Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Phần 2

– Ngụy đại thúc!

Lâm Vãn Vinh cả kinh, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán, quay về phía xe ngựa nói:
– Đại tiểu thư, ta đi gặp một người quen, sẽ lập tức trở về ngay.

Tiêu Ngọc Nhược vội vén rèm nhưng chỉ nhìn thấy hắn xoay người xuống ngựa, phi nhanh về hướng tửu lầu.

Lâm Vãn Vinh tiến vào tửu lầu, chạy thẳng lên lầu ba, trên này rất rộng lớn, khi hắn tìm thấy chỗ mình quan sát lúc nãy thì không còn thấy bóng dáng Ngụy đại thúc đâu cả.

Thật kỳ lạ, chẳng lẽ là ta hoa mắt ư? Lão nhân mù rõ ràng đã về nhà, nhưng sao lại xuất hiện ở Hàng Châu này? Trong lòng hắn vừa nghĩ vừa bực bội liền bước xuống lầu.

Trong một phòng đặt riêng ở phía trên, một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hắn. Một trung niên có sắc mặt hơi tái, mình khoác đạo bào màu vàng, khí chất ung dung, nhìn thân ảnh Lâm Vãn Vinh khẽ nói:
– Đó là Lâm Vãn Vinh mà ngươi nói ư?

– Bẩm chủ tử, chính là người này.
Đứng bên cạnh y là một lão nhân với đôi mắt trống trơn, không ngờ là một người mù. Nghe người trung niên hỏi, lão vội vàng cung kính đáp.

Người trung niên hứng thú liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gật gật đầu nói:
– Tiểu tử này cũng tinh lanh, ta và ngươi mới nhàn tọa trong chốc lát mà lại để hắn nhìn thấy. Việc kinh doanh của Tiêu gia gần đây đều là chủ ý của hắn phải không?

– Theo nô tài điều tra được thì quả thật là do Lâm Vãn Vinh một tay tạo ra.
Lão nhân mù nói.

Người trung niên cười:
– Hắn trông cũng giống người biết làm ăn. Nhìn dáng ngẩng đầu bước thẳng của hắn cảm giác không phải là dạng người tốt lành, rất đúng so với miêu tả của ngươi, thật thú vị. Xe ngựa ở kia là người của Tiêu gia ư?

– Đúng vậy, theo nô tài thì kia là Tiêu gia Đại tiểu thư.
Lão nhân cung kính nói.

– Tiêu Đại tiểu thư?
Trên mặt người trung niên xuất hiện một tia thất vọng, thở dài một cái rồi nói:
– Nhoáng cái đã là hai mươi năm qua đi. Không nghĩ tới con gái nàng đã lớn như vậy.

Trên mặt hắn phảng phất như đang hồi tưởng rồi nói:
– Mấy năm nay ngươi ở tại Tiêu gia, trông Quách tiểu thư như thế nào?

– Bẩm chủ tử, theo nô tài thấy, mấy năm nay Quách tiểu thư chịu nhiều đau khổ. Lão gia và thiếu gia của họ Tiêu lần lượt qua đời, toàn bộ Tiêu gia phụ thuộc vào nàng mà sinh tồn, quả thật không dễ dàng. Đến khi Đại tiểu thư lớn lên, nàng mới nhàn rỗi được chút ít.

Người trung niên gật đầu nói:
– Cũng không biết nàng có nhớ ta không? Năm đó ta cũng quá cẩn thận, bỏ qua cơ duyên.

Lão nhân mù vội nói:
– Chủ tử, đúng là năm đó ngài ẩn nhẫn nên mới thành đại sự, nô tài trong lòng bội phục vô hạn.

– Ẩn nhẫn gì chứ? Ta đã chịu đựng quá nhiều.
Người đó trên mặt hiện lên một tia tàn khốc, lại nói:
– Ngươi ở Tiêu gia mấy năm nay, Quách tiểu thư có biết thân phận ngươi không?

– Nàng không biết, năm đó nô tài chỉ nói là môn hạ của người bạn cũ của Tiêu lão thái gia, Quách tiểu thư vẫn rất tín nhiệm nô tài. Đến lúc nô tài rời khỏi Tiêu gia, nô tài đã tiến cử Lâm Vãn Vinh này.
Lão nhân nói.

Trên mặt trung niên nhân khôi phục vẻ lạnh nhạt nói:
– Nghe ngươi nhắc tới chuyện này, Lâm Vãn Vinh này thật ra có chút thủ đoạn. Trước hết cứ để hắn bảo hộ chu toàn cho Tiêu gia, những chuyện khác từ từ quan sát.

Có thể tìm được một lời tán thưởng của người trung niên nảy thật không dễ, lão nhân mù không vội vàng lên tiếng, ánh mắt trống rỗng như lóe lên chút u quang.

Lâm Vãn Vinh về tới trước xe ngựa, Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn hỏi:
– Ngươi đi đâu vội vàng như thế chứ?

Lâm Vãn Vinh không tìm thấy Ngụy lão nhân, tâm tình không vui, gật đầu nói:
– Thấy một người bạn cũ. À, đó là Ngụy đại thúc, Đại tiểu thư ngươi chắc biết chứ?

– Ngụy bá?
Đại tiểu thư nhíu mày nói:
– Ta đương nhiên biết ông ta, đó là môn hạ người bằng hữu của tổ phụ ta. Ông ta đã ở tại Tiêu gia ta đã nhiều năm, mấy tháng trước mới vừa rời khỏi. Ngươi và ông ta biết nhau ư?

Hóa ra là môn hạ bạn cũ của lão thái gia, khó trách Ngụy lão không cần làm gì, có thể ở tại Tiêu gia dưỡng lão. Lâm Vãn Vinh thuật lại chuyện xưa của mình và Ngụy lão một lần, Đại tiểu thư gật đầu nói:
– Ngươi vốn do Ngụy bá tiến cử, cũng khó trách, Ngụy bá xem mặt đoán người luôn chính xác, nương thân vẫn rất kính trọng ông ta.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
– Ánh mắt Đại tiểu thư cũng không tệ à.

– Da mặt ngươi thật sự dày.
Đại tiểu thư nhẹ giọng nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 14
Phần 2 Lực chân nguyên của cậu thanh niên tóc tím tại thời khắc này đột nhiên tăng vọt! Giống như một người khác, chân nguyên tràn đầy hơi thở âm u, bắt đầu bùng nổ mạnh mẽ, ý đồ đánh văng Dương Thần! Chân nguyên dồi dào cưỡng chế, khiến Tuệ Lâm ở cách đó không xa chỉ có thể chạy thật xa để trốn tránh theo bản năng, sợ bị nhiễm phải. Nhưng Dương Thần lại lù lù bất động, tu vi chung quy đã trấn áp hắn một cách vững vàng, cho dù thực lực của cậu thanh niên này gần như gấp bội, cũng vẫn không thể làm cho Dương Thần thật sự phải chịu uy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Quan Trường – Quyển 21
Phần 2 Lôi Trị Học và Vương Hướng Tiền liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ và đau đầu, không nghĩ, Hạ Tưởng quả đúng là đã động đến điểm mấu chốt của ông ta. Có lẽ là Lôi Trị Học sơ suất, có lẽ là Lôi Trị Học do chịu đả kích mà nhất thời não ngắn đi. Trong cuộc họp thường ủy không đề cập hôm nay vì sao lão Lý đột nhiên xuất hiện, khiến cho Mộc Thành Kiệt tạm thời tránh được chỗ khó khăn. Nếu không, dù thế nào cũng không chịu nhường nhịn Mộc Thành Kiệt trước mặt mọi người. Hội nghị thường vụ này cũng không phải vô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lăng Tiếu – Quyển 14
Phần 2 Mất đi binh khí, Âm Bà giống như con cọp không răng, mất đi nanh vuốt. Không, đừng giết... ta! Âm Bà hoảng sợ thất sắc, đôi mắt già mở to kinh hô lên. Đáng tiếc Tàn Báo sát ý dâng trào, làm sao thủ hạ lưu tình được. Ma Đao Đoạn Tình, Đao Cương Đoạn Thể! Thân thể của Âm Bà bị cắt đứt hoàn toàn, đầu thân một nẻo! Máu tươi bắn tung tóe vào mặt Tàn Báo, cũng không khiến hắn cảm thấy không khỏe gì, ngược lại cười to điên cuồng. Ha ha... Tiện tỳ đáng chết, đây chính là kết cục phản bội bổn đế. Tàn Báo mang cừu hạn biệt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng