Từ Trường Kim không dám tin tưởng buột miệng hỏi:
– Đại nhân, ngài thật sự phân biệt được sao?
Lăm Văn Vinh cười hắc hắc:
– Có được hay không, phải thử xem mới biết.
Lộc Đông Tán cũng đã đi tới, thấy Lâm Văn Vinh liền ôm quyền chào:
– Bỉ nhân Lộc Đông Tán, là thuộc hạ dưới quyền Đột Quyết Khả Hãn ( khả hãn = vua/hoàng đế), xin ra mắt Lâm đại nhân.
Lâm Văn Vinh ha ha cười nói:
– Khách từ phương xa đến, dĩ nhiên là Lộc huynh có thể phân biệt đâu là ngọn, đâu là gốc. Vậy xin mời mọi người… trước tiên đến đây đi.
Lộc Đôn Tán gật đầu mỉm cười:
– Phân biệt gốc hay ngọn, kỳ thực cũng không phải chuyện khó. Có điều, cách làm này mang một chút tính phá hoại mà thôi. Người có tuổi, cây có vòng năm; càng tiến gần gốc cây, vòng năm càng sâu hơn, rõ hơn. Chỉ cần Đột Quyết dũng sĩ của ta mang một trăm khúc gỗ tròn này ra chặt ở hai đầu, tiếp theo dựa vào hình thái của vòng năm liền có thể chỉ ra đầu nào là gốc, đầu nào là ngọn.
Cái gì mà vòng năm của cây, mọi người tại tràng chính là lần đầu tiên nghe thấy không khỏi có chút mơ mơ hồ hồ. Riêng có Lâm Văn Vinh là nhẹ nhàng gật đầu. Đột Quyết có thể quật khởi nhiều năm trời mà không bị thất bại, quả thật là có nhân tài a. Chuyện khác không nói, chỉ mỗi việc Lộc Đông Tán nói lên câu “Đại thụ hữu niên luân”, cho dù là đạo lý này đời sau ai ai cũng biết, nhưng tại thời đại này lại từ một người, nhất là người Đột Quyết nói ra, rõ ràng không phải tầm thường.
– Từ ái khanh, Lộc Đông Tán này nói có đúng không? Hoàng đế nhíu mày hỏi.
Từ Vị gật đầu đáp:
– Khải bẩm hoàng thượng, tiểu nữ Chỉ Tình từng nghiên cứu qua vấn đề này. Cây có vòng năm đích xác là không sai, càng gần gốc cây vòng năm càng rõ nét. Nhìn tên Lộc Đông Tán kia, hẳn là đệ nhất trí giả dưới trướng khả hãn, danh xưng là Hữu Quốc Sư. Một trận này, thần e rằng hắn sẽ thắng.
– Vậy còn tên Lâm Tam… có hay không khả năng thắng cuộc? – Hoàng đế đột nhiên mở miệng hỏi, trong mắt nhất thời lộ ra một tia kỳ vọng.
– Lão thần không dám đoán bừa. Nếu muốn thắng Lộc Đông Tán, trừ phi Lâm Tam hắn có thể nghĩ ra biện pháp vi diệu hơn. – Từ Vị cung kính đáp.
Đang khi nói chuyện, Lộc Đông Tán đột ngột ra lệnh cho thuộc hạ chặt đi hai đầu của khúc gỗ, quả nhiên một đầu hiện ra vết tích vòng năm thật rõ ràng. Từ Trường Kim trông thấy cảnh này, nhẹ gật đầu nói:
– Thế giới rộng lớn, vô bờ vô bến. Hôm nay Trường Kim lại học thêm được một tri thức mới.
Thấy Lộc Đông Tán đang định cho hạ nhân ra xuống tay với những khúc gỗ còn lại, Lâm Văn Vinh vội vàng ngăn hắn lại cười nói:
– Lộc huynh, quả nhiên như ngươi nói, biện pháp này đích thực mang tính phá hoại rất lớn a. Như vậy đi, tiểu đệ cũng có một phương pháp, trước hết để tiểu đệ nghiệm chứng xong, sau đó kính thỉnh Lộc huynh chọn ra trong đó mười khúc mà tiến hành theo phương pháp của huynh để cả hai ta cùng nghiệm chứng. Thứ nhất, là để thấy cách làm của tiểu đệ không phải là bắt chước theo huynh. Thứ hai, là tiết kiệm tài nguyên thiên nhiên. Thực tế, để có rừng cây quả thật không dễ, chúng ta phải biết yêu cây, yêu rừng a.
Lộc Đông Tán gật đầu đồng ý nói:
– Cũng tốt. Vậy chẳng hay đại nhân dùng cách nào để nghiệm chứng đây?
Văn Vinh chậm rãi bước ra, hướng về mấy trăm binh sĩ đang vắc cây ôm quyền nói:
– Xin các vị huynh đệ giúp đỡ, mang tất cả những khúc gỗ tròn này ném xuống sông giùm ta.
Từ Trường Kim cùng Lộc Đông Tán tò mò nhìn theo nhất cử nhất động của Lâm Văn Vinh. Đột nhiên, Từ Vị vỗ tay, ảo não nói:
– Ai nha, ta như thế nào lại nghĩ không ra. Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng. Chắc chắn trận này chúng ta sẽ thắng.
Những khúc gỗ sau khi rơi xuống sông, ở trong nước liền bập bềnh vài cái rồi sau đó từ từ tĩnh lặng lại. Ngay lúc này đột nhiên xuất hiện chỗ kỳ lạ: Tất cả những khúc gỗ này, hai đầu chìm nổi đều có điểm bất đồng. Lâm Văn Vinh cười nói:
– Lộc huynh, tiểu đệ xem ra, trên cùng một khúc cây, nổi trên mặt nước chính là đầu ngọn, còn đầu chìm xuống nước chính là phần gốc, ngươi xem có phải hay không?
Lộc Đông Tán đưa ra nắm tay chỉa ngón cái lên, nói:
– Lâm đại nhân, ngài quả nhiên bác học đa tài, có thể nghĩ ra phương pháp vô cùng đơn giản. Lộc Đông Tán xin tâm phục khẩu phục.
A Sử Lặc vội vàng đi tới hỏi:
– Lộc Đông Tán, rốt cuộc thế nào nghĩa là sao? Tại sao nổi trên mặt nước là ngọn mà chìm xuống lại là gốc?
Lộc Đông Tán cười đáp:
– Đại thụ hướng lên trời, hút nước lên từ gốc rễ, đương nhiên rễ cây tráng kiện còn ngọn cây thì nhẹ nhàng. Mặt ngoài tuy nhìn thô tế giống nhau nhưng bên trong có điểm khác biệt. Chúng ta chọn ra mười khúc tra vòng năm ắt sẽ thấy.
Lập tức đã có binh sĩ tiến lên chọn ra mười khúc gỗ tròn đem xẻ hai đầu ra. Quả nhiên y như lời Lâm Văn Vinh, đầu nặng là gốc, đầu nhẹ là ngọn. Không thể nghi ngờ, phương pháp Lâm Tam lựa chọn đích xác đơn giản nhất nhưng hiệu quả nhất. Trận này tuy Lâm Tam và Đột Quyết cùng thông qua nhưng Lâm Tam áp đảo Đột Quyết chính là sự thật khó chối cãi; ngay cả Lộc Đông Tán cũng vô pháp phủ nhận.
– Lâm Tam, những tri thức của ngày, đều là có được từ nơi này ta chẳng hiểu nơi này là nơi nào (có lẽ ý nàng là từ Đại Hoa)? Ta có thể hướng đến ngài học tập được không? – Từ Trường Kim trong lòng bội phục, nhịn không được mở miệng yêu cầu.
– Tự học, cơ bản đều là tự học – Lâm Văn Vinh đểu giả cười ha hả – Từ cung nữ, nàng muốn bái ta làm thầy sao? Ai nha, điều này không tốt đâu. Ta đối với những nữ tử xinh đẹp luôn luôn khó có thể tự khống chế, vạn nhất giữa ta và nàng phát sinh chuyện gì… ách… biết đâu sẽ là khởi đầu cho mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước. Uy, cũng không tốt, không tốt a.
Đôi má trắng trẻo của Từ cung nữ tựa như nổi lên hai đám mây hồng, cúi đầu thật lâu không dám mở miệng nói chuyện.
Hoàng đế ha ha cười lớn nói:
– Hay cho một tên Lâm Tam, đầu tiên chèn ép Cao Lệ kỳ nữ, kế đến lại là Đột Quyết quốc sư; quả nhiên là có học vấn, có kiến thức. Từ ái khanh, ngươi tiến cử người này cho Đại Hoa, thật là một nhân tài vĩ đại a.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |