“Chư vị công tử!” Một người bộ dạng nhân vật chấp sự đứng lên nói: “Hội thi thơ năm nay chính là dịp vui vẻ uống rượu làm thơ, chúng ta có thể tụ họp một nơi chính là duyên phận của trời, liền xin mời chư vị cùng uống một chén để cảm tạ duyên gặp nhau, mời…”
“Mời…” Chư vị tài từ một hơi cạn sạch, trông rất khí thế.
Quan chấp sự kia lại nói: “Chư vị nếu thông qua cửa thứ nhất, vậy đều là kẻ có học vấn, hôm nay cửa thứ hai cũng thật đơn giản. Chúng ta hơn năm mươi người liền phân thành năm tổ, mỗi tổ phân biệt bằng tửu lệnh. Tửu lệnh này là đối từ một chữ lên nhiều chữ, ai đối không được liền xin mời lùi qua một bên uống cạn chén, người còn lại tiếp tục, ai kiên trì tới cuối cùng là người thắng.”
Lâm Vãn Vinh nghe hiểu đại khái, trong lòng thầm cảm thấy mới mẻ, cách này có ý tứ. Mười người làm tửu lệnh, một chữ đối lên nhiều chữ, nói là so tài hoa, không bằng là nói so cơ trí, so tửu lượng.
Hắn bưng chén trà, tìm một chỗ gần khoang thuyền ngồi xuống. Nhìn trên dòng sông đã thấy có hai hai hoa thuyền bơi ở bên, cũng không biết Lạc Ngưng ở trên thuyền nào. Đang nhàn nhã vô sự, bỗng thấy xa xa chèo đến một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một trung niên hán tử đen đúa cao lớn và một người mặt trắng không râu đang tụ ở một chỗ, nói nhỏ gì đó.
Ta ngất, lão tử không gặp quỷ chứ. Hắn cẩn thận dụi dụi mắt, “A” to một tiếng, ném chén trà trong tay đi, lớn tiếng kêu: “Đỗ đại ca, Hồ đại ca…”
Chiếc thuyền kia cách rất xa, ban đầu còn không nghe thấy hắn hô hoán, đợi tới lúc đến gần mới nghe tiếng kêu. Hai người trên thuyền theo giọng kêu trông lại, vừa nhìn thấy bóng dáng Lâm Vãn Vinh, hai người sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ. Hồ Bất Quy chính là hán tử cao năm xích, lệ rơi đầy mắt, lớn tiếng gọi: “Lâm tướng quân, Lâm tướng quân, người vẫn còn sống, con mẹ nó chứ, người vẫn còn sống oa oa oa oa…”
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, quệt mũi một cái, thân thể phóng ra định nhảy xuống sông. Yến Thăng Hồi liền giữ chặt hắn lại hỏi: “Tam huynh, người muốn làm gì?”
Lâm Vãn Vinh đáp: “Ta có mấy huynh đệ sinh tử ở bên kia, ta muốn qua gặp bọn họ, bà nội ơi, ta tưởng bọn họ chết rồi.”
Yến Thăng Hồi nói: “Nếu huynh đệ thấy mặt rồi, ngươi cũng bớt phần lo lắng, lúc này tháng mười hai mùa đông lạnh lẽo, nếu người bơi qua, không chừng lại bị phong hàn thì chẳng đáng a. Đợi cho hội thi thơ chấm dứt, ngươi cùng bọn họ uống thật thống khoái, như vậy chẳng lẽ không tốt sao?
Cũng phải a, lão tử vội như vậy làm gì, Lâm Văn Vinh cười ngượng ngùng, vẫy mạnh tay với hai người kia. Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên xem hiểu ý tứ của hắn, vội dừng chiếc thuyền nhỏ đang bơi đến nơi này lại, quay về phía hắn ra sức vẫy tay. Hai người trên thuyền nhảy cẫng lên, huơ tay múa chân gào thét biểu hiện vẻ hưng phấn.
Lâm Vãn Vinh trong lòng vui mừng, khi đến lượt làm tửu lệnh, hắn nôn nóng tìm một tổ mười người, đều là người không quen biết, hắn cũng không ngại, nâng cốc cụng ly uống liền hai chén rượu, lòng không ngừng được nỗi thống khoái.
Mọi người không biết tên cuồng nhân này từ nơi nào tới, một lời không nói uống liền hai chung, đều cùng âm thầm lè lưỡi.
Dù sao mọi người không ai biết ai, so uống rượu so đấu trí, lão tử còn chưa sợ ai, Lâm Vãn Vinh hai mắt hồng lên, mặt không ngừng kiềm hãm vẻ kích động.
“Mời!” Người thứ nhất uống hết một chén, bắt đầu một lệnh.
“Mời!” người thứ hai nói tiếp, uống hết chén.
“Phong hoa!” Người thứ ba lên tiếng.
“Uống cạn!” Người thứ tư nói.
Lúc tới lượt Lâm Vãn Vinh, hắn đã sớm uống hai chung, người trước đó ra câu “Nguyệt trung luyến tình thâm” (Tình sâu dưới trăng rằm), hắn ha ha cười to nói: “Mộng lý tâm ý trường (Ý thẳm trong mộng đẹp), ngươi uống, ta cũng uống…”
Vòng thứ nhất mười người đều uống hết nhưng không ai bị loại, Lâm Vãn Vinh khen ngợi luôn mồm, cũng không quản ai là ai, đều nâng ly cạn chén.
Vòng thứ hai liền bắt đầu bằng sáu chữ:
“Túy ý dịch hiển phong quang” (Men say gợi thêm nguồn sống)
“Tửu hương mạc thuyết bi lương” (Hương rượu chẳng nói chuyện buồn)
Câu từ càng dài, độ khó càng lớn, hết vòng này liền có bốn người bị loại. Đến lượt Lâm Vãn Vinh, một tài tử ngâm: “Phong hoa tuyệt đại thuần tửu mỹ nhân thần biên.” (Phong hoa tuyệt đại, rượu ngon mỹ nữ bên môi).
Lâm Vãn Vinh cười to đáp: “Đồng bì thiết cốt liệt mã tướng quân trận tiền” (Xương đồng da sắt, ngựa tài tướng quân trước trận), tiếp đó ngửa cổ, rượu mạnh liền như nước rót vào họng, hắn ngay cả sắc mặt đều không biến đổi. Mấy vị tài tử thấy hắn hào khí như vậy, tuyệt không phải bộ dạng thư sinh nhu nhược, trong lòng đều kính nể không thôi.
Đợi tới vòng ba, không còn ai đối câu với hắn, Lâm Vãn Vinh hai mắt ửng đỏ, thân thể lay động, nhưng lại không ngã, hô lên:
“Huynh đệ bổn thủ túc, hào khí hoàn ngọc vũ, thùy nhân tiếu ngã sa trường túy!
Binh giáp hoài tráng chí, bôi tửu tế kiệt hùng, thỉnh quân tái ẩm tam bách bôi!”
(Huynh đệ tình anh em, hào khí trùm vũ trụ, ai dám cười ta say chiến trận!
Binh giáp nuôi tráng chí, chén rượu tế anh hùng, mời người uống thêm ba trăm chung!).
Một câu này ai có thể tiếp được? Mọi người sớm bại trận, nhìn khuôn mặt của hắn, tràn đầy hâm mộ cùng kính ngưỡng. Lâm Vãn Vinh thấy chẳng có người tiếp tục, trong lòng cảm giác không thống khoái, nâng hai chén rượu mời qua trái phải uống cạn, lại như thấy chưa đã, liền đem chén ném xuống đất, cầm bầu rượu thống khoái uống ừng ực, hai giòng rượu trong suốt từ khóe miệng hắn chảy xuống.
Chúng nhân đều ngây người ngẩn ngơ, đây đều là những thư sinh đọc thi thơ, chưa từng gặp qua nhân vật cuồng phóng như vậy, nhưng thấy hắn uống rượu làm thơ đều phóng đãng không kiềm chế, mơ hồ có một cỗ sát khí vọt lên, liền không khỏi kinh tâm.
Bên kia Yến Thăng Hồi sớm đã bại lui ra, đã có bảy tám phần tửu ý, thấy bộ dạng Lâm Vãn Vinh, nhất thời kêu lên: “Tam huynh uống hay lắm, nhân sinh đều hãy giống như ngươi, nửa tỉnh nửa say, để lòng tiêu diêu, mang rượu đến…”
Hắn một tay nắm bầu rượu, học bộ dạng Lâm Vãn Vinh, nốc rượu ừng ực, còn chưa uống được mấy hơi đã phịch một tiếng, say ngã lăn trên mặt đất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 23/04/2017 13:36 (GMT+7) |