một hồi:
– Đã không nghĩ ra cái nào tốt hơn thì cứ để vậy đi, gọi nó là Tư Niệm hiệu, đại biểu cho việc ngày ngày ta đều nhớ đến Đại tiểu thư!

Thế công lợi hại của hắn tiến đến, Tiêu Ngọc Nhược liền chẳng còn sức kháng cự, chỉ đành rúc đầu vào lòng hắn, cúi đầu xuống mặt đỏ bừng bừng.

Lý Hương Quân thấy Đại tiểu thư vô lực mềm nhũn ra, chỉ đành lắc đầu:
– Tiêu tỉ tỉ, những lời lường gạt như vậy mà tỉ cũng tin nổi sao? Nếu tỉ phu mà thành thực thì lợn cũng biết trèo cây rồi!

Đại tiểu thư cười phì một tiếng. Tỷ phu thì lập tức nhảy bật lên:
– Tiểu nha đầu, phản rồi hả!

Sau một hồi ầm ĩ, Tiên Phong hiệu và Tư Niệm hiệu cùng với hai chiếc thuyền lớn của Tháp Ốc Ni đã đồng thời nhổ neo, các thủy thủ hợp lực khua mái chèo, rẽ nước mà đi. Điều chỉnh phương hướng, vượt qua Xa Ngưu Sơn, Đạt Sơn nhị đảo, đi thẳng tới Hoàng hải.

Những thiếu niên Đại Hoa trên Tiên Phong hiệu đã được huấn luyện tại Liên Vân cảng và Nhật Chiếu cảng khá nhiều ngày, đối với việc đi tàu trên biển cũng đã rành rẽ, trừ chuyện trên bản đồ hàng hải vẫn cần phải có người Pháp chỉ đạo, những việc còn lại đại khái đều có thể độc lập hoàn thành rồi.

Tư Niệm hiệu vốn là Kỳ hạm trong đội thuyền của Pháp, kích thước khổng lồ, trang sức hào hoa, thủy thủ và quân đội đều do Từ Chỉ Tình một tay lựa chọn. Tất cả đều sớm đã được huấn luyện qua, đối với hỏa khí trên thuyền đã cực kì quen thuộc.

Không chỉ như vậy, trong lúc thuyền chạy, Tháp Ốc Ni còn đích thân tới Tư Niệm hiệu, giảng giải cách sử dụng hỏa khí cho Lâm đại nhân.

Người Pháp còn tặng cho hắn hơn chục khẩu súng kèm theo thuyền, đều là súng trường một nòng, tuy chẳng thể so với khẩu súng ngắn tinh xảo mà Thanh Tuyền tặng cho hắn nhưng tầm bắn lại xa hơn một chút.

Lâm Vãn Vinh cầm một khẩu súng trường lên, nheo mắt lại nhắm về phía mặt biển xa xa, kéo mạnh cò súng, một tiếng nổ lớn vang lên, những con hải âu đang lượn vòng trên mặt biển đầu bị dọa cho sợ hãi mà kêu lên nháo nhác, vội vỗ cánh bay lên cao, lác đác vài có sợi lông rơi xuống.

– Bắn hay lắm, bắn hay lắm! Lâm đại nhân quả nhiên là dùng súng như thần!
Tháp Ốc Ni vỗ tay cười nói.

Bắn trúng lông chim mà cũng coi là bắn hay?! Lão tiểu tử này công phu vỗ mông ngựa cũng giống như Đại Hoa ngữ của hắn vậy, tiến bộ thần tốc a! Lâm Vãn Vinh cười ha hả, vỗ lên khẩu súng đã nóng lên nói:
– Tháp Ốc Ni. Thứ hỏa khí này của các ngài, về độ chính xác và lực phản chấn vẫn cần phải bỏ thêm chút công phu nữa mới được a!

Hắn tuy không biết tạo súng, nhưng luận về kiến thức và nhãn quang, những tên buôn kim cương này sao có thể so sánh nổi? Tháp Ốc Ni nghe mà trong lòng bội phục:
– Lâm, ngài đúng là cao thủ trong cao thủ, hỏa khí này chúng ta mới dùng được mấy năm, còn cần phải có thời gian a. Hai điều mà ngài nói đều là vấn đề mà những người chế tạo súng trên khắp châu Âu đang suy nghĩ, chỉ là trước mắt đều chưa có biện pháp nào tốt thôi!

– Tỉ phu, mau tới đây!
Phía bên kia boong tàu, Lý Hương Quân đang dụng tâm nghiên cứu bản đồ đi biển cùng Đại tiểu thư, đột nhiên hướng về phía hắn vẫy tay gọi.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đưa khẩu súng cho thân binh sau lưng, vừa cười vừa đi tới:
– Tiểu sư muội, muội không ở Tiên Phong hiệu, cả ngày chạy tới chiếc thuyền này của chúng ta làm gì? Lẽ nào muội không muốn đi lưu học nữa rồi?

– Nếu không phải trên chiếc thuyền của huynh mỗi ngày đều có thể tắm rửa và thay quần áo, quỷ mới nguyện ý đến đây! Tỉ nói có phải không, Tiêu tỉ tỉ?
Lý Hương Quân ôm lấy cánh tay Đại tiểu thư, tức giận hứ một tiếng.

Sự hào hoa của Tư Niệm hiệu được thể hiện một cách rõ ràng, thứ nhất là nó thể tích khổng lồ, bên trong chứa rất nhiều nước ngọt, thứ hai, trên chiếc kì hạm này, người Pháp đã để rất nhiều loại thuốc làm sạch nước biển, Từ tiểu thư cũng đã phối chế ra một số bao thuốc. Tuy không thể trực tiếp dùng để uống, nhưng sau khi đun sôi lên thì có thể dùng tắm rửa, vì thế nước trên tàu có thể nói là dùng thoải mái.

Mấy ngày này, nhân lúc chiếc thuyền còn chưa tới Hoàng hải, hai thuyền còn chưa phân khai, Lý Hương Quân liền ở trên Tư Niệm hiệu mà hưởng thụ lạc thú tắm trên biển.

Tiêu Ngọc Nhược cười hi hi lắc đầu:
– Cớ này chẳng dùng được đâu, trên Tiên Phong hiệu đó cũng có thể tắm rửa. Chỉ cần muội hô một tiếng, những thiếu niên đang ngưỡng mộ muội nhất định sẽ đun nước cẩn thận rồi đưa đến tận cửa khuê phòng cho muội.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, Đại tiểu thư nói không sai, một tuyệt thế kì nữ tử như Lí Hương Quân, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng người ngưỡng mộ nàng ta tuyệt đối không ít.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên kì quái hỏi:
– Đúng rồi, tiểu sư muội, vị Hầu Phương Vực Hầu công tử đó đâu?

– Hầu công tử? Muội và hắn có can hệ gì chứ, huynh hỏi muội làm gì?
Lý Hương Quân trợn tròn mắt lên nhìn hắn.

– Ồ, vậy có lẽ là ta nhớ nhầm rồi.
Hắn vội vàng chạy đến trước bàn:
– Đại tiểu thư, các nàng đang nghiên cứu gì thế

Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười, chỉ tay vào hải đồ:
– Hương Quân bảo ta hỏi chàng xem, đây là nơi nào?

Lâm Vãn Vinh quét mắt nhìn qua, nghiêm mặt đáp:
– Nơi đây là quần đảo Đông Sa, ở trên Nam hải, cũng thuộc hải cảnh của Đại Hoa chúng ta.

Tiểu sư muội đo đạc cự li từ Hoàng hải tới Nam hải rồi lầm bẩm:
– Chỉ riêng hải cảnh của Đại Hoa chúng ta đã dài thế này, vậy khoảng cách tới Pháp quốc há chẳng phải là xa cả mấy ngàn vạn dặm sao?

– Đó là đương nhiên.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Sao, muội sợ rồi sao? Vậy thì đừng đi nữa!

– Ai nói không cần đi nữa?
Lý Hương Quân trợn mắt lườm hắn, buồn bã trả lời:
– Là muội lo lắng lộ trình quá dài, đợi sau khi muội trở về thì huynh đã chẳng còn nhận ra muội nữa rồi!

– Còn có loại lo lắng này nữa sao?
Lâm Vãn Vinh bất lực lắc đầu.

Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía. Lúc này xung quanh hắn đều là sóng biển dâng trào, bầu trời phảng phất như đang từ trên đỉnh đầu ép xuống, chẳng nhìn thấy bóng ảnh đại lục đâu, bên tai chỉ có âm thanh gào thét của sóng dữ và tiếng kêu của chim biển.

Thể tích khổng lồ của Tư Niệm hiệu so với biển xanh thì chẳng khác gì một chiếc lá, theo gió mà lắc lư, dập dềnh lay động, hoàn toàn chẳng thể tự chủ.

Chỉ trong mấy ngày hành trình ngắn ngủi, ta đã có chút chẳng nhịn nổi nữa rồi. Huống chi bọn Hương Quân, những hài tử đó còn phải vượt biển, đi qua cả ngàn vạn dặm, chẳng biết sẽ phải khổ cực thế nào. Hắn hít sâu một hơi, lòng thầm nghĩ.

– Đại nhân, ngài mau xem, đó là gì?
Tháp Ốc Ni đứng bên cạnh hắn đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Đại tiểu thư và tiểu sư muội vội vàng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ. Chỉ thấy trên mặt biển mênh mang đột nhiên có hơn mười chiếc thuyền buồm lớn đi tới, trên thuyền đầy những binh sĩ vũ trang đầy đủ, hai bên lộ ra mấy chục ống pháo đen ngòm, rõ ràng trên ngọn đại kỳ đang phất phơ phía trên có viết một chữ “Lâm” cực lớn.

Lâm Vãn Vinh cười bảo:
– Tháp Ốc Ni ngài không cần kinh hoảng, đây là thủy quân Sơn Đông của Đại Hoa đến để hộ tống chúng ta đi Cao Ly!

Người Pháp lúc này mới giật mình tỉnh ra, ta còn hỏi tại sao ngươi chỉ đem có một chiếc thuyền đi Cao Ly, thì ra thủy quân hộ tống sớm đã ở trên Hoàng hải chờ sẵn rồi.

Mấy chục chiếc thuyền lớn của thủy quân Đại Hoa chậm rãi đến gần, trên chiếc đi đầu là một vị tướng quân mặt đen uy vũ, từ xa ôm quyền hướng về phía Lâm Vãn Vinh, cung kính thưa:
– Thống lĩnh thủy quân Sơn Đông Thạch Trường Sinh bái kiến Lâm nguyên soái.

Tư Niệm hiệu dừng ở giữa biển, bắc hai tấm ván gỗ thật dài làm cầu nối với chiến thuyền của thủy quân Sơn Đông. Thạch Trường Sinh bước qua cầu, cung kính hành đại lễ với hắn.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đỡ hắn dậy:
– Thạch đại ca hà tất đa lễ như vậy. Nghe nói huynh là biểu đệ đằng nhà vợ của Hồ Bất Quy Hồ đại ca, chúng ta cũng không phải là người ngoài!

Thạch Trường Sinh đứng dậy, vui vẻ cười nói:
– Cuộc chiến kháng Hồ là niềm vinh diệu lớn nhất của Đại Hoa ta trong cả trăm năm nay. Biểu ca có thư đến, trong thư không ngớt nhắc đến uy danh của Lâm soái, Trường Kinh ngưỡng mộ không thôi. Còn cả chuyện năm ngoái đi chinh thảo Bạch Liên nữa, Trường Sinh đã tận mắt được thấy uy vũ của Lâm nguyên soái rồi!

– Năm ngoái?
Lâm Vãn Vinh nhấp nháy mắt:
– Ý của Thạch đại ca là…

Thạch Trường Sinh thưa:
– Mùa thu năm ngoái, Lâm soái dùng mấy ngàn quân vận lương đánh bại Bạch Liên phỉ khấu, khi công phá thành trì ở Tế Ninh, Trường Sinh đã phụng mệnh của Từ đại nhân, dẫn thủy quân Sơn Đông chờ ở bên cạnh! Thành Tế Ninh đó bị phá, mạt tướng đã được tận mắt nhìn thấy.

Thì ra là cố nhân! Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu.

Lần này đi Cao Ly, Từ tiểu thư vì suy nghĩ cho sự an nguy của hắn, không chỉ tự mình huấn luyện những quân sĩ thủy thủ trên Tư Niệm hiệu, đến cả tướng lĩnh hộ tống cũng đã chọn luôn cả thủy quân Sơn Đông nhiều kinh nghiệm hải chiến cho hắn. Thống lĩnh chính là biểu đệ của Hồ Bất Quy! Có mối quan hệ này, còn gì mà không yên tâm nữa?

Thủy quân Đại Hoa đã tới, điều này nói lên rằng đây đã là trung tâm của Hoàng hải, tại nơi này, hắn và đội thuyền Pháp quốc sẽ phải phân khai rồi.

Tháp Ốc Ni kéo tay hắn nói với vẻ không nỡ:
– Lâm, năm sau nếu rảnh rỗi, nhất định phải đến Pháp quốc chúng ta! Đến lúc đó ta sẽ tặng ngài một chiếc tàu lớn, một lạng bạc cũng không cần!

– Như vậy há chẳng phải là tham ô, nhận hối lộ sao? Hay là cứ dùng mười lạng bạc để mua đi!
Lâm cười hì hì bảo.

Giữa Tư Niệm hiệu và Tiên Phong hiệu đã được bắc một chiếc cầu nối, mắt thấy sắp phải phân li, chuyến đi này lại là xa mấy ngàn mấy vạn dặm, chẳng biết bao giờ mới có thể trở về, cho dù là người kiên cường như Lý Hương Quân cũng không khỏi hai mắt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống. Đại tiểu thư ôm lấy vai nàng, ôn nhu khuyên bảo, lúc này nước mắt nàng sớm đã chảy thành dòng trên hai gò má rồi.

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi:
– Tiểu sư muội, tây dương khác với Đại Hoa, nơi đó chẳng có ai chăm lo cho muội, tất cả đều phải dựa vào bản thân! Muội phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị kẻ khác khi phụ!

Lý Hương Quân hứ một tiếng:
– Huynh quên rồi sao, muội biết võ công đó, ai dám khi phụ muội chứ?

Vậy cũng phải, với võ công của nha đầu này, đến cả ta cũng khó mà khi phụ nổi, tây dương lẽ nào còn có người cường hãn hơn cả ta? Chuyện tiếu lâm! Hắn ha ha cười hai tiếng, xoay người lại kéo người Pháp qua một bên, nhỏ giọng dặn dò:
– Tháp Ốc Ni, những hài tử do Đại Hoa chúng ta phái đi này, ngài nhất định phải giúp ta chiếu cố cho tốt! Nếu bọn chúng bị khi phụ, hừ hừ…

Hắn nở một nụ cười âm hiểm. Tháp Ốc Ni tuôn mồ hôi ra đầy đầu, vội vàng đáp:
– Lâm, ngài yên tâm. Lộ Dịch bệ hạ và ta nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, không ai dám khi phụ họ đâu!

– Vậy thì tốt!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt gật gật đầu, tiếp đó khẽ thở dài nói:
– Còn có tiểu sư muội của ta. Nó là một nữ hài tử, tuổi còn nhỏ, một thân một mình ở bên ngoài, ta thế nào cũng chẳng thể yên tâm, khi đến Pháp quốc, ngài giúp ta kiếm mấy người hầu nữ đến chăm sóc nó, mua lấy một căn phòng, để nó sống thật vui vẻ, hết bao nhiêu tiền cứ tính vào cho ta. Ngoài ra, vị tiểu sư muội này của ta tính tình cương liệt, ngài ngàn vạn lần đừng có nói những thứ này là do ta giúp nó, cứ nói là Lộ Dịch bệ hạ đặc biệt chiếu cố nữ sĩ là được rồi!

Tháp Ốc Ni giơ ngón tay lên tán thưởng:
– Lâm, ngài đối với lệnh tiểu di tử thật có ý tứ!

Hai người bọn hắn dùng Anh ngữ thì thầm nói chuyện với nhau, Lý Hương Quân lặng yên nhìn về phía đó, lệ tuôn không ngừng.

Thời gian lên thuyền đã tới, mắt thấy Lý Hương Quân chậm rãi bước từng từng trên chiếc cầu nối giữa hai con thuyền, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài một hơi. Đột nhiên thấy tiểu sư muội chạy trở lại như một cơn gió, thở hổn hển đứng trước mặt hắn:
– Tỉ phu, Anh ngữ của huynh rất tốt sao?

– Thường thôi, sao muội lại hỏi chuyện này?
Lâm Vãn Vinh cười nói.

– Vậy huynh biết câu này là ý gì không?
Tiểu sư muội ghé đến sát tai hắn, run rẩy nói một câu gì đó. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh lập tức biến đổi, sững sờ đứng đó, phảng phất giống như một khúc gỗ vậy, chẳng hề động đậy.

– Tỉ phu, huynh thật là ngốc!
Lý Hương Quân nói ra một câu, lệ châu lập tức tuôn như mưa. Nàng cười khanh khách xoay lưng chạy như bay qua chiếc cầu nối, sau đó quay người lại đứng trên boong tàu của Tiên Phong hiệu, lặng lẽ chăm chú nhìn hắn.

Chiếc buồm từ từ giương lên, các thủy thủ mau chóng chèo thuyền. Chiếc bánh lái hướng dòng nước bắn sang hai bên, dưới ánh mặt trời tạo nên những quầng sáng bảy màu lấp lóe vô cùng đẹp mắt.

Tiên Phong hiệu lặng lẽ khởi hành, lặng lẽ tiến vào sâu trong đại hải.

– Tỉ phu!
Nhìn về phía khuôn mặt dần trở nên mơ hồ kia, Lý Hương Quân đột nhiên nhảy lên, hướng về phía hắn mà vẫy vẫy tay ngọc sáng bóng, cất tiếng khóc lớn gọi:
– Năm năm, năm năm. Muội nhất định sẽ khiến huynh sùng bái muội! Huynh nhất định phải ghi nhớ dung nhan muội, phải đợi muội trở về!

“Nhớ dung nhan của muội, đợi muội trở về…”
Những âm vang đó cứ du dương theo làn gió biển mãi không dứt. Cho đến khi cánh buồm của Tiên Phong hiệu đã chẳng thể nhìn thấy tung ảnh đâu nữa, âm thanh ấy vẫn cứ vang vọng mãi trong tai hắn không thôi.

Đội thuyền của người Pháp sớm đã biến mất trên mặt biển, nhưng hắn vẫn đứng nguyên ở đó như một tảng đó, chẳng hề động đậy. Tiêu Ngọc Nhược vội vã kéo tay hắn, ôn nhu hỏi:
– Chàng sao rồi?

Lâm Vãn Vinh run rẩy bàn tay, giật mình thở ra một hơi như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, nghi hoặc hỏi:
– Đại tiểu thư, nàng có biết, Hương Quân năm nay mấy tuổi rồi không?

– Vớ va vớ vẩn, sao lại hỏi vấn đề này làm gì?
Tiêu Ngọc Nhược hơi nhíu mày lại, lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết, hình như trước nay chưa từng có người nào quan tâm đến chuyện này!

Lần đầu gặp Lý Hương Quân là lúc pháo đả Tiên Phường, lúc đó tiểu sư muội vẫn còn để hai cái bím tóc, tuổi tác chỉ như mới mười một mười hai. Nhưng đợi đến lúc nàng ta cùng Thanh Tuyền xuống núi, bỏ đi hai cái bím tóc, lại đột nhiên biến thành một thiếu nữ thông minh lanh lợi mười bốn mười lăm tuổi. Hắn vẫn luôn nghi hoặc, tiểu sư muội này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi đây?

Thấy hắn cứ buồn rầu mãi không thôi, Đại tiểu thư níu tay hắn, ôn nhu hỏi:
– Vấn đề nào nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao cũng sẽ có một ngày đáp án lộ ra! Ta có chút hiếu kì, Hương Quân rút cục đã nói gì với chàng thế, tựa như đã làm cho chàng đến cả hồn phách cũng sợ hãi mà chạy mất!

– Không có gì, không có gì. Nó chỉ đùa với ta vài câu thôi!
Hắn vội đáp.

– Vậy sao?
Đại tiểu thư khẽ mỉm cười:
– Ái lão hổ du, ái lão hổ du (I love you). Đây rốt cục là có ý gì nhỉ? Nha đầu Hương Quân này, lúc sắp đi rồi còn đưa cho ta một nan đề!

Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, vội vàng giải thích:
– Ái lão hổ du kì thực chính là một con hổ, nó thích liếm một loại dầu (du) thần kì đến từ Ấn Độ, cho nên, mọi người bèn gọi nó là Ái Lão Hổ Du.

– Ồ!
Đại tiểu thư giật mình hiểu ra, lặng lẽ kéo tay hắn, khẽ nói:
– Lâm lang, ái lão hổ du!

Mỗi một nữ nhân đều không ngốc! Hai mắt hắn bỗng dưng ươn ướt, ôm chặt lấy Đại tiểu thư, cảm động trào dâng như sóng:
– Ngọc Nhược, đời đời kiếp kiếp ta đều “lão hổ du” (love you)!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 16
Phần 75 Sau khi Công Tôn Uyển Nhi đi tới Khôi Hoàng Triều, lại trước sau bế quan, chính là vì đột phá tu vi, do đó hoàn toàn dung hợp Quỷ Mẫu. Dù sao trước đây dung hợp, chỉ là sơ bộ. Nhìn như ý chí của Quỷ Mẫu đã tiêu tan, nhưng trên thực tế các nàng vốn chính là một khối. Dấu vết của Quỷ Mẫu vẫn còn tồn tại như cũ. Lúc này Bạch Tiểu Thuần phát giác khí tức, ngoại trừ dấu hiệu Công Tôn Uyển Nhi đột phá ra, quan trọng hơn, là ở bên trong khí tức này, hắn cảm nhận được một tia... sóng dao động không thuộc về Công Tôn Uyển...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Tấm Cám thời hiện đại - Tác giả The Kid
Tác giả đưa câu chuyện Tấm Cám về thời hiện đại và sáng tạo thêm một số chi tiết. Ở nhà kia có hai chị em cùng cha khác mẹ sống chung với nhau, người chị tên Tấm, người em tên Cám. Cha mẹ Tấm đều đã mất, Tấm phải sống với Cám và dì ghẻ. Câu chuyện nào cũng nói mẹ con Cám xấu xí, chỉ có Tấm đẹp nhưng trong câu chuyện này hai mẹ con Cám cũng đẹp không kém Tấm. Hai mẹ con Cám bắt nạt Tấm và bắt Tấm làm hết việc nhà. Có những lần Mẹ Cám đi vắng, Cám liền dẫn bạn trai về nhà làm tình. Tấm đứng bên ngoài phòng Cám...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Phần 71 Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc! Ngọc Già nhìn hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh thở dài, nắm chặt bàn tay, giữa ngón tay ẩn ẩn màu đỏ bầm: Nếu ngươi không gọi tên Đột Quyết của ta, ta có thể trả lời ngươi mười việc! Ta gọi là việc của ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng