Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 70

– Mượn đại pháo? Tốt thôi!
Lâm đại nhân cao hứng nói:
– Trên người ta giờ đang có hai khẩu, một khẩu lớn, một khẩu bé, các ngươi muốn mượn khẩu nào?

– Mang trên người ư?!
Lộc Đông Tán cùng A Sử Lặc quay mặt nhìn nhau: “Đại pháo có thể mang theo trên người? Vậy thì trình độ kỹ thuật của Đại Hoa rốt cuộc đã đạt đến mức nào rồi?!”

– Đại nhân, ngài có thể đưa đại pháo trên người ra cho chúng tôi xem thử được không?!
Lộc Đông Tán nhìn đánh từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Vãn Vinh, thận trọng hỏi dò.

– Xem khẩu nhỏ nhé, đây, hai vị xem…
Lâm đại nhân móc ra khẩu súng lục, dương dương tự đắc:
– Cái này gọi là đại pháo cầm tay, là sản phẩm mới nhất của sự hợp tác giữa Đại Hoa và người Tây, không đến vài năm nữa sẽ trang bị cho toàn bộ kỵ binh và bộ binh của chúng ta.

Lộc Tán Đông và A Sử Lặc hai người cùng Lâm đại nhân qua lại cũng đã mấy lần rồi, nghe hắn nói thì giống như mây trôi trên trời vậy, cũng không biết câu nào thật, câu nào giả. Nhưng khẩu súng lục này kết cấu tinh xảo, chế tác phức tạp, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường. Chẳng lẽ đúng như lời của Lâm đại nhân, Đại Hoa đã phát triển nghiên cứu súng cầm tay?

– Lâm đại nhân, vậy khẩu đại pháo kia đâu, cũng ở trên người ngài sao?!
A Sử Lặc vội hỏi.

Lâm đại nhân cười hắc hắc:
– Khẩu còn lại gọi là đại đại pháo, đương nhiên là ở trên người ta. Khẩu này chính là là thần khí trời sinh, hình dáng hùng vĩ, uy lực vô cùng, đã từng một đêm oanh tạc liên tục mười hai xử nữ mà hỏa lực vẫn y nguyên. Thế nào, lợi hại không?

Lâm đại nhân mắt ti hí lướt trên những gương mặt xinh đẹp cùng thân hình thiếu vải của mấy nữ tử người Hồ một lượt, gật gù nói:
– Nhưng mà nữ tử Đột Quyết các ngươi thân hình cao lớn, từ nhỏ đến lớn cưỡi ngựa, khẩu đại pháo quý báu này của bản đại nhân muốn đối phó với mười hai người thì có chút khó khăn, còn với mười người thì không thành vấn đề!

Hai người Lộc A càng nghe càng thấy mơ hồ, khẩu đại pháo của Lâm đại nhân lúc thì muốn đánh xử nữ, lúc thì lại muốn đánh Hồ nữ, rốt cuộc là thứ gì lợi hại vậy?

Thấy thần sắc nghi hoặc của hai người này, Lâm Vãn Vinh càng ha ha cười to, nhìn hai người với ánh mắt xấu xa:
– A huynh, Lộc huynh, nói đến khẩu pháo này, kỳ thực trên người chúng ta ai cũng có, nhưng chẳng qua chỉ là một cài kèn nhỏ mà thôi. Của ta thì đường kính to hơn, làm cho nữ tử trong thiên hạ nghe thấy mà sợ, không ngóc đầu lên nổi.

Hai người Đột Quyết lúc đó mới hiểu ra khẩu đại pháo mà Lâm đại nhân nói tới là thứ gì, đơn giản là một tên bại hoại, ngay cả cầm thú còn không bằng. Người như thế này mà có thể làm Lại bộ phó thị lang của Đại Hoa sao, từ đây có thể thấy Đại Hoa suy bại đến mức độ nào rồi.

Trong lòng hai người vừa buồn cười lại vừa sầu não. A Sử Lặc cười ha hả:
– Đại nhân quả là tư tưởng khác lạ, ta rất bội phục, bội phục! Nhưng thứ mà ta muốn mượn đại nhân, chính là loại hỏa pháo ngay trước trưng bày ở diễn võ trường, uy lực cực đại, kết cấu tinh xảo.

Lâm đại nhân sa sầm mặt, im lặng. A Sử Lặc vội vàng nói tiếp:
– Đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, hỏa lực mạnh mẽ. Mấy mỹ nữ Đột Quyết của ta, sẽ giúp đại nhân giải tỏa hỏa khí. Mấy người các ngươi…

Hắn chỉ tay về phía mấy Hồ nữ đang nhảy múa, miệng ba la ba lô một hồi phiên ngữ. Lâm đại nhân nghe thấy mà cả đầu muốn bốc khói: “Xem nào, là cái thứ tiếng chim chuột gì đây, không phải tiếng Anh, cũng chẳng phải tiếng Pháp.”

Lộc Đông Tán biết hắn nghe không hiểu, liền tự động phiên dịch:
– A Sử Lặc nói, bảo mấy nàng đó hầu hạ tốt Lâm đại nhân. Hầu hạ cho Lâm đại nhân cảm thấy thoải mái. Sau khi về nước sẽ bẩm báo lên Tì Già Khả Hãn, tấn thăng bọn họ lên phụ mẫu huynh trưởng.

Lời nói vừa dứt, lập tức có hiệu quả. Mấy nữ tử người Hồ càng như da trâu bị dính đường, dính chặt vào không thoát được, áp sát bên người Lâm đại nhân uốn éo eo, hai tay nâng bộ ngực tròn trịa vểnh lên, cặp mông chà xát lên người của hắn. A Sử Lặc và Lộc Đông Tán nhìn thấy cũng ngầm nuốt nước bọt. Chỉ một chốc, trong đại trướng hỏa dục bốc cao, nhiệt độ trong nháy mắt đã tăng thêm mấy độ.

Đột Quyết nữ nhân, thân hình quả nhiên tuyệt vời, chỉ sờ ngực một cái thôi, hắc hắc, lão tử đã ngả nghiêng rồi. Hai tay của Lâm đại nhân dùng hết sức thám hiểm trên người của Hồ nữ, dọc theo vải lụa mềm mại chui thẳng vào trong áo, nắm chặt đôi chân to trắng như tuyết, ra sức vân vê. Nữ tử người Hồ liền ư hừ thêm một tiếng, giống như loài mèo Ba Tư ngủ không đủ thì đi bắt hồn con người.

Thấy Lâm đại nhân phóng túng như vậy, thu phóng tự nhiên, A Sử Lặc và Lộc Đông Tán hai người tự than thở không bằng. A Sử Lặc nuốt nước bọt nói:
– Đại nhân, vừa rồi chúng ta đề cập với ngài chuyện mượn đại pháo, ngài xem…

Lâm đại nhân chớp mắt một cái, sờ mó trên bộ ngực của Hồ nữ một lúc, cười nói:
– A huynh, việc đó sợ rằng huynh tìm nhầm người rồi. Ta chỉ là một Lại bộ phó thị lang còn chưa nhậm chức, là tiểu quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu, lại còn đang ngồi tàu bay giấy. Việc mượn đại pháo, huynh nên tìm đến quân doanh đó. Hai huynh không phải là không quen ai chứ? Vậy đi, ta giới thiệu cho huynh một người, Đại Hoa thượng tướng quân Lý Thái. Hai người biết ông ta chứ? Ông ta quản lí đại quân ở biên cương. Hồng y đại pháo mà mọi người muốn mượn trong tay ông ta rất nhiều, cứ trực tiếp tìm ông ta là được. Tặng ít hãn huyết bảo mã, tặng ít mỹ nữ, là việc xong ngay.

A Sử Lặc cười gượng:
– Lâm đại nhân nói đùa rồi. Lý Thái lão tướng quân với Đột Quyết ta giao chiến nhiều năm, chúng ta sao lại không biết. Nếu có thể thông qua ông ta, chúng ta cần gì phải tìm đến ngài.

Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng, mấy người Đột Quyết này cũng không đến nỗi ngu ngốc, biết sự uy hiếp lớn nhất của Đại Hoa đối với bọn họ chính là hồng y đại pháo. Trước đây, hồng y đại pháo vừa to, vừa nặng, khó di chuyển, không gây được uy lực lớn đối với người Đột Quyết. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, Từ Vị được sự chỉ điểm của Lâm Vãn Vinh, phái người lên thiết giáp hạm của người Pháp học kỹ thuật hỏa pháo, lại thông qua sự cải tiến kỳ diệu của Từ Chỉ Tinh, không chỉ bắn xa hơn, chính xác hơn, uy lực hỏa pháo tăng lên rõ rệt, mà ngay cả kích thước cũng được thu nhỏ hơn nhiều. Chỉ cần hai chiến mã là có thể nhẹ nhàng kéo đi. Người Đột Quyết cũng rất thức thời, biết được sự uy hiếp lớn nhất của hỏa pháo đối với bọn họ, liền nghĩ cách muốn mượn về để nghiên cứu. Nhưng mà số lượng đại pháo cải tiến không nhiều, lại do Lý Thái đích thân quản lý, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài, cho nên bọn họ mới không có cách nào kiếm được.

– A huynh, các ngươi muốn mượn đại pháo làm gì vậy? Người Đột Quyết các ngươi không phải là dựa vào ngựa để đánh cả thiên hạ sao? Hỏa pháo nặng đến nỗi hai con ngựa kéo còn không nổi, các ngươi mượn về cũng vô dụng thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả.

Lộc Đông Tán mắt chợt sáng lên, gật gù:
– Lâm đại nhân nói không sai. Người Đột Quyết chúng ta là dân tộc trên lưng ngựa. Hỏa pháo đối với chúng ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng mấy ngày nay chúng ta loanh quanh trong kinh thành, không có gì làm, vừa hay A Sử Lặc nói với ta Lâm đại nhân mời ngài ấy đi xem diễn pháo. Huynh đệ chúng ta đều rất cao hứng, bởi vậy muốn mượn một khẩu hỏa pháo về bắn thử. Hơn nữa, thỏ, chó sói ở trên núi cũng rất nhiều, chúng ta bắn chơi mấy phát cũng hay. Theo như Lâm đại nhân nói, hỏa pháo rất nặng, hai con ngựa cũng kéo không nổi. Ngài cũng không phải lo chúng ta có thể kéo nó đi. Chờ chúng ta chơi mấy ngày, liền trả lại cho ngài. Để thể hiện thành ý của chúng ta, A Sử Lặc đã đặc biệt chuẩn bị bốn vị mỹ nữ Đột Quyết, kính dâng đại nhân.

Lâm Vãn Vinh là ai chứ, là lão tổ tông của mấy loại thủ đoạn mưu kế xảo trá này. Thấy ánh mắt A Sử Lặc lấp lánh, thì biết hắn trong lòng nhất định có âm mưu khác. Lâm đại nhân cười to:
– Hóa ra hai vị muốn mượn đại pháo để săn bắn. Quả là ý tưởng khác lạ. Nhưng mà vừa rồi ta đã nói, ta thấp cổ bé họng, cũng không có cách nào cả!

Lộc Đông Tán lắc đầu:
– Đại nhân quá khiêm nhường rồi. Lúc ngài ở Sơn Đông mang binh diệt Bạch Liên giáo, chính là nhờ hỏa pháo lập đại công, uy danh trong quân cực lớn, chỉ cần ngài lên tiếng, thì không có gì là không làm được cả.

“Mẹ nó. Người Hồ quả nhiên tâm kế sâu xa, đến cả việc này mà cũng biết được.” Thấy vẻ mặt nôn nóng của A Sử Lặc và Lộc Đông Tán, nghĩ sơ qua cũng biết là muốn kiếm được hỏa pháo. Lâm Vãn Vinh thở dài ra vẻ khó khăn:
– Hai vị huynh đài, các ngươi không biết rồi. Ta trong quân mặc dù có không ít huynh đệ, quan hệ không cần phải nói. Nhưng giờ đây đại pháo của Thần cơ doanh đều do Lý Thái quản lý. Lão đầu này các ngươi cũng biết rồi đó, tính tình cẩn thận, mỗi ngày đều phải tự mình đếm đủ số đại pháo rồi mới đi ngủ. Cho dù là ta muốn giúp cũng giúp không nổi a!

A Sử Lặc và Lộc Đông Tán quay mặt nhìn nhau, không ngờ vị Lâm đại nhân này vẻ ngoài ham tài háo sắc, đến chỗ quan trọng thì đột nhiên lại trở nên nguyên tắc. Xem ra chút công phu vừa rồi không đủ a. Hai người nhìn nhau một cái, A Sử Lặc cắn răng, móc từ trong ngực ra một cái bao túi:
– Lâm đại nhân, mời ngài xem thứ này.

Cái túi này không lớn, cũng không nặng, không thấy rõ bên trong là thứ gì. A Sử Lặc lại như rất trân trọng bảo bối này, cẩn thận nghiêm túc lấy ra, đưa tới trước mặt Lâm đại nhân.

Một mùi hương nhàn nhạt bay vào mũi, vừa hăng hắc lại có mùi thơm kỳ lạ, làm cho người ta phấn chấn. Lâm Vãn Vinh nhắm mắt, cố sức hít hà, mùi hương này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

– Đại nhân, đạy là một thứ rất tốt.
A Sử Lặc liếm liếm môi, trong mắt thoáng qua vẻ tham lam, giống như thứ trong tay hắn chính là một khối vàng vậy. Mà ngay cả người trầm ổn như Lộc Đông Tán hai mắt cũng sáng lên, nhìn chằm chằm vào cái túi nọ, không chớp mắt.

A Sử Lặc lấy một cái ấm nhỏ không có nước, từ từ đổ thứ trong túi nhỏ kia ra, Lâm Vãn Vinh nhìn rõ, đó là một cái lá cây héo vàng, bị cắt thành từng miếng nhỏ, mùi hương thoang thoảng xộc lên mũi ngày càng nồng đậm hơn.

Không đợi cho Lâm Vãn Vinh nhìn rõ ràng, A Sử Lặc đậy cái ấm lại, quay qua Lâm Vãn Vinh cười thầm bí, lấy một mồi lửa nhỏ bên cạnh, đốt một nhúm cỏ khô, nhanh chóng ném vào trong cái ấm. Trong chốc lát, một làn khói mỏng từ trong ấm bốc lên, một mùi vị quen thuộc phả vào mặt.

“Đây, đây là trò gì vậy?” Lâm đại nhân hít dài một hơi, sắc mặt dần dần trở nên trịnh trọng.

A Sử Lặc và Lộc Đông Tán thấy khói nhẹ bay lên, lập tức lộ vẻ vui mừng, vội vàng thò mũi gần miệng ấm, hít sâu một hơi, sau đó cùng ngẩng đầu, thở một hơi dài. Vẻ mặt trông như vô cùng tiêu diêu tự tại, giống như là một thần tiên trên trời vậy.

– Lâm đại nhân, ngài nhanh hít một hơi.
A Sử Lặc vội đưa cái ấm nhỏ cho Lâm Vãn Vinh, ân cần nói.

Lâm Vãn Vinh cầm lấy cái ấm nhỏ, sắc mặt trầm ngâm, chăm chú xoay xoay cái ấm, cầm cái ấm đang rất nóng cũng không có cảm giác đau đớn. Quái sự lúc năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, thứ này ngay cả Đại Hoa cũng không có, sao lại xuất hiện trong tay người Đột Quyết chứ?

Hắn đưa miệng ấm lại gần hít một hơi, một cảm giác nóng bỏng xộc lên mũi cay cay, làm hắn ho lên hai cái. A Sử Lặc và Lộc Đông Tán cười vang, nhìn qua hắn, tự hào nói:
– Lâm đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?

Lâm Vãn Vinh giữ chặt cái ấm nhỏ, im lặng một lúc, nghiêm túc hỏi:
– A huynh, Lộc huynh, thứ này ở đâu ra vậy?

Hai người thấy hắn không hỏi tên của thứ này, mà lại hỏi lấy ở đâu ra, nhất thời đều có chút kinh ngạc. Không lẽ vị Lại bộ phó thị lang đại nhân thần kỳ này đã thấy qua thứ này? Nếu vậy thì đúng là quá thần kỳ rồi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lộc Đông Tán nói:
– Lâm đại nhân, lẽ nào trước đây ngài đã thấy qua loại lạt tị thảo này?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Nữ sinh Quỳnh bị hiếp - Tác giả The Kid
Ở thành phố Hồ Chí Minh, tại một trường trung học phổ thông, có 5 tên học sinh nam dâm đãng. 5 tên con trai này đều độc thân, thích coi truyện sex và phim sex, nên chúng rất thèm con gái. 5 tên con trai bàn nhau kế hoạch bắt nữ sinh trong trường để hiếp dâm. Và chúng nhắm tới Quỳnh, cô gái đang học chung lớp 12A3. Lớp học 12A3 có hơn 30 học sinh nam, nhưng chỉ có 2 học sinh nữ, đó là Quỳnh và Iris. Quỳnh là một cô gái xinh đẹp, phải nói đây là hot girl của trường, học giỏi, được nhiều người theo đuổi. Còn Iris, khi nghe đến cái tên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 14
Phần 70 Cùng lúc đó, hai chân thân khác cùng mười hai hóa thân thì đem đại ngô công màu vàng kéo vào trong Tạo Hóa Tiên Đỉnh, tùy ý đầu đại ngô công kia giãy dụa như thế nào, cũng không cách nào chạy trốn. Đạo hữu, đi thôi! Hai Chân Thần cùng mười hai hóa thân nhất tề kêu lên. Giang Nam lưu luyến buông ra túi, hóa thành ánh sao viễn độn. Mẹ nó Huyền Thiên Giáo Chủ, lão tử muốn giết cả nhà ngươi! Ôn Độc Thần Chủ hổn hển, một thân chỉ còn lại có túi che đậy chỗ thẹn, kêu lên. Cũng may trong Tử Phủ hắn còn có mấy bộ quần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Quan Trường – Quyển 10
Phần 70 Tống Triêu Độ rất ít khi thất thố, biểu hiện của y tuy rằng chưa đến nỗi thất thố, nhưng cũng khó tránh khỏi kích động. Hạ Tưởng chưa đủ tay ấn, nên chưa hiểu chữ thời cơ mà Tống Triêu Độ nói có ý gì, hắn ngẩn người trong chốc lát, Tống Triêu Độ đã nói thẳng, sau khi Hạ Tưởng nghe xong cười ha hả: Một câu nói đã khiến người ta thức tỉnh, cảm ơn anh, Chủ tịch tỉnh Tống, anh là người lãnh đạo sáng suốt nhất. Tôi chờ tin tức của cậu. Tống Triêu Độ không nói gì nữa. Thời khắc quan trọng, càng ngày càng tới gần, Hạ Tưởng nghĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng