Lâm Vãn Vinh - Quyển 2

Phần 66

Buổi chiều trên đê…

Thủa nhỏ Lâm Vãn Vinh sinh sống bên bờ sông, đối với thủy lợi rất quen thuộc. Hắn nêu ra một vài ý kiến quý giá, Lạc Mẫn nghe được mừng rỡ, cố gắng giữ hắn lại trên đê dùng bữa.

Tuy là người đứng đầu một tỉnh nhưng Lạc Mẫn có chút thanh liêm, cùng với dân phu ăn chung một bàn. Các dân phu thuần phác thiện lương cảm động đến rơi nước mắt.

“Quan thanh liêm” ngươi thật biết lấy lòng, ta còn tận mắt thấy gối kê đầu của lão đặt trong trướng từ hôm qua. Lâm Vãn Vinh “hắc hắc” nhìn làm Lạc Mẫn vội cúi đầu lảng tránh.

Lão mời Lâm Vãn Vinh dùng cơm tập thể. Trên bàn, ngoài canh dưa còn đặt một thau cơm lớn. Gặp đúng món hợp khẩu vị, hắn liền cắm cúi làm luôn chín bát không ngẩng mặt lên. Con bà nó, cảm giác thật là ngon.

Lac Ngưng nhấm nháp từ tốn, ăn uống rất trang nhã. Thấy Lâm Vãn Vinh ăn như lang hổ, không một chút lễ nghi, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác tốt đẹp, đúng là “văn võ toàn tài”, e rằng cái vẻ thô hào bình dị kia cũng thật tốt.

Về phủ vừa lúc chập tối, Đại tiểu thư ở trong phòng cứ đi qua đi lại. Thấy mặt hắn liền thoáng chút hoan hỉ nhưng lập tức chuyển sang phẫn nộ nói:
– Cái tên xấu xa này, hôm nay đi đánh người lại còn thoải mái vậy sao.

“Nguyên lai là việc này, không ngờ đại tiểu thư đã biết”. Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút kì quái, việc này truyền đi quá nhanh mà, ngay cả đại tiểu thư cũng đã nghe thấy.

Đại tiểu thư hừ một tiếng, nói:
– Ngươi làm chuyện xấu như vậy, còn không khiến cho mọi người đều biết à.

Lâm Vãn Vinh thở dài nói:
– Đại tiểu thư, có lẽ đối với ngươi, những gì ta làm đều là chuyện xấu, nhưng trên quan điểm của ta, đó là những điều phải làm. Đã làm người khi thấy chuyện trước mắt có thể khoanh tay đứng nhìn sao. Có điều nếu gặp lại hoàn cảnh như vậy, ta lại không xen vào, vậy thì ta phải hoài nghi sự tồn tại trong cái thế giới này liệu có ý nghĩa gì.

Đại tiểu thư thấy thần sắc của hắn trịnh trọng liền trừng mắt nói:
– Người nào lại chọc giận ngươi, khiến ngươi làm như vậy.

Lâm Vãn Vinh đem chuyện đã qua nói lại một lượt, nói đến đoạn Hậu Dược Bạch mắng lão nhân kia là “tên tiện dân thối tha” thì đại tiểu thư thở dài.

Lâm Vãn Vinh nói:
– Hủy bức vẽ của người ta thì phải bồi thường, việc này cũng ko có gì. Chuyện Hậu công tử đó đánh người không nói nhưng hắn lại mắng chửi người khác, nhục mạ chúng sinh, nếu ta không thu thập hắn thì có lẽ ta phải xin lỗi chính mình.

Đại tiểu thư trầm mặc thật lâu không nói gì, nàng biết, trong mắt người giàu và các công tử gia, ngoài trừ những người ở trên cao, còn lại đều là những kẻ không đáng để mắt.

Mặc dù đại tiểu thư là một cô gái có năng lực trên thương trường nhưng cũng khó có thể hòa cùng những tiểu thư, công tử ở tầng lớp trên, lập tức thở dài nói:
– Người làm nông và người buôn bán, hầu hết bị coi là người tầng lớp dưới, Tiêu gia ta không phải cũng như vậy sao.

Nông dân và thương gia chính là mạch sống của quốc gia, nhưng trong xã hội này lại nằm ở vị trí thấp kém nhất, thay vào đấy những tên tài tử làm văn ngâm thơ, tưởng rằng mình chính là nhân tài của quốc gia. Với những cách suy nghĩ này Lâm Vãn Vinh thấy rất không vừa mắt, nhưng cũng không có biện pháp nào thay đổi được.

Đại tiểu thư nhất thời cảm khái, liếc hắn nói:
– Khi đánh nhau với hắn, ngươi có bị thương tích gì không?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Cảm ơn Đại tiểu thư đã quan tâm, từ trước đến giờ đánh nhau, ta chưa biết thua là gì.

Đại tiểu thư hừ nhẹ:
– Ngươi chớ nên đắc ý, ngươi bên ngoài hống hách như thế, là do Tiêu gia dung túng cho ngươi. Lần này ngươi đánh công tử của Kim Lăng phủ, cái họa này không phải là nhỏ đâu.

Nhìn thấy vẻ ưu sầu trên nét mặt của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: “Kim Lăng phủ chỉ là một lão thị trưởng, còn lão Lạc kia là tỉnh trưởng, có chỗ dựa như thế thì việc quái gì phải sợ.”

Hắn mỉm cười:
– Đại tiểu thư không cần lo lắng, ta làm việc đều có cân nhắc, lần này sẽ không làm liên lụy Tiêu gia, ngươi đã quên ta và công tử con trai của Lạc đại nhân có giao tình hay sao.

Đại tiểu thư trừng mắt ngó hắn:
– Ta lại sợ ngươi làm liên lụy đến Tiêu gia sao? Ngươi đã vì Tiêu gia mà ra sức, bây giờ mang đến tai vạ, ta phải vì ngươi mà giúp lại, bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?

Nghe ý Tiêu Đại Tiểu Thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm động, tiểu nữ này, bình thường đối với ta hung dữ nhưng thời điểm mấu chốt cũng biết nghĩa khí, không uổng ta đối với Tiêu gia tận tâm tận lực.

Tiêu Ngọc Nhược nói rồi lại bắt đầu tức giận:
– Nhà ngươi đó, đi đến đâu cũng gây ra chuyện, tai họa đều là do ngươi mà ra, nếu ta không trừng phạt ngươi, trong phủ còn có ai phục nữa.

– Ngươi tưởng đó là chuyện tốt à!
Đại tiểu thư ngó thấy tên gia hỏa này xem như không có chuyện gì, vừa buồn cười vừa tức giận, la lớn :
– Phạt lương ba tháng, ngoài ra phạt thêm năm mươi trượng!

Hừ, muốn đánh bằng trượng à, tiểu nha đầu này có phải là vì ta đã đánh vào mông nàng, cho nên vẫn còn ghi hận trong lòng, cố ý trừng phạt ta à.

Sự tình đã tới nước này, Lâm Vãn Vinh dĩ nhiên tuyệt đối sẽ không làm theo, lập tức lớn tiếng nói:
– Tốt lắm, ta chịu nhường một bước, tốt nhất không nhận lương nửa năm, còn trận đòn thì cho qua.

Bổng lộc nửa năm cũng chỉ là một trăm hai mươi lượng bạc thôi, cứ coi như là bù công tử ta đánh vào mông ngươi hai lần, Lâm Vãn Vinh xảo trá nghĩ thầm.

Đại tiểu thư trong lòng cũng biết nếu muốn trừng trị tên tiểu tử xấu xa này tuyệt không có khả năng, lập tức hừ một tiếng:
– Được rồi, phạt lương nửa năm, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện.

– Nói đi!
Hiếm có lần nào Đại tiểu thư thông tình đạt lí như vậy, Lâm Vãn Vinh cũng có chút xấu hổ, ngữ khí nhu hòa:

– Từ nay về sau, ngươi nên bớt bộc lộ mình, chớ khinh cuồng nữa, cẩn thận lại tự gây họa cho bản thân.
Đại tiểu thư tuy trách mắng hắn nhưng đầy vẻ quan tâm.

– Được.
Lâm Vãn Vinh nói:
– Nếu người khác không trêu đến ta, ta cũng sẽ không trêu chọc lại.

Đại tiểu thư gật gật đầu, cái tên xấu xa này, hắn có thể nhường nhịn, im lặng lắng nghe mình nói mấy câu, cũng là không dễ dàng gì.

Lâm Vãn Vinh thấy sắc diện nàng có chút ưu tư, biết nàng chính vì chuyện của mình mà lo lắng. Thấy nàng trượng nghĩa như vậy trong lòng cũng có chút cảm động, liền cười nói:
– Đại tiểu thư, nàng cứ an tâm, ngay cả Tổng đốc đại nhân cũng sẽ giúp ta việc này.

Đại tiểu thư tức giận trừng mắt ngó hắn nói:
– Ngươi cho là ta không biết gì sao? Ngươi hôm nay đã vì việc này mà gây chuyện, lại nhờ Lạc tiểu thư đến nói cho ta biết. Mặc dù nàng muốn ta yên tâm, nhưng hôm nay ngươi đã gây ra tai họa quá lớn, dù là gia thế của nàng ta có cao đi nữa, nhưng làm sao mà chu toàn cho hết?

Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra, nguyên lai là Lạc Ngưng đã phái người đến thông tri cho Đại tiểu thư, nha đầu này quả nhiên là chu đáo, nếu như để Đại tiểu thư chính mình nghe được tin tức kia, trong lòng nộ hỏa không cao đến ba trượng sao. Như hôm nay hòa hoãn như vậy là do Lạc Ngưng đến nói trước. Đại tiểu thư lo lắng chính vì Lạc Ngưng là thiên kim đại tiểu thư của Tổng đốc đại nhân, nhưng chuyện này lại liên quan đến công tử của phủ doãn đại nhân, một người con gái như nàng nhất định cũng không có khả năng giải quyết. Nếu biết như vậy Lâm Vãn Vinh đã sớm liên lạc với cha của Lạc Ngưng, dễ dàng và thoải mái hơn.

Tiêu Ngọc Nhược như trầm ngâm nửa ngày sau mới nói:
– Lâm Tam, ngày mai ta đi Hàng Châu, ngươi có muốn đi cùng ta không.

– Đi Hàng Châu? Đi Hàng Châu làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh Ngạc nhiên hỏi.

– Hàng Châu thương hội mời ta tham dự đại hội năm nay, nhân cơ hội tốt này ta cũng muốn mở rộng tầm mắt, ngươi đi theo phải học cho tốt.
Đại tiểu thư nghiêm giọng nói. Hội nghị trọng yếu như vậy lại mang Lâm Vãn Vinh theo, xem ra nàng quyết tâm tài bồi hắn làm trợ thủ cho nàng.

Vãn Vinh cũng biết những lời nàng nói còn có ý tứ khác, mấy ngày nay thành Kim Lăng mưa to gió lớn, ngươi theo ta đi Hàng Châu ẩn thân trước khi phong ba dậy sóng.

Vốn Lâm Vãn Vinh đối với việc này không một chút lo lắng, lão hồ ly Lạc Mẫn kia ngay cả điểm này cũng bất bình. Giang Tô tổng đốc cũng thanh bạch trong sáng. Huống chi sau lưng hắn còn có vài kẻ quý nhân chống lưng đằng sau.

Nhưng thấy Đại tiểu thư an bài cẩn mật, thực ra ý tứ của nàng cũng không trái với lòng người, dù sao làm việc công kiêm luôn du lịch, tới Hàng Châu ngắm cảnh cũng không sao, lập tức gật gật đầu nói:
– Vậy thì tạ ơn Đại tiểu thư.

Tiêu Ngọc Nhược “ừm” một tiếng:
– Đã như vậy, ngươi đi nghỉ sớm một chút, sớm mai, chúng ta sẽ lên đường.

Nàng đang muốn rời đi bỗng nghe thấy Lâm Vãn Vinh nói:
– Đại tiểu thư, ta còn có một việc muốn nói.

Tiêu Ngọc Nhược hỏi:
– Chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh nói:
– Nhị tiểu thư một mình ở Tê Hà tự ăn chay niệm phật, không an toàn lắm, ta nghĩ nên đưa nàng trở về. Dù sao trong viện cũng có nhiều sân rộng như vậy, xây cho nàng một tiểu phật đường, đặt tượng bồ tát trong đấy, như vậy có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Đại tiểu thư nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn:
– Ta còn phải đợi ngươi dạy sao? Đêm nay ta đã đưa muội muội trở về rồi.

– Thật vậy à?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, thực không nghĩ là đại tiểu thư đã làm chuyện này rồi.

– Lâm Tam, ta nghiêm túc cảnh cáo ngươi, ngươi không được dòm ngó tới Ngọc Sương.
Tiêu Ngọc Nhược nghiêm mặt nói. Ngay cả nàng cũng không rõ ràng đây là lần thứ mấy nói chuyện này với hắn rồi, nhưng hiệu quả hình như càng ngày càng thấp.

Lâm Vãn Vinh nghe lời này nhanh chóng cảm thấy ngứa tai, hắn cười a a hai tiếng, đột nhiên nói:
– Đại tiểu thư, đêm qua nàng và Xảo Xảo của ta nói chuyện gì vậy?

Đại tiểu thư hơi đỏ mặt một chút:
– Chúng ta nói chuyện của con gái, đến lượt ngươi quản à?

– Các ngươi nói chuyện của con gái ta sẽ không quản làm gì. Nhưng nếu có người nói xấu về ta, hắc hắc, ta không quản không được.
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói.

Đại tiểu thư điềm nhiên, không e ngại nói:
– Ngươi lừa gạt Xảo Xảo đến mức đấy, ta nói cho nàng biết bộ mặt thật của ngươi, để cho ngươi biết rằng con gái chúng ta không dễ bị khi phụ như vậy đâu.

– Nàng biết bộ mặt thật của ta sao?
Lâm Văn Vinh hắc hắc cười nói.

– Ngươi là kẻ xấu, chuyên nghĩ chuyện xấu xa với nữ nhân, ta đã sớm biết được bản chất của ngươi rồi.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn, xoay người rời đi.

– Sáng sớm mai chúng ta sẽ rời đi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/04/2017 00:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hạ Thiên – Quyển 2
Phần 66 Sau khi kéo Hạ Thiên đầu tư cho công ty thì tâm tình Khổng Mính rất tốt, ngay sau đó nàng liên tục kéo Tôn Hinh Hinh ca hát uống rượu. Cuối cùng cả Khổng Mính và Tôn Hinh Hinh đều quá chén, cũng may Lam Trạch không uống rượu, dù Hạ Thiên có uống nhưng không say, mà hai cô gái say sẽ ngã lên người người đàn ông của mình. Có lẽ uống như vậy cũng đủ rồi, rút lui thôi. Đoạn Phi cũng còn thanh tỉnh nhưng bạn gái lại uống say, hắn thấy cũng đã hơn mười giờ, vì vậy đề nghị tan cuộc. Đề nghị của Đoạn Phi được mọi người tán...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Bà hàng xóm tốt bụng - Tác giả The Kid
Ông Tú là một đại gia, một doanh nhân thành đạt. Trong tay ông có nhiều tiền bạc nhưng ông chỉ sống một mình, không có vợ con gì cả. Kế bên nhà ông Tú là nhà của bà Sáu Thư, bà hàng xóm này cực kỳ đối xử tốt với ông. Mỗi khi có nấu đồ ăn bà đều đem qua mời ông ăn, hoặc là sẵn sàng giúp đỡ ông những lúc ông cần. Bà Sáu cũng là người cô đơn, không có chồng con gì cả và chỉ biết làm bạn với ông Tú. Ông Tú rất thích những cô gái trẻ đẹp, ông thường dẫn mấy cô nàng hot girl về nhà ông chơi. Chính bà...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hàn Lập – Quyển 18
Phần 66 “Nếu tiền bối không có ý kiến gì, vãn bối nhất định sẽ tới đúng hẹn cùng tiến bối tập trung trong thành. À còn nữa, vãn bối tên thật là Hứa Thiên Vũ, từ nay về sau có thể gọi thẳng tên đấy của vãn bối là được. Ở trước mặt tiền bối, vãn bối ngàn vạn lần không dám tự xưng hai chữ tiên tử đâu” Hứa Thiên Vũ nhất thời cúi đầu kính cẩn nói. “Ha ha, Thiên Vũ đạo hữu không cần phải khách khí như thế” Hàn Lập nghe được có chút ngẩn ra, nhưng lập tức lắc đầu cười cười. Sau đó nàng này cũng không ở lại thêm, chẳng bao lâu...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng