Lâm Vãn Vinh - Quyển 4

Phần 59

Cả đội ngũ hành quân, không tới hai ngày, đã nghe thấy phía trước tiếng nổ pháo ầm ầm, liền muốn tăng tốc để đến thành Tể Trữ cho mau. Lâm tướng quân còn đang nhàn nhã thảo luận cùng Cao Tù về gái lầu xanh của Kim Lăng cùng Hàng Châu, mông của cô nào lớn hơn, đã thấy Hồ Bất Quy vội vã chạy đến trước mặt báo cáo:
– Bẩm tướng quân, hai mươi dặm phía trước, đã là thành Tể Trữ. Tả lộ cùng trung lộ hai lộ đại quân, đã vây kín hai cửa Bắc và Đông thành Tể Trữ, thủy sư cũng đã phong bế cửa Nam phòng ngừa bọn chúng chạy theo đường Vi Sơn hồ, ba đạo nhân mã đã giao tranh cùng thủ thành Bạch Liên quân. Bọn họ chỉ đợi chúng ta tới nới, vây nốt cửa Tây, là coi như có thể hoàn toàn bao vây Bạch Liên quân ở trong thành không thể động đậy.

Thành Tể Trữ nằm nương bên hồ Vi Sơn, ở phía cực Bắc của hồ, hiện giờ đã có thủy sư phong tỏa, Bạch Liên quân tự nhiên không còn đường đào tẩu. Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
– Thủy sư phong tỏa? Có thể tin hay không ? Ngày trước chúng ta ở Phái Huyền, khi đó chẳng phải cũng nói là đã phong tỏa sao, rốt cuộc bọn chuột nhắt Bạch Liên giáo cũng dọc theo mặt hồ mà đến, thần không biết quỷ không hay đánh lén chúng ta.

Đỗ Tu Nguyên đi bên cạnh hắn nói:
– Tướng quân có điều không biết, từ ngày Phái Huyền bị đánh lén, Từ đại soái đã triệt để tra xét Vi Sơn hồ kĩ càng, thay thế một đô đốc khác. Lúc này bảo đảm tặc khấu không có khả năng bỏ chạy bằng đường thủy được nữa .

Nguyên lai lão Từ đã lo liệu việc việc này, làm sao ta lại không biết, xem ra lần trước lão nhân này quả thật không phải cố ý đem ta ra chỗ nguy hiểm, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Nếu như thế, phân phó các huynh đệ giảm bớt tốc độ, cứ năm dặm đóng trại nghỉ ngơi, sau mười dặm đốt lửa nấu nướng, mọi người đi chậm một chút.

Hồ Bất Quy cả kinh nói:
– Tướng quân, sao làm thế được. Lúc này ba lộ đại quân đang công thành, đều chờ chúng ta tới để bao vây mà.

– Bao vây? Bao vây cóc khô.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Bao vây xong rồi sao ? Công thành chiến ư?

Hồ Bất Quy nghi hoặc hỏi:
– Chẳng lẽ không công thành chiến?

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Hồ đại ca, ta tuy chưa từng tới Tể Trữ, nhưng Bạch Liên giáo đã đóng chiếm Tể Trữ nhiều năm nay, nếu thành này mà có thể dễ dàng công hạ, chả lẽ Từ đại suất còn phải tự thân suất lĩnh mười vạn đại quân thảo phạt sao?

Hồ Bất Quy là người Tể Trữ, gật đầu nói:
– Tướng quân nói rất đúng, Bạch Liên giáo chiếm cứ Tể Trữ nhiều năm, đã xây dựng tu bổ thành Tể Trữ rất vững vàng. Thành trì chắc chắn, dễ thủ khó công. Huống hồ đây lại là cứ điểm cuối cùng của Bạch Liên giáo, tất cả tinh nhuệ đều tụ tập trong thành, tuyệt sẽ không dễ dàng thất thủ, nếu là muốn ngạnh chiến công thành, nhất định sẽ gặp phải chống cự cực kỳ mạnh mẽ. Quân ta tất nhiên sẽ tổn thất trầm trọng.

Đỗ Tu Nguyên cười nói:
– Lão Hồ, ngươi lần này phân tích thật ra rất có lý. Xem ra gần đây học hỏi sáng tỏ không ít.

Hồ Bất Quy đắc ý nói:
– Đó là tự nhiên, đi theo Lâm tướng quân, có thể không thông minh lên sao?

Lâm Vãn Vinh cười mắng:
– Các ngươi giỏi vỗ mông ngựa lắm. Mau giảm tốc độ hành quân, để cho các huynh đệ ăn no uống đủ, nghỉ ngơi cho mạnh khỏe.

Đỗ Tu Nguyên vẫn cẩn thận hỏi:
– Phía trước ba lộ nhân mã đều cũng đang đợi chúng ta tới để bao vây Tể Trữ, vì sao tướng quân lại muốn các huynh đệ giảm tốc độ lại?

Hồ Bất Quy cũng nói:
– Tướng quân, chẳng lẽ người đã quên, Từ đại soái có nói qua, ai đó nếu công nhập thành Tể Trữ trước tiên, thì sẽ được Từ đại soái trước mặt hoàng thượng xin thưởng công cho.

Xin thưởng công? Lão tử hoàn toàn không quan tâm, bất quá Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên mấy người bọn họ cần phải lập chiến công mới có thể tấn thăng, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đỗ đại ca, ta lại hỏi ngươi một vấn đề. Nếu ngươi là chỉ huy đứng đầu quân thủ thành Tể Trữ, thấy ba mặt đều có đại quân vây công, chỉ có phía Tây không có động tĩnh, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?

Đỗ Tu Nguyên tinh tế tự hỏi một hồi, mới nói:
– Nếu là ta tất nhiên không dám khinh thường, không có động tĩnh không có nghĩa không có nguy hiểm. Ngược lại, càng không động tĩnh, càng cần phải đề cao cảnh giác, ta nếu là chỉ huy, tất nhiên sẽ để dành quân lực, cảnh giác phía Tây. Oh, ta hiểu được ý tứ của tướng quân rồi, chúng ta ở phía Tây, chỉ bao vây mà không đánh, không chỉ có giảm bớt hy sinh quân ta, lại làm cho địch nhân khắp nơi bị bó buộc, không dám đem tất cả binh lực ra ba mặt còn lại.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Ngươi mới chỉ nói đúng một nửa. Chúng ta chỉ vây mà không đánh, đối với Bạch Liên quân mà nói, sẽ tạo ra một áp lực thật lớn, tâm lý đầu tiên sẽ bối rối, chiến lực tự nhiên yếu đi. Đương nhiên, huynh đệ ba lộ còn lại có thể đối với chúng ta có chút oán hận, nhưng một vạn huynh đệ chúng ta, có một nửa là kỵ binh không thích hợp công thành, mặt khác năm ngàn bộ doanh nếu đem đi công thành, Bạch Liên quân tất nhiên sẽ phải điều động quân ra phòng ngự, mặc dù có phá thành, quân ta cũng sẽ thương vong thảm trọng. Loại sinh ý này, không có lời gì cả. Không bằng chúng ta chỉ canh giữ cửa Tây, thỉnh thoảng lại tổ chức diễn luyện công thủ, để cho đám tặc khấu không dám coi thường vọng động, như vậy cũng có thể làm giảm bớt áp lực cho ba mặt còn lại. Khổ tâm của chúng ta, cũng không phải ai có thể giải thích.

– Công thủ diễn luyện?
Đỗ Tu Nguyên nói:
– Công thủ diễn luyện ra sao ?

Lâm Vãn Vinh cười thần bí, không có đáp lại, nhưng Hồ Bất Quy lại nói:
– Vậy vạn nhất nếu địch quân lựa chọn phá vòng vây thì sao?

– Phá vòng vây thì tốt a.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Chúng ta còn có năm ngàn kỵ binh chưa có sử dụng, chuyện lấy nhàn đối khổ, tĩnh chế động như vậy, ta muốn mỗi ngày đều làm. Bọn chúng nếu có gan đột phá vòng vây, kỵ binh bao vây, bộ binh công thành, cả hai không chậm trễ. Hắc hắc, như vậy việc vào thành trước tiên, không trả là phần của huynh đệ chúng ta sao?

Đỗ Tu Nguyên lúc này mới lĩnh ngộ triệt để, Lâm tướng quân quả nhiên có cách tiếp cận vấn đề sâu xa a, thật sự là diệu kế.

Theo lệnh của Lâm Vãn Vinh, hữu lộ binh mã cứ tà tà mà hành quân, chỉ có hai mươi dặm lộ trình, mà phải tới buổi trưa mới đến, lúc này từ chỗ ba đạo nhân mã kia, trống trận đang thình thình, tiếng hô hoán công thành vang khắp nơi. Nhìn từ xa, thành Tể Trữ quả nhiên chắc chắn dị thường, quân thủ thành Bạch Liên binh mã đầu cột lụa trắng, tay cầm đao thương cùng với quan binh công thành bắc thang chiến đấu kịch liệt. Đám Bạch Liên binh mã này đã được huấn luyện rất tốt, mặc dù chỉ có một vạn người, nhưng dựa vào thế thành cao tường hiểm, có thể ngang nhiên đẩy lui quan binh công thành

Lâm Vãn Vinh nhớ tới lúc ở quân doanh Từ Vị có nói qua, rằng Bạch Liên giáo chỉ có chừng năm ngàn nhân mã, tất cả đều là bọn ô hợp, hiện tại mà nói, hoàn toàn không chính xác chút nào, Bạch Liên giáo binh mã đông đúc, sợ là còn nhiều hơn một vạn người, hơn nữa cũng không phải là loại ô hợp , không biết bọn chúng đưa binh mã tới từ nơi nào nữa.

Bạch Liên thủ quân thấy Tây lộ đại quân tới, lập tức khẩn trương, mấy ngàn quân sĩ căng thẳng đứng ở trên tường thành, không dám nghỉ ngơi.

Lâm Vãn Vinh kêu người đem tới một bộ bàn ghế, cầm một chén trà nhỏ, tiêu dao ngồi ở ghế, uống vài ngụm, đối mặt với cửa Tây Tể Trữ ngáp dài vài cái, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
– Lý Thánh, Lý Thánh đâu…

– Có mạt tướng!
Lý Thánh vội vàng đáp.

Lâm Vãn Vinh nói:
– Giao ngươi năm khẩu thần vũ đại pháo, ngắm vào nóc cửa Tây thành, nã vài lượt cho ta, thông báo cho bọn chuột nhắt biết, hữu lộ đại quân thần dũng vô địch của ta đã tới.

Thần vũ đại pháo trong lần thanh trừ Bạch Liên này có tác dụng vô cùng. Lúc trước thần cơ doanh chỉ có mười khẩu hỏa pháo nhưng như thế thì không đủ, Từ Vị lại kiếm từ An Huy Sơn Đông điều thêm hai mươi khẩu đại pháo mới cải tiến xong, đem tới đây. Hồi ở Phong Huyền, hữu lộ quân của Lâm Vãn Vinh được phân cho năm khẩu, tả lộ quân Tá Tông Hữu cũng được năm khẩu. Chỉ có Đông Thành suất lĩnh trung lộ quân, do vì kỵ binh rất nhiều, Từ Vị liền cấp cho hai mươi trọng pháo, để bọn họ dùng để công thành.

Lý Thánh điều chỉnh pháo khẩu, nhắm ngay nóc cửa tây thành Tể Trữ rồi oanh tạc một hồi. Sau một hồi nổ pháo, cửa Tây thành khói bụi mù mịt bốc lên, Bạch Liên quân bị trúng pháo vội vàng đi xuống chân thành. Lâm Vãn Vinh nháy mắt với Hồ Bất Quy, Hồ Bất Quy xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói:
– Binh sĩ, theo ta xông lên!

Phía sau hắn mấy ngàn tinh kỵ cùng ba ngàn bộ binh, hô một tiếng kinh thiên, đồng thời chạy theo phía sau hắn. Thủ thành Bạch Liên quân vội vàng phóng tới một trận mưa tên, nhưng chỉ rơi xuống đất một quãng xa, không thể gây thương tổn được nửa phần quan binh. Hồ Bất Quy đang vọt tới, đột nhiên vung bàn tay lên, chúng tướng sĩ phía sau liền dừng lại, trận hình biến đổi, kỵ binh cùng bộ binh không lao về phía trước tấn công nữa mà bày trận diễn luyện công thủ.

Thủ thành Bạch Liên quân không dám nghỉ ngơi, khẩn trương nhìn quan quân cử động, sau một thời gian, trước mắt đã thấy quan binh chấm dứt thao luyện, quân đội tề chỉnh quay về doanh trại. Thủ quân mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên lại nghe một trận pháo nổ kinh thiên, là thần vũ đại pháo lại gầm rống, bắn sụp tiếp một mảnh cửa thành. Đợi khi dừng pháo, Đỗ Tu Nguyên suất lĩnh một cánh nhân mã khác xông lên, nhưng cũng học như Hồ Bất Quy, đi được nửa đường, lại biến trận thành thao luyện.

Bạch Liên quân không biết làm sao, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, bởi vì ai cũng không dám chắc, khi nào cái thao luyện này biến thành công thành thật sự, trong khoảng thời gian ngắn, trên thành Bạch Liên quân sĩ cực kỳ căng thẳng.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lão tử pháo đạn đầy đủ, kêu Lý Thánh ngày đêm không ngừng oanh tạc, cho ngươi không thể nghỉ ngơi. Mấy vạn tướng sĩ chia làm ba, luân phiên tiến lên thao luyện, xem ngươi có sợ hay không, thủ hay không thủ. Mẹ kiếp, đừng nói ta ỷ nhiều người, lão tử chính là bắt nạt ngươi, vậy thì sao?

Hồ Bất Quy đi trở về, xuống ngựa cười nói:
– Tướng quân quả nhiên thần cơ diệu toán, chúng ta cứ thật thật giả giả, không bị thương người nào, bọn chuột nhắt Bạch Liên giáo nọ đang căng thẳng, sợ là đã tè hết ra cả quần rồi .

Ba mặt còn lại tiếng pháo cũng ầm ầm, tiếng chém giết càng phát ra kịch liệt, hiển nhiên đều đã tiến vào giai đoạn công kích.

– Bẩm cáo tướng quân, trung lộ quân thống suất Đông Thành tướng quân phái người truyền lời, yêu cầu chúng ta phối hợp bọn họ công thành!
Một tên lính truyền lệnh chạy vào cấp báo.

– Hồi bẩm Đông tướng quân, nói quân ta đang tiến hành công thành diễn luyện.
Lâm Vãn Vinh nói.

Thấy tên truyền lệnh binh vội vàng bước đi, Hồ Bất Quy cười nói:
– Hôm qua ta mới biết, tên Địch Thương Hải bị chúng ta cắt đứt kia, nguyên lai là nà tiểu cữu tử của họ Đông. Địch Thương Hải muội muội, chính là tiểu thiếp được Đông Thành sủng ái nhất trong ba lão bà của hắn.

Thật là tiểu cữu tử? Thì sao nào, không ngờ đoán mò cũng trúng, Đông Thành vì Địch Thương Hải mà ra mặt, quả nhiên là có quan hệ a với nhau. Lâm Vãn Vinh nhìn về hướng trung lộ quân vài lần, chỉ thấy hai mươi đại pháo, hướng về Tể Trữ thành cùng lúc khai hỏa, hỏa quang chói lòa mắt, sau tiếng nổ bụi đất cuồn cuộn bốc lên đem cả thành dìm trong khói bụi. Hỏa lực của tên họ Đông này quả thật cường đại a, nếu mà nhằm vào ta, lão tử công phu dù có tốt tới đâu, chắc cũng phải hi sinh thôi.

Một vạn binh mã như thế tới tới lui lui thao luyện mấy lần, Bạch Liên binh sĩ thủ thành càng ngày càng khẩn trương, cũng không dám ngừng nghỉ một chút nào. Nghe ba mặt truyền tới tiếng pháo cùng tiếng chém giết hỗn loạn, Hồ Bất Quy lo lắng vội la lên:
– Tướng quân, thành Tể Trữ sợ là sắp bị phá tới nơi. Chúng ta nếu còn không công thành, sẽ bị người khác đoạt công đầu…

Lời còn chưa dứt, đã nghe một trận kêu hô kinh thiên, cửa Tây Tể Trữ mở rộng ra, một đội nhân mã cường hãn rầm rập xông ra.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ma Vương – Quyển 2
Phần 59: Cùng Người Đẹp Rời Đi... Từ khi biết thân phận thật sự của Lao Luân Tư đến giờ, Hàn Thạc vẫn luôn cân nhắc sẽ phải đối xử với hắn như thế nào. Xem xét tình thế trước mắt, gã Lao Luân Tư này rõ ràng là có ý định cùng các vương tử khác tham dự vào việc tranh quyền đoạt vị, nhưng vì thân phận có chút không được minh bạch, điều này khiến tình thế của hắn không được lạc quan cho lắm. Nếu Lao Luân Tư thật sự có khả năng kế thừa vương vị, Hàn Thạc cũng sẽ không ngại thân cận với hắn một chút, thậm chí nguyện ý cùng hắn xông...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Hàn Lập – Quyển 20
Phần 59 Nhưng hành động này của đại hán hiển nhiên đã trễ! Hắc sắc phủ mang ngay cả khi thanh thế to lớn, nhưng động tác Lôi Vân Tử lại nhanh hơn vài phần. Chỉ thấy Lôi Vân Tử hừ lạnh một tiếng, lôi trận ba động, hắn và Hàn Lập liền biến mất trong ngân sắc điện quang. Hắc sắc phủ mang bay đến chém nát lôi trận, nhưng ngay cả cọng lông của hai người Hàn Lập cũng không thể tổn thương. Nữ tử Bảo Hoa vẫn không ngăn cản đại hán công kích, nhưng bản thân vẫn không có ý ra tay. Sau khi than nhẹ một tiếng, liền nhắm hai mắt lại, dường như đang...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Dương Thần – Quyển 9
Phần 59 Nửa ngày sau. Màn đêm buông xuống. Bờ biển Tây Bắc có tiếng ở nước rất yên bình, thanh tĩnh. Cách không xa thành cổ Keith Wilker thời nữ hoàng Victoria là pháo đài được xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển, trên đó là rất nhiều các loại cờ với những hình thù phức tạp đang phấp phới tung bay. Trong đại điện phía trung tâm của pháo đài, trần nhà treo được trang trí bằng các bức bích họa theo phong cách cổ điển, tô điểm vào đó là rất nhiều các loại đèn thuỷ tinh với đủ các màu sắc sặc sỡ và kiểu dáng khác nhau, lộng lẫy mà vô cùng trang nhã...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng