Lâm Vãn Vinh - Quyển 5

Phần 3

Lâm Vãn Vinh theo hướng âm thanh đó nhìn lại, người vừa lên tiếng kia cũng chạy vội đến. Đúng là gã sai vặt Tứ Đức của Tiêu gia:
– Tam ca, Tam ca, người đã trở về rồi…

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Tứ Đức, đã muộn thế này không ở trong nhà mà ngủ, chạy đến nơi này làm cái gì, còn muốn ngắm cảnh sao?

Tứ Đức vội nói:
– Tam ca, không phải ta muốn đến, là Đại tiểu thư dẫn chúng ta tới.

– Đại tiểu thư?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút:
– Ở nơi nào?

Tứ Đức chỉ vào cô gái nơi trường đình nói:
– Kia không phải là Đại tiểu thư sao !

Lâm Vãn Vinh ngưng thần nhìn lại, người con gái đứng trong trường đình, dáng vẻ thướt tha, đứng tựa như ngọc, đúng là Tiêu đại tiểu thư? Trong đêm tối nhìn khuôn mặt nàng mơ mơ hồ hồ, thân hình có chút gầy gò, đang hướng nơi này với cái nhìn sâu thẳm, dường như hơi run rẩy, ánh mắt long lanh.

Giọng Tứ Đức nói:
– Đại tiểu thư mấy ngày này cũng không biết làm sao, nói là tâm tình không tốt, mỗi ngày hết bận, đều muốn tới nơi này trông, luôn đợi đến sáng mới trở về. Cũng không biết là nàng nhìn cái gì, hỏi Thúy tỷ tỷ, nàng cũng không biết.

“Mỗi ngày đều đến trông? Không phải đợi ta chứ, hắc hắc…” Lâm Vãn Vinh trong lòng trơ tráo, kéo Tiên Nhi nói:
– Đại tiểu thư ở bên kia chờ, chúng ta đi qua xem nhé.

An Bích Như sớm chạy tới bên cạnh, cười nói:
– Đó là Tiêu đại tiểu thư sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta thật sự muốn xem mặt quá chừng.

Sự suy tàn của Bạch Liên giáo, đó là bắt đầu từ việc tốt bắt cóc Tiêu đại tiểu thư bị Lâm Tam phá hỏng. An Bích Như tự nhiên là muốn xem Tiêu Ngọc Nhược kia có bộ dạng thế nào?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng một cái:
– Sư phụ tỷ tỷ, xem thì cứ xem, chớ có động thù a!

An Bích Như cười khanh khách, quyến rũ nói:
– Sao nào? Ngươi khó chịu à? Tiên Nhi của ta còn ở đây, ngươi mau như vậy bắt đầu bảo vệ người khác, đúng là không có một chút lương tâm, uổng cho Tiên Nhi thương yêu ngươi.

Đối với vị An tỷ tỷ này, Lâm Vãn Vinh thật sự vô phương vô pháp, nói với nàng thì vào tai nọ là ra tai kia, hắn thì thầm với Tiên Nhi:
– Vị sư phụ này của nàng rất là quỷ dị, nàng nên cách cô ta xa một chút thì tốt. Nàng bị làm hỏng, ta đau lòng chết mất.

Tần Tiên Nhi nghe hắn xúi bẩy, cũng chưa nói gì, cười duyên một cái, xem như trả lời.

Cùng hai vị nữ nhân trêu chọc một trận, đang muốn đi tụ họp với Tiêu Ngọc Nhược, đã thấy nàng nhìn bên này vài lần. Đột nhiên dậm chân một một cái, xoay người ra khỏi trường đình, vội vàng lên tiểu kiệu, yêu kiều gắt lên một tiếng:
– Về phủ.

Giọng nàng không lớn, nhưng lại chính để mấy người nghe thấy, trong giọng nói tựa hồ mang theo chút tức giận, tiểu kiệu được nâng lên, vội vã.

Lâm Vãn Vinh nhìn được ngẩn người, khó hiểu nói:
– Đại tiểu thư không phải tới đợi ta à!

Tứ Đức nghi hoặc nói:
– Ta cũng không biết, Đại tiểu thư đã nhiều ngày nay đều ở đây chờ đợi. Chưa bào giờ trở về sớm như vậy, hôm nay còn chưa tới canh ba, nàng sao đi rồi?

Lâm Vãn Vinh cũng chẳng thích đi quản chút việc này: “Lão tử khổ khổ sở sở đi chiến trận, thiếu chút nữa là bị vạn pháo bắn chết, thập tử nhất sinh mới trở về, không phải là đến xem sắc mặt của nàng. Giờ đã trở về rồi, vậy phải mau qua Tiêu phu nhân trình báo công việc xong, lại đem Tiên Nhi và An tỷ ỷ an trí một chỗ mới là phải đạo.”

Lập tức Tứ Đức ở phía trước dẫn đường, Lâm Vãn Vinh mang theo hai vị mỹ nữ theo sau, thẳng tiến Tiêu gia mà đi. Tiểu kiệu của Đại tiểu thư chạy ở phía trước, giống như khó chịu với bọn họ, càng ngày càng rời xa.

Lâm Vãn Vinh lại chẳng thèm để ý. Khó khăn lắm mới trở về được Kim Lăng, Tâm tình tự nhiên tốt không cần phải nói, cùng Đại tiểu thư mâu thuẫn ầm ĩ cũng không phải một lần hai lần, nên chẳng thấy có gì nghiêm trọng.

Kim Lăng là thị trấn trọng yếu của Giang Nam, địa linh nhân kiệt, sản vật phong phú, sự phồn hoa có thể so bì với Kinh Thành. Lúc này đã rất muộn rồi, nhà hát quán rượu vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ hoa lệ, cảnh tượng thật náo nhiệt.

“Ờ Kim Lăng vẫn là thoải mãi a!” Thấy đèn đuốc sáng rực, Lâm Vãn Vinh hít thở một hơi dài, trong lòng khoái hoạt nói không lên lời.

Tần Tiên Nhi thăm lại chốn cũ, tự nhiên tâm sinh hoài niệm, dựa sát vào bên người tướng công nửa bước không rời, An Bích Như thấy màn đêm phồn hoa của Kim Lăng, nhìn không được khẽ than:
– Thắng cảnh Kim Lăng bao năm cũng không đổi, đích thực là một đô thị thịnh vượng!

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Tỷ tỷ, người mới chút niên kỷ, nào đâu nhiều cảm khái như thế, chẳng lẽ là học ta trở nên nói lời ảo nảo như vậy.

Đôi mắt mỹ lệ của An Bích Như liếc hắn một cái, hầm hừ:
– Cho ngươi giễu cợt, sau này gom lại thu thập ngươi. Đến lúc đó Tiên Nhi cũng không bảo vệ được người.

– Sư phụ…
Tiên Nhi ra vẻ đáng thương nhìn An Như một cái, gương mặt đầy cầu khẩn,

An Bích Như cười nói:
– Giỏi lắm, giỏi lắm, nha đầu ngươi, vừa mới thành thân đã liền trở mặt rồi. Nếu muốn ta tha hắn, trước hết quản tướng công của ngươi cho tốt. Hôm nay tâm tình ta tốt hơn, nếu là ngày thường, hai sư đồ chúng ta cùng nhau tiến liên, làm thịt tên tiểu tử này… khách khách…

Nàng nói đến sau này, rồi bật cười lên duyên dáng, gương mặt thoáng hồng lên, khóe mắt lóe lê những tia nhìn mê hoặc, ánh mắt như sóng nước lưu chuyển dập dềnh, say đắm lòng người, làm tim người ta nhảy lên nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Các ngươi không làm thịt ta, vậy ta tất nhiên phải làm thịt các ngươi a, Tiên Nhi nàng không có ý kiến chứ.

Tiên Nhi cười hi hì, An Bích Như nhìn hắn một cái, trong tiếng cười mang theo cả sự phóng túng:
– Tiểu đệ đệ, vậy chúng ta thử làm thịt nhé…

Tứ Đức nghe được âm thầm lè lưỡi. Vị tiểu nương tử này của Tam Ca mỹ lệ vô cùng, lão sư của nương tử lại có sức mê hoặc phi thường, nghe ba người hắn xưng hồ kỳ quái, tỷ tỷ, sư phụ, nương tử hô loạn cả lên: “Hoàn toàn loạn rồi, Tam ca không phải muốn chơi đùa, già trẻ ăn cả chứ? Lợi hại!”

– Tam ca, chúng ta đi mau một chút thôi, huynh đệ trong nhà nóng lòng mong ngươi trở về, nói không chừng Đại tiểu thư mang theo một đoàn người hoan nghênh đó.
Tứ Đức tưng bừng hớn hở nói.

– Không cần long trọng như vậy, tám nam tám nữ, chiên trống pháo hoa, lại bày đội ngủ hoanh nghênh là được, người như ta cũng không coi trọng lắm đâu.
Lâm Vãn Vinh cười nói.

– Ngươi đắc ý như vậy, ta nếu là Đại tiểu thư kia, sớm đem ngươi đuổi khỏi Tiêu gia, làm cái gì mà đội ngũ hoan nghênh, người nằm mơ rồi à.

An Bích Như nói. Cùng vị tỷ tỷ này đùa bỡn quen rồi, thấy lạ không lạ, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc liền không nói lời nào, một chốc lát liền tới trước cửa Tiêu gia.

Nói ra cũng kỳ quái, mới vừa rồi còn thấy Đại tiểu thư vào nhà, trong chớp mắt Tiêu Gia lại đóng của im lìm. Ngay cả bóng người gác đêm cũng không thấy

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc liếc mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không có gì khác thường, đây là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không biết Lâm tam ca trở về sao? Lạ thật !

Tần Tiên Nhi cười nói:
– Tướng công, đó là cả đoàn hoanh nghênh chàng nói sao? Thiếp rất thiếu thấy bóng người đó.

– À, cái này, có thể mọi người biết ta trở về quá vui mừng xúc động, nhất thời quên mở cửa. Có thể lý giải, có thể lý giải.
Lâm Vãn Vinh chen vào hai tiếng cười ha ha, đánh mắt với Tứ Đức.

Tứ Đức vội bước liên phía trược, đập vòng cửa lớn tiếng nói:
– Là ai đang trực, mau mở cửa, Tam ra về rồi, mau mở cửa.

Bên trong cửa lớn yên lặng không một tiếng động, đợi một lúc không ai mở cửa, Tứ Đức đang muốn lại đập cửa. Lại nghe bên một giọng nữ nhân từ bên trong truyền ra:
– Tứ Đức, một mình ngươi tiến vào, ta có một số việc dặn dò người.

Tức Đức vội vàng đáp lời. Cửa lớn kia liền hé ra, tiếp theo liền cạch một tiếng đóng lại.

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, mới vừa rồi âm thanh kia hắn nghe rõ rõ ràng ràng, đúng là lời Đại tiểu thư.”Nàng kêu Tứ Đức trở về, lại để một mình ta bên ngoài hứng gió lạnh, việc này tính thế nào? Ngất, lão tử còn là người bị thương, cô nàng này có thể nào đối với ta như vậy.”

An Bích Như nhìn hắn một cái, cười khanh khách nói:
– Lâm tướng quân, Tiêu đại tiểu thư tựa hồ đối với ngươi rất có ý tứ. Tiêu gia này đối với ngươi kém như thế, không bằng ngươi theo ta đi, ta trọng chấn Bạch liên giáo, cho người làm tiểu Thánh vương, bao cho ngươi tha hồ thưởng hoa uống rượu.

Mẹ nó, quả nhiên là nữ thổ phí trứ danh. Thậm chí muốn bao dưỡng lão tử. Ngươi nghĩ rằng lão tử là người tùy tiện như vậy sao. Lâm Vãn Vinh khinh thường cười cười, ánh mắt tại bộ ngực nữ thổ phỉ quét qua một trận, xông lên giết địch.

Tần Tiên Nhi nhìn cái cửa lớn tối đen như mực kia, mặt hiện lên vẻ giận giữ, tiểu quyền nắm chắc, mày liều dựng lên nói:
– Nha đầu họ Tiêu này quá không biét đối xử người tài, tướng công nhà ta khổ khổ sở sở giúp đỡ cô ta, thiếu chút nữa ngay cả vứt bỏ cả tính mạng, nàng lại đối đãi khó dễ như thế. Hừ, nếu có một ngày rơi vào tay ta, cho cô ta đẹp mặt ra sao.

– Chỉ sợ có người không nỡ, Tiên Nhi, tướng công của con là người thương hương tiếc ngọc, hắn đang muốn nhanh chóng dụ dỗ vị Đại tiểu thư này.
An yêu nữ chỉ sợ thiên họa không loạn nói.

Lâm Vãn Vinh lại chẳng lý tới nàng, đang muốn tự mình tiến lên gõ cửa, lại khẽ nghe vang lên một tiếng ‘cọt kẹt’, cửa lớn lại hé mở, Tứ Đức mặt mang một vẻ mặt bối rối đi ra, nhìn hắn e rè lên tiếng:
– Tam ca…

– Làm sao vậy Tứ Đức?
Trực giác Lâm Vãn Vinh có chút không tốt.

Tứ Đức vẻ mặt đau khổ nói:
– Đại tiểu thư bảo ta nói cho người điều này, nàng nói, nàng nói…

Thấy Tứ Đức ấp a ấp úng, Lâm Vãn Vinh không nhìn được nói:
– Có cái gì ngươi cứ nói ra, Đại tiểu thư nói cái gì?

Tứ Đức khó khăn nhìn Tần Tiên Nhi và An Bích Như nói:
– Đại tiểu thư nói, đêm khuya đường vắng, Tiêu gia ta không có cách gì tiếp đãi nữ khách, xin mời hai vị tiểu thư mau mau quay lại, nàng sẽ cùng mọi người ra đón Tam ca trở về.

“Ngất, đây là lời gì, không để lại mặt mũi nữa hay sao, lão tử chỉ là trong lòng vội vàng về báo cáo, mới vội vã mang theo Tiên Nhi tới, tiểu nữ ngươi lại đóng cửa để ta ngoài trời lạnh.” Khuôn mặt xinh đẹp Tần Tiên Nhi lập tức thay đổi, trong tay cũng không biết lôi từ nơi nào ra một thanh đoản kiếm.

Tứ Đức sợ đến mức “a” một tiếng liên tục lùi lại mấy bước.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/04/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 3
Phần 3 Ba bình này là loại phẩm cấp thấp kém nhất mà hắn luyện ra, hắn chỉ muốn xem một chút đan dược nhị giai đến cùng có thể bán được bao nhiêu tiền thôi, đồng thời cũng kiếm thêm chút kim tệ, thuận tiện lại mua linh thảo để tiếp tục luyện đan thôi. Không được một lát, thiếu phụ dẫn một già một trẻ đi ra. Hai người này rõ ràng là người quen của Lăng Tiếu, lão giả là phu nhân Mạc Hồng Mai Mạc bà bà của tộc trưởng La gia, người khác chính là La Khinh Sương. Tiếu ca, ngươi rốt cục đến gặp ta rồi! La Khinh Sương vừa nhìn thấy Lăng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Miêu Nghị – Quyển 3
Phần 3 Đây là đang cảnh cáo Miêu Nghị không cho chiếm nhiều tài nguyên Đông Lai động, sau đó nàng quay đầu lại quát to với những người khác: Chúng ta đi! Rốt cục dẫn theo cả bọn vội vàng rời đi. Miêu Nghị đưa tay ra muốn gọi nàng khoan đi đã, sau khi nhận danh sách mình báo lên hãy đi. Nhưng hắn quay đầu nhìn lại tình huống bên Hồng Trường Hải, không biết còn phải đợi bao lâu, mình chỉ là một động chủ cũng không có đạo lý yêu cầu sơn chủ ngoan ngoãn chờ đợi mình, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm này. Diêm Tu bên cạnh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Phần 3 Chỉ là một vấn đề đơn giản hoa nào là hoa khôi, lại có thể đưa đến nhiều đạo lý như vậy, thậm chí đã được thăng cấp cao độ chuyển thành bàn luận về quốc sách, mặc dù vượt ngoài ý liệu, nhưng cũng chính là hợp với tâm ý của lão giả trong đình. Thật có chút tiếc nuối đó là trong lần đối đáp này, Trạng Nguyên lang không chỉ có bị Từ Chỉ Tình qua mặt, càng bị Lâm Vãn Vinh đè đầu, khiến người thất vọng. Tô Mộ Bạch trên mặt tuy tươi cười, chỉ là nét cười trên mặt hết sức miễn cưỡng, trong ánh mắt lấp loé nhìn vào Lâm Tam...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng