Từ Vị cười khổ tâu:
– Không phải là vi thần muốn làm Hoàng thượng mất hứng, chỉ là vị kỳ nhân này làm việc không câu nệ tiểu tiết, phong cách cực kì lớn mật, trong thiên hạ gần như không có việc gì hắn không dám làm. Đợi lát nữa thực binh đối chiến, lão thần không dám cam đoan hắn sẽ không làm ra việc gì. Với hắn, tất cả đều có thể, xảy ra chuyện gì cũng đều là bình thường. Lão hủ đặc biệt xin Hoàng thượng cùng chư vị đồng liêu chú ý việc này, chớ nên trách cứ hắn.
Hoàng đế cười một cái đầy ý tứ, lời ẩn trong lời:
– Việc này đã tính là gì, phàm là kỳ nhân thì tất có hành động kỳ quái, hôm nay lính thực đánh thực, đã là đánh cận thân (giáp lá cà) thì chẳng có chuyện gì không thể cả, khắp nơi đều có việc ngoài ý muốn, mặc kệ hắn có làm ra chuyện gì, trẫm đều xá miễn cho hắn vô tội.
Hoàng đế tựa hồ đối với vị kỳ nhân này rất có hứng thú, nói vừa xong liền ngay tức khắc đến gần bên tường thành, nhìn về phía trước.
Đằng xa kia ước chừng có hơn một ngàn quân lính, binh cường mã tráng, khí thế mạnh mẽ, Hoàng đế liếc nhìn qua một hồi, chỉ vào một người trong trận nói:
– Từ ái khách, Bạch bào tiểu tướng trong trận kia chính là danh hùng vô danh, kỳ nhân mà khanh nói sao?
– Bạch bào tiểu tướng?
Từ Vị cũng sửng sốt đôi chút: “Từ lúc nào lại có thêm kẻ mặc áo bào trắng nào vậy?” Lão vội vàng bước tới gần Hoàng đế, nhìn về phía xa chỉ thấy trong đội quân mới lập kia, ở giữa đám khôi giáp vàng chóe lại có một người khoác áo bào trắng chạy qua lại, khí thế bừng bừng, rất là oai phong.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của người nọ, nhưng nhìn cái bộ dạng không nghiêm chỉnh kia thì chẳng cần đoán cũng biết là ai. Hay cho bạch bào tiểu tướng Lâm Tam, Từ Vị thầm buồn cười, trong lòng càng cảm thấy mong đợi.
…
– Ngươi biết đối thủ của ngươi là ai không?
Từ tiểu thư thấy Lâm Tam khí thế phi phàm, trong lòng cũng có chút chấn động, lập tức hỏi.
– Trận này gặp đâu đánh đó, đối thủ là ai tịnh không quan trọng, ta tin tưởng các huynh đệ thủ hạ của ta.
Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm liệt nói, ngay sau đó lại thần bí nở một nụ cười:
– Ài, Từ tiểu thư, lời này nàng chớ nên cho là thật a! Đây chỉ là mấy lời hình thức thôi, đi qua đi lại dương oai, hô hào khẩu hiệu mà thôi… Tên gia hỏa đối diện kia là ai, sao lại không biết sống chết như vậy nhỉ?
Phong cách của hắn thay đổi liên tục, khiến người ta chẳng thể hiểu nổi, Từ tiểu thư thầm tức cười, không lên chiến trường thật không biết kẻ nào mới là không biết sống chết là gì.
– Người đối điện kia là vị phụ tá tướng quân mà ngày trước Hoàng đế phái đến trong trướng Lý tướng quân làm phó tướng. Ta cũng là hôm qua mới gặp qua, nói đến, ngươi cũng quen biết đó.
Từ Chỉ Tình mỉm cười thần bí đáp.
– Ta cũng quen biết ư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
– Không phải là cái tên trạng nguyên gì gì đó chứ?
Từ Chỉ Tình gật gật đầu:
– Đúng là Tô trạng nguyên, ngươi chớ có xem thường hắn, hắn thuộc làu binh thư, trận pháp thuần thục, trong lòng có ngàn vạn mưu kế. Những ngày gần đây trong quân thao luyện trận hình có bài có bản, Lý tướng quân cũng khen hắn luyện trận đúng cách.
“Thật sự là Tô trạng nguyện? Mẹ kiếp, tên gia hỏa kia thật có lắm khả năng, chơi bút chơi gậy đều biết, quả đúng là văn võ toàn tài.” Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Cám ơn tiểu thư đã cung cấp cho ta tin tức trọng yếu như vậy. Nhưng mà hắn gặp phải ta, đúng là hắn xui xẻo rồi. Lâm Tam ta lúc đánh nhau tại Sơn Đông đã được huynh đệ thủ hạ tặng một danh hiệu, đó là tâm hữu thiên thiên kết, nhật dụng vạn vạn sáo*. À, mấy chữ ‘nhật dụng vạn vạn sáo’** đó, nàng có hiểu không, Từ tiểu thư?”
(*ý chỉ trong lòng có rất nhiều mưu kế, ngày dùng cả vạn vạn cái cũng không hết)
(**’sáo’ còn là ‘sáo’ trong ‘an toàn sáo’, nghĩa là bao cao su)
Từ Chỉ Tình thấy trên mặt hắn lộ ra nét cười đâm đãng, đã biết chằng phải lời tốt đẹp gì, đưa mắt lườm hắn một cái, coi như chẳng nghe thấy hắn nói bỏ qua luôn.
– Xin tướng quân ra lệnh!
Hồ Bất Quy đi tới lớn tiếng nói. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, liếc mắt nhìn lên người mình một cái, chúng huynh đệ thủ hạ đều ăn mặc uy phong lẫm liệt, vậy mà trang phục của hắn còn chưa chính tề.
– Ngươi không cần mặc khôi giáp sao?
Thấy binh mã thủ hạ của Lâm Tam tập hợp đầy đủ hết, chỉ có duy nhất tên thống soái ăn mặc không chút nghiêm chỉnh, Từ Chỉ Tình không nén nổi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
– Ta không có khôi giáp.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, xoay người lại quát:
– Hứa Chấn, mang chiến bào của ta lại đây.
– Tuân lệnh!
Hứa Chấn thúc ngựa tiến lên, kìm cương ngựa, hai tay cung kính đưa lên một bộ trang phục, Từ tiểu thư liếc qua một cái, đã thấy một chiếc áo bào trắng, cùng với một chiếc quạt lông chim rách nát không biết tìm từ nơi nào tới.
Lâm Vãn Vinh khoác chiếc áo bào kia lên, lắc mình một cái, liền tạo ra tiếng gió phần phật rất là uy phong. Hắn tay cầm quạt lông phe phẩy vài cái, bộ dạng tiên phong đạo cốt nói:
– Từ tiểu thư, nàng xem bộ trang phục trên người ta thế nào? Có phải giống như Thường Sơn chi long (chỉ Thường Sơn Triệu Tử Long), Gia Cát chi Lượng (chỉ Gia Cát Lượng), giống như hiền thần ứng mộng nữa đúng không?”
– Cái gì mà Thường Sơn chi Long, Gia Cát chi Lượng, hiền thần ứng mộng?
Từ tiểu thư khẽ lắc đầu, người này nói chuyện kỳ lạ cổ quái, khiến người nghe mà không hiểu. Lâm Vãn Vinh nước da vốn rất đen, mặc vào bộ trang phục bạch bào tiểu tướng này, cũng như trên tro than rắc lên chút tuyết trắng, nhìn cực kì bắt mắt. Từ Chỉ Tình cố nhịn cười nói:
– Ngươi chuẩn bị xong chưa?
“Toát mồ hôi, Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ lại rằng thế giới này không có Triệu Vân và Gia Cát Lượng, càng không có “Thuyết Đường truyện”* cùng Tiết Nhân Quý**, tự nhiên không ai nhận ra trang phục này, khó trách mới vừa rồi khi dặn Hứa Chấn đi làm, hắn tỏ ra chằng hiểu mô tê gì. Mẹ kiếp, lão tử vốn chuẩn bị diễn một trò thú vị “bạch bào tiểu tướng” và ” ứng mộng hiển thần”, lần này lại thành trò cười, pha trình diễn này quá thất bại, con bà nó chứ.
(*bộ truyện nói về những anh hùng đời Tùy Đường)
**Tiết Lễ, tự Nhân Quý, 614- 683, danh tướng đường triều, một nhà quân sự, chính trị nổi tiếng)
Lúc này cũng chẳng cần quan tâm nhiều làm gì, Lâm Vãn Vinh đi quanh một vòng trước trận thế của mấy ngàn tướng sĩ, ánh mắt quét qua, thấy trên mặt chúng binh đều đầy vẻ chờ mong. Lâm Vãn Vinh khẽ phe phẩy quạt, mỉm cười nói:
– Chư vị huynh đệ, biết chúng ta bây giờ phải làm gì không?
– Diễn binh!
Mọi người tề thanh đáp lại
– Hí…
Một con ngựa đen phía trước Lâm Vãn Vinh nhảy vọt lên, thì ra là hắn một đao đâm thẳng vào mông con ngựa, con ngựa đen hí dài một tiếng, tiếng hí át hết thanh âm của mọi người, Lâm Vãn Vinh mắt lộ hung quang, gằn giọng lớn tiếng quát:
– Ta chưa nghe rõ, nói lại lần nữa!
– Diễn binh!
Mọi người lại tề thanh hét lên.
– Hí…
Lại một tiếng hí vang kinh hãi, tiếp đó một luồng huyết quang bắn ra, vọt cao vài thước, tiếng ngựa hí dừng lại, đầu của chiến mã kia cùng thân thể sau khoảnh khắc đã phân khai, lại là do Lâm tướng quân giơ đao chém đứt, huyết khí bừng bừng.
– Diễn tập? Đây là diễn tập sao?
Lâm Vãn Vinh cầm trường đao trong tay, trên đáo máu nhỏ xuống tí tách, hai mắt hắn đỏ ngầu, đằng đằng sát khí:
– Trong từ điển của quân nhân không có hai chữ diễn tập, đây là chiến tranh, là ngươi chết ta sống, hiểu chưa?
Nhìn thấy máu đổ, những lão binh đã từng trải qua huyết chiến sau nháy mắt đã bừng tỉnh, toàn thân máu huyết sôi trào, nhất thời hiểu được ý tứ của Lâm tướng quân. Ánh mắt Lâm Vãn Vinh vẫn điềm tĩnh, mặt không chút biểu cảm:
– Ta hỏi lại một lần nữa, chúng ta phải làm cái gì?
– Ngươi chết ta sống!
Mọi người rút trường đao ra khỏi vỏ, trong nháy mắt phát ra một luồng sát khí kinh thiên.
Mấy người Đỗ Tu Nguyên phía sau Lâm Vãn Vinh nhìn mà run rẩy không thôi, suy diễn như rằng đây là thực chiến tuy là không sai, nhưng dù sao đây cũng là diễn tập, nếu theo cách đánh này của Lâm tướng quân, thật sự muốn liều mạng rồi.
Chỉ có Hồ Bất Quy cùng Lý Vũ Lăng nhìn mà thảnh thơi thoải mái, Lý Vũ Lăng toàn thân nhiệt huyết sôi trào:
– Đánh con bà nó!
Hồ Bất Quy mở to miệng, liếm liếm môi khô nói:
– Được rồi, chính là muốn đánh như vậy, binh lính là trong chiến đấu mà ra, không phải ngày thường cứ luyện hoa quyền tú cước mà được đâu.
Đỗ Tu Nguyên lo lắng:
– Hồ đại ca, theo cách đánh của Lâm tướng quân, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Hồ Bất Quy lắc đầu:
– Sợ cái quái gì, trong toàn quân ngoại trừ Lâm tướng quân, binh khí trong tay những người khác đều là bằng gỗ, cùng lắm là gẫy tay gẫy chân, ăn vài gậy phế phủ xuất huyết, không chết được mấy người đâu. Người Hồ sức chiến đấu cường hãn, nguyên nhân rất lớn là tộc người bọn chúng thượng võ, sùng bái người mạnh, nội bộ tranh đầu không ngừng, nên mới có thực lực ngày hôm nay.
Đỗ Tu Nguyên nói lại:
– Lần này liều mạng chém giết, cho dù không chết mấy người, nhưng thương tổn cũng sẽ tăng lên rất nhiều, có thể khiến cho quân sĩ đối phương phản đối không? Đừng quên, bên trên còn có Hoàng thượng cùng các vị đại nhân chăm chú theo dõi nữa
Hồ Bất Quy trợn trừng mắt:
– Đồ mọt sách, sao ngươi càng sống càng thụt lùi thế, đây là thực chiến, không phải diễn tập, ta bội phục Lâm tướng quân chính là ở điểm này, trong từ điển quân nhân không có hai chữ diễn tập. Người Hồ có vì Hoàng thượng và các vị đại nhân ở bên cạnh nhìn chằm chằm mà hạ thủ lưu tình với ngươi không? Để ta nói cho mà nghe, đây là lên lớp cho binh sĩ đối phương, trải qua trận đánh này, tương lai bọn họ chống lại người Hồ mới có thể chảy ít máu hơn.
Lâm Vãn Vinh nghe được tranh luận của hai người phía sau, nhưng lại một lời cũng không nói, đem trường đao dính máu vứt cho Hứa Chấn, có chút buồn bã nói:
– Đem con chiến mã này mai táng cho tử tế!
Nhìn thấy một màn này Từ Chỉ Tình trợn mắt há mồm, người này biến hóa cũng quá nhanh, mới vừa rồi còn đang hi hi ha ha, sau nháy mắt đã liền giơ đao chém xuống, mắt cũng chẳng chớp đến một cái, cái gì gọi là dũng cảm? Là cái này sao?
Không diễn tập mà là thực chiến, đây là một loại tư tưởng quân sự hoàn toàn bất đồng, mang theo sắc thái công lợi chủ nghĩa* cường liệt, lại vô cùng thực dụng, khiến người ta tâm kinh đảm chiến, rồi lại nhiệt huyết dâng trào. Hắn tại Sơn đông chính là đánh trận như thế này sao? Từ Chỉ Tình đã hiểu ra ít nhiều.
(*công lợi chủ nghĩa: hiệu quả và lợi ích là trên hết)
Mọi việc đều đã chuẩn bị xong, thấy Từ Chỉ Tình giục ngựa đi về phía xa, Lâm Vãn Vinh trang nghiêm nói với Lý Thánh:
– Lý đại ca, thứ ta bảo huynh chuẩn bị, huynh làm xong chưa đó?
Lý Thánh nói:
– Vừa rồi thời gian gấp gáp, ta tìm được không nhiều lắm, bất quá cỏ khô kia thì có thừa!
Hắn thuận tay chỉ, chỉ thấy bốn phía chất đầy cỏ kho:
– Đây là lương thực cho chiến mã trong mấy ngày diễn tập gần đây, ít nhất dùng cũng được ba ngày.
Lâm Vãn Vinh cúi người xuống ghé sát bên tai hắn nói vài câu, Lý Thánh cả kinh:
– Cái, cái này sao có thể làm chứ?
Trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe ra một cái nhìn kiên định, tàn nhẫn nói:
– Thực chiến, cái gì cũng có thể xảy ra. Lý đại ca, huynh theo lời ta nói mà làm đi!
Lý Thánh lĩnh mệnh đi luôn, Lâm Vãn Vinh chỉnh binh hoàn tất liền cho binh sĩ xếp hàng chờ lệnh.
Lâm tướng quân đang muốn phát lệnh, chợt nghe phía đối diện có một tiếng pháo vang lên, tiếp đó là một trận hò hét kinh thiên, vô số binh mã giơ cao đao thương, như thùy triều trào tới.
“Mẹ kiếp, tới rồi đây!” Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, trong lòng thầm chửi mắng, ngay sau đó cảm thấy không đúng, ánh mắt chẳng thể tin nổi, đưa ngón tay ra đếm từng người từng người, đếm được mấy người rồi thật sự đếm không nỗi nữa, vứt mạnh quạt lông xuống, nhảy dựng lên giận giữ hét:
– Thao diễn cái còn bà nó, trúng kế rồi, đây nào phải là một nghìn người? Rõ ràng là năm nghìn người mà!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |