Tiên tử nói ở đây là muốn châm chọc việc An Bích Như lợi dụng ám khí để hại người, An tỷ tỷ làm gì mà chẳng nghe ra, nàng cười khanh khách:
– Sư tỉ quả nhiên tâm thuật cao siêu, tiểu muội bội phục. Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, sư tỷ cầm bảo kiếm giết người so với chuyện muội dùng độc giết người có gì khác biệt? Cùng là lấy mạng người ta, lẽ nào tỉ giết là cao thượng, ta giết thì là bỉ ổi xấu xa sao? Ta không như tỷ, thân phận cao quý, diễm lệ như tiên, chỗ nào cũng đều có vô số người điên cuồng ngưỡng vọng. Ta là một Miêu nữ đê tiện, một mình hành tẩu giang hồ, ở giữa rất nhiều nam nhân xung quanh, nếu không có một thân bản sự độc đáo đặc biệt, e là sớm đã chẳng còn lại được nỗi một khúc xương rồi. Những cái này, tỷ có thể lí giải nổi không?
Hai nữ nhân tuyệt mĩ này đều đeo khinh sa che mặt, nói chuyện thì tựa như người trong nhà nói chuyện với nhau, chỉ là dưới tay chẳng hề nhún nhường nhau chút nào. Trong nháy mắt song kiếm đã giao nhau, hoa lửa bắn ra tung tóe, đánh được hơn hai mươi chiêu, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, chiêu sau ngoan độc hơn chiêu trước. Hai người vốn là sư tỉ muội quá rõ về nhau, lại tranh đấu đã nhiều năm, hôm nay một người vì giết người, một người vì cứu người, đều dùng đến tất cả chiêu số của mình, chẳng ai làm gì được ai.
Tiêu gia đại viện vốn vô cùng rộng rãi, trừ Lâm Vãn Vinh ra, nam đinh cực ít, hai nữ nhân này đánh với nhau, chẳng ai dám tiến vào ngăn cản. Đại tiểu thư căng mắt ra mà nhìn chăm chăm vào An Bích Như cả nửa ngày, đột nhiên kì quái nói:
– Thảo nào nhìn thấy quen mắt, thì ra là cô ta. Cái đồ chết bầm chàng, vừa rồi còn dùng mấy lời đường mật đó lừa gạt ta, thì ra là vốn đã thông đồng với cô ta trước rồi mà diễn trò. Khổ thân ta còn vì chàng mà lo lắng, vậy mà chàng lại thông đồng với người ngoài tới lừa ta…
Lâm Vãn Vinh vội vã che miệng nàng lại, thì thầm:
– Chuyện này không đơn giản như nàng tưởng tượng đâu, dù sao nàng cũng chỉ cần tin ta là được. Nam nhân làm việc luôn có lí do… Nàng hãy xem xét tỉ mỉ lại coi, ta là người xấu ư?
Đại tiểu thư giãy ra, lườm hắn một cái, sẵng giọng nói:
– Nếu chàng không phải là người xấu, trên thế giới này đã toàn là người tốt rồi.
Nhìn thấy mặt nàng hơi ửng hồng lên, trời mới biết nàng lại nghĩ đi đâu rồi. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng nói:
– Đã vậy, ta chỉ xấu với nàng thôi.
Hai người trong viện đã đấu với nhau được hơn trăm chiêu, nhưng vẫn khó phân thắng phụ. An Bích Như thấy đánh lâu mà không hạ nổi, chuyển ánh mắt, đột lên cười lên khanh khách, lách mình tránh khỏi kiếm của tiên tử, bàn chân khẽ xoay một cái, liền hệt như một làn khói trong nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Vãn Vinh. Nắm lấy cánh tay hắn, một tay nắm trên mạch môn.
Lâm Vãn Vinh còn đang đong đưa với đại tiểu thư, đột nhiên cảm thấy một làn u hương ập vào mũi, thân thể căng ra, nửa người đã bị An Bích Như khống chế. Trong mắt An Bích Như ánh lên nét cười, thân thể phong mãn khẽ nép lên người hắn, kiều mị nói:
– Ta bắt được ngươi rồi.
– Ấy, tỷ tỷ, tỉ làm gì thế, nam nữ thụ thụ bất thân, ta hét lên đó nha…
Lâm Vãn Vinh kinh hãi nói. Động tác của Ninh Tiên Tử cũng không chậm, nhìn thấy An Bích Như cử động, chân nàng cũng điểm xuống một cái, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Lâm Vãn Vinh, cũng nắm lấy cánh tay còn lại của hắn. Hai người lấy hắn làm giới tuyến, hình thành lên thế giằng co, không nhường nhau chút nào.
An Bích Như khẽ hừ một tiếng, đơn chưởng nhanh chóng vung ra mang theo cả một làn khói trắng mờ mịt, lạnh thấu tận xương, ấn thẳng xuống cánh tay hắn. Lâm Vãn Vinh toàn thân run rẩy, cảm giác như bị rơi xuống một cái hố băng, rét cóng không nói nên lời. Bên kia Ninh tiên tử cũng không nhiều lời, tú chưởng áp lên cánh tay còn lại của hắn, lập tức có một luồng nhiệt ấm áp truyền qua cánh tay vào trong thân thể hắn, nóng vô cùng. Hai luồng ám lưu một nóng một lạnh không ngừng tranh đấu trong cơ thể hắn, cuồn cuồn chuyển động.
– Này, tỷ tỷ, cho ta xin, các vị biến ta thành băng hỏa cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ, đại gia ta cũng phải vung tiền chọn chuông mà.
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng kêu lên, cảm giác này hệt như đang trốn trong một cái bếp lò trong hố băng vậy, một bên người thì lạnh run cầm cập, một bên thì nóng đổ mồ hôi, khó chịu đến cực cùng. Mẹ kiếp, lẽ nào đây chính là băng hỏa lưỡng trùng thiên trong truyền thuyết? Hay là hai vị tỷ tỷ xinh đẹp như thần tiên này biến ta thành băng hỏa, nếu là nằm trên giường mà làm chuyện này, một bên là băng sơn, một bên là hỏa diệm, tư vị đó chắc phải thú vị lắm a!”
An Bích Như cười khúc khích:
– Sư tỉ, tỉ thiêu đốt tên tiểu tử này như vậy, lẽ nào là đã động phàm tâm, nhìn trúng hắn rồi?
Thần tiên tỷ tỷ mặt lạnh như băng, chẳng lộ ra chút phản ứng nào.
An tỷ tỷ khẽ quát một tiếng, bàn chân dụng lực nhún xuống, mang theo Lâm Vãn Vinh như một con hồng nhạn vỗ cánh bay lên. Ninh tiên tử giữ lấy một bên cánh tay Lâm Vãn Vinh, nhưng lại không dám dụng lực, chỉ đành lao theo An Bích Như, thân hình đằng không phóng lên, hai người hệt như tiên tử bay qua trần thế vậy, bay thẳng ra bên ngoài tường.
– Lâm Tam, Lâm Tam…
Đại tiểu thư kinh hãi kêu lên hai tiếng, vội vã đuổi theo ra bên ngoài.
An Bích Như và Ninh tiên tử tốc độ nhanh đến mức nào chứ, một nữ tử yếu đuối như Tiêu Ngọc Nhược làm sao có thể đuổi kịp, đợi đến lúc nàng chạy ra ngoài cửa thì đã chẳng còn thấy bóng dáng ba người kia đâu.
– Đồ chết bầm!
Đại tiểu thư hung hăng đạp đạp xuống đất, bực bội kêu lên. Lâm Tam tuy bị bắt đi, có điều dù nhìn như thế nào thì cũng cứ thấy có vẻ như hắn và người họ An kia đã cấu kết từ trước. Hai người này vốn vẫn luôn thông đồng với nhau, chẳng hề minh bạch, ả hồ li tinh họ An kia xinh đẹp lẳng lơ, đối với Lâm Tam vẫn không tồi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến hắn. Còn vị tiên tử kia là đến cứu trợ người của mình, Lâm Tam lần này chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì. Chỉ là không biết tên gia hỏa này sẽ ở bên ngoài đến lúc nào mới trở về, trên lưng hắn vẫn còn vết thương nữa.
– Thả ta ra, thả ta ra, ta không thể ngồi máy bay, ta có chứng sợ độ cao…
Bị hai nữ tử kẹp trên không trung, Lâm Vãn Vinh cố gắng giãy dụa, mượn lực dựa vào người An tỷ tỷ, ép lên ngọc nhũ cao vút của nàng ta, chẳng hề sợ hãi cọ cọ mấy cái, quả là láng mịn mượt mà, thập phần đàn tính.
An Bích Như lại chẳng hề để ý đến việc bị hắn chiếm tiện nghi, hai nữ tử hai bên kẹp lấy Lâm Vãn Vinh, ngón chân điểm nhanh xuống, hệt như một con hồng nhạn đậu xuống nhành cây, cánh tay còn lại cũng không nhàn rỗi, đang kịch đấu trước mặt Lâm Vãn Vinh, tiếng gió lướt qua mặt hắn, tạo ra một loại mùi vị không thể diễn tả: “Mẹ kiếp, hai người đánh nhau thì cứ đánh, nhưng đừng có làm tổn thương đến bộ mặt anh tuấn của ta, lão tử còn phải dựa vào cái này để ăn cơm đó.” Đầu mũi Lâm rướng quân đầy mồ hôi, trong lòng lo lắng không yên.
Hai chiếc ngọc thủ thon nhỏ mịn mang đang không ngừng dao động trước mặt hắn, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi u hương nhàn nhạt trên những đầu ngón tay ấy, Lâm Vãn Vinh cảm thấy cực kì vi diệu. Được hai nữ tử kiệt xuất nhất trên thiên hạ này lôi lên không trung lái máy bay, còn có thể thuận tiện chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ, cái mùi vị này, thực sự là kích thích con mẹ nó quá đi mất.
Hai nữ tử này đều là cao thủ hiếm có trong thiên hạ, kịch liệt đấu với nhau một hồi, động tác trên tay biến hóa vô cùng, hệt như những cánh hoa lan bay loạn trước mắt người ta vậy, nhưng lại chẳng làm thương tổn đến khuôn mặt hắn chút nào. Lâm Vãn Vinh lo lắng một chút liền an tâm trở lại, nhìn thấy một tiên một hồ mỗi bên giữ một cánh tay mình mà kịch đấu, hương thơm thoang thoảng, bộ ngực mềm mại thì không ngừng rung lên, quả là thích mắt.
Nghĩ đến chuyện hai nữ tử này đều là kiệt xuất nhất trong thiên hạ, hôm nay có thể cùng các nàng nóng bỏng thế này thực sự là cơ hội tốt trời ban. Nếu không làm được chút gì, quả thực là có lỗi với bản thân.
Hắn vốn là một người trời không sợ đất không sợ, nhìn thấy bộ ngực mềm mại của An tỷ tỷ đang rung động, hùng vĩ cao ngất đến khó nói nên lời. Lòng hắn mềm đi, thừa lúc hai người không để ý đến, cánh tay khẽ di động, tựa như cố ý mà lại vô tình, quệt mấy cái vào trước ngực An tỷ tỷ.
Mị nhãn An Bích Như ánh lên vẻ mơ hồ, trong lúc vội vàng lườm hắn một cái, vẻ mặt như đang trách cứ.
Phải rồi, phải rồi, An tỷ tỷ nhất định là trách ta chỉ chiếm tiện nghi của nàng mà không đi chiếm tiện nghi của sư tỉ nàng. Một bát nước phải thăng bằng, không thể bên nhiều bên ít, hắn bừng bừng đại nghĩa nghĩ, cánh tay còn lại quét về phía ngực thần tiên tỷ tỷ.
Trong mắt tiên tử lóe lên thần quang, hừ một tiếng, tay vận thêm lực, một cảm giác nóng bỏng đau đớn từ cánh tay truyền tới.
Lâm Vãn Vinh “ai da” một tiếng thật lớn, tức giận nói:
– Này, tỷ thiêu đốt ta làm gì? Sẽ lưu lại sẹo đó! Có thể phát nhiệt đã là hay lắm sao? Nhưng ta cũng còn biết bắn súng nước đó!
Tiên tử khẽ hừ một tiếng, không có nói gì. An Bích Như cười khanh khách:
– Thân thể sư tỷ ta băng thanh ngọc khiết, đâu có thể để hạng nhân vật thô tục như ngươi làm vấy bẩn, sư tỷ, tên tiểu tử này chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi để ta giết hắn nhé!
– Hắn đáng chết, nhưng không thể chết trong tay ngươi.
Ninh tiên tử yêu kiều nói, ngữ khí nhẹ nhàng vô cùng, tựa như chẳng có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng tới tâm cảnh của nàng vậy.
Lão tử ghét nhất là cái loại thái độ tự cho mình là thanh cao, tựa như vận mệnh của tất cả mọi người đều nắm trong tay của ngươi, Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng:
– Ta có nên chết hay không, không phải tỉ nói là được. Nói chuyện với loại người như tỉ, thực sự là chẳng có gì thú vị. Vị tỷ tỷ mặc hắc y này, hay là tỷ giết ta đi.
Sắc mặt Ninh tiên tử không biến đổi, đột nhiên buông cánh tay hắn ra, trường kiếm trong tay trái vung lên, đâm thẳng vào người An Bích Như.
Thần sắc An tỷ tỷ trở nên khuẩn thiết, cố gắng hết sức đỡ một kiếm này của nàng ta, thân hình run rẩy, tay trái chẳng thể giữ Lâm Vãn Vinh được nữa. Ba người vốn đứng trên một ngọn cây cao vút, mất đi chỗ dựa, Lâm Vãn Vinh kêu lớn một tiếng, như một khối đá nặng rơi thẳng xuống.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |