Lâm Vãn Vinh - Quyển 2

Phần 38

– Hả…! Thật không!?
Lâm Vãn Vinh giật mình nói. Lời này của Thanh Tuyền thật quá quỷ dị, vừa rồi trong giếng đề xuất việc cùng nhau song tu, lại ngượng ngùng không chịu, còn nhăn mày phản đối, giờ sao chỉ đảo mắt một cái, lại chủ động đề cập chuyện này. Chẳng lẽ trời cao thật sự ban phát ơn huệ? Ơn huệ này, có cần phải hậu hĩ như vậy không?

Thanh âm hắn hơi lớn một chút, ngay cả Tiêu Ngọc Nhược cũng liếc mắt nhìn hắn, rồi đưa mắt nhìn Thanh Tuyền, trong lòng có chút nghi hoặc: “Lâm Tam cùng nữ tử như thiên tiên này thân mật như thế, bọn họ có quan hệ gì?”

Tiêu đại tiểu thư mặc dù tự phụ xinh đẹp, nhưng trước mặt Tiếu Thanh Tuyền cũng cảm thấy thua kém vài phần. Trong lòng nàng thầm than một tiếng: “Tên ác đinh này không biết còn có bao nhiêu chuyện kỳ quái gạt mình nhỉ?”

Thanh Tuyền sắc mặt nhuộm hồng, liếc mắt nhìn hắn, cố cắn răng, mang bọn họ chạy thêm gần một canh giờ. Mặc dù mang theo hai người nhưng tộc độ của nàng cực nhanh, quan quân lại có thể nào sánh được với nàng? Sau một phen chạy trốn, sớm đã bỏ lại ở tít đằng sau.

Ba người tới một con đường dưới chân núi, hẻo lánh, gập ghềnh lầy lội khó ai đi được, nhưng không là gì trong mắt Tiếu Thanh Tuyền. Vội vã chạy một phen, mắt thấy một sơn cốc trống trải, lưng chừng có một nham động thiên nhiên, Thanh Tuyền kéo hai người lên, đi vào quan sát, nơi này rộng mở, mặt đất bằng phẳng, thật thích hợp để nghỉ chân.

Tiếu Thanh Tuyền sắc mặt đỏ hồng, nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc Nhược nói:
– Tiêu đại tiểu thư, người đi đường như vậy cũng đã mệt mỏi, hãy đi nghỉ trước.

Lời nói vừa dứt, Ngọc Nhược còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị nàng điểm huyệt ngủ. Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc nàng không bình thường, vội hỏi:
– Nàng…. sao lại thế?

Nàng liếc nhìn hắn thật sâu:
– Bọn tặc nhân vô sỉ đó, trong phòng đại tiểu thư có bỏ xuân dược, may mắn ta phát hiện sớm, kịp thời hủy đi. Hơn nữa lúc nãy đại tiểu thư lại hôn mê chưa tỉnh, chưa kịp hít vào, mới có thể may mắn tránh khỏi, nếu không, nàng cũng khó thoát độc thủ.

– Xuân dược, kỳ dâm hợp hoan tán? Ta cũng muốn thử một phen?
Lâm Vãn Vinh nhất thời lên tinh thần hỏi:
– Xuân dược này là đồ tốt, bán ở chỗ nào vậy? Ta cũng muốn mua một chút phòng thân.

Tiếu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn hắn hậm hực quát:
– Ngươi cần cái đó làm gì, cũng định làm mấy chuyện xấu xa hả?

Lâm Vãn Vinh vẻ mặt cố tỏ ra nghiêm nghị:
– Ta đâu cần dùng cái thứ đó, nếu nằm trong tay ta thì đã là xuân dược cực mạnh rồi a.

Những lời nói vô sỉ này như không có điểm dừng. Thanh Tuyền trên mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng than:
– Ta gặp gỡ ngươi, như là đi vào sương mù. Cho tới bây giờ chưa gặp được chuyện tốt lành nào.

Lâm Vãn Vinh nhớ tới lời nàng vừa nói bên tai, trong lòng thích chí:
– Thanh Tuyền, nàng vừa mới nói với ta là có ý tứ gì đó?

Tiếu Thanh Tuyền thở dài:
– Ta nói, ngươi cùng đại tiểu thư may mắn. Thoát khỏi xuân dược, nhưng mà cũng có người bất hạnh, trúng phải xuân dược!

Nhắc đến xuân dược, khuôn mặt lại đỏ bừng, tựa hồ như thạch bích này cũng ánh lên vài phần hồng sắc. Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh, nói:
– Thanh Tuyền, chả lẽ là nàng…

Tiếu Thanh Tuyền trong mắt ngấn lệ nói:
– Ta đứng gần nơi khói hương tỏa ra, hít vào mấy hơi, bế khí không kịp. Xuân dược này không biết là kẻ nào điều chế, bá đạo vô cùng, ta tuy có chút võ nghệ, nhưng cũng không có cách nào đẩy nó ra. Ta kiếp trước tạo oan nghiệt, kiếp này mới để cho ta gặp ngươi.

Lâm Vãn Vinh ngẩn người, xuân dược trong truyền thuyết thật sự lợi hại như vậy sao? Hay là thông qua dược vật kích thích phần bí mật trong cơ thể, khiến cho nữ nhân sản sinh hưng phấn với tình dục? Không nhất định phải giải quyết trên giường, còn có biện pháp giải quyết khác, tựa như tự sướng (ặc ặc…), hắn đầu óc rất đen tối. Bất quá cách này có chút âm tổn, có ta ở đây sao phải dùng cách đó?

Trực tiếp rõ ràng, hắn ưỡn ngực đại nghĩa lẫm liệt:
– Thanh Tuyền, nàng là vì cứu ta mới trúng cái gì độc, chỉ cần có thể cứu nàng, ta cái gì cũng nguyện ý. (LOL)

Tiếu Thanh Tuyền liếc mắt thở dài:
– Ngươi chiếm đại tiện nghi này, nhưng lại nói như thế, rõ ràng là không có ta trong mắt.

Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt nàng đỏ rực, hai má lại tràn đầy nước mắt, trời sinh dung mạo như thiên tiên, thần sắc ủy khuất ấy, thật khiến người người yêu mến, thở dài nói:
– Nàng cũng biết, ta là loại người luôn nói chuyện với người khác như thế, chúng ta cứ nói chuyện như vậy cả đời có được không?

Nước mắt Thanh Tuyền rơi xuống lã chã, nói:
– Ngươi muốn cùng ta ước định trăm năm sao? Vậy biết ta là ai không?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu khinh thường nói:
– Ta mặc kệ thân phận nàng là gì, ta chỉ biết nàng là một nữ tử, là nữ tử mà ta thích, thế là đủ rồi. Cho dù nàng là nữ nhân của lão già hoàng đế, ta cũng quyết cướp lấy.

Tiếu Thanh Tuyền nhẹ nhàng thở dài:
– Vị tất đơn giản như ngươi nghĩ, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện không thể dùng vũ lực giải quyết được.

Lâm Vãn Vinh không lý gì đến lời nàng:
– Thanh Tuyền, nàng hiểu được ta là người như thế nào không?

Tiếu Thanh Tuyền suy nghĩ một chút, ngượng ngập nói:
– Có chút xấu xa, có chút mặt dày, có chút bản lãnh.

– Chỉ có chút thôi sao?
Lâm Vãn Vinh cười khùng khục:
– Trên thế giới này, không có việc gì là Lâm Vãn Vinh ta không dám, nàng nên tin tưởng ta, càng nên tin tưởng nhãn quan của mình.

– Đồ mặt dày!
Tiếu Thanh Tuyền tâm lí dần dần mất đi sự thanh minh, nàng nhìn hắn, trong ánh mắt thâm sâu tràn đầy sự mê ly:
– Ta cũng không biết như thế nào lại gặp ngươi, biết rõ không nên nảy sinh quan hệ với ngươi, nhưng lại muốn cùng ngươi mỗi ngày nói chuyện, quả thật là oan nghiệt.

Nàng biết chính mình sắp kiên trì không nổi, ngượng ngùng nhìn hắn nói tiếp:
– Ngươi có thích nhìn hình dáng của ta không?

Dung mạo nàng tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, một loại khí chất cao quý không thể diễn tả bằng lời, nhìn Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng cười, chậm rãi chuyển mình, thân ảnh mỹ tuyệt như một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ, đang khai nở giữa đất trời, làm cho hoàng cốc này xuân sắc gia tăng vô tận, khiến hào quang nhật nguyệt phải lu mờ.

– Thanh Tuyền, nàng là người đẹp nhất ta từng thấy, nữ tử đẹp nhất.
Hắn ngây ngốc nhìn, thì thào nói. Bản thân hắn, tuy đã trải qua phong nguyệt(chuyện trăng gió, nói theo ngôn ngữ của truyensex.moe là chuyện đụ đéo) không ít, nữ nhi cũng đã xem qua, nhưng luận về dung mạo cũng như khí chất, không ai sáng được với cô gái này. Không phải hắn đã quên Xảo Xảo cùng Ngọc Sương, hai nha đầu nọ cũng là đại đại mỹ nhân, Xảo Xảo ôn nhu hiền thục. Ngọc Sương thì yêu kiều thẳng thắn, nhưng so với khí chất của Tiếu Thanh Tuyền thì hoàn toàn khác hẳn. Thanh Tuyền dung mạo tuyệt thế lại cao nhã, nói nàng đẹp nhất cũng có gì là quá đáng.

– Ngươi nói chút lời dễ nghe để gạt ta.
Trong mắt nàng tràn đầy lệ châu, nhưng trên mặt lại điểm một nụ cười ngọt ngào. Nàng biết hôm nay không qua khỏi cửa ải này, đối mặt với thời khắc nhân sinh quan trọng nhất, nàng có chút khẩn trương, nhưng lại có chút phóng túng: “Mình cùng hắn có lẽ gần nhau một đêm là duyên phận, cần gì phải gò bó bản thân?”

Nàng nhẹ nhàng thả mái tóc xuống, mái tóc đen dài mềm mại tuôn chảy như một dòng suối, dưới ánh trăng mờ ảo trong động, lóe lên vầng hào quang đẹp đến mê hồn. Lâm Vãn Vinh tiếp xúc với nàng lâu như vậy, ngoại trừ lần đầu hiểu lầm, còn lại đều thấy nàng hình dáng băng lãnh cao quý, chưa từng thấy vẻ vũ mị như thế này? Hắn nhẹ nhàng nắm chạy tay tiếu thanh tuyền nói:
– Thanh Tuyền, có thể gặp nàng, ông trời đối đãi với Lâm Vãn Vinh quá tốt. Nàng chân thành đối đãi với ta, ta nếu phụ nàng, liền bị thiên lôi đánh…

Một cánh tay nhỏ bé trắng trong đặt lên môi hắn, Thanh Tuyền lắc đầu nói:
– Không nên nói, không nên phát thệ, tâm tư của ngươi ta biết.

Đôi môi anh đào của nàng chúm chím cười, chiếc mũi cao thon như bạch ngọc, má phấn hồng hồng, da dẻ trắng như tuyết, thần khí tựa nước mùa thu, tinh ngọc vi cốt. Tuy đầy vẻ e lệ nhưng vẫn cao quý thoát tục, đúng là tiên tử giữa nhân gian.

Lâm Vãn Vinh trống ngực đập thình thịch, hắn không phải chưa trải qua việc của đàn ông, chỉ là trước một nữ tử mỹ mạo như tiên này, cũng khó mà động tay chân. “Hừ, tiểu tử ngươi không phải than vãn, chưa thấy qua nữ sắc sao?” Lại nói, hắn tán gái tuy nhiều, nhưng lại chưa từng thấy qua tuyệt sắc như vậy, nữ tử trước mắt thuộc về mình sao? Không nghĩ nhiều, lúc này không thể khách khí, trước tiên ôm cái rồi tính tiếp.
truyensex.moe
Ôm Thanh Tuyền vào lòng, cảm giác thân thể mềm mại mang theo chút run rẩy, trong lòng hắn không nhịn được tâm ý ngọt ngào, tay tăng thêm chút sức mạnh, liền vuốt vuốt sờ sờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.

Tiếu Thanh Tuyền ỉ ôi trong lòng hắn, cả người nóng hừng hực, uy lực của xuân dược đã phát tác, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt e thẹn.

“Xuân dược là một loại thuốc cực tốt đa!!” Hắn phát cuồng lên, ôm chặt lấy thân thể mềm mại nhu nhuyễn, dúi đầu vào mái tóc dài đen bóng tú lệ của nàng, thưởng thức mùi hương thoang thoảng, mùi của nước hoa mạt lị(hoa nhài), lẫn với mùi u lan vốn có của xử nữ, tựa như vị ngọt của mỹ tửu, khiến cho con người ta phải say sưa, thấp vào tận tâm. Lại thấy Thanh Tuyền này quả thật là nữ tử tuyệt mỹ nhất trên thế gian này, có lúc thiếu chút nữa mất mạng trong tay nàng, ngẫm lại khi đó nàng thật điêu ngoa ngạo khí, không nghĩ tới có một ngày lại thân mật như vậy, hắn bỗng nhớ tới thời khắc hai người mới gặp, mọi cảnh tượng dần hiện lên trong đầu hắn.

– Nguyên lai nàng là một tiểu thư!
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói bên tai Tiếu Thanh Tuyền.

Một tiếng nhu thuận tựa mưa xuân, nhập vào cánh cửa tâm hồn Tiếu Thanh Tuyền, lòng nàng rung động, trong sự ngọt ngào còn mang theo chút ngùng ngượng, trên mặt thoáng một nụ cười, bên tai hắn nói:
– Ngươi đúng là đăng đồ tử..

Nghe thanh âm ôn nhu của nàng, Lâm Vãn Vinh nhất thời huyết mạch căng phồng, hắn là động vật điển hình nửa thân trên quyết định nửa dưới, chỉ cảm thấy lời nói của nha đầu kia như mang theo ma lực kì dị, hắn ôm chặt lấy thân hình mềm mại, thằng nhỏ trong khố liền máy mắt dựng lên như đỉnh núi, vừa thô vừa dài, ngạnh ngạnh tại mông đít của Tiếu Thanh Tuyền, đôi bàn tay ma quái nhằm thẳng bộ ngực to lớn của nàng mà tiến tới. Tiếu Thanh Tuyền bị xuân dược hành hạ mất hết khí lực, thẹn thùng đứng yên trong lồng ngực hắn không nhúc nhích, lại bị bàn tay ma quái kia xoa nắn bộ ngực đầy đặn, thân thể nàng run rẩy, nhu nhuyễn áp vào ngực hắn, động một chút cũng không dám.

Cặp vú của nàng láng mịn khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, ngẫm lại khí chất cao quý của nàng, như bị một luồng khoái cảm chinh phục, liền tận tình phát huy bản tính cầm thú, tay lên tay xuống, nắn nắn miết miết, hùng hổ như vuốt ve mãi không thôi. Nha đầu này, thật sự có thể giết chết người ta mà không cân bồi mạng mà.

Tiếu Thanh Tuyền tựa hồ hồi phục một chút thanh tỉnh, thản nhiên nhìn hắn cười:
– Tướng công, thiếp cởi áo cho chàng.

Một tiếng “tướng công” lọt vào tai, Lâm Vãn Vinh như hạn hán gặp mưa xuân, từ đầu tới chân khoan khoái. Thanh Tuyền thân thể khẽ run rẩy, trên mặt ửng lên một mảng mây hồng, nhẹ nhàng cởi áo cho hắn, lộ ra một thân hình cường tráng.

Lúc này, hắn cũng không còn khách khí với nàng, ôm lưng nàng nói:
– Lão bà, ta cũng giúp nàng thoát y nhé.

Tiếu Thanh Tuyền thản nhiên cười, thần thái vô cùng vũ mị, cánh tay ngọc nhẹ mở ra, thân thể mềm mại như tiên nữ bay lên, hai chân nhỏ sáng như ngọc nhẹ nhàng duỗi xuống, ngoại y liền như một chiếc nhẹ rơi trên đất, trên người nàng còn một cái áo lót, tay phấn đùi ngọc làm cho người ta nổi lên ham muốn vô hạn.

Lâm Vãn Vinh nuốt mạnh một ngụm nước miếng, cởi hết y phục, càng thêm mong muốn, nghĩ thầm: “Sau này để Tiếu Thành Tuyền chuyên biểu diễn thoát y vũ cho ta, xem ra thật là chuyện tốt.”

Thanh Tuyền mỉm cuời, thả những sợi thanh ti (một loại dây buộc tóc) trên đầu rủ xuống, nhẹ nhàng nhìn hắn, trong mắt tựa như có chút ngượng ngùng, rồi lại có chút hoan hỉ, ngẩng đầu lên, cả mái tóc tung bay, tràn ngập cảm giác mơ màng rung động lòng người.

Dược lực nọ đã tận tình phát tác, nàng ngượng ngùng nhẹ xé luôn xiêm y trên người, xiêm y nhẹ nhàng rơi xuống, liền lộ ra thân thể ngạo nhân khiến thiên hạ si cuồng. Người nàng thon dài, da thịt trắng trong như băng tuyết, hồn nhiên thiên thành. Bộ ngực cao ngạo dựng thẳng lên, trắng như mỡ đông, hai chiếc đầu ti màu phấn hồng nhẹ nhàng run rẩy trên hình tròn hoàn mĩ, làn da trắng phía dưới lóe lên sáng bóng mê người. Hai chân thon dài nhẹ nhàng duỗi ra, cùng với kiều đồn tạo thành một đường cong tuyệt mỹ lung linh.

Ở giữa đôi chân thon dài là tam giác đen nhàn nhạt, âm hộ đẹp đẽ ẩn sau đám lông đen kia càng làm cho người ta điên cuồng. Cặp đùi thon dài trắng mịn lại khiến chàng ta không chịu nổi. Lâm Vãn Vinh hoa mắt mê mệt, chỉ cảm thấy mình sắp nổ tung, hận không lập tức tiến lên đút ngay thằng nhỏ của mình vào mà quấy phá.

Tiếu Thanh Tuyền sắc mặt thêm hồng, trong mắt sáng ngời, cả người nàng nóng như lửa, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, tuy là do dược lực bức bách, nhưng đêm nay nàng thực cũng muốn phóng đãng một phen.

Lâm Vãn Vinh sớm không thể nhịn được, hắn tiến lên, ôm chặt lấy thần hình mềm mại khiến người ta yêu thích, nhìn chăm chăm vào làn da trơn láng như mỡ đông.

Tiếu Thanh Tuyền không thể đè nén, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mấp máy, tựa như có sức hấp dẫn vô hạn. Hăn cúi đầu, mạnh bạo hôn lên đôi môi anh đào kiều diễm ướt át. Cái miệng khô khốc của hắn tựa hồ như một ác lang, hung hăng mút lấy lưỡi của mĩ nhân, chỉ cảm thấy ngọt như mật, thơm như lưu hương.

Nàng thầm nghĩ: “Với dung mạo của mình, biết bao nhiêu nam tử sẵn sàng liều mạng đi theo, tuyệt đại đa số so với Lâm Vãn Vinh đều xuất sắc hơn, tại sao cuối cùng lại trao thân cho một gia đinh nho nhỏ như hắn? Đó là số mệnh sao? Ngay cả nàng cũng không rõ.” Nghĩ tới vận mệnh, nước mắt nàng lại tuôn rơi lã chã.

Tiếu Thanh Tuyền “ưm” một tiếng, cảm thấy toàn thân như lò lửa, nhẹ nhàng run rẩy, hai gò má nóng bừng như bị thiêu đốt. Cuối cùng thì hỏa dục đã hoàn toàn bị khống chế, nàng nhìn hắn, miệng khẽ thốt ra hai tiếng:
– Tướng công.

Đây là lời sau cùng trước khi nàng ngập chìm trong ái tình, nước mắt giờ như dòng sông lung linh tận cuối chân trời, đang dần tan chảy trong dục vọng.

Lâm Vãn Vinh đặt quần áo hai người lên mặt đất, chậm rãi dìu Thanh Tuyền đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động điên cuồng nằm xuống. Nàng ôm chặt lấy hắn, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn, sớm đã không còn biết mình làm gì. Hắn thầm căm tức: “Sao dược lực của loại thuốc này lại mãnh liệt đến vậy, dám đối đãi với Thanh Tuyền của ta thế này thì lão tử nhất định sẽ băm vằm bọn cầm thú các ngươi ra làm muôn vạn mảnh.”

Nàng chiếm tiện nghi cũng không thật nhớ ra ta. Thấy Tiếu Thanh Tuyền hai mắt đỏ hồng, hắn biết không thể trì hoãn, ôm chặt lấy cơ thể tinh khiết của nàng, thằng nhỏ hùng dũng chỉa ra, hướng thẳng âm hộ của nàng mà đâm tới. Nàng kêu nhẹ một tiếng, lửa dục dồn theo xuống dưới, nàng không còn cảm thấy đau đớn, cử động càng lúc càng dữ dội.

Cảm thụ hỏa nhiệt đang khép chặt bên dưới, Lâm Vãn Vinh sung sướng “hư hừ” mấy tiếng: “Đã lâu không có hưởng thụ tư vị khoái hoạt loại này.” Chợt trong lòng cả kinh, nhớ tới Thanh Tuyền có nói qua phương pháp song tu, nhìn xuống đã thấy nàng chìm đắm trong khoái cảm của tình dục, tự nhiên không thể trợ giúp hắn tu tập theo phương pháp song tu.

Lâm Vãn Vinh một bên nhẹ nhàng cử động, một bên xem xét quyển sách nọ. Công pháp tùy ý khởi phát một cách tự nhiên, chỉ thấy một cỗ noãn lưu từ nơi giao hợp truyền vào cơ thể hắn, theo kinh mạch chạy tới tứ chi, như ánh mặt trời chiếu rọi vạn vật, mọi chỗ đều thư thái. Hắn thầm nghĩ: “Đây là song tu gì thế? Sao lại kì diệu, sảng khoái tựa như đang tắm hơi vậy? Chỉ bất quá một bên đọc sách còn một bên làm chuyện ấy, nhất tâm nhị dụng. Đọc sách cũng chẳng hay, vừa không khoái hoạt lại còn chút khó khăn.”

Do Lâm Vãn Vinh cũng chẳng biết song tu là gì, không thể cảm giác được chỗ bất đồng trong đó, chỉ cảm thấy cả người sáng khoái, tràn đầy khí lực. Tiếu Thanh Tuyền lại có tư chất thượng thừa, công lực cao thâm, là một xử nữ chưa biết mùi đời, thật sự là tiên phẩm song tu. Lúc này da tay nàng đỏ hồng, mị nhãn như tơ, sau một phen điên cuồng, có chút tỉnh táo, e thẹn không dám mở mắt. Chợt nàng cảm thấy công lực trong cơ thể mình mất đi bốn năm thành, trong lòng kinh ngạc, kiểm tra thì phát hiện, một nửa công lực nọ đã truyền sang thân thể Lâm Vãn Vinh.

“Tên xấu xa này, Song Tu gì chứ, rõ ràng là Thái Bổ.” Nàng vô cùng ngượng ngùng, biết là hắn không biết pháp môn song tu, không hiểu cách hồi khí, mới chuyền từ song tu thành thái bổ: “Đây quả thật là thiên ý, mình tuy tổn thất một nửa công lực, nhưng cũng không chút tiếc nuối, sư môn còn nhiều linh đơn diệu dược, có thể dùng thoải mái, cần ít thời gian lại có thể trở lại như cũ. Phần công lực truyền cho hắn sẽ có tác dụng lớn, người bình thường thì không dễ đụng tới hắn, gặp phải cao thủ cũng có năng lực để bỏ chạy. Có lẽ sau này hắn sẽ không chật vật tự cứu mình nữa.” Trong lòng nàng vừa cao hứng lại thấy chút mất mát.

Nàng đang đầy tâm sự, đột nhiên toàn thân truyền đến một cảm giác sung sướng lạ lùng, từ sâu thẳm trong âm hộ nàng mạnh mẽ tiết ra một loạt âm tinh nóng hổi. Lâm Vãn Vinh là một kẻ đầy kinh nghiệm, biết nàng đang “ra”, hắn nhấp điên cuồng thêm lúc nữa rồi bắn thẳng vào sâu trong âm hộ nàng một lượng tinh dịch cực kỳ lớn.

Tiếu Thanh Tuyền cả người run lên một chặp rồi lịm đi, nàng miên man chìm đắm trong sướng khoái, mãi một lúc sau, cảm thấy dưới hạ thể lại biến động, hé mắt ra nhìn, đã thấy hắn lồm cồm bò dậy, ôm thân thể nàng thủ thỉ:
– Thanh Tuyền, ta một mình tu luyện môn song tu này chắc có nhiều sai sót, không bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu cho tốt rõ thêm một chút thiên đạo đi!

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhẹ nhàng bắt đầu. Thanh Tuyền kêu lên vài tiếng, trên mặt đỏ hồng, si ngốc ngắm nhìn, như muốn ghi tạc hình bóng hắn vào trong lòng vĩnh viễn. Ánh mắt nàng đang ngấn đầy nước mắt, bỗng nhiên bỏ hết cả ngượng ngùng điên cuồng ôm chặt lấy Vãn Vinh, khẽ rên bên tai hắn:
– Tướng công, yêu thiếp nữa đi…

Chỉ một tiếng gọi ấy, không nghi ngờ gì chính là loại xuân dược tốt nhất, kích thích Vãn Vinh lên cực điểm. Hắn rống lên một tiếng, hạ thể áp vào, dương vật lại một lần nữa chui tọt vào âm hộ của Tiếu Thanh Huyền.

Âm hộ liên tiếp đón nhận sự cọ xát từ dương vật của Lâm Vãn Vinh, không đến chốc lát thân thể mềm mại của tiếu thanh tuyền lại run lên, toàn thân chìm trong nước mắt hạnh phúc…..

Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới từ từ hồi tỉnh, thấy hắn ôm mình ngủ mê mệt. Trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa đau khổ, bùi ngùi thở dài, rốt cuộc cũng khó che dấu được sự thương tâm, nằm trong lòng hắn bắt đầu khóc.

Sau một hồi phát tiết, nàng mới ngẩng đầu lên, lấy ngọc bội tùy thân đeo lên cổ hắn, nhẹ nhàng xoa hai má hắn nói:
– Chàng phải tự bảo trọng, chớ để lập lại như lần này bị người khác bắt đi.

Nói xong chậm rãi đứng dậy, lưu luyến nhìn hắn còn đang say ngủ, ngọc thể uyển chuyển lung linh, chậm rãi mặc lại áo quần, than nhẹ một hơi, từ trong túi tùy thân lại lấy ra một hộp nhỏ, đặt ở bên người hắn, ôn nhu nói:
– Đây là của Thác Ước Khắc sư phụ tặng thiếp, mới vừa rồi từ kinh thành mang tới, rất thích hợp với chàng, chàng hãy nhận lấy. Mặc dù bây giờ đã có chút công phu, nhưng lại chỉ có thể ứng phó với loại thường thường trong võ lâm, gặp tuyệt đại cao thủ, đồ vật này là thích hợp với chàng nhất. Sau khi thiếp đi, chàng chớ lo lắng. Nếu có duyên phận, dù cho gian khó chúng ta cũng có thể tương phùng, còn nếu vô duyên phân thì âu cũng do thiên ý lộng nhân, đành phải theo thế thôi.

Nàng nói mà lệ rơi như mưa, lấy tiếp ra một mảnh vải trắng và bút nhỏ định viết lên vài chữ. Chợt nghe một thanh âm bên tai:
– Ai nói ta cùng nàng không có duyên phận, ta phải đi chém con mẹ nó!

Thanh âm nọ mang theo sự kiên định, Thanh Tuyền ngẩng đầu lên, đã thấy Lâm Vãn Vinh ánh mắt lấp lánh, kiên quyết nhìn mình.

– Chàng, chàng tỉnh rồi sao?
Nàng nhẹ giọng nói, trong lòng thật ngượng ngập, một phần vì mình cùng hắn vừa mới “thân mật”, một phần vì hắn đã nghe thấy những lời tự bạch của mình.

Lâm Cãn Vinh kéo tay nàng, ôm chặt nàng vào lồng ngực thì thầm:
– Nha đầu ngốc này, ta không tỉnh thì lão bà này đi mất mà vẫn không hay biết gì sao?

Tiếu Thanh Tuyền tựa vào ngực hắn, nước mắt lã chã, nhẹ nói:
– Thiếp ở tại Kim Lăng đã lâu, lại cùng chàng như vậy, càng phạm phải sai lầm. Nếu chàng thật tâm yêu thiếp, không nên ép, chờ khi làm xong mọi chuyện, đầu tháng bảy sang năm, chàng tới Ngọc Phật Tự ở kinh thành tìm thiếp. Chúng nếu thật có duyên chồng vợ thì sẽ gặp lại thôi.

Lâm Vãn Vinh hiểu tính cách của Tiếu Thanh Tuyền, là một nữ tử có chủ kiến, một khi quyết định chuyện gì thì khó lòng thay đổi. Chỉ là nghe ngữ khí của nàng, cứ nói gì “thiên ý, duyên phận” đại loại là cho tới bây giờ hắn không tin những điều ngoài ý muốn của con người. Bèn giữ chặt tay Tiếu Thanh Tuyền nói:
– Ta là một kẻ xấu, cho tới bây giờ không tin cái gì thiên ý, chỉ biết là những thứ trong tay ta, thật sự rất đáng quý trọng. Nàng là thê tử của ta, dù là lão thiên cũng không thể thay đổi sự thật, mặc cho ai cũng không thể tách rời chúng ta.

Hắn mỉm cười nói:
– Nàng nếu bây giờ có việc, ta tự nhiên cũng không cuỡng ép nàng lưu lại. Như vậy đi, chúng ta liền làm một cuộc đi chơi. Sang năm ngày mồng bảy tháng bảy, chúng ta tìm nhau tại kinh thành, ai cũng không được nhờ người ngoài. Nếu ta tìm ra nàng trước, ta liền ôm hôn nàng một trăm cái, nếu nàng tìm thấy ta trước, ta sẽ cho nàng hôn ta một trăm cái. Nhưng nếu nàng nhờ người ngoài ra gặp, ta liền đánh vào mông nàng một trăm cái.

Thanh Tuyền vừa khổ sở vừa buồn cười. Nghiêm giọng nói:
– Chàng là loại người gì, cho tới bây giờ cũng không nói được một câu nghiêm chỉnh?

Lâm Vãn Vinh cầm bản tay nhỏ bé của nàng nghiêm túc trả lời:
– Ta chưa bao giờ nói nghiêm túc như vậy, ta nói đều là thật, nàng cũng biết, những điều gì mà ta muốn ta đều làm được. Mồng bảy tháng bảy sang năm, nếu ta không tìm thấy nàng, ta sẽ viết cáo thị ở kinh thành, họa tượng của nàng. Nói ta tìm lão bà của ta cãi nhau, lão bà tức khí ôm cái bụng bầu to chạy đi, tiểu nhi tử ở nhà không có sữa bú, khóc gọi mẹ. Đặc điểm nhận dạng, lão bà của ta quốc sắc thiên hương, khí chất phi phàm, chính là thiên kim tiểu thư của gia đình vương công quý tộc, xin các vị đại thúc đại thẩm hỗ trợ tìm giúp…

Tiếu Thanh Tuyền e thẹn kêu lên:
– Cái gì nhi tử trong nhà không có sữa… lời như vậy cũng nói ra khỏi miệng, mắc cỡ chết được.

Nói thì nói thế, chứ nàng hiểu rõ tính cách của hắn, da mặt thật sự dày, người khác không dám làm, chứ hắn nhất định làm là làm được, nhưng nói không chừng càng làm càng khiến người ta khó coi. Trong lòng nàng ngọt ngào, căn bản đối với tên vô lại này chẳng có biện pháp nào, chỉ than nhẹ nói:
– Nhưng chàng biết không…

– Không có cái gì nhưng mà!
Lâm Vãn Vinh trực tiếp cắt lời nàng:
– Ta cùng lão bà của ta ở một chỗ, ai cũng không thể ngăn trở, dù là thiên vương lão tử cũng không được.

Tiếu Thanh Tuyền thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, hoan hỉ xen lẫn lo âu nhưng cũng thấy vui hơn. “Tên xấu xa này, chẳng lẽ mà ma tinh trong số mệnh của ta?” Nàng ngồi trong lòng hắn thầm nhủ. Tiếu Thanh Tuyền vốn định đi mà không từ biệt, không ngờ rằng Lâm Vãn Vinh căn bản không có ngủ, bị hắn bắt hiện hình, trước mặt tuy là một người không có tuyệt thế công phu, nhưng nàng không làm sao rời bỏ được.

Hai người ỷ ôi một hồi, nghe Lâm Vãn Vinh nói chút lời khinh bạc, Tiếu Thanh Tuyền ngoài mắt tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng bủn rủn, cũng may là Lâm Vãn Vinh còn thương tiếc, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là sờ mó trên dưới một chút mà thôi.

Tiếu Thanh Tuyền giảng cho hắn rất nhiều chuyện về tu luyện công phu, hắn lại đặt ma thủ lên xuống trên người nàng, tai phải nghe được bảy phần, tai trái lại rơi ra sáu phần. Thanh Tuyền vừa thẹn vừa buồn cười, thầm nghĩ: “hắn có mấy thành công lực của ta, cao thủ tầm thường khó mà động đến hắn, lại có bảo bối hộ thân, cũng khó có nguy hiểm gì.” Nên không bắt ép hắn nữa.

Sắc trời dần tỏ rạng, đến khi sáng hẳn, Thanh Tuyền mới đứng dậy nghiêm mặt nói:
– Thiếp phải đi rồi.

– Chờ lát nữa đi, trời hãy còn tối mà, bầu trời tối thế này liệu có đi đựoc không? Lâm Vãn Vinh mặt dày nói.

Nàng thầm nghĩ, từ đêm qua hỗn loạn tới bây giờ, nếu đợi lát nữa trời lại tối, sợ rằng vĩnh viễn không có đủ quyết tâm để rời đi. Bèn liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi không biết là buồn hay vui, càng không dám quay lại nhìn hắn, dứng dậy rời đi, thẳng phía xa xa chạy miết.

Lâm Vãn Vinh phía sau nàng lớn tiếng hô:
– Thanh Tuyền, ta mỗi ngày sẽ nhớ tới nàng.

Thân hình nàng ngừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn, lệ châu tràn đầy trong mắt, chợt ân hận dằn bước một chút: “Kẻ xấu xa này, tưởng kiếm được nước mắt của ta sao?”

Thấy thân ảnh lão bà của mình đã đi xa, hắn than dài: “Ny tử này, ngay cả lão công còn không muốn, thật là có chút tính cách.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/04/2017 00:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 2
Phần 38 Mạc Thiện Ny như một con mèo, đi không chút tiếng động, đến bên ghế sô pha, thấy Dương Thần đang nằm nghiêng ngủ. Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh đèn vụn hắt qua khe cửa từ phòng ngủ Mạc Thiện Ny tán xạ ra ngoài, đủ để Mạc Thiện Ny có thể nhìn thấy dáng vẻ của Dương Thần. Lúc này Dương Thần như đang ngủ say, hít thở đều đặn, cái khăn đắp qua quýt trên bụng, toàn thân không chút cử động. Mạc Thiện Ny vươn bàn tay trắng nõn lay lay Dương Thần đang nhắm chặt hai mắt vài cái, Dương Thần không có phản ứng gì, Mạc Thiện Ny nhếch...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Lục Thiếu Du – Quyển 27
Phần 38 Trong lúc mọi người khiếp sợ, những cường giả đã sớm đi vào Thiên Trụ giới, như Thiên Thủ Quỷ Tôn, Thanh Hỏa Lão Quỷ, Huyết Mị, Hắc Hùng... lập tức mỉm cười, theo sau Lục Thiếu Du tiến nhập không gian gợn sóng kia. Những người chưa có đi vào Thiên Trụ giới như Hỏa Sí Tôn Giả cùng Cực Nhạc Tam Quỷ... còn có không ít yêu thú linh thú, cũng nghi hoặc tiến nhập không gian gợn sóng. Mọi người tiến vào, trong không gian kỳ lạ kia, lan tràn ra một loại khí tức trường tồn từ cổ chí kim, khi tất cả mọi người xuất hiện ở trong không gian bao la mờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 7
Phần 38 Hậu quả là hai chúng ta còn chưa bắt đầu, y đã bị người ta chặt đầu, bỏ thủ cấp vào hộp đưa đến trước mặt ta, còn có cả nhà y hơn mười người toàn bộ chết oan chết uổng. Mà chỉ trong một đêm, thân nhân thế tục của ta bao gồm tôi tớ hơn hai mươi người, cả nhà bị người chặt đầu vứt bỏ ngoài đường. Một nhà giàu có trong một đêm bị người cho một mồi lửa đốt trụi, thu lại đồ đã cho nhà ta về cả vốn lẫn lời. Miêu Nghị giật mình, hỏi: Vậy sau đó nàng có báo thù không? Lúc ấy ta tìm tới...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng