Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 33

“Văn Hoa điện thì sao? Tên tiểu Nhật Bổn này khiến lão tử không vui thì lão tử chém hắn, bất quản là Văn Hoa điện hay là Càn Thanh cung. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Từ tiên sinh, ngài đừng lo, đối phó với súc sinh thì ta cũng có thủ đoạn không đơn giản đâu.

Từ Vị biết được cá tính của hắn, người này bình thường thì dễ nói chuyện, nhưng khi mà ngang ngược lên thì e là Hoàng đế lão tử cũng không quản nổi hắn ta. Thấy Lâm Vãn Vinh hi hi ha ha tiến vào, Từ Vị bất lực thở dài một tiếng: “Kế Cung Vũ Thụ, ngươi hãy tự cầu phúc đi, sát tinh của ngươi đã tới rồi.” Tâm lý của Từ Vị thấp thỏm bất an, theo sau Lâm Tam tiến vào đại điện.

Văn Hoa điện bày trí hoa lệ, xà trụ được điêu khắc hình ảnh ngũ trảo kim long sống động như thật. Mặt đất lát gạch lấp lánh kim quang, trong đại điện đang sắp xếp mấy chiếc bàn gỗ có kiểu cách cổ xưa, rất khí phái.

Nhân số trong đại điện quả là không ít, phân ra làm ba nhóm người. Đám ở chính giữa lĩnh đầu là kẻ có thân hình khôi ngô, cơ thể cường tráng, mũi cao, đầu tóc hơi xoắn, con ngươi trũng sâu vào trong hốc mắt, gương mặt âm hiểm, vừa nhìn qua thì đã biết không phải là người Đại Hoa, kẻ này có lẽ là sứ thần của người Hồ – A Sử Lặc. Ngồi ở hai bên của A Sử Lặc có hai người Hồ khác có tướng mạo tương tự như hắn, ba người hiện đang ngồi trong đại điện lớn tiếng quát mắng Tô Mộ Bạch, trông rất là huênh hoang.

Đám người ở bên trái cầm đầu là một nam tử có da mặt trắng bóc, trên mép có một đốm râu nho nhỏ, trong mắt lấp lánh hung quang, đang xem xét tình hình xung quanh, trên mặt hiện ra vẻ tham lam. Đó có lẽ là gã Kế Cung Vũ Thụ gì gì đó rồi.

Dẫn đầu nhóm ở bên trái là một thanh niên thần thái nhã nhặn lịch thiệp, trên mặt luôn nở một nụ cười khiếm nhường, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc ngang liếc dọc, tựa hồ như là một người cực kì có tâm kế. Đứng ở sau lưng gã nam tử này là cả một đám tùy tùng, phần lớn đều là nữ nhân, hai nữ tử đứng ở đầu thì có một nữ tử có niên kỉ khá lớn, thân mang một bộ trường bào màu xanh đậm theo kiểu Hàn, vạt áo thì lại màu xám. Người còn lại thì có tuổi còn khá trẻ, dáng vẻ thanh tú, khoác một bộ trường bào hồng phấn, vạt áo màu lam. Nhìn thấy những trang phụ người Hàn điển hình đó, không cần phải đoán thì cung biết đó là sứ thần người Cao Lệ rồi. Vừa rồi thì sứ thần người Hồ và Đông Doanh đều mở miệng nói, cũng chỉ có bên Cao Lệ là vẫn kiên định trầm mặc, cũng không biết là có ý gì.

Quan sát tình hình trước mắt thì thấy đúng như lão Từ nói, những kẻ này rõ ràng là tụm lại để cùng nhau làm loạn.

Một mình Tô Mộ Bạch ứng phó với nhiều sứ thần như vậy đúng là cũng rất cật lực, nhìn thấy Từ Vị và Lâm Vãn Vinh bước vào, hắn tức thì sửng sốt, sau đó liền vui mừng, vội vàng nghênh đón:
– Học sinh Tô Mộ Bạch khấu kiến Từ đại nhân. Từ đại nhân, ngài đến thì tốt rồi. Lâm huynh, huynh cũng đã đến ư?

Từ Vị gật đầu đáp:
– Tô trạng nguyên không cần đa lễ, là hoàng thượng lệnh lão hủ dẫn Lâm tiểu huynh đi đến Văn Hoa Điện. Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh…

Căn nguyên là trong lúc lão ta cùng Tô Mộ Bạch nói chuyện thì Lâm tiểu huynh của lão lại lẳng lặng bước tới chỗ của Kế Cung Vũ Thụ.

Kế Cung Vũ thụ nhìn thấy một kẻ da dẻ đen đúa, tướng mạo cũng không tệ đang bước tới phía mình, cảnh giác một chốc rồi quát lên:
– Ngươi, muốn làm gì?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Ta hả, ta đang muốn giết heo đây. Hi, ma tây ma tây ( moshi moshi )*, vị bì cách huynh này, nghe nói huynh là vương tử, có phải không?

( Mã tây mã tây- mó xi mó xi (phiên âm pinyin): tiếng nhật viết là moshi moshi, nghĩa là: alo alo )

Kế Cung Vũ Thụ không biết ‘bì cách’ là chính là phiên âm của từ ‘pig’ trong tiếng Anh, nên mặc nhiên ngạo nghễ đáp:
– Ta là đứa con thứ hai của Đông Doanh thiên hoàng bệ hạ, Đại Hòa võ sĩ anh dũng vô địch.

( Đại Hòa: Nhật Bản, Nhật tự coi là Hòa quốc, nên chữ viết còn được gọi là Hòa văn)

– Dũng mãnh, quả nhiên là dũng mãnh!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Vương tử điện hạ, phải chăng ngài có một muội muội?

Kế Cung Vũ Thụ giật mình hỏi:
– Ngươi, làm sao mà biết được?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Ta không chỉ là biết ngài có muội muội, mà còn biết cha của ngài gọi là lão Kế Cung, mẹ của ngươi gọi là Hà Lan (Kawarama), cả nhà các người có quan hệ rất thân mật.

– Cả nhà của ta ngươi cũng biết ư?
Kế Cung Vũ Thụ đại kinh nói:
– Ngươi đã từng đi qua Đông Doanh à? Nhưng mà mẹ của ta không phải tên là Hà Lan…

Không gọi là Hà Lan, chẳng lẽ gọi là Cao Kiều Ức (Takahashi) hay Đại Trạch (Osawa)? Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói:
– Đông Doanh ư? Đã đi qua, đã đi qua, này là Giang Hộ, Trung Kinh, Nan Ba* gì gì đó, ta cũng đều đã nghiên cứu qua. Lần trước tại Bắc Hải Đạo, ta còn nghe thấy có một truyền thuyết liên quan tới vương tử ngài, à, vương tử có tên gọi là gì nhỉ?”

( *Giang Hộ:Đông Kinh – Tokyo
Trung Kinh: Danh Cổ Ốc – Nagoya
Nan Ba: Đại Phản – Osaka
Bắc Hải Đạo: vùng cực Bắc của Nhật, có lẽ ám chỉ Hokkaido
Đây là tên các địa danh nổi tiếng ở Nhật ở thời đại trong truyện. )

Kế Cung Vũ Thụ cau mày lại, thầm nghĩ người này thật tự cao tự đại, ngay cả danh tự của ta cũng chưa nghe thấy, thực sự là quá thất lễ rồi, hắn hừ một tiếng:
– Bổn nhân chính là Đông Doanh Kế Cung Vũ Thụ!

Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:
– Thì ra là ngài họ Kế Cung a….

Kế Cung Vũ Thụ giận dữ:
– Bổn nhân là Đông Doanh Kế Cung Vũ Thụ!

– Đúng thế, ta gọi ngài là Kế Cung cũng không sai! Ngài làm sao lại không chịu chứ.
Lâm Vãn Vinh cười nói. Thật tại thì hắn không thể trách được Lâm Vãn Vinh đã cố tình giả sai theo kinh nghiệm gọi tên của người Hán. Căn nguyên là Thiên hoàng được người Đông Doanh ca tụng là con trai của thiên thần, bọn họ xem thiên hoàng là thần chứ không phải là người, địa vị được tôn sùng vô cùng, vì thế tất cả mọi Thiên hoàng Đông Doanh đều không có tộc họ, hoàng thất dùng phương thức xưng hô hoàng tộc bằng danh tự của cung hiệu. Ví dụ như vị Kế Cung Vũ Thụ này, khi xưng hô đầy đủ sẽ là “Kế Cung Vũ Thụ ngoại thân vương”, Kế Cung là cung hiệu, Vũ Thụ là tên, ngoại thân vương là tước vị. Lâm Vãn Vinh lại đem Kế cung làm tên, Vũ thụ làm họ, gây ra trò cười như thế, nhưng mà cũng không thể nào bắt bẻ được. Chỉ mình hắn đã tiếp nhận được thông tin tiến bộ từ hồi ở tiền thế, chứ thử hỏi có mấy người có thể hiểu rõ được vấn đề tộc họ của Đông Doanh Thiên hoàng.

– Ta là con trai thứ hai của Đông Doanh Thiên hoàng bệ hạ, Kế Cung là cung hiệu của ta, ngươi, hiểu chưa?
Kế Cung Vũ Thụ giận dữ hét lên.

– Hiểu, hiểu, lão kê công và tiểu kê công chứ gì. Nhà của ta có nhiều lắm.

(*Chơi chữ: kê công và Kế Cung là đồng âm- kê công là gà trống
继:宫Kế cung- jì gong
鸡公Kê công- ji gong )

Lâm Vãn Vinh cười hô hố:
– Ài, người Đông Doanh các ngài đúng là thích làm chuyện trở nên phức tạp, nếu mà ai cũng JAV như các người, lột hết ra mà trần trụi xông trận, hò hét á ma đa… á ma đa… ** một tràng, như thế thì sảng khoái biết bao! A, đi quá xa rồi, vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ…

(** tiếng Nhật là Yamete: bỏ đi; dừng lại đi; không cần đâu… )

Tư duy của hắn luân chuyển tựa như thiên mã hành không, khiến cho người khác khó có thể theo kịp, Kế Cung Vũ Thụ hoàn toàn không biết hắn đang nói gì, nghe thấy câu cuối cùng của hắn rốt cuộc cũng đã chuyển lại vấn đề chính, liền hừ một cái:
– Nói tới chổ bổn nhân dũng mãnh vô cùng…

– Đúng thế, nói đến chỗ ngài.
Lâm Vãn Vinh thần bí nói:
– Ngài ở trong lòng của những dâm dân Đông Doanh, đúng là vị dũng sĩ siêu thoát cả tam giới, khiến cho vô số người kính ngưỡng bội phục.

– Đó là tự nhiên.
Kế Cung Vũ Thụ kiêu ngạo nói:
– Ta, Kế Cung Vũ Thụ, là dũng sĩ chân chính của Đại Hòa, ai mà không bội phục ta cơ chứ? Mà bọn họ nói về ta như thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Chuyện này thì ta nghe từ miệng của muội muội ngài. Có một đêm, hai huynh muội các người trò chuyện riêng với nhau. Lệnh muội thở hồng hộc nói: ‘Ồ, ca ca, huynh thật tuyệt, so với cha còn lợi hại hơn nhiều nha!’. Ngài có biết tiếp đó ngài nói gì không?

Kế Cung một lúc sau vẫn chưa phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi:
– Nói gì, ta?

Lâm Vãn Vinh hi hi mỉm cười, học theo ngữ khí của Kế Cung Vũ Thụ mà nói:
– Vậy à, mẹ cũng nói như thế!

Trong đám người ở đại điện, bọn Từ Vị, Tô Mộ Bạch chính là những người hiểu ra trước tiên, gã Lâm Tam này cũng quá là bỉ ổi rồi, hai người bọn họ cố sức nhịn cười, thị vệ lẫn thái giám trong cung cũng dần hiểu được, có mấy gã nhịn không được mà quay đầu sang cười lên hô hố.

Kế Cung Vũ Thụ chỉ hiểu biết có hạn ngôn ngữ Đại Hoa, phản ứng lại chậm, chau mày suy nghĩ cả một lúc lâu nhưng vẫn mơ mơ màng màng, mọi người sớm đã cười đến vỡ bụng. Một gã tùy tùng ở đằng sau Vũ Thụ vội vàng bước lên bên cạnh hắn, sau đó thì ghé sát tai hắn thì thầm một hai câu.

Kế Cung Vũ Thụ nghe xong thì thần sắc đại biến, mắt phát hung quang, hai tay theo thói quen mà đưa xuống hông rút đao:
– Baka (bát đát )… ngươi… muốn chết muốn chết à!

(baka: tiếng Nhật là ngu ngốc, tên ngu… )

Hắn tới bái kiến hoàng đế, bội đao vũ khí sớm đã bị thu giữ, nên hai tay liền chụp vào chỗ trống.

– Bát cái đầu nhà ngươi!
Lâm Vãn Vinh sớm đã nhịn không được nữa, vừa mở miệng đã trêu chọc đâm chọt, thế thì động thủ chém người sảng tới đâu nữa chứ, đối mặt với loại người này thì hắn chính là một kẻ hung bạo, hét lên một tiếng rồi tung một đấm mạnh mẽ vào mặt Kế Cung Vũ Thụ.

Hắn uống biết bao sữa* thì dùng bấy nhiêu lực, đòn này cũng có thể nói là dũng mãnh vô bỉ, Kế Cung Vũ Thụ hú lên một tiếng, máu bắn tung tóe đầy mặt, mũi cũng chảy ra đầy máu, trên mặt lốm đốm chỗ trắng chỗ đỏ, ghê tợn nói không nên lời.

(* ở đây tác giả muốn nói bóng gió, ví von việc hắn dùng bao nhiêu sức địt nữ nhân thì dùng bấy nhiêu lực vào đòn này)

Tô Mộ Bạch nhìn thấy thảm trạng của Kế Cung Vũ Thụ thì sắc mặt lập tức tái xanh, vội vàng khuyên can:
– Lâm Huynh, không thể…

Lâm Vãn Vinh lí nào lại nghe lời của hắn, một đấm đánh trúng Kế Cung Vũ Thụ, trong lòng sảng khoái chẳng khác gì được ăn kem vào tháng sáu. Cú đánh này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hai tùy tùng do Kế Cung Vũ Thụ mang theo khi đăng điện nhìn thấy chủ nhân bị đánh, tức thì quát lên một tiếng rồi lao lên, muốn nhào về phía Lâm Tam định xuất thủ.

‘Muốn ngươi hỗn loạn để lấy mạng ngươi. ‘ Đó chính là pháp tắc mà Lâm Vãn Vinh tuân thủ nghiêm mật, dù sao thì cũng đã xảy ra rồi, muốn đánh thì cũng phải đánh sao cho thống khoái chứ. Hắn ra quyền như bay, đấm bình bịch vào mặt của Vũ Thụ, sau đó thì đá mấy cái vào chân của Vũ Thụ, cười hắc hắc:
– Ngươi không mắng lão tử là kẻ bệnh tật kẻ yếu đuối nữa hay sao? Ngươi không phải là lấy một địch mười hay sao? Hiện tại lão tử khiêu chiến với ngươi, con mẹ nó, ngươi có giỏi thì hãy đứng lên mà đánh, đánh cho ta rớt răng tung tóe thử coi? Còn baka nữa chứ, cái con mẹ ngươi!

Tô Mộ Bạch nhìn thấy bộ dạng gần như điên cuồng của hắn thì vội vàng la toáng lên:
– Người đâu, người đâu… ! Mau cản Lâm Tam lại, mau, mau…

Những thị vệ đó sớm đã căm phẫn Kế Cung Vũ Thụ, chứng kiến kẻ ngông cuồng như hắn bị Lâm Tam thu thập, mặc dù thủ đoạn có chút lưu manh, nhưng khiến cho mọi người thật là sảng khoái, lẽ nào lại nguyện ý cản hắn lại? Mấy thị vệ liền đặt đao thương xuống đất mà dùng sức lôi kéo, cùng nhau hò hét:
– Không được đánh, ai dà… không được đánh, ai dà…

La ó cả một lúc lâu nhưng động tác lại chậm rãi, chẳng một ai tiến tới trước, ngược lại có vẻ như tiếng hò hét kia lại có tiết tấu hợp nhất với quyền cước của Lâm Tam.

Tô Mộ Bạch quay qua Từ Vị thi lễ:
– Đại nhân, người này chính là vương tử của Đông Doanh, vạn lần không thể khinh xuất. Hoàng thượng lệnh cho học sinh chiêu đãi chúng sứ thần thỏa đáng, nhưng trước mặt lại xảy ra tình huống hỗn loạn kiểu này, tội của học sinh quả là rất trầm trọng, phiền đại nhân mau mau can ngăn Lâm Tam lại.

Từ Vị nhìn sang Kế Cung Vũ Thụ một cái, chỉ thấy hắn mặt mũi bầm dập, sớm đã hôn mê, tới lúc này thì mới có thị vệ kéo Lâm Tam lui ra. Lão lắc đầu cười khổ:
– Ngăn cản? Ngăn cản như thế nào đây? Đánh thì Lâm Tam cũng đã đánh rồi, chẳng lẽ sau khi ta ngăn chặn lại thì gã vương tử Đông Doanh kia sẽ chịu để yên hay sao? Nếu như chuyện đã tới nước này thì cứ để tùy ý hắn đi…

– Nhưng mà hoàng mệnh….
Tô Mộ Bạch khủng hoảng nói.

Từ Vị cắt ngang lời nói của hắn:
– Tô trạng nguyên, ngài nghĩ kĩ thử xem, ngài đến đây để chiêu đãi sứ tiết là hoàng mệnh. Nhưng Lâm Tam đến nơi này, chẳng lẽ không phải cũng là hoàng mệnh hay sao?

Tô trạng nguyên nhìn sang Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt lóe lên một thần sắc khó dò, nhẹ gật đầu:
– Nếu như đều là hoàng mệnh, thế thì cũng chỉ đành như thế mà thôi. Đến lúc đó thì học sinh sẽ y theo sự thật mà bẩm cáo lên hoàng thượng.

Từ Vị liếc nhìn hắn:
– Tô trạng nguyên, ngài từ nhỏ đã có danh sư chỉ điểm, lại chính là trạng nguyên do đích thân hoàng thượng tuyển chọn, hoàng ân đó tự nhiên rất dào dạt, nhưng ở bên cạnh thiên tử thì có thể nói là phúc họa không lường, thiên uy khó đoán. Chúng ta thân làm thần tử, chỉ cần một lòng trung trinh với hoàng thượng là được rồi, nếu như có những vọng tưởng khác thì có thể nói là lòng có mưu đồ riêng đó.

Lời này nửa kín nửa hở, trong mắt Tô Mộ Bạch lóe sáng, khom người nói:
– Học sinh đa tạ đại học sĩ chỉ giáo!

Hai gã tùy tùng của Kế Cung Vũ Thụ liều mình cứu lấy vương tử, gắng gượng xoa bóp một lát thì Vũ Thụ mới yếu ớt rên lên một tiếng. Từ Vị giả vờ ai da một tiếng rồi vội vội vàng vàng bước lên thăm hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Mau, mau mang thuốc trị thương tới cho Vũ Thụ vương tử.

Gã sứ thần của Cao Lệ nhìn vào Lâm Vãn Vinh với ánh mắt kinh dị, ẩu đả với sứ tiết ở trên điện đường, Đại Hoa có cái tên vừa lưu manh vô lại vừa ngông cuồng dũng mãnh này từ lúc nào vậy. Hai nữ tử ở sau lưng hắn cũng kinh hãi nhìn vào Lâm Vãn Vinh, trong mắt cũng ánh vẻ hiếu kỳ, không ngừng thì thầm to nhỏ với nhau.

Sứ thần của người Hồ thì quan sát màn vừa rồi đến há hốc kinh ngạc, điều này hoàn toàn bất đồng với lễ nghi bang giao của Đại Hoa, trừ phi là Đại Hoa đã cải biến phong cách rồi hay sao? E rằng, ngày mà Đại Hoa nuốt chửng lấy tộc của bọn ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Con mẹ nó, đánh đến gãy cả ngón tay! Mệt thật, lần sau có đánh người thì có lẽ nên mang theo mấy tiểu đệ mới được.” Lâm Vãn Vinh lắc lắc cổ tay kêu răng rắc, chầm chậm bước đến bên cạnh sứ thần người Hồ, giơ giơ nắm đấm lên rồi thở ra một hơi:
– Tên tiểu tử này có thân thể yếu nhược quá, chẳng biết đánh đấm gì cả, hôm nay đánh thật không đã. Vị sứ thần đại ca này, ta thấy thân hình của huynh rất cứng cáp, đại khái cũng có thể chống đỡ được vài chiêu của ta. Ài, có lẽ là cũng nỗi đâu! Ở cái tuổi này muốn tìm người có khả năng đỡ được hai ba quyền của ta, thật sự là quá khó khăn mà!

– Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Sứ thần người Hồ – A Sử Lặc hoảng hồn nói:
– Hai quân giao chiến cũng không trảm sứ giả, đó là lời của người Đại Hoa các ngươi nói ra mà.

– Trảm sứ giả?
“Con mẹ nó, lão tử cũng không phải là thuộc hạng hoa hòe rỗng tuếch, không có hứng thú đó!” Hắn cười lên ha hả và vỗ lên vai của A Sử Lặc:
– Ngài yên tâm, A huynh à, ta chỉ giỡn với huynh mà thôi. Huynh còn thật thà hơn hắn nhiều, ta làm sao lại đánh huynh được chứ? Muốn đánh thì cũng đợi đến lúc huynh huênh hoang thì mới ra tay chứ!

Chúng nhân nghe thấy thế thì không khỏi phải câm như hến: “Ngươi đánh gã Đông Doanh vương tử kia thì không nói làm gì, nhưng người Hồ không phải là Đông Doanh. Bọn họ có binh lực hùng mạnh, đã giao chiến với Đại Hoa đã nhiều năm, thắng nhiều hơn thua, năm nào năm nấy Đại Hoa cũng đều phải cắt đất bồi thường. Ngươi đối với sứ giả của người Hồ như thế, chẳng lẽ không sợ bọn họ cực đoan dấy binh sinh biến sao?” Nhưng mà lời thì cũng đã nói ra rồi, Lâm Tam là một nhân vật hung hãn như thế, nhiều năm nay ở Đại Hoa chẳng thấy mấy ai như thế, chúng nhân nhìn thấy vậy thì vừa lo lắng, có cả kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Có thể tiến vào trong Văn Hoa Điện đều không phải là những kẻ vô danh, A Sử Lặc nhìn thấy Lâm Tam ăn mặc phổ thông, nhưng ra tay thì lanh lẹ gọn gàng, bộ dạng cười cợt giảo trá, khiến người ta đoán không ra địa vị của hắn. Tâm lí A Sử Lặc cấp chuyển, tức thì thu thu lại vẻ huênh hoang, nhìn vào Lâm Vãn Vinh:
– Vị đại nhân này nói hay lắm, hay lắm! Chuyện của Kế Cung Vũ Thụ hoàn toàn không hề liên quan gì tới ta. Bổn nhân đến nơi này là vì muốn thương thảo hảo hữu chuyện biên giới với quý quốc, còn chuyện vừa rồi thì chỉ là một vụ hiểu lầm mà thôi.

“Quả nhiên chỉ có ác nhân mới trị được ác nhân a!” Từ Vị nhìn thấy gã sứ thần người Hồ nhu hòa thần phục, trong thâm tâm nhất thời như ngộ ra điều gì: “Hoàng thượng vội vàng triệu Lâm Tam vào cung, không trực tiếp tiếp kiến hắn mà lại lệnh cho hắn tới Văn Hòa Điện, chẳng lẽ là cố ý sao? Nhất định là như thế rồi.” Càng suy nghĩ, Từ Vị càng thông suốt: “Chiêu này quả là kì diệu a!”

Lâm Vãn Vinh xuất ra một tràng khiến cho đại điện hỗn loạn cả lên, nhưng lại thu được hiệu quả không ngờ. Sứ thần ba nước trong đại điện chịu đánh, chịu kinh sợ nhưng tất cả đều trầm mặc, đều chẳng dám nói ra nói vào nữa, nhất thời rất an tĩnh.

– Hoàng thượng giá đáo….
Một thanh âm lanh lảnh vang lên, kinh tỉnh tất cả mọi người trong điện.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 20
Phần 33 Tạm biệt ông Quý và ông Trịnh, Hạ Tưởng đến đoàn đại biểu Tỉnh ủy Lĩnh Nam, tham gia mời họp hội nghị lần đầu tiên của Tỉnh ủy Lĩnh Nam ở Bắc Kinh. Hội nghị là xác định quan điểm chủ yếu, xác định phương hướng, kỳ thực trước kia ở thành phố Dương đã mở qua hội nghị có liên quan. Mời họp lần này ở Bắc Kinh, chẳng qua là cường điệu lần nữa, cũng không có ý gì mới, nhưng không có ý mới cũng phải mời họp, hội nghĩ mở ra không phải nội dung, là hình thức, là thái độ. Sau cuộc họp, Hạ Tưởng lại chạm mặt mấy vị lãnh đạo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lăng Tiếu – Quyển 9
Phần 33 Kể từ khi Lăng Tiếu nhận duojcd hai thứ ngũ giai linh thảo trân quý này một mực không động tới. Hiện tại cũng là thời điểm nên dùng đến rồi! Lăng Tiếu khẽ thở dài một tiếng, không gian giới trong tay biến thành hình dạng đỉnh rơi ở trên mặt đất. Một ngày sau, từng đợt dược hương bay ra ngoài phương viên ngàn thước. Tất cả người của Lăng gia đều nhịn không được muốn chạy tới xem một chút, rốt cuộc là linh đan diệu dược gì hiện thế. Dị tượng đan hương do ngũ phẩm đan dược sinh ra coi như là linh thú cũng nhịn không được muốn đi qua đoạt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Quan Trường – Quyển 17
Phần 33 Theo ý nghĩa nào đó, chiến tích công trình Ngũ Đóa Kim Hoa không thể hoàn toàn đổ lỗi lên đầu một mình Tôn Tập Dân được, bởi vì trước khi Tôn Tập Dân còn chưa tới đảm nhiệm chức, công trình Ngũ Đóa Kim Hoa cũng đã đạt thành nhận thức chung của tỉnh, hướng suy nghĩ và kế hoạch cụ thể đều là thành quả của cấp lãnh đạo ở khóa trước. Thậm chí hạng mục xe khách sử dụng nguồn năng lượng mới, cũng là vấn đề lưu lại từ chính phủ cấp tỉnh khóa trước. Vấn đề không ở thế ai khởi xướng, mà là vấn đề nằm ở chỗ xuất hiện trong tay...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng