Lâm Vãn Vinh - Quyển 5

Phần 12

Đến lượt Hầu Dược Bạch đứng lên nói: “Đệ tử cũng uống rượu làm một bài thơ:

“Dục trích lê hoa tân tố tửu
Tần Hoài yên ba vũ bất hưu
Hiểu trang kính tiền thính phong khởi
Bán già kiểm lai thị ly sầu”

Dịch:

“Muốn ngắt hoa lê ngâm rượu mới
Khói sóng Tần Hoài mưa không ngơi
Bên gương buổi sớm nghe gió nổi
Khuôn ngọc còn che sầu chưa vơi”

Đây chính là một bài thơ khuê oán (nỗi ai oán phòng khuê), ý tứ không tầm thường, so với bài của Triệu Khang Ninh còn muốn hơn vài phần.

Ngô Tuyết Am mỉm cười, lớn tiếng ngâm:

“Phi vũ xuy bình cận hoàng hôn
Khinh y man vũ tố tục trần
Ngọc tiêu xuy đoạn thả cộng tửu
U hiên tọa ẩn nguyệt chiếu hồn.”

Dịch:

“Mưa đổ tơi bời bóng hoàng hôn
Áo mỏng tung bay rũ bụi trần
Sáo ngọc bẻ rồi ta uống rượu
Hiên mê ngồi lặng nguyệt soi hồn”

Học chính đại nhân và Lạc Mẫn cùng nhau gật đầu, luận khí thế, luận ý cảnh, trong ba người đầu tiên, Ngô Tuyết Am này tốt nhất.

Ánh mắt mọi người liền rơi lên người Lâm Vãn Vinh, gia đinh này có lắm chuyện thần kỳ, không ai biết hắn sẽ làm ra cái gì. Lâm Vãn Vinh đứng dậy cười nói: “Vị tiểu ca kia, lấy giùm ta ít giấy.”

Sớm có tên giúp việc ân cần đưa giấy bút lên, Lâm Vãn Vinh lại đem bút lông nghiên mực quẳng qua một bên, lấy ra bút chì xoạt xoạt viết ra mấy chữ: “Thanh minh thì tiết vũ phân phân lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn tá vấn tửu gia hà xử hữu mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn.”

Đợi tên giúp việc mang tờ giấy treo lên, mọi người đều tò mò đánh giá, rất nhiều kẻ nhẹ giọng ngâm nga.

Lạc Ngưng gạt rèm qua, len lén nhìn mảnh giấy viết kia, nhướng mày suy tư một lúc lâu, đột nhiên vỗ tay một cái vui vẻ nói: “Ta biết rồi, đại ca lần này lại thắng.”

Xảo Xảo nghi hoặc hỏi: “Đại ca thắng? Sao muội không nhìn ra?”

Lạc Ngưng ở bên tai khẽ nói vài câu, Xảo Xảo nhìn kỹ càng, có thể như thế sao? Lập tức trong lòng mừng rỡ nói: “Đại ca lại thích đùa bỡn những điều ly kỳ cổ quái, đem mồi nhử người khác.”

Lâm Vãn Vinh dò xét một vòng, ánh mắt rơi trên người Ngô Tuyết Am, vừa cười vừa nói: “Ngô công tử, ngươi là tài tử kinh thành, có thể giúp ta một chuyện không, đem bài viết này ngâm lên một lần.”

Ngô Tuyết Am khinh thường đáp: “Chuyện này có đáng gì.”

“Thanh minh thì tiết vũ
Phân phân lộ thượng hành
Nhân dục đoạn hồn!
Tá vấn tửu gia
Hà xử hữu mục đồng?
Diêu chỉ hạnh hoa thôn! ”

Dịch:

“Thời tiết Thanh minh mưa
Người người đi trên đường
Lòng dạ như không hồn
Ghé hỏi nơi quán rượu
Chốn nào có mục đồng?
Chỉ tới Hạnh Hoa thôn”

Bài thơ này của ngươi cũng có chút ý vị, nhưng không thể so với bài của ta.”

Lâm Vãn Vinh cười lớn bảo: “Không hiểu được thơ, lại tự mình cảm thấy thơ bình thường.”

Hắn lấy bút chì điểm vài nét chấm phẩy chia bài thơ trên giấy ra, cười nói với biểu thiếu gia: “Quách thiếu gia, xin mời người tới đọc một lần.”

Quách thiếu gia thấy Lâm Tam nhắc đến tên mình, dương dương đắc ý đứng lên ngâm:

“Thanh minh thì tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xử hữu
Mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn”

Dịch:

“Thời tiết Thanh minh mưa rơi tuôn
Người đi mong mỏi đến mất hồn
Hỏi rằng quán rượu nơi đâu đấy?
Mục đồng tay chỉ: Hạnh Hoa thôn”

Mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt một phen, tiếp đó tiếng vỗ tay trào dâng như thủy triều. Nguyên lai bài thơ này lại là một đoạn thơ, chia câu khác nhau liền thành hai bài thơ hoàn toàn khác biệt, càng tuyệt hơn là cả hai bài thơ đều rất có ý vị, không phải thơ bình phàm. Như thế, thơ Ngô Tuyết Am đem so cùng dĩ nhiên liền kém hơn.

Ngô Tuyết Am bị một phen mất mặt, sắc mặt đỏ lên như gan lợn, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Chút thủ đoạn nhỏ, không phải người đọc sách như ta thèm làm ra.”

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

“Ngã dục đấu thi nhất bách thiên
Kim Lăng thị thượng tửu gia miên
Thiên tử hô lai bất thượng thuyền
Tự xưng thần thị tửu trung tiên! ”

Dịch:

“Ta một bồ thơ cả trăm bài
Quán rượu Kim Lăng ngủ lại say
Hoàng đế gọi đến chẳng đi gặp
Tự xưng thần là tửu tiên đây!”

Thơ uống rượu này ta ngâm liền trăm bài có gì mà khó? Chỉ là ta không thèm dùng thủ đoạn này thắng ngươi.” Lời này chỉ có Lâm Vãn Vinh tự mình rõ ràng, người khác nghe đều không hiểu.

Mọi người thấy hắn thuận miệng ngâm lên đều là lời đẹp ý hay, nào còn có thể không phục. Bọn biểu thiếu gia sớm đã vỗ bàn rầm rầm, Lâm Tam này quả thực là phúc của Tiêu gia a. Một vòng tỉ thí này, Lâm Vãn Vinh không thẹn là người nắm giữ ngôi đầu.

Lạc Ngưng hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mi cười tít thành một đóa hoa, Xảo Xảo bắt chước theo giọng nàng nói: “Ta với đại ca thật sự không, không có gì…”

“Nha đầu xấu xa nhà ngươi, giễu cợt ta như vậy.” Lạc Ngưng đánh nhẹ lên người Xảo Xảo mấy cái, khóe mắt tràn đầy mị ý.

Xảo Xảo khe khẽ thở dài nói: “Ngưng tỷ tỷ, người chớ có nghĩ sai, đại ca là tướng công của ta, người muốn vào nhà ta, trước tiên phải qua một cửa của tiểu muội này.”

Lạc Ngưng mặc đỏ tới cổ, nhẹ giọng nói: “Ai muốn vào… Muội muội tốt, ta đã quên ngươi cùng đại ca ở khuê phòng ta làm những chuyện tốt kia, ngươi hãy khoan dung cho tỷ tỷ, được không?”

Vòng thứ ba – bốn chọn hai – chính là vòng quan trọng nhất nhì, thông qua biểu hiện hai vòng trước, Lâm Vãn Vinh thế áp đảo mọi người, sớm đã từ “ngựa đen” trở thành nhân tuyển “nóng” nhất. Tiến vào vòng này trừ Lâm Văn Vình còn ba vị tài tử nữa.

Sư gia lớn tiếng: “Vòng thi thơ thứ ba bắt đầu, vòng này xin mời Tổng đốc đại nhân ra đề.”

Lạc Mẫn chậm rãi đứng lên, vỗ cái bụng to phát biểu: “Hội thi thơ hôm nay, các vị tài tử anh kiệt hiển lộ hết vẻ phong lưu, quả nhiên đặc sắc dị thường. Bản phủ thân là Tổng đốc Giang Tô, đứng đầu một tỉnh, chứng kiến hội thi lần này nổi lên nhiều nhân tài như thế, tự nhiên cảm thấy vui mừng sâu sắc. Vừa lúc tiểu nữ Lạc Ngưng tuổi đến đôi mươi, lại thích thi từ, lão tử cũng muốn mượn ngọn gió đông của hội thi thơ này, vì tiểu nữ tìm một nhân tuyển tốt để làm thỏa tâm nguyện bao năm của ta.”

Mọi người thấy Lạc Mẫn không ra đề, ngược lại đầu tiên nhắc tới sự tình Lạc tiểu thư kén chồng, nhất thời đều trở nên hưng phấn. Đây chính là điểm đáng xem nhất của hội thi thơ lần này, một truyền thuyết tài tử giai nhân sẽ theo đó sinh ra, tuy đại bộ phận tài tử chỉ có thể xem náo nhiệt, nhưng có thể tự mình trải qua một thịnh sự như thế chẳng phải là may mắn sao?

Lạc Mẫn nói tiếp: “Tiểu nữ chọn rể tiêu chuẩn có hai, một – phải tài hoa xuất chúng không như người thường, hai – phải được tiểu nữ nhìn trúng, còn phải kinh qua khảo hạch tiểu nữ tự mình để xuất, mới tính là vượt qua kiểm tra. Về phần tiểu nữ phẩm mạo như thế nào, lão hủ cũng không cần nói nhiều nữa, các vị hương thân phụ lão trong thành Kim Lăng đều có thể làm chứng.”

“Ấy, Lạc đại nhân, phiền người mau ra đề khảo hạch đi, ta có chút đói bụng rồi.” Lâm Vãn Vinh cười cười ngắt lời Lạc lão đầu đang thao thao bất tuyệt, dẫn tới một tràng cười của mọi người.

“Đại ca từ trước tới giờ đều xấu như vậy…”, Lạc Ngưng ở sau rèm nhìn Lâm Vãn Vinh, ngượng ngùng đỏ mặt nói.

Lạc Mẫn lại nói: “Tốt, nếu như thế, lão hủ sẽ không làm chậm trễ thời gian của quý vị. Vậy liền ra đề. Đề của ta là thể loại thơ nối tiếp thơ, đọc xuôi ngược đều được, theo chủ đề xuân hạ thu đông. Mỗi câu ngâm một mùa. Lão hủ ngâm câu đầu tiên: Oanh đề ngạn liễu lộng xuân tình dạ nguyệt minh (Oanh ca cành liễu rạng xuân tình đêm sáng trăng). Xin mời chư vị tài tử nối tiếp.”

Chúng tài tử nghe xong câu thơ thảy đều biến sắc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/04/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chị Quỳnh vắng chồng - Tác giả The Kid
Dựa theo nhân vật trong phim “Mãi mãi là bao lâu” Tại một khu chung cư cao cấp ở thành phố Hồ Chí Minh. Chị Quỳnh là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, đã có chồng và một đứa con trai. Nhưng chồng chị đã đi ra nước ngoài làm ăn, bỏ lại chị và đứa con trai ở nhà ông bà nội. Quỳnh lúc nào cũng nhớ chồng và mong chồng sớm về với mẹ con mình. Suốt 5 năm trời, chồng Quỳnh vẫn không về. Làm cho Quỳnh chờ đợi mỏi mòn, bé Tuấn thì đã vào lớp 1. Người luôn bên cạnh và quan tâm chăm sóc cho mẹ con Quỳnh chính là Khôi em trai...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 3
Hạ Tưởng thầm nghĩ, Cao gia rớt đài, ông sẽ lên đài, hiện tại thừa cơ kéo gần quan hệ, coi như là trải đường cho sau này. Khiến cho hắn không ngờ được đó là, Tống Triêu Độ đưa tay từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, đứng dậy đưa cho Hạ Tưởng: Trước tiên cậu xem cái này một lượt đi, sau đó nói ra cái nhìn của cậu. Hạ Tưởng nghi hoặc nhận lấy, thấy ánh mắt Tống Triêu Độ tràn ngập cổ vũ và tán thưởng thì gật đầu, sau đó cúi đầu chăm chú đọc. Đại khái đọc khoảng mười phút đồng hồ, Hạ Tưởng một lần nữa ngẩng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lưu Phong – Quyển 6
Lưu Phong mỉm cười đi ra, đi qua đám bá quan văn võ. Vũ Quy và Lý Chân Ái lập tức đến cảm tạ hắn đã xuất lực tương trợ. Hơn nữa lại tỏ vẻ sẽ có lễ vật cảm tạ. Lưu Phong thấy Vũ Quy và Lý Chân Ái cứ rối rít nói lời cảm tạ hoài, có chút bực mình. Sau khi khách khí với hai người một hồi, Lưu Phong mới ra khỏi cung được, hắn miễn cưỡng ngáp một hơi, thầm nghĩ đến bộ dáng của quỷ tử và bổng tử, thật hết muốn giận... Ban đêm, Phỉ Nhi tìm đến cửa... “Sao vậy? Phỉ Nhi tiểu thư tìm ta cảm tạ sao?” Lưu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng