Được Lâm Văn Vĩnh chỉ điểm, Lạc Mẫn tâm tình thập phần vui vẻ, cầm chén trà uống một ngụm nói:
– Ngưng nhi, Lâm công tử đích thực vừa giúp cho ta một việc tốt.
Lạc Ngưng mới vừa rồi thấy họ cười nói vui vẻ, nên muốn tới tìm hiểu tin tức, nghe thế hân hoan nói:
– Thật vậy sao, Lâm đại ca?
Lâm Văn Vĩnh mỉm cười chưa nói, đã nghe xa xa có tiếng quát mắng vang tới.
Ba người vội nhìn lại, nguyên lai là một dân phu đang trên đê ước khoảng bốn, năm mươi tuổi, nghe nói tài tử tới họa tranh, liền ra xem, vừa ra thì làm rơi xuống bức tranh giang sơn điểu khám đồ của Hậu Dược Bạch trên bàn, làm bức tranh bị vấy bẩn.
Dân phu đó chỉ một thảo dân giữa những họa sư, gương mặt tái nhợt, hai chân run run, nhanh chóng lau đi những dấu vết đó, nhưng càng lau càng làm lem luốt.
Lão nhân kia vừa quỳ gối vừa không ngừng dập đầu khóc ròng nói:
– Công tử, tiểu nhân không phải là cố ý.
Võ sĩ yêu đao, văn nhân yêu họa, nay bức giang sơn đồ chính là đặc ý của Hậu Dược Bạch muốn lấy lòng Lạc Ngưng mà họa nên, bị một tên tiện dân hủy đi, sao có thể không nổi nóng, hắn hung hăng đá một cước thẳng vào mặt của lão nhân, cả giận nói:
– Ngươi chỉ là tiện dân, bức tranh này ngươi sao có thể thưởng thức?
A, Lâm Văn Vĩnh long vô cùng tức giận, liền lấy chén trà dưới đất, xông lên vài bước, túm lấy một người, miệng kề sát tai người ấy nói:
– Huynh đệ ngươi muốn có bạc không?
– Muốn.
Lâm Văn Vĩnh rút trong người ra mười lượng bạc, rồi cầm lấy cục đá đưa hắn nói:
– Ta cho ngươi mười hai lượng, ngươi đi theo ta.
Người kia hỏi:
– Đại ca, người muốn làm gì?
Lâm Văn Vĩnh nhìn Hậu Dược Bạch cắn răng nói:
– Cho hắn một bài học.
Tên kia đang ở độ tuổi trẻ, tính tình hào sảng, thấy bậc trưởng bối bị khi dễ, sớm đã tức giận trong lòng. Bây giờ có người xuất đầu, hắn lập tức đáp:
– Được, đại ca ta nghe lời ngươi. Nhưng bạc này ta không nhận.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái:
– Huynh đệ, ngươi đúng là một trang hảo hán.
Hắn vừa nói, vừa lấy bạc kia nhét vào người gã.
…
Lão nhân kia đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, nước mắt, nước mũi đua nhau chảy xuống. Hậu Dược Bạch vẫn không buông tha, định đá một cước vào mặt lão. Bỗng có tiếng động lớn trên bàn truyền tới, lại nghe một người quát to:
– Ta chửi tám đời tổ tông nhà ngươi.
Quay đầu nhìn, hắn thấy Lâm Vãn Vinh đang nện một tảng đá lớn lên mặt bàn, giang sơn điểu khảm đồ liền bị lủng một lỗ.
– Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hậu Dược Bạch kinh hãi, tên gia đinh Lâm Tam này khí thế rất hung hãn, hắn cảm giác có chuyện không hay.
Lâm Vãn Vinh chửi xong, chẳng nói chẳng rằng, đấm một quyền thẳng vào mặt Hậu Dược Bạch.
Hắn cũng được coi là một “cao thủ” nên hiểu khá rõ các yếu quyết quyền cước, một quyền này tuy vẫn chưa dùng tới nội lực, nhưng cũng khiến loại công tử ẻo lả như Hậu Dược Bạch cơ hồ không chịu nổi.
Y không kịp phòng bị, còn chưa kịp hoàn hồn thì quyền của Lâm Tam đã đến nơi, trong đầu liền “ong” một tiếng, bao nhiêu thức ăn trong ruột như muốn trào ra, ngã sấp trên mặt đất, lăn vài vòng mới ngừng lại được, mắt đen bầm như con hùng miêu (gấu mèo), trên mặt có vài vết xước, chảy cả máu mũi.
Gã kia thấy Lâm Vãn Vinh đã động thủ, liền không do dự, vơ lấy một hòn đá, hung hăng ném vào đùi Hậu Dược Bạch làm y nhất thời hét một tiếng thê thảm “ai nha”.
“Thống khoái, con mẹ nó, thật là thống khoái!” Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
– Đánh tên tài tử chó má này, con bà nó, thật quá sướng.
Hôm qua nữ nhân cùng tài tử trong thư viện thấy Lâm Vãn Vinh còn giảng đạo lý, hôm nay lại nhìn hắn thô lỗ bạo lực như vậy, trong lòng đều giật mình. Người này rốt cuộc là tài tử hay lưu manh?
Lâm Vãn Vinh không quản bọn họ nghĩ như thế nào. “Thấy sự việc như vậy trước mắt mà không ra tay thì đâu phải đức tính xưa nay của ta. Lão tử đến nơi này liệu còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
– Hậu công tử…
Vừa rồi Uyển Doanh ở đằng xa, không kịp cứu trợ, thấy Hậu công tử bị đánh liền vội vàng vọt tới, ngăn Lâm Vãn Vinh lại:
– Lâm Tam, ngươi muốn làm gì?
Mặt Lâm Vãn Vinh không chút biến sắc, nhìn nàng rồi lạnh lùng nói:
– Uyển Doanh tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không có thấy ta đang đánh đầu heo sao.
Uyển Doanh tức giận cành hông:
– Ngươi… trước mặt mọi người ngươi đánh Hậu công tử, liệu có còn vương pháp hay không? Ta phải bắt ngươi về nha môn.
– Vương pháp? Uyển Doanh tiểu thư, ngươi có biết vì cái gì mà định ra vương pháp không?
Lâm Vãn Vinh khẽ cười nói.
– Vì cái gì?
– Định ra vương pháp để làm gì, không phải vì “bao che” nên mới đưa ra đấy chứ?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
– Ngươi thật ngang ngược.
Uyển Doanh cả giận.
Trong mắt Lâm Vãn Vinh hiện lên một tia hàn quang:
– Uyển Doanh tiểu thư, mới vừa rồi họ Hầu này đánh người khác, ngươi vì sao không đến tuyên giảng vương pháp? Bây giờ lại giảng vương pháp cho ta, con mẹ nó, thật là buồn cười.
Hắn xuất lời tục tĩu, lại đánh người, so với biểu hiện hôm qua tại thư viện hoàn toàn khác biệt, Uyển Doanh thốt nhiên giận dữ:
– Lâm Tam, ngươi coi rẻ vương pháp, đánh Hậu công tử, ta nhất định phải bắt ngươi.
Lâm Vãn Vinh trừng mắt, tức giận nói:
– Ngươi cút ngay.
Trong cơn thịnh nộ, hắn cực kì có khí thế, Uyển Doanh bị dọa cho nhẩy đựng lên, không ý thức được lùi về phía sau một bước. Nàng ta chợt tỉnh ngộ, quát lên:
– Lâm Tam, ta là bộ khoái của nha môn, ngươi dám chống lại ta sao?
Lâm Vãn Vinh căn bản không lí gì tới, nhanh chóng băng qua nàng ta, tiến về phía Hậu Dược Bạch.
Hậu Dược Bạch vội vàng lui lại, vướng phải thành ghế phía sau, ngay cả máu mũi cũng không lau, hoảng hốt nói:
– Lâm Tam, ngươi muốn gì? Ta không sợ ngươi đâu, ta là người có học, không thèm động thủ với một kẻ thất học hèn hạ như ngươi.
– Có học cái con mẹ ngươi.
Lâm Vãn Vinh tiến lên một bước, đến cạnh chiếc bàn rồi tung ra một cước, Hậu Dược Bạch hoảng sợ, vội vàng lùi ra phía sau, chân vấp phải một tảng đá, ngã sấp mặt xuống đất.
Lâm Vãn Vinh dẫm chân lên mông hắn nói:
– Hậu công tử, giẫm lên người khác thật thoái mái, phải không?
Sau lưng hắn bỗng có tiếng quyền phong truyền lại, Uyển Doanh thấy Lâm Vãn Vinh quá ngạo mạn, buộc phải ra tay cứu, tiến tới đánh người.
Cho tới lúc này, Lâm Vãn Vinh không có chút hảo cảm nào với Uyển Doanh. Đang cơn giận dữ, tay hắn liền giơ lên nắm lấy cổ tay của nàng ta, xoay nhẹ một cái, Uyển Doanh liền kêu “a” một tiếng đau đớn.
– Đừng tưởng rằng dễ dàng khi dễ mọi người.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói rồi đẩy ra, Uyển Doanh liền lảo đảo lùi lại mấy bước. Hắn không thèm nhìn Uyển Doanh, quay đầu về phía lão nhân mới bị đánh:
– Vị đại thúc này, tên kia vừa đá ngươi phải không?
Lão nhân thấy hắn so với Hầu công tử còn hung hãn hơn, liền run rẩy, vội nói:
– Công tử, tiểu nhân không dám.
Lâm Vãn Vinh hiểu được lòng lão, cũng không muốn ép, chuyển hướng nhìn mọi người xung quanh nói:
– Mọi người nghe đây, ai tiến lên đá tên họ Hậu này một cước, ta liền cho kẻ đó một lượng bạc.
Một lượng bạc, đích thực rất có sức mê hoặc, Hậu Dược Bạch cả giận nói:
– Lâm Tam, ngươi dám?
– Thiên hạ này, chỉ có cha mẹ ta là ta không dám động đến thôi.
Lâm Vãn Vinh cười “hắc hắc” nói.
Tiểu tử bên cạnh đã hiểu “cách chơi” của Lâm Vãn Vinh, liền tiến lên phía trước, hung hăng đá một cái vào người Hậu Dược Bạch. Lâm Vãn Vinh cười “ha ha” xuất ra một lượng bạc cho hắn.
Có người đi đầu, mọi người đều sẽ làm theo, lập tức có hai người vọt tới, Hậu Dược Bạch cả kinh kêu lên:
– Lâm Tam, tên ác tặc này. Á…
Lâm Vãn Vinh đang lúc cao hứng thưởng bạc, thấy Uyển Doanh chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị lao đến, hung hăng nhìn hắn rồi hét lên:
– Lâm Tam, hôm nay ngươi tác oai tác quái, ta bắt ngươi về nha môn. Ta mà không làm được việc đó thì không phải là Uyển Doanh.
Lâm Vãn Vinh khinh khỉnh cười:
– Ngươi muốn tới bắt ta sao? Bất quá ta nhắc ngươi một chút, nếu muốn bắt, ngươi hãy bắt Hậu Dược Bạch trước đi, hắc hắc.
Hắn nói không sai, Hậu Dược Bạch đánh người trước, mọi người đều đã nhìn thấy. Như vậy bắt buộc phải bắt y trước.
Thấy Uyển Doanh thẫn thờ, Lâm Vãn Vinh “hắc hắc” nói:
Dân tâm bất khả khi. Dân tâm bất khả vũ, ngươi muốn bắt ta là bắt sao, phải có bổn sự nghe.
Hậu Dược Bạch bị người ta đá mấy cái, đau đớn nhảy đựng lên, không ngừng rên rĩ, nhưng xung quanh cũng không có ai tới ngăn trở. Lạc Ngưng ở phía xa thấy Lâm Vãn Vinh biểu diễn một màn, vừa buồn cười, vừa kính nể. Tại cái nơi mà “dân không dám đấu quan” này, Lâm Vãn Vinh phải có dũng khí rất lớn mới dám làm vậy.
Lạc Ngưng thân ở gia đình quan viên, nhưng tấm lòng lại vô cùng lương thiện, đôn hậu. Từ việc nàng trợ giúp cô nhi, có thể thấy được điều này. Sự việc vừa rồi đều diễn ra trước mắt nàng, Hậu Dược Bạch quả thật đã khi dễ người ta quá đáng. Nàng cố ý đứng qua một bên, thích thú quan sát Lâm Vãn Vinh thu thập hắn.
– Cha, lần này người cần phải giúp đỡ Lâm đại ca.
Lạc Ngưng biết thân thế của Hậu công tử, cha hắn là phủ doãn Kim Lăng, thế lực tự nhiên không vừa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |