Lâm Vãn Vinh - Quyển 4

Phần 31

– Phấn thoa mặt.

Lâm Vãn Vinh sắc mặt bình tĩnh đáp. “Tiểu nữ này, không phải đã lui về nghỉ ngơi rồi mà, sao lại còn quay trở ra, thiếu chút nữa là bị nàng ta bắt gặp rồi”.

– Phấn thoa mặt gì? Đưa ta xem nào!.

Đại tiểu thư mỉm cười bước tới, đưa tay ra như thể sắp lấy cái túi nhỏ.

“Trời đất, ta có muốn thì nàng cũng không thể lấy được”, Lâm Vãn Vinh liền cất túi thuốc vào trong ngực áo, cười nói:

– Phấn thoa mặt là phấn thoa mặt, Đại tiểu thư muốn lấy làm gì?

Cao Tù đứng bên cạnh, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh: “Vị Lâm công tử này quả thật quá cường hãn, không phục không được”.

– Lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết là mấy thứ đồ không tốt lành gì rồi.

Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, cười nhẹ liếc mắt nhìn hắn:

– Ta nghe bọn hạ nhân bẩm báo rằng có Từ tiên sinh đến, ta liền tới ngay, ngươi sao không đi nói chuyện với đại nhân?

– Phu nhân và Từ tiên sinh đang nói chuyện ngày xưa, còn ta và Cao đại ca đang nói chuyện…

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Cao Tù vội vàng chen vào:
– Phải đó, phải đó, ta và Lâm công tử đang nói chuyện phiếm, đúng lúc Đại tiểu thư vừa tới.

Đại tiểu thư nghe nói mẫu thân và Từ tiên sinh đang nói chuyện, cũng không vội đi vào, liền đứng ở trong hoa viên nói vài câu với Cao Tù, tựa hồ có chút không yên tâm, mấy lần liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

Cao Tù cũng là người cơ trí, biết Tiêu Đại tiểu thư và Lâm công tử có việc quan trọng cần bàn, liền vội cáo lỗi nói:

– Ta vào trong phục vụ Từ đại nhân, nhị vị từ từ nói chuyện nhé.

Thấy Cao Tù vào trong nhà, Lâm Vãn Vinh cười cười hỏi:

– Đại tiểu thư, có phải nàng muốn nói chuyện gì với ta không?

Tiêu Ngọc Nhược gật gật đầu, trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng:

– Lâm Tam, ngươi có nghe nói đến sự kiện đó không?

– Sự kiện nào? Về cái gì?

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nói:

– Đại tiểu thư, có thể nói rõ hơn một chút được không?

– Đồ ngốc!

Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, nói:

– Chính là việc Lạc tiểu thư muốn chiêu thân, ngươi đã biết chưa?

“Trời đất, đây là lần thứ ba trong hôm nay có người nhắc đến việc này, thế mà tên Tiểu Lạc kia chẳng biết cái gì cả, con bà nó thật tà môn mà!” Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

– Ta có nghe Biểu thiếu gia và Tứ Đức bọn họ nói qua.

Tiêu Ngọc Nhược cắn răng nói nhỏ:

– Thế, ngươi định làm thế nào?

– Làm thế nào là sao?

Lâm Vãn Vinh nói:

– Việc này có quan hệ gì với ta đâu?

Đại tiểu thư thấy thái độ kiên quyết của hắn, khuôn mặt thấp thoáng vài nét hân hoan:

– Cũng đúng, đối với ngươi không có quan hệ gì cả, chúng ta không cần quản tới hỉ sự của nàng ấy.

“Làm sao mà Đại tiểu thư lại có bộ dạng cao hứng như vậy chứ. Lạc tiểu thư có làm gì đắc tội với nàng đâu, sao nàng lại còn mong người ta tới cưới Lạc Ngưng đi là thế nào?” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Nhưng thật ra, việc này hôm nay ta đã hỏi qua Tiểu Lạc, hắn cũng không biết thực hư chuyện này.

– Thật không?

Đại tiểu thư gật đầu:

– Chắc cũng không phải là sự thật. Ta cũng chỉ mới vừa trở về phòng, nghe được mấy đứa nha hoàn tán chuyện với nhau nên mới biết chuyện này thôi.

Bọn gia đinh và nha hoàn trong phủ cũng đã biết rồi à! Câu chuyện này đã trở thành đề tài sốt dẻo rồi đây. Không có lửa sao có khói, chẳng biết việc này là ai truyền ra đầu tiên, có dụng ý gì không đây. Bệnh tình nha đầu Lạc Ngưng này còn chưa lành hẳn, lại lan truyền tin đồn như thế này thì quả thật là đáng thương, khiến cho lão tử xót xa lắm đó.

– Lâm Tam…!

Đại tiểu thư cúi đầu nói nhỏ:

– Nếu việc này là thật, ngươi có đi tới Tái thi hội không?

Nàng nhẹ nhàng hỏi một câu, nhưng vẫn không nghe thấy hắn đáp lời, liền lặp lại một lần nữa, vẫn không thấy hắn phản ứng gì cả. Ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Lâm Tam đứng ngơ ngẩn nhìn mấy bụi hoa tàn úa trong vườn, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà đến câu hỏi của mình dường như cũng không hề nghe thấy.

– Lâm Tam, Lâm Tam…!!

Đại tiểu thư cắn chặt răng kêu lên vài tiếng, Lâm Vãn Vinh mới giật mình tỉnh lại, vội vàng hỏi:

– Sao, Đại tiểu thư nói gì?

Thanh âm của Tiêu Ngọc Nhược vừa phát ra đã trở nên thật nhỏ, lại gặp khi hắn dường như đang thất thần, hiển nhiên là sẽ không thể nghe được lời nói của nàng. Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, trên mặt phủ đầy sương lạnh, lập tức quay đầu lại, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ôi thiên địa ơi, khi không lại ngơ ngẩn xuất thần như vậy chứ, mà làm sao lại đắc tội với lão bà bà này vậy? Dù sao thì cũng không phải mới đắc tội một hai lần, lực miễn dịch của Đại tiểu thư cũng đã được tăng cường rồi, cũng chẳng sao”. Hắn cười hắc hắc, cũng không thèm quay qua Đại tiểu thư bồi tội, hai người đứng yên trong vườn không nói một câu, không khí dường như trở nên ngột ngạt hơn.

– Lâm Tam…

Hai người chợt giật mình, đột nhiên nhìn thấy Tiêu phu nhân tươi cười đi tới, nhìn Lâm Vãn Vinh, phất tay nói:

– Ngươi đi theo ta một chút.

Đại tiểu thư sửng sốt một chút, khẽ hỏi:

– Mẫu thân à, người gọi hắn làm gì đó?

Tiêu phu nhân mỉm cười:

– Ta có một chút việc muốn giao cho hắn. Ngọc Nhược, con đi hầu chuyện Từ tiên sinh đi, học thêm một chút kiến thức, sang năm vào kinh thành thì cũng có thể ứng dụng được.

Tiêu Ngọc Nhược vâng lời bước đi, chỉ là trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhìn hắn một cái. Vẻ mặt này trong mắt Lâm Vãn Vinh, thật sự là rất buồn cười. “Đại tiểu thư rõ ràng đấu võ mồm còn thua cả tiểu nha đầu, nhưng quả thật cũng có chút điểm khả ái a”. Lâm Vãn Vinh cười hắc, thấy Tiêu phu nhân nhìn mình vẫy tay, liền đi theo bà ta.

Có lẽ, vì gặp lại cố nhân nên hôm nay trên mặt Tiêu phu nhân tràn đầy nét tươi vui. Hai gò má trắng mịn như ngọc lại phơn phớt một chút ánh hồng, trông không giống một phụ nhân thành thục, ai nhìn thấy có lẽ cũng ngỡ là một thiếu nữ tuổi xuân thì. Thân hình nẩy nở ẩn hiện dưới lớp váy áo mỏng màu tím nhạt, mái tóc óng ả được búi lên cao, để lộ ra chiếc cổ thon thon trắng nõn, chẳng khác nào một khối ngọc mềm mại được tráng bởi một lớp men trắng muốt bên ngoài.

Lâm Vãn Vinh đi theo phía sau phu nhân, ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người bà, lại thấy gót sen nhẹ nhàng cất bước, hoa dung tươi rói, trong lòng liền nhịn không được cảm thán: “Vị Quách tiểu thư này, năm xưa về nhà Tiêu gia dường như không được thoải mái lắm. Từ Vị chỉ là một người bạn cũ mà lại có thể khiến cho Quách tiểu thư cao hứng như vậy, đủ thấy được cảnh ngộ của bà trong những năm qua thế nào rồi. ”

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng hỏi:

– Phu nhân, người đang nhớ kinh thành à?

Tiêu phu nhân sửng sốt một chút, cước bộ đi chậm lại, liếc nhìn hắn một cái rồi cười nói:

– Nhớ cái gì? Chỉ nhớ tới ngày ấy quả là vô âu vô lo, trong lòng cảm thấy bồi hồi thôi. Kinh thành dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng Giang Nam cũng tốt vậy. Người ở đâu thì cũng giống nhau, sao phải buồn lo làm gì.

Bà ngừng một chút rồi cười nói:

– Lâm Tam, nhãn lực của ngươi thật chính xác, khó trách Văn Trường tiên sinh lại coi trọng ngươi như vậy.

– Có lẽ đối với việc nhìn người này, Văn Trường tiên sinh coi là điều kỳ diệu, còn đối với ta mà nói, cũng chỉ như đơn giản như việc ăn ngủ mà thôi.

Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười.

– Da mặt ngươi dày quá!

Phu nhân vừa cười vừa đẩy cửa phòng, dẫn hắn đi vào một gian sương phòng yên tĩnh, bày biện đơn giản, duy chỉ có một điều đáng chú ý là bức tranh nữ nhân ở giữa phòng. Lâm Vãn Vinh cẩn thận nhìn kỹ, về thần thái, về phong vận, so với Tiêu phu nhân có tám chín phần giống nhau.

– Đây có phải là muội muội của phu nhân không? Nhìn tuổi so với phu nhân có vẻ không khác biệt lắm.

Lâm Vãn Vinh không hề xấu hổ nhận xét.

Công phu vuốt mông ngựa thật là lộ liễu, Tiêu phu nhân nghe được vừa buồn cười vừa thích thú, nhịn không được liền cười duyên:

– Lâm Tam, ngươi lại nói bậy gì đó. Đó là khi ta mười sáu tuổi thì đã nhờ họa sư vẽ lại đó.

Lâm Vãn Vinh thở dài, nói với một giọng đầy vẻ không tin:

– Phu nhân à, người có thể cho ta biết được không, làm sao mà hai mươi năm đã trôi qua mà người vẫn có thể giữ mãi nét thanh xuân mỹ mạo như vậy được? Phương pháp này nếu được bán ra bên ngoài, Tiêu gia của chúng ta lại có thêm một tài sản quý nữa rồi.

Tiêu phu nhân thật sự không thể chịu nổi nữa, liền cố nén cười nói:

– Mấy lời nói của người không có lấy câu nào là thật, nếu còn nói linh tinh nữa, ta sẽ phạt ngươi đó.

Với tác phong trước đây của Tiêu phu nhân, hôm nay có thể chịu đựng hắn như vậy, cũng đã là quá khai ân với hắn rồi.

– Lâm Tâm, ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi đến không?

Bắt đầu nói vào đề chính, Tiêu phu nhân liền khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh, hướng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh.

– Cái này, chẳng lẽ là tăng lương cho ta? Phu nhân à, hảo ý này thật là hay a, tăng sơ sơ lên chừng mười lần là được rồi.

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt nói.

– Đồ ba hoa

Phu nhân cười to:

– Thật ra hôm nay ta tìm người vì Từ tiên sinh muốn mượn ngươi mấy ngày.

“Mượn ta mấy ngày ư? Ôi trời, mấy câu này có ý nghĩa rất lớn a”, Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:

– Phu nhân, ý của người là Từ tiên sinh định mượn tạm ta mấy ngày, có phải không vậy?

– Đúng là như vậy, Từ tiên sinh mượn ngươi ít bữa, xong việc liền trả ngươi về thôi.

Phu nhân gật đầu nói.

“Phản đối, phản đối, bà không thể cho mượn ta như vậy chứ!” Lâm Vãn Vinh có chút uất hận trong lòng, “Hay là ta mượn tạm bà mấy ngày được không!?”

– À, Từ tiên sinh có nói rằng muốn mượn ta làm gì không?

Lâm Vãn Vinh nói. “Lúc này còn có thể làm gì, phỏng chừng là đối phó với Bạch Liên giáo và Trình Đức mà thôi, có thể thấy là coi trọng ta quá rồi”.

– Cái này ông ấy không nói với ta.

Phu nhân trầm tư một chút:

– Bất quá ngươi đã hiểu về Từ đại nhân, người sẽ không bắt ngươi làm cái gì đáng xấu hổ, huống chi ngươi cũng không phải là dạng người đó.

“Câu nói sau thực làm ta cảm động quá”, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Tiêu phu nhân mỉm cười nói tiếp:

– Lâm Tam, công trạng của ngươi đối với Tiêu gia, ta đều ghi tạc trong lòng. Có thể nói rằng nếu không có ngươi thì Tiêu gia của ta đã không thể tồn tại được. Về điểm này thì ta và Ngọc Nhược đều rất hiểu rõ, ngươi hãy yên tâm, đợi được đến lúc hợp lý, ta chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ngươi.

“Lại nữa rồi, phu nhân so với Đại tiểu thư còn giảo hoạt hơn a. Đại tiểu thư dù tốt xấu gì thì cũng có lúc thể hiện chân tình, còn Tiêu phu nhân này, ngoại trừ tung hỏa mù ra, chưa từng thấy cái gì chân thật cả, muốn chơi ta ư, lão tử lấy tiểu nha đầu của bà, tới lúc gạo nấu thành cơm, xem bà lúc đó còn ra vẻ gì được nữa”.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lại giả lả cười, nói:

– Tạ phu nhân tưởng thưởng.

– Địa vị ngươi tại Tiêu gia hiện nay có thể nói là độc nhất vô nhị, mà thực sự đúng là như vậy. Từ tiên sinh khi nhắc đến chuyện này, ta cũng không dám tùy tiện đáp ứng, nên muốn cùng ngươi thương lượng một chút, lấy ý kiến của ngươi là chính.

Phu nhân mỉm cười, trên mặt thoáng hiện ra hai má lúm đồng tiền.

“Có lúm đồng tiền thật là hay a, lão tử trên đầu cũng có hai cái xoáy đây”, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, “cái gì mà không dám tùy tiện đáp ứng, cùng ta thương lượng, nói ra thì nghe thật là thuận tai a. Muốn lung lạc ta ư, ha ha, ta chính là tổ tông của trò này đây”.

Lâm Vãn Vinh trên mặt hiện ra nụ cười thật thuần khiết:

– Cái này, phu nhân à, nếu ta không đáp ứng, vậy thì sẽ có hậu quả như thế nào?

Tiêu phu nhân sửng sốt một chút, miễn cưỡng nói:

– Cái này, đương nhiên không có gì cả, ta sẽ thay mặt ngươi giải thích với Từ đại nhân. Thành thật mà nói, Lâm Tam à, triều đình hiện nay không biết bao nhiêu người mong muốn được trợ giúp cho Từ đại nhân, nhưng ông ấy chưa bao giờ chấp nhận ai cả. Hôm nay, hết lần này đến lần khác, ông ấy có lời đối với ngươi như vậy, ngươi cũng không nên lo lắng quá, chắc chắn đối với ngươi trong tương lai sẽ có nhiều điều tốt lành.

– Ồ…

Lâm Vãn Vinh kéo dài giọng nói:

– Hiểu rồi, nguyên lai là đối với ta cũng có chỗ tốt. Có thể do ta là người vừa thiện lương vừa trung thành, cho nên ai cũng đối tốt với ta, không có ích gì cho mọi người ta sẽ không đi làm đâu.

– Dĩ nhiên là đối với Tiêu gia của ta cũng có ích lợi chứ.

Phu nhân vội vàng nói:

– Qua năm sau ngươi sẽ cùng Ngọc Nhược lên kinh thành. Bây giờ ngươi là đại biểu cho Tiêu gia chúng ta giúp đỡ Từ tiên sinh, đến lúc phải vào kinh thành, tự nhiên ngươi cũng sẽ biết nhiều hơn, dĩ nhiên về mặt kinh doanh của Tiêu gia cũng sẽ có điều kiện thuận lợi, vậy không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?

– Nguyên lai là thế.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, nhìn Tiêu phu nhân cười nói:

– Phu nhân, ta thực sự thích bộ dạng chân thật của người đó.

Tiêu phu nhân sửng sốt một chút:

– Tại sao vậy?

– Bởi vì, khi người nói thật như vậy, thực sự rất giống lúc mười sáu tuổi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười.

Tiêu phu nhân sắc mặt đỏ bừng, hai chữ “to gan” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Lâm Vãn Vinh đã ha hả cười to, rồi đẩy cửa ra ngoài.

Tiêu phu nhân ngơ ngẩn mất nửa ngày, đột nhiên bật cười thành tiếng, cũng đã biết Lâm Tam vốn là một kẻ thông minh, mình vốn hao tổn tâm tư như vậy, lại còn vòng vo đấu tâm trí với hắn, cũng rất khổ cực, cuối cùng phải trực tiếp nói thẳng ra. Thủ đoạn như vậy, không những bị hắn vạch trần, lại còn bị hắn coi thường nữa.

Đùa giỡn với Tiêu phu nhân một chút, Lâm Vãn Vinh trong lòng sảng khoái, “cứ thành thật nói rõ với ta, lão tử vì Ngọc Sương, tự nhiên biết phải làm thế nào. Nhược bằng không thành thật, muốn đấu trí với ta à, hóa ra coi người khác là ngu sao. Bà mặc dù có hai cô con gái, nhưng nói về cơ trí, ở trước mặt ta thì bà vẫn chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi”.

Ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, đi vào trong vườn đã thấy Từ Vị tươi cười bước tới:

– Lâm tiểu huynh đàm đạo với Quách tiểu thư như thế nào rồi?

“Quách tiểu thư, Quách tiểu thư cái gì chứ, người ta đã sớm gả cho người khác rồi, phải gọi là Tiêu phu nhân mới là đúng chứ, lão thật là phóng đãng quá đi”. Tức giận đối với Tiêu phu nhân đổ dồn qua người lão Từ ngây ngô này, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí, gật đầu nói:

– Đàm đạo, đã nói qua rồi, chỉ là…

– Chỉ là cái gì vậy?

Từ Vị vội vàng nói:

– Lâm tiểu huynh, không dối gạt ngươi, lão hủ đang rất cần người hiền, thập phần mong mỏi tiểu ca ra tay hỗ trợ lão phu một chút công sức.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai lão nói:

– Từ đại nhân của ta ơi, Từ lão ca à, ngài nhờ phu nhân nói chuyện với ta, thì cũng phải nói rõ chuyện gì chứ. Nếu chỉ là đến lầu hoa nghe vài khúc nhạc, tiểu đệ sẵn sàng tuân mệnh, tuyệt không hề sai lời.

Từ Vị xấu hổ cười nói:

– Như vậy là lão hủ đã sơ sót rồi, thật sự là việc này vô cùng cơ mật, không thể nhờ Quách tiểu thư chuyển lời được. Thành thật mà nói, với sự thông minh tài trí của tiểu huynh, tâm tư này của lão hủ cần phải giải thích nữa sao?

– Này, Từ đại nhân, ngài không nói thì làm sao mà ta biết đó là chuyện gì?

“Ra vẻ hồ đồ một chút, dù sao cũng là lão cần ta mà”.

Từ Vị mỉm cười, nói nhỏ vào tai Lâm Vãn Vinh:

– Lão phu muốn mời tiểu huynh đệ cùng ta tiêu diệt Bạch Liên giáo.

Lâm Vãn Vinh trong lòng giật thót, mặc dù hắn có thể đoán được tám chín phần mười, nhưng khi nghe lão nói, cảm giác cũng có đôi chút khác lạ: “Chiến đấu à, cái việc này lão tử chưa từng thử qua. Nghĩ lại thì cũng thật sự có chút kích thích”. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

– Cái này, Từ đại nhân, ngài có tin nhầm người không, ta chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi, không quyền cũng không chức, dựa vào đâu để tranh đấu đây?

– Đừng lo! Đừng lo!

Từ Vị cười nói, lão lấy trong ngực ra một tờ sắc chỉ:

– Tờ sắc lệnh này chính là đã đáp ứng mong muốn của lão phu để tiểu huynh đệ trở thành tham mưu tướng quân cho ta đó.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 7
Phần 31 Vệ lão tam càng là cười đến điên cuồng. Ha ha, hỗn đãn vô tri đáng thương, đừng tưởng rằng có chút thiên phú liền cảm giác mình vô địch thiên hạ rồi, Giao Long này chính là hung thú đáng sợ trong nước, nó tùy tiện khẽ động ngươi sẽ chết cùng bỏ mạng rồi, rõ ràng còn dám nói nó là tọa kỵ của ngươi, nếu như nói ngươi là nhân sủng của nó có lẽ chúng ta còn cảm thấy sự thật một ít. Vệ lão nhị ở một bên cười lạnh. Hỗn đãn mau tới đây đem đông tây không nên thuộc về ngươi lấy ra, có lẽ chúng ta có thể...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Miêu Nghị – Quyển 28
Phần 31 Người này muốn làm gì? Sáu vị đại tướng thầm lẩm bẩm, quan sát cử động của hắn. Bốp! Gương đồng đột nhiên như một cái búa, hung hăng đập mấy con Lục Biên bay ra ngoài. Có thể nói một đòn toàn lực công kích của Miêu Nghị đập Phệ Hồn bức rơi xuống đất kêu “Chi chi” inh ỏi, nhanh chóng sau đó tứ chi cùng với cánh dơi nhũn ra, giống như chết đi vậy. Sương khói trên người bay lên, thi thể trên mặt đất hóa khói, sương khói dâng lên phía trên, lần nữa ngưng kết thành một Lục Biên bức, lại bay tới gia nhập vào đại quân Biên Bức. Tình cảnh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 20
Phần 31 Nhưng chỗ thân thể mà cự thương vừa đâm vào bất quá cũng chỉ được vài thốn, thì giống như trát phải tinh cương bàn cứng rắn, lại không thể tiếp tục tiến tới mảy may, đồng thời lúc này sáu con mắt của kim thân tinh quang chớp động, lại đem sáu khẩu kim nhận lóe lên hướng cự thương chém xuống một cái. Ma ảnh ở phía dưới tựa hồ cũng phát hiện ra tình hình không ổn, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn tới, thân cự thương run lên, lập tức muốn từ trên người kim thân rút lui ra. Nhưng lúc này cũng đã là muộn! Phạm thánh kim thân thân thể hiện tại đã...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng