Trước khi ngủ, hắn cứ nghĩ đến cái bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của tiểu ni tử, liền không nhịn được cười, ả a đầu này, thật biết làm cho Lão Tử ta thương mến, đợi khi nào rỗi rãi, ta nhất định sẽ thương yêu chăm sóc ngươi. Đột nhiên, nhớ đến việc hôm nay vẫn chưa đi tìm Tần tiên nhân, tên Hồ Mị Tử cũng không biết sẽ nghĩ ra cách gì để dụ dỗ mình nữa, nghĩ đến đây hắn thấy bức bối. Lại là Xảo Xảo, lại là Tần tiên nhân. Hắn lật người hết bên trái rồi bên phải hồi lâu, mãi sau mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu đại tiểu thư đã tìm đến nơi, nàng nói với Lâm Vãn Vinh:
“Lâm Tam, hôm nay tên Đào công tử muốn thương lượng với ta về chuyện hai bên liên kết, người đi cùng ta luôn đi.”
Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra một lúc, hắn nghĩ, hai người đó thương lượng bàn bạc với nhau, một tên thuộc hạ như ta đi đến đấy liệu có tác dụng gì? Sau đó hắn nhìn vào mắt của đại tiểu thư, mới hiểu ra rằng, vì nha đầu này vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng nên cô ý kéo hắn cùng đi.
Hai người đi ra khỏi cửa, đại tiểu thư chui vào trong xe ngựa, Lâm Vãn Vinh cũng định bước vào trong, thì một nha đầu bên cạnh hét lên:
“Tam huynh, huynh không được vào trong đó.”
Lúc này Lâm Vãn Vinh mới nhớ ra. Bản thân chỉ là một tên thuộc hạ, làm sao có thể ngồi trong xe của đại tiểu thư chứ?
Chiếc xe ngựa đi ra phía bên ngoài, Lâm Vãn Vinh mặt mày cau có đi theo sau, thầm nghĩ: “Để Lão Tử phải đi bộ cùng với một con súc sinh, vậy mà tiểu thư ngươi cũng nghĩ ra được trò này?”
Lâm Vãn Vinh vốn tưởng rằng, nơi mà Đào Đông Thành hẹn gặp phải là một quán rượu hay một quán trà nào đó, không ngờ xe ngựa lại chạy ra phía ngoại thành.
Đi được hơn mười dặm đường, Lâm Vãn Vinh cảm thấy chân mình như bị xây xát hết cả. Hắn lầm bầm chửi rủa cả nhà Đào Đông Thành một trận. Mãi sau xe ngựa mới dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn ra tứ phía, không ngờ trước mắt mình lại là một ngọn núi rậm rạp tốt tươi, cây xanh mọc sum suê vòng quanh núi. Trong sơn động là dòng suối tinh khiết, tiếng chim kêu vượn hót ẩn trong hương thơm thoang thoảng từ cây rừng. Cảnh vật thật say lòng người.
Ánh nhìn dừng lại ở một ngôi đình nhỏ ở giữa núi, không khí ở đây không bình thường, bên trên treo một bức hoành, ba chữ lớn như rồng bay phượng múa đề bên trên: “Yết Tiên Đình.”
Tên Đào Đông Thành đã chờ ở bên trong khá lâu. Nhìn thấy xe ngựa của Tiêu đại tiểu thư đi đến, hắn vội vàng bước lên phía trước, cung kính chào:
“Hiền muội cuối cùng cũng đến, ngu huynh đợi đã nhiều giờ rồi, đường dài đi chắc là vất vả lắm, mời hiền muộn vào trong đình nghỉ ngơi một lát.”
“Trời đất ơi.” Lâm Vãn Vinh thầm kêu lên, Lão Tử ta đi bộ mấy chục dặm, bàn chân trầy xước hết cả, để rồi đến đây nghe các người tán tỉnh nhau sao? Sao cái thân ta lại thảm thế này?
Đại tiểu thư gật đầu cười, nói:
“Vất vả cho Đào huynh rồi, Lâm tam, ngươi đi cùng ta!”
Đào Đông Thành trông thấy Lâm Tam đi theo sau Tiêu Ngọc Nhược, liền ngây người ra một lúc. Ấn tượng của hắn về Lâm Tam vô cùng sâu sắc. Hắn nghĩ, giờ mình và Tiêu Ngọc Nhược có chuyện phải bàn, tên Lâm Tam kia đi theo sau làm gì thế không biết?
Trong bụng hắn nghĩ như vậy, nhưng sắc mặt lại chẳng hề biểu lộ ra, Đào Đông Thành lạnh lùng nhìn Lâm Vãn Vinh, ba người cùng nhau đi vào phía bên trong ngôi đình.
Khu vực phía bên trong đình rất rộng, trên chiếc bàn đặt ở chính giữa đã bày sẵn cơm ngon rượu ngọt. Đợi Tiêu Ngọc Nhược yên vị trên ghế, Đào Đông Thành mới cười nói vui vẻ:
“Hôm nay mời hiền muội đến, vốn là để hai ta bàn bạc một vài chuyện làm ăn, nhưng những quán rượu và quán trà trong thành, toàn bộ đều nông cạn và nhơ bẩn. Hiền muội là người của cõi tiên, nếu có đến những nơi đó thì quả là làm ô uế hình tượng của tiên tử. Nên ngu huynh mạo muội, tại núi Tử Kim này, trong Yết Tiên đình này, thử làm một người nho nhã, cùng hiền muội thưởng thức cảnh đẹp như tiên này, hi vọng hiền muội không trách Ngu huynh đã quá đường đột.”
“Tuôn xong đống văn chương đó ra, chắc răng lợi hắn mỏi nhừ rồi” Lâm Vãn Vinh cười thầm trong lòng: “Tên tiểu tử này, ve vãn tán tỉnh đại tiểu thư mà chỉ dùng những lời lẽ đơn giản thế thôi sao, ngươi đã xem thường Tiêu đại tiểu thư ta quá rồi.”
Tiêu Ngọc Nhược cười lạnh nhạt, nói:
“Sao Đào huynh lại nói những lời khách sáo như vậy, Ngọc Nhược cũng chỉ là người trần mắt thịt, Đào huynh đã đề cao tôi quá rồi. Tri kỷ tương giao, Ngọc Nhược còn chưa kịp cảm ơn huynh, nói gì đến chuyện trách cứ.”
Đào Đông Thành cười nói:
“Hiền muội chớ nên coi thường bản thân mình, Đông Thành ta đã đi khắp, từ nam chí bắc, từ đông sang tây, qua mọi núi cao sông dài, những cô gái mà ta gặp không phải là ít, nhưng ta chưa từng gặp một người con gái đẹp như tiên nữ như hiền muội đây. Chẳng giấu gì hiền muội, Đông Thành ta chẳng hề thiết gì, đã tự thề với mình từ lâu, rằng cả đời này nhất định phải bảo vệ và thương yêu hiền muội.”
Lâm Vãn Vinh nghe xong mắt trợn tròn ngạc nhiên, Lão Tử cứ tưởng rằng mình đã mặt dày lắm rồi, không ngờ tên tiểu tử họ Đào này cũng chẳng hề đơn giản. Đến đây vốn là để bàn chuyện liên doanh, vậy mà tên Đào Đông Thành này chưa hề nhắc đến mà lại nói chuyện tình cảm với Tiêu Ngọc Nhược trước. Đây rõ ràng là thượng sách, nếu như có thể làm rung động trái tim của Tiêu Ngọc Nhược, thì đừng nói đến việc liên doanh, có lẽ ngay đến chuyện kết hôn cũng sẽ sắp xếp ổn thoả, như thế có phải nhanh gọn hơn không?
Những lời tán tỉnh trần trụi đang diễn ra dưới con mắt của Lâm Vãn Vinh, Đào Đông Thành nói những lời này ra tự nhiên như uống nước vậy, chả hề có một chút lúng túng, làm bộ. Hắn vốn tuấn tú phong độ, vẻ ngoài của hắn dễ say lòng người, lại thêm cách tỏ tình rất có vẻ thành tâm, rất có thể sẽ làm rung động trái tim người đẹp.
Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng đỏ mặt, tên Đào Đông Thành dần dần tiến gần về phía Tiêu Ngọc Nhược. Tiêu Ngọc Nhược không ngờ đến điều này, vội vàng nói:
“Được Đào huynh yêu mến, quả thật Ngọc Nhược rất biết ơn. Nhưng Ngọc Nhược phải chăm lo việc của Tiêu gia, công việc rất bận rộn, về chuyện tư tình nam nữ, Ngọc Nhược chưa từng nghĩ đến, mong Đào huynh lượng thứ.”
“Ngọc Nhược”.
Đào Đông Thành vẫn không nhụt chí, hắn nhìn sâu vào mắt đại tiểu thư:
“Đến bây giờ lẽ nào nàng vẫn không hiểu tấm lòng của ta sao? Ta thật lòng yêu thương muội, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã yêu muội rồi. Ngọc Nhược, ta đối với nàng là thật lòng.”
Đào Đông Thành vẫn cứ tiếp tục nói, ánh mắt của hắn nhìn Ngọc Nhược nóng bỏng, rồi hắn đưa tay ra định nắm lấy bàn tay của Ngọc Nhược.
“Đại tiểu thư…”
Nhìn thấy bộ dạng muốn tránh mà không tránh được của Ngọc Nhược, thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng. Lâm Vãn Vinh không chịu nổi được nữa, liền nhanh chóng chạy lên phía trước chặn Đào Đông Thành lại, rồi nói với Tiêu Ngọc Nhược:
“Lúc đi phu nhân có dặn dò, hôm nay Lạc công tử của Tổng đốc phủ đến thăm, phu nhân nhờ ta chuyển lời đến tiểu thư, mau trở về gấp.”
Đào Đông Thành rút tay lại, tức giận nhìn tên gia đinh vừa làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn nói:
“Ta và chủ nhân của ngươi đang nói chuyện, ai cho phép tên nô tài ngươi nói chen vào?”
Lâm Vãn Vinh cười nhạt nói:
“Ta và tiểu thư nhà ta nói chuyện, ai cho phép tên súc sinh nhà ngươi chen vào?”
Ánh mắt Đào Đông Thành hiện rõ vẻ tức giận, hôm nay nếu không phải là tên gia đinh này làm hỏng chuyện, có lẽ hắn không cần dùng những thủ đoạn tinh quái hơn đã có thể đánh gục Tiêu Ngọc Nhược rồi.
Nhìn sắc mặt hoảng sợ nhưng vẫn kiên nghị của Tiêu Ngọc Nhược, Đào Đông Thành lườm Lâm Vãn Vinh một cái, rồi ánh mắt hắn lại dịu dàng như trước, lấy lại được bình tĩnh, hắn nói:
“Hiền muội, những lời Ngu huynh nói đều xuất phát từ đáy lòng, huynh chờ muội, muội cứ suy xét cho kỹ đi.”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Nhược bình tĩnh hơn một chút, nàng gật đầu nói:
“Ngu huynh chờ tình cảm của muội, muội hiểu rất rõ. Nhưng trước mắt, công việc của Tiêu gia bộn bề, nên chuyện này tạm thời muội không thể để tâm tới được.”
Không khí trở nên căng thẳng, Đào Đông Thành gật đầu nói:
“Đành như thế vậy, vậy Ngu huynh sẽ chờ tin tốt của hiền muội.”
Tiêu Ngọc Nhược không biết làm thế nào cho phải, thấy Lâm Tam đang mặt cau mày có nhìn mình, như thể đang cười nhạo mình. Nàng cảm thấy đôi chút tức giận và xấu hổ vì bị tên ngốc Lâm Vãn Vinh chế nhạo. Nàng bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng trấn tĩnh trước mặt mọi người, vậy mà trước mặt tên Lâm Tam này nàng lại mất hết cả khí phách, đến chính bản thân nàng cũng cảm thấy kì quặc.
Tiêu Ngọc Nhược cảm thấy không còn việc gì ở đây nữa bèn vội vàng chào từ biệt.
“Đã như thế rồi, vậy thì Đào huynh, nhà muội có chút việc, muội không tiện ở lại đây lâu, hôm nay cứ tạm thời thế này đã, việc chính của chúng ta đợi hôm khác sẽ bàn bạc tiếp.”
Việc liên doanh định bàn ngày hôm nay, giờ nàng không còn tâm trí để mà bàn bạc nữa, hơn nữa, sau khi nghe Lâm Tam phân tích và hiểu ra ý đồ khác thường của Đào Đông Thành. Nàng càng không muốn thương lượng gì về chuyện liên doanh nữa, nếu không vì Đào Đông Thành ba lần bảy lượt nài nỉ thì hôm nay nàng cũng chẳng đến nơi này.
Kể cũng lạ, tên Đào Đông Thành này chủ động hẹn Tiêu Ngọc Nhược đến đây để bàn bạc việc liên doanh, vậy mà từ đầu đến cuối chẳng hề nhắc gì đến chuyện này, thấy Tiêu Ngọc Nhược xin phép về trước, hắn cũng không cố giữ nàng ở lại, chỉ gật đầu nhẹ và nói:
“Nếu đã như vậy rồi thì việc liên doanh của chúng ta đợi ngày khác bàn sau vậy, bây giờ Ngu huynh xin phép được tiễn hiền muội về.”
Tiêu Ngọc Nhược vội vàng nói:
“Không cần đâu, Đào huynh còn nhiều việc phải làm, muội sao dám làm phiền huynh, đã có mấy người thuộc hạ của muội đưa muội về rồi.”
Đào Đông Thành gật đầu cười, sau khi tiễn Tiêu đại tiểu thư và Lâm Vãn Vinh trở về, hắn nhìn theo bọn họ với cái nhìn hung ác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |