Lâm Vãn Vinh - Quyển 2

Phần 45

Lạc Viên và Đổng Thanh Sơn không lâu sau đã quay về, hai người trông thấy Lâm Vãn Vinh liền không khỏi bàng hoàng, Đổng Thanh Sơn vui mừng nói:
– Đại ca, huynh đã về rồi.

Lạc Viễn đứng đằng sau, mặt cũng tràn đầy phấn khởi. Lâm Vãn Vinh cười:
– Không về thì làm gì nữa? Chẳng nhẽ ở lại ăn tết trong ổ cướp hay sao?

Lạc Viễn cũng cười:
– Đệ và Thanh Sơn nghe tin huynh quay về lập tức đến Tiêu gia, ai ngờ ngồi trong phòng khách đợi huynh cả trưa mà không thấy đâu, chỉ khổ Quách công tử phải ngồi tiếp chuyện bọn đệ nửa ngày trời.

Trước mặt em vợ, Lâm Vãn Vinh đâu thể nói là cả buổi chiều trốn việc đi tán gái, chỉ đành cười:
– Lúc chiều có chút việc gấp, Tiêu đại tiểu thư phái huynh tới Thê Hà tự.

Đổng Thanh Sơn kinh ngạc:
– Đại ca, huynh làm gì được Tiêu đại tiểu thư rồi sao?

Trời ơi, Thanh Sơn sao vẫn thô tục quá vậy, nhưng mà cái chữ “làm” này cũng khá tinh tế, ta thích! Lâm Vãn Vinh nhịn cười, nói:
– Chưa được gì, chỉ đang làm thôi.

Đổng Thanh Sơn đọc sách vở chẳng bao nhiêu, chỉ nghĩ gì nói nấy nhưng lại rất hợp khẩu vị Lâm Vãn Vinh. Lạc Viên kia cũng chẳng phải là hạng công tử học hành đứng đắn gì, chỉ gắng nhịn cười, nói với Lâm Vãn Vinh:
– Đại ca, nghe nói Tiêu đại tiểu thư thường xuyên, bôn ba bên ngoài, đệ chưa từng gặp cô ta. Chỉ nghe đồn cô ta sắc đẹp chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, có cơ hội giới thiệu giúp đệ nhé.

Nói đến đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh chỉ có nước cười khổ, hai người hoàn toàn không cùng một con đường, sao ta có thể giới thiệu giúp tiểu tử nhà ngươi được. Nhìn ánh mắt ranh mãnh của Lạc Viễn, Lâm Vãn Vinh cười:
– Đúng là trông cũng xinh đẹp, nhưng tính khí thì còn phải xem đã, sao so bì được với Lạc tiểu thư tỉ tỉ của đệ.

– Đúng rồi, đại ca, tỷ tỷ của đệ đến tìm huynh làm gì?
Lạc Viễn đang đi lên thì bắt gặp Lạc Ngưng đang rời khỏi, chẳng nói một câu.

– Tỷ của đệ á, là cô ta gửi thiếp mời ta đến.
Lâm Vãn Vinh cười the thé, đem kể hết chuyện Lạc Ngưng cầu cứu mình ra.

Lạc Viễn cũng biết đến hội thi thơ lần này, liền gật đầu:
– Đại ca, tỷ tỷ này của đệ á, cái gì cũng tốt, có điều hơi cứng rắn quá. Việc hội thi lần này có phải riêng mình tỷ ấy xuất đầu lộ diện đâu? Cái tên Kim Lăng đệ nhất tài tử Hầu Dược Bạch kia, chủ động nhận gánh vác việc từ thiện lại bị từ chối.

Điển cố Kim Lăng đệ nhất tài tử và Kim Lăng đệ nhất nữ tử này Lâm Vãn Vinh cũng biết, hắn cười ha hả:
– Ta lại nghe nói cái tên tiểu Hầu này theo đuổi tỷ tỷ của đệ chặt lắm.

Lạc Viễn gật gù:
– Quả đúng là như thế. Họ cùng ở trong một thi xã, cơ hội gặp mặt cũng nhiều, tên Hầu Dược Bạch đó thường mượn cớ đến tìm tỷ ấy nói chuyện thơ từ, đệ thấy mà phát bực chứ đừng nói người khác. Đệ cho rằng tỷ tỷ không đồng ý để hắn giúp cũng có lý.

Lạc Ngưng quả là một người con gái có chí khí, Lâm Vãn Vinh nhớ lại lời cô ta từng nói, thở dài:
– Tỷ tỷ của đệ là một người dám theo đuổi ước mơ. Làm được điều này không phải dễ.

Lạc Viễn nhìn Lâm Vãn Vinh một lát, bỗng cười:
– Đại ca, đệ khuyên huynh đừng có ý định gì với Lạc tỷ thì hơn.

– Phì…!
Lâm Vãn Vinh đang uống một ngụm nước trà liền phun ra tung toé. Cái tên tiểu Lạc này, thật đúng là “Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu”, nói chuyện thẳng thừng, lão tử thật không chịu nổi. Xem ra chọn hắn làm tiểu đệ quả là không lầm.

– Tiểu Lạc à, nếu đệ đã nói thẳng như thế thì ta cũng không ngại nói thẳng với đệ.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai Lạc Viễn:
– Huynh chả có hứng thú gì với tỷ tỷ của đệ hết, mang cái danh tài nữ, ta chỉ dám đứng từ xa mà ngưỡng vọng. Đệ về bảo với cô ấy là, tuyệt đối đừng có mà thích ta đấy nhé. Ta đây sức cuốn hút lớn, ai từng tiếp xúc cũng đều biết cả.

Thanh Sơn đứng bên nói:
– Đại ca, đệ thấy Lạc tiểu thư rất tốt, trông cũng dễ coi, lại là bạn thân với Xảo tỷ của đệ. Hai người ở cùng nhau không đánh nhau đâu, nếu không thì huynh cứ lấy Lạc tiểu thư, rồi cũng làm bạn luôn với tỷ tỷ của đệ.

Trời đất ơi, cái đồ súc sinh. Ngươi rốt cuộc muốn tốt cho ta hay muốn tốt cho chị ngươi, những lời này mà cũng nói ra được. Ta đâu phải hạng người tuỳ tiện như vậy?

Lạc Viễn ha ha cười:
– Đại ca, không phải là đệ coi thường huynh đâu nhé. Tỷ tỷ của đệ từng nói, ý trung nhân của tỷ ấy phải là một kỳ nam tử cái thế, từng trải sự đời, tấm lòng rộng mở, phải có trí tuệ, văn võ song toàn, thiếu một là không được.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
– Sao những ưu điểm này của ta, tỷ tỷ nhà đệ đều phát hiện ra vậy?

Lạc Viễn cười phá lên, hắn và Lâm Vãn Vinh biết nhau đã lâu, sớm quen với tính cách của Lâm Vãn Vinh, phải nói là thông minh cơ trí, đại ca mà nhận là thứ hai thì chẳng còn ai dám cho mình đứng thứ nhất. Thế nhưng mặt văn thái phong lưu thì còn kém lắm. Lần trước ở Diệu Ngọc phường, không biết hắn học vỡ lòng ở đâu được một bài tiểu thi, đánh cắp trái tim của Thái Tiên Nhi tiểu thư. Cửa văn thái phong lưu thì chắc chắn thông qua nổi, chỉ luận được võ công sát địch, thế nên Lạc Viễn chân thành khuyên đại ca tránh xa tỉ tỉ, thực sự hắn đã từng thấy quá nhiều trường hợp bị đả kích rồi.

Lâm Vãn Vinh nghĩ: “Nha đầu này nhãn quan cũng cao gớm, văn thái võ công gì chứ, có kiếm ra cơm không? Lão tử có tuyệt thế thần công thần thương (thần thương ở đây ý chỉ con trym) hộ thể mà còn không thể kiếm tiền nuôi gia đình được. Bọn nha đầu này đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá rồi chắc, nằm mơ giữa ban ngày. Tưởng lão tử phải chu toàn mọi việc từ trên xuống dưới, coi trọng việc thi thố mấy kì thuật kia nhằm theo đuổi tiểu nha đầu ngươi hết lòng ư, e rằng ngươi quá cao ngạo rồi, đối với việc này lão tử không chút hứng thú.”

Ba tên cùng phá lên cười, kết thúc một đề tài thô thiển. Lâm Vãn Vinh và hai huynh đệ lại nói những chuyện đã gặp phải mấy ngày nay, Lạc Viên căm hận nói:
– Bọn phỉ nhân của Bạch Liên giáo này thật điên cuồng, chúng cướp bóc giết chóc khắp Kim Lăng, vô ác bất tác. Đáng tiếc dưới tay cha đệ đều là mấy quan binh tuần phòng, không làm gì được bọn Bạch Liên giáo. Đô chỉ huy sứ đốc ban Trình Đức phái lục doanh tới, nhưng lão già này hình như có quan hệ với bọn Bạch Liên giáo.

Từ đêm đó, Đào Đông Thành dẫn binh mã lục doanh xông lên núi, Lâm Vãn Vinh liền hiểu ra ngay Trình Đức, Đào Đông Thành và Bạch Liên giáo có câu kết với nhau, đứng sau lưng ba tên này còn có một chủ tử khác. Nhưng đáng tiếc hôm đó không nhìn thấy diện mạo tên chủ tử này, giọng nói cũng không nghe thấy, trong lòng hắn thấy nuối tiếc. “Nhưng tập hợp nổi thế lực ba phương lại một chỗ, tên chủ tử này thế vị không phải tầm thường,” Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Lão Lạc Mẫn tổng đốc Giang Tô cha của tiểu Lạc này cũng nên suy xét lại, lúc nào bớt chút thời gian sang thăm viếng lão hồ li đấy thì hơn.”

– Phải rồi, tiểu Lạc, dạo này Hồng Hưng và Hắc Long Hội ra sao rồi?
Lâm Vãn Vinh nghĩ đến việc này bèn hỏi.

Đổng Thanh Sơn vỗ bàn, hậm hực trả lời:
– Thằng Ngô Chính Hổ khốn nạn, càng làm càng không ra gì, bên Thành Nam gây rối càng ngày càng nhiều, đều là do Ngô Chính Hổ chỉ điểm, nếu Lạc Viễn không cố khuyên đệ thì đệ đã động thủ rồi.

– Ồ?
Lâm Vãn Vinh có vẻ thích thú, nhìn Lạc Viễn
– Tiểu Lạc, đệ thấy việc này thế nào?

Mắt Lạc Viễn bỗng sáng ngời:
– Không phải là không báo thù mà là chưa đến lúc, cứ cho chúng giương oai diễu võ vài ngày đã. Chờ đúng lúc chúng đang đắc ý, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, tập trung lực lượng đánh một đòn thôi là chúng không dám ngạo mạn nữa rồi.

Lâm Vãn Vinh cười, được biết Trình Thụy Niên hậu thuẫn cho Hắc Long Hội, Lạc Viễn đấu chí càng sục sôi. Trình Thụy Niên chỉ là hậu thuẫn cho Hắc Long Hội mà thôi, Lạc Viễn lại là một trong những người gánh vác Hồng Hưng, chỉ dựa vào thân phận này của Lạc Viễn, Hồng Hưng đã có được chỗ đứng bất bại rồi. Dựa vào sự thông minh của Lạc Viễn và tài giỏi của Đổng Thanh Sơn, tuy giờ này thực lực Hồng Hưng tạm thời còn yếu nhưng sẽ có đột khởi. Nói về chuyện của Hồng Hưng, Lâm Vãn Vinh không muốn quan tâm quá nhiều, chỉ cần hai huynh đệ này là đủ an tâm rồi. Những việc này cứ nhờ cậy vào họ, trải nghiệm trắc trở để mà trưởng thành.

– À này tiểu Lạc, cha đệ có biết việc đệ gia nhập Hồng Hưng không?
Lâm Vãn Vinh chợt hỏi.

Lạc Viễn lắc đầu:
– Đệ cũng không rõ, cha chỉ bảo đệ phải thân cận hơn với đại ca, nói huynh là quý nhân của Lạc gia, những việc khác đệ có hỏi cha cũng không nói.

“Quý nhân, quý cái đầu, lão già này, đúng là lão hồ li, nếu không ngoài dự đoán thì việc Lạc Viễn gia nhập Hồng Hưng, Lạc Mẫn biết từ lâu rồi. Còn vì sao lão không ngăn cản, một là vì lý do mình là quý nhân gì gì đó, mặt khác có lẽ là muốn lợi dụng Hồng Hưng, chống chọi với Hắc Long Hội mà Trình Đức đang hỗ trợ. Lôi kéo cả con trai vào cuộc, lão hồ li này bỏ ra không ít vốn đấy nhỉ, sao lão lại tin tưởng ta nhiều thế?” Lâm Vãn Vinh nghĩ ngợi một lúc vẫn không ra. Nhưng có một điều hắn dám khẳng định, cho dù lão hồ li này tự nguyện hay là bị ép buộc, thì bây giờ lão vẫn đứng về phía mình, chạy đâu cho thoát.

Chắc mẩm rồi, Lâm Vãn Vinh ít nhiều yên tâm hơn, còn những vấn đề khác tốt hơn hết là chờ khi nào có cơ hội gặp lão hồ li kia rồi nói sau. Ba huynh đệ lại nói chuyện thêm một lúc, Lâm Vãn Vinh lo lắng cho bệnh tình của Xảo Xảo bèn đi lên lầu, thấy ny tử này đang ngủ rất say, trong mộng còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, thấy thế, Lâm Vãn Vinh thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.

Hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu Ngọc Sương, Thanh Tuyền và Xảo Xảo mà ở cùng nhau thì liệu sẽ ra sao? Họ có đánh nhau không nhỉ? Ôi, điều này nghĩ mà nhức đầu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/04/2017 00:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 1
Phần 45 Trong khu vực đặc biệt ở nhà ăn Quốc Tế Ngọc Lôi, các cán bộ cấp cao của công ty có liên quan với nhau chia thành không ít nhóm bên cạnh Tổng Giám Đốc Lâm Nhược Khê thảo luận vài vấn đề trong hội nghị, ngoại trừ trợ lý kiêm thư ký Ngô Nguyệt, vẻn vẹn chỉ có 2, 3 nữ quản lý cấp cao ngồi gần một số cấp cao khác luôn liếc ngược về phía cấp trên, nhưng không cũng dám quá gần vị trí Lâm Nhược Khê, dường như hình thành khí tràng cổ quái, đặc biệt quái dị. Người ngồi gần nhất phải kể tới Mạc Thiện Ny, lúc này cô ta lại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Sự thật sau một lời hứa - Tác giả The Kid
Ở một xóm nhỏ ở Bà Rịa Vũng Tàu, Pom và Ngư là hai đứa trẻ cực kỳ chơi thân với nhau. Pom đã 19 tuổi, còn Ngư chỉ mới 15 tuổi. Những lúc không có bài tập thì hai đứa đưa nhau ra biển chơi. Một lần Pom và Ngư đang đi chơi thì trời đổ mưa. Hai đứa không muốn dầm mưa về nhà, nên tìm chỗ trú mưa. Hai đứa tìm được một căn chòi bỏ hoang, liền vào trong chờ khi nào tạnh mưa sẽ về. Pom để ý thấy Ngư bị ướt một chút xíu, bị ướt ở trên tóc và ở dưới ngực. Nước mưa thấm vào áo Ngư làm Pom thấy rõ...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 5
Phần 45 Mã Tiêu cũng cười: Mượn đao giết người là tốt nhất, chúng ta có thể vừa thưởng thức trà vừa quan sát... Vẫn là Tiên Phong thông minh, quả nhiên là ở thủ đô lâu ngày, chẳng những nhiều tiền tài trong tay, mà cách nhìn cũng cao. Chẳng qua không biết khi nào đem chuyện này nói cho Ngô gia biết? Không vội, không vội. Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất. Phó Tiên Phong đã tính trước mọi việc mà nói: Bây giờ Ngô gia biết rồi, cao lắm là bắt Hạ Tưởng. Hiện giờ Hạ Tưởng mới chỉ là cấp cục nhỏ bé, bắt hắn cũng không có cảm giác thành...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng