Lâm Vãn Vinh nào coi hắn ra gì, phi thân vài bước tiến lên, một cước đá Địch Thương Hải xuống ngựa, hung hăng nói:
– Lão tử bảo ngươi quỳ xuống!
– Quỳ xuống!
Cao Tù đi theo bên người Lâm Vãn Vinh, hét lớn một tiếng, một cước đá vào đầu gối Địch Thương Hải. Địch Thương Hải kêu thảm một tiếng, liền ngã quỵ xuống.
Kỵ doanh quân lập tức có phản ứng, dày đặc vây quanh hai người hô to:
– Bắt, toàn bộ bắt hết!
– Vì Lâm tướng quân, xông lên !
Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên đồng thời hô to, ba trăm tàn binh còn sống mắt đỏ bừng, cả người tuôn ra sát khí kinh thiên, như một cỗ gió lốc vô địch, nháy mắt tiến thẳng vào vòng vây của kỵ binh, bảo hộ Lâm tương quân ở chính giữa. Đêm qua một hồi huyết chiến kề vai sát cánh làm cho tướng sĩ vốn còn có chút xích mích hoàn toàn như hòa vào một, mặc kệ ngươi là Chiết Giang Sơn Đông hay là thần cơ doanh, đều là sinh tử tương thác giao tình. Vị Lâm tướng quân này giờ như là chiến thần trong lòng bọn họ.
Lâm Vãn Vinh bị vây quanh nhưng không thèm để ý, một cước đá ngã Địch Thương Hải lăn trên mặt đất, hung hăng dẫm trên mặt hắn, âm hiểm cười nói:
– Ngươi ra lệnh kỵ doanh toàn bộ xuống ngựa mau!
– Lớn mật, các ngươi muốn tạo phản phải không?
Mấy tên thiên hộ kỵ doanh đoàn đoàn vây quanh ba trăm tàn binh, quát lớn.
Cao Tù giơ kim bài sáng ngời, hét to:
– Câm cái mõm thối các ngươi lại, lão tử chính là ngự tứ nhất đẳng hộ vệ Cao Tù. Phụng mệnh bảo vệ Lâm tướng quân, ai dám cùng ta động thủ? Không sợ lão tử đến xét nhà thì phóng ngựa ra đây!
Thân phận sáng ngời này của hắn khiến đám kỵ doanh binh tướng liền không dám nói tiếp nữa. Cung đình hộ vệ là loại gì, mỗi người đều biết. Vị tướng quân họ Lâm kia có nhất đẳng hộ vệ hộ giá, vậy thân phận tất nhiên không đơn giản.
Địch Thương Hải Bị dẫm nát dưới chân hét lớn:
– Ngươi vũ nhục cấp trên, ta muốn làm ngươi…
– Đạp mông mẹ mày!
Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, lại đá một cước trầm trọng lên người họ Địch, quát:
– Kỵ doanh tướng sĩ, toàn bộ theo lệnh lão tử xuống ngựa.
Kỵ doanh chúng thấy vị tướng quân trẻ tuổi như nổi điên, cho dù ai cũng không sợ, khiến toàn bộ bọn chúng đều âm thầm kinh hãi. Với lại lúc này chỉ huy rơi vào trong tay hắn, cũng chỉ có thể làm theo mà thôi, năm ngàn người liền hạ mã.
Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng nói:
– Các ngươi nhìn đây. Hãy nhớ kỹ mặt ta, ta là tham mưu tướng quân Lâm Tam dưới trướng Từ Vị, sau này thấy mặt, đừng nói không nhận ra ta.
– Tên trứng thối họ Địch này dám vũ nhục những huynh đệ vi quốc quên mình của ta, lão tử hôm nay nếu không xử hắn, quả là bất công với vô số huynh đệ có linh thiêng trên trời. Hãy nhìn đi, bảy trăm huynh đệ của ta, huyết chiến Bạch Liên mấy ngàn tinh duệ, mà giết địch hơn ngàn, đánh chết Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ Mộng Đô. Vô số huynh đệ hi sinh ở chỗ này phần lớn mới mười mấy tuổi, mới mười mấy tuổi a!
Lâm Vãn Vinh “a” quát to một tiếng, hai mắt đỏ bừng, giống như một khối thuốc nổ chuẩn bị bộc phát, hung hăng đá một cước vào mặt Địch Thương Hải :
– Huynh đệ của lão tử, người nào không phải anh hùng hào kiệt, tên chó chết như ngươi lại dám vũ nhục sao ? Con mẹ nó, sinh ra loại người như ngươi thực là uổng phí, để lão tử chặt ngươi…
Lâm Vãn Vinh nổi điên, rút trường đao, định chém tới mặt Địch Thương Hải. Cao Tù vội vàng liều chết ôm lấy hắn nói:
– Lâm huynh đệ, ngươi tỉnh táo một chút đi!
Tam doanh tàn binh nhiệt lệ tuôn trào. Tình cảnh huyết chiến đêm qua hiện lên rõ ràng trước mặt, bọn họ đều ngẩng cao đầu, ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn vị tướng quân trẻ đầy oai vệ kia.
Đám kỵ doanh vừa nghe hắn nói đánh chết Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ Mộng Đô, đều nhất thời chấn động. Mộng Đô cùng bọn tướng tá của hắn đều là tinh nhuệ, chiến lực cường hãn, chính là Bạch Liên quân hổ lang chi sư, không ngờ tới đêm qua cũng bị thua ở tay của binh sĩ già yếu này, ngay tánh mạng cũng không còn, sao bọn chúng không kinh hãi.
Khó trách tướng quân trẻ tuổi này cũng cường hãn như thế, giết được Mộng Đô thì còn có thể là kẻ yếu sao? Cho dù là hắn chém Địch tướng quân, cũng tuyệt không có mấy người dám phản đối nữa. Trong quân đội, cho tới bây giờ đều thích sùng bái kẻ mạnh, kỵ doanh chúng tướng sĩ đối với đám tướng sĩ trải qua huyết chiến sinh tử này chợt có một chút ghen tị. Những cái xác của binh lính tử trận nằm trên mặt đất kia giờ đây trong mắt chúng đã thành những quân nhân anh hùng hi sinh vì Đại Hoa.
– Hồ Bất Quy!
Lâm Vãn Vinh vứt trường đao một bên, quát lớn.
– Có mạt tướng!
– Vả vào miệng tên chó họ Địch này, sau đó chặt đứt hai chân hắn, cho hắn xem, ai mới là phế vật. Ai cũng không có thể khi dễ huynh đệ của Lâm Tam ta!
Lâm Vãn Vinh quẹt nước mắt, thanh âm trầm thấp ngân vang, truyền đi thật xa. Từ chỗ tam doanh tàn binh phát ra một trận hoan hô kinh thiên động địa, còn kỵ doanh binh sĩ thì câm như hến, không người nào dám phản đối.
– Đắc lệnh!
Hồ Bất Quy lấy một cây đại bản đao đi lên, nhìn Địch Thương Hải như một con mòng béo nằm đó. Có thể đánh thượng cấp, cảm giác này thật sự là sảng khoái không thể tả.
Lâm Vãn Vinh rút bội đao trên người Cao Tù, xoát một tiếng chặt đầu con ngựa Địch Thương Hải cỡi, một cỗ máu tươi phun trào ra:
– Làm nhục tướng sĩ của ta, trảm mã ngươi, lần sau tái phạm, lấy mạng chó ngươi.
Kỵ doanh nhân mã tuy nhiều, nhưng lại không một người dám ra lên tiếng, vị tướng quân trẻ tuổi có thể chém Mộng Đô này quả thật là một anh hùng, ai có thể cùng hắn so sánh ?
Lâm Vãn Vinh nhìn đám huynh đệ bỏ mình, quì xuống. Hồ Bất Quy, Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh cùng với tướng sĩ còn lại cũng theo Lâm tướng quân quỳ xuống. Nhất thời không khí trở nên cực kỳ trang nghiêm, ngay cả chiến mã cũng không dám cựa quậy kêu một tiếng.
Cung kính khấu lễ xong, Lâm Vãn Vinh đứng dậy, hét lớn một tiếng :
– Lý Thánh, Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên!
– Có mạt tướng!
Ba người đồng thời lớn tiếng đáp.
– Tiễn đưa các huynh đệ một đoạn đường.
Lâm Vãn Vinh cắn răng nói.
Bốn người nâng di thể của một binh sĩ, giơ lên cao quá đầu, chậm rãi đi đầu, đám tàn binh đi theo phía sau của bọn họ, chậm rãi di động. Năm ngàn kỵ doanh quân sĩ binh dung tề chỉnh, nhìn đội ngũ rách nát mà lại đoàn kết kia, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái , tựa như đội ngũ trông có vẻ nhu nhược này lại là quân đội không thể đánh bại được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 20/04/2017 12:36 (GMT+7) |