Lạc Ngưng khẽ chau mày, nhỏ nhẹ đáp:
– Lâm đại ca, những điều kiện này, quả thật khó thực hiện.
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
– Lạc tiểu thư, thế này mà gọi là làm khó nhau sao? Ta thấy chưa chắc đâu. Cô có bao giờ nghĩ, đi quyên góp tiền của người khác như thế, trong mắt cô tuy là có trăm nghìn lý do, nhưng trong mắt người khác cũng là làm khó cho người ta không?
Lạc Ngưng khẽ cắn môi, cúi đầu trầm tư.
– Quyên tiền đúng là có lý do, nhưng tiền mỗi người kiếm được đều đâu có dễ, mồ hôi nước mắt cả. Ta nói câu này hơi khó nghe, Lạc tiểu thư, cô đừng chỉ nhìn vào túi tiền của người ta mà hãy nhìn cả vào đắng cay sau lưng họ nữa, mỗi xu kiếm được một ngày, muốn tiêu cũng phải lo nghĩ đủ bề. Cho dù tiền họ kiếm được là không trong sạch, nhưng người ta cũng phải gánh chịu bao xỉ vả và nhục nhã, họ cũng phải bỏ ra nhiều thứ. Việc từ thiện, cố nhiên nên làm, nhưng trong thiên hạ làm gì có cơm ăn miễn phí. Cô muốn có được mấy thứ đó mà lại không muốn trả giá, thiết nghĩ, những việc làm tốt đẹp như thế thì chẳng đến lượt cô đâu.
Lâm Vãn Vinh tự đắc lên mặt nói.
Lạc Ngưng ngẫm nghĩ lời nói của hắn, bỗng dưng phì cười:
– Lâm đại ca, muội công nhận những lời huynh nói rất đúng. Nhưng nói đi nói lại, huynh cho chúng tôi cơ hội, lần Tái Thi hội này há chẳng phải cũng là cơ hội của huynh đó sao? Giống như huynh nói, thế gọi là lãi kép, huynh có bị thiệt thòi đâu.
Lâm Vãn Vinh phá lên cười, con a đầu này cũng khá thông minh, nói chuyện với nó cũng không phải quanh co nhiều, liền đáp:
– Nói như vậy thì… Lạc tiểu thư, cô đồng ý điều kiện của ta rồi phải không?
Lạc Ngưng cười:
– Lâm đại ca, đề nghị vừa rồi của huynh, muội nghĩ là có thể đáp ứng. Chỉ cần chúng tôi viết mấy lời lên thiết kế hoa văn này, cho mọi người và nhớ biểu tượng của các huynh, lại không ảnh hưởng tới không khí tao nhã của Tái Thi hội là được rồi. Huynh thấy thế có được không?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, cũng biết đây là những gì cô ta có thể làm hết mức. Ở thời đại này, quảng cáo vẫn là một việc mới mẻ, nếu làm quá tay khéo lại phản tác dụng.
Lạc Ngưng bỗng thở dài:
– Lâm đại ca, huynh trông muội đi khắp nơi để quyên tiền cho hội thi, có phải có chút coi thường không?
Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị đáp:
– Còn phải xem mục đích của cô đã. Nếu cô chỉ muốn kiếm chút tiếng tăm, tuyên truyền cho cái mỹ danh Kim Lăng đệ nhất tài nữ của cô, thì ta có chút coi thường, nhưng tin chắc cô không phải hạng người như thế.
Lạc Ngưng cảm động cười:
– Lâm đại ca, đa tạ huynh đã nói thật trước mặt muội. Thật ra, mỗi người đều có những ước muốn, muội cũng không phải ngoại lệ, từ bé đã thích thơ từ ca phú, đã tập hợp các tài tử tài nữ trong thiên hạ lại, mọi người cùng nhau thoả thích nói chuyện, sáng tác thi phú. Đây chính là ước vọng của muội. Còn cái danh tài nữ chi đó chỉ là hư danh, còn là gánh nặng nữa, có gì hay đâu.
Người con gái như Lạc Ngưng đây, sinh trưởng trong gia đình phú quý, có ước muốn như thế cũng không lạ. Điều hiếm có là cô ấy có thể quan tâm đến những cô nhi không người chăm sóc kia. Về điều này mà nói, quả là một cô gái thú vị.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Mỗi người đều có quyền theo đuổi ước muốn của mình. Lạc tiểu thư, ta rất khâm phục dũng khí của tiểu thư. Nhưng ước muốn và thực tại cũng có khoảng cách, tuyệt đối không nên quá đắm chìm trong mộng tưởng mà thoát ly thực tại.
Nói xong lời này, hắn thầm thở dài, phụ nữ đều là những nhà chủ nghĩa lãng mạn, luôn thích tự vẽ ra một tương lai đẹp đẽ mà chẳng hề hay biết nỗi gian khổ của cõi đời này.
Lạc Ngưng cảm động:
– Lâm đại ca, đa tạ lời khuyên bảo thẳng thắn của huynh, muội xin ghi lòng tạc dạ, nhưng mà…
Cô bỗng mỉm cười nói tiếp:
– Tái Thi hội lần này huynh đưa ra một vài điều kiện, thế muội cũng có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ chứ?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
– Cô còn có yêu cầu gì à? Đã nói rồi, một ngàn lượng là một ngàn lượng, thêm một lượng nữa ta cũng không đào thêm được. Ta bủn xỉn lắm, một xu cũng không được.
Lạc Ngưng cười phá lên:
– Lâm đại ca không cần phải nói đùa như thế. Yêu cầu này của muội không liên quan tới tiền bạc, chỉ là thay mặt bản thân đưa ra thôi.
– Bản thân cô?
Lâm Vãn Vinh cũng cười:
– Bản thân cô đưa ra yêu cầu gì? Đừng có suy nghĩ không an phận đấy nhé, con người tôi nguyên tắc lắm.
Lạc Ngưng nghe hắn pha trò, chỉ cười nói:
– Muội muốn mời Lâm đại ca đến tham gia Tái Thi hội lần này.
– Mời ta tham gia?
Lâm Vãn Vinh giật thót, thế không phải là xỏ hắn sao? Hắn cũng có chút hiểu biết, học thuộc mấy bài tiểu thi còn được, những thứ khác thì quả thực không làm nổi. Hội thi đó tức cảnh làm thơ, phải dựa vào thực lực, không làm bậy được.
– Lạc tiểu thư, thế này chẳng phải là cô cố tình làm xấu mặt ta sao? Dựa vào kiến thức của ta, mấy việc ngâm thơ viết câu đối ta làm sao nổi?
Một phút khiêm tốn hiếm có có Lâm Vãn Vinh.
Lạc Ngưng lắc đầu, thành thật trả lời:
– Lâm đại ca nói sai rồi. E là huynh chưa biết, bốn bức thiên cổ tuyệt đối treo trên lầu bốn ở Thực Vi Thiên, không chỉ nổi tiếng khắp Kim Lăng thành mà còn vang danh tới chư huyện Giang Tô này, mỗi ngày các tài tử đến thưởng thức bộ thiên cổ tuyệt đối này nườm nượp không ngớt… Nếu huynh không có tư cách tham gia Tái Thi hội lần này thì trong Kim Lăng thành này còn có mấy người?
Đấy, đa tài khổ thế đấy, Lâm Vãn Vinh tự mãn lắc đầu thở dài:
– Được lời mời của Lạc tiểu thư là một việc đáng cho người ta ngưỡng mộ. Nếu đã thế, ta xin đến học hỏi một phen. Nhưng cũng xin nói trước đừng bắt tôi làm thơ từ gì cả, con người tôi quen tính khiêm nhường. Các cô cứ ngâm thơ, còn ta ngồi uống rươu, ngắm mỹ nữ là đủ vui.
Bỗng hắn đổi giọng, nói:
– Nhưng ta vẫn có chút lo lắng.
– Lâm đại ca lo lắng chuyện gì?
– Điều ta lo là, nhỡ chẳng may đoạt mất cái tên Kim Lăng đệ nhất tài tử thì thật ngại quá.
Hắn dương dương tự đắc nói.
Trông bộ dạng kinh ngạc của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cười đáp:
– Còn ai xứng danh đệ nhất tài tử tính ngược từ dưới lên trên như ta chứ?
Lạc Ngưng che miệng cười:
– Lâm đại ca khiêm tốn quá rồi. Nếu huynh mà là đệ nhất đếm từ dưới lên thì e rằng ở Kim Lăng này chẳng còn tài tử nữa.
Vị tiểu thư này đánh giá ta cao quá, Lâm Vãn Vinh được khen ngợi nhưng lại có chút âu lo, may mà đầu óc hắn vẫn tỉnh táo không thì đã bị làm cho lú lẫn, liền gật đầu:
– Nếu đã thế, thì lần này ta sẽ đi uống rượu thưởng hoa một phen thôi.
Lạc Ngưng nghe hắn ví hội thi với chuyện ngắm hoa uống rượu, trong lòng thấy bực tức mà vẫn buồn cười, thở dài đáp:
– Huynh chỉ muốn đến uống rượu thưởng hoa thôi thì cũng được, lúc đó không chỉ có tài tử khắp nơi đổ về mà có cả các thiên kim tiểu thư khuê khác cũng quá bộ ghé thăm, đại ca huynh tinh thật đấy. Những đợt thi trước đều có nhiều giai thoại về các tài tử giai nhân, lần này tôi tin rằng cũng không để Lâm đại ca thất vọng.
Đấy, ta biết mà, hội thi thơ thẩn cái quái gì chứ, ruốt cuộc cũng chỉ là hội tập hợp người quen. Nhưng mà nếu được đi ngắm mỹ nữ thì cũng bổ mắt. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Thấy Lạc Ngưng vẻ mặt an nhiên, có vẻ như vô cùng trông mong hội thi lần này, hắn không nhịn được cười:
– Ta quên mất, Lạc tiểu thư cũng là cô nương khuê các đang chờ người dạm hỏi, những giai thoại như thế e là nên đều để cho Lạc tiểu thư cả.
Lạc Ngưng chỉ cười nhạt:
– Những lời Lâm đại ca nói chỉ là trêu chọc tôi phải không. Lạc Ngưng tuy là nhất giới nữ tử, nhưng những chuyện trai gái, trước giờ chưa từng nghĩ đến, Lâm đại ca đừng đùa nữa.
Thấy vẻ mặt Lạc Ngưng thản nhiên, không chút dao động, Lâm Vãn Vinh trong lòng vài phần kính phục. Người con gái này quả là biết chừng mực. Lạc Ngưng là tỷ tỷ của Lạc Viễn, với nguyên tắc thỏ không ăn cỏ quanh hang của mình, hắn cũng không đùa cợt quá mức nữa. Có điều hắn lại quên rằng mình đã ăn mất cả hang của Xảo Xảo.
Lạc Ngưng là một người con gái rất có chủ kiến, nói xong chuyện bèn vội vã đi mất, nói là hội thi sắp đến gần, công việc chuẩn bị tất bật không thể ở lại lâu. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, lúc cần tiền của ta thì có nói như thế đâu, xem ra cũng là một kẻ khôn khéo so bì được với lão tử ta đấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |