– Lạt tị thảo a!
Lộc Đông Tán thấy vẻ mặt của Lâm đại nhân như vậy, càng cười to:
– À, cái tên cỏ này, đại nhân nhất định chưa từng nghe qua, đây gọi theo tiếng của người Đột Quyết chúng tôi. Đại Hoa các ngài chắc chắn không có loại cỏ này. Ở phía nam Đột Quyết chúng ta, sát với sa mạc nằm gần Đại Hoa, là loại cỏ thiên nhiên sinh ra. Nhưng mà số lượng cực kỳ ít ỏi. Mỗi năm cũng không được mấy cân. Chiến sĩ hay chiến mã trong dân tộc chúng ta nếu bị thương, bị bệnh, đôi lúc bệnh rất nghiêm trọng, đi không nổi, chúng ta liền cho hít khói của cỏ mũi cay này, là bệnh sẽ nhanh khỏi. Lâu rồi, mọi người thành nghiện, càng ngày càng thích hít cỏ cay mũi này. Nhưng mà loại cỏ này sinh trưởng khó khăn, cả Đột Quyết chúng ta, mỗi năm chỉ tìm được hai đến ba cân. Nói phải dùng vạn kim tệ để đổi lấy nó cũng không hề sai. Chỗ cỏ này là chiến lợi phẩm mà Đại hãn thưởng cho ta khi tiêu diệt Thiết Lặc năm năm trước, vẫn cất kỹ cho đến tận hôm nay. Lâm đại nhân, ngài thử lần nữa nhé, ta bảo đảm ngài nhất định sẽ thích loại lạt tị thảo này.
– Lạt tị thảo… Lạc tị thảo!
Lâm Vãn Vinh lẩm nhẩm hai tiếng, đột nhiên cười to:
– Hay, hay. Hay cho cái tên lạt tị thảo. Người Đột Quyết các ngươi quả nhiên sản vật phong phú. Nhưng mà hai vị nhớ kỹ, sau này chỉ có thể gọi là cỏ cay mũi, càng không được gọi là lá thuốc phiện, càng không được gọi là thuốc lá. Nếu không, các ngươi sẽ không xong với ta đâu.
– Đại nhân, thuốc lá là gì vậy?
Lộc Đông Tán tò mò hỏi.
– Thuốc lá là loại cỏ có thể bốc khói… nhưng nghe không hay như lạt tị thảo của các ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– A huynh, ta nói huynh sao hẹp hòi vậy. Chút lạt tị thảo này, chỉ vài ba hơi là hết. Thêm nữa đi! Ta mang về cho vợ lớn, vợ bé, nhạc phụ, nhạc mẫu nhà ta hít thử…
Thấy Lâm đại nhân thích thú cái này còn hơn cả sờ chân nữ nhân, hai người nhất thời cảm giác có hy vọng hơn. A Sử Lặc cắn răng, đang định lấy một nhúm cỏ cay mũi trong túi ra, thì thấy Lâm đại nhân thò tay, cướp lấy cả cái túi, cười nói:
– Hà tất như vậy, khách khí quá, đưa hết cho ta là được rồi, còn việc kia cũng nhỏ như cái túi này thôi, ta quay về tìm mấy người bàn bạc là xong ngay.
“Đã gặp qua kẻ mặt dày, nhưng không có ai dày mặt như thế này cả. Đại Hoa lần này thật lạ, lại có thể để một kẻ như vậy làm quan.” Thấy Lâm đại nhân không chút khách khí bỏ cả túi lạt tị thảo vào người, A Sử Lặc muốn rớm máu trong lòng, cơ mặt giật giật mấy cái, nhưng lại không thể không cố gắng đưa bộ mặt tươi cười ra:
– Loại lạt tị thảo này mặc dù trân quý vô bỉ, nhưng nếu đại nhân đã thích, A Sử Lặc tự nhiên dâng cả hai tay. Nhưng còn việc mượn đại pháo…
Lâm đại nhân nhận xong đại lễ, vỗ vỗ ngực, cười vang:
– Không vấn đề gì, đừng nói là đại pháo, cho dù là phi cơ ta cũng có thể kiếm cho ngươi. Lộc huynh a, tiểu đệ còn có một việc muốn thỉnh giáo.
Thấy Lâm đại nhân sảng khoái đáp ứng, hai người lập tức mừng rỡ. Lộc Đông Tán vội vàng nói:
– Lâm đại nhân, có chuyện gì mời nói, Lộc Đông Tán nhất định biết gì nói nấy.
Lâm đại nhân cười hi hi:
– Lộc huynh, huynh học thức rộng lớn, chắc là có thể viết chữ Đại Hoa chứ.
– Điều đó là tất nhiên…
Lộc Đông Tán cười nói:
– Văn tự Đột Quyết ta không nói, mà ngay cả chữ Đại Hoa, ta cũng có thể viết được không ít.
– Ồ, không ngờ Lộc huynh tài giỏi như vậy, ngay cả chữ của Đại Hoa ta cũng có thể viết!
Lâm đại nhân vỗ vỗ tay:
– Vậy Lộc huynh có thể vẽ cho ta một bức họa đường biên giới giữa hai nước chúng ta được không? Ài, gần đây đọc sách nhiều quá, đến cả đường biên giới hai nước ở đâu cũng đều quên mất rồi. Xấu hổ, xấu hổ a… !
“Gặp quỷ rồi, người này rốt cuộc là mặt dày đến mức nào đây?!” A Sử Lặc bị Lâm đại nhân cướp mất túi cỏ cay mũi, cũng giống như là cắt mất nửa cân thịt trên người hắn vậy. Giờ nhìn Lâm đại nhân như thế nào cũng không thấy vừa mắt.
– Việc này đơn giản thôi!
Lộc Đông Tán cười nói, lấy một cục than vẽ lên tấm thảm trong đại trướng.
– Mời đại nhân xem. Đây là Ô Lan Ô Đức (Ulan- Ude), đây là Y Nhĩ Khố Thứ Khắc (Irkutsk), đây là hồ Bối Gia Nhĩ (Baikal)… Chỗ này vốn là thuộc về Thiết Lặc và Khiết Đan, sau này hai bộ tộc này bị chúng ta tiêu diệt. Vùng này chính là nơi chúng ta đang sinh sống. Biên giới phía nam chính là sông Sắc Lặc Cách (Selenge), Xa Xa Nhĩ Lặc Cách (Tsetserleg), do chúng ta diệt Hồi Hột thu về. Dọc theo Kim Sơn (núi A Nhĩ Thái- Altay), mạch núi theo hướng Đông Tây. Phía bắc tới Ô Tư Quý Khố Đặc (Ust- kut). Đều là đất thuộc Đột Quyết ta. Nếu như nói hai nước chúng ta có đường biên giới, thì nó tạm thời ở đây. Chúng ta gọi vùng này là Ba Lý Khôn (Barkhôngl), còn các ngài gọi là Y Ngô (Aral).
Lộc Đông Tán quả nhiên không hổ là Đột Quyết quốc sư, mới thò tay ra vẽ bản đồ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã ghi lại trên bản đồ phạm vi thế lực của Đột Quyết và Đại Hoa.
Lâm đại nhân nghe xong, đầu óc mở rộng không ít, lắc đầu cảm thán:
– Sắc lang gì đó, Xa cách gì đó, lại còn có quần gì đó… Mấy cái tên này nghe hay thật. Lộc huynh, người Đột Quyết các huynh thật là có văn hóa!
Lộc Đông Tán gật đầu cười, nói:
– Đó là tự nhiên. Người Đột Quyết chúng ta đất đai vượt qua tận cùng sa mạc và thảo nguyên, các dân tộc du mục nhiều như rừng. Chỉ riêng Thiết Lặc và Khiết Đan, trước kia cũng lớn mạnh hơn chúng ta. Nếu Đột Quyết ta không có bản lĩnh thực sự, làm sao có thể chiếm lĩnh vùng đất rộng như vậy, làm cho các tộc khác phải thần phục?
“Thần phục? Thần phục cái rắm. Ngươi dọa ai chứ. Vấn đề dân tộc là khó giải quyết nhất. Đến lúc bọn họ phản các ngươi, ngươi sẽ biết được mùi vị.” Lâm đại nhân gật đầu tán thưởng:
– Có bản lĩnh, quả nhiên là có bản lĩnh. Lộc huynh, huynh nói đây là Kim Tử Sơn phải không?
– Không phải là Kim Tử Sơn, là Kim Sơn (Altay). Lộc Đông Tán vội sửa.
– Lộc huynh kiến thức rộng rãi. Nếu tiểu đệ nhớ không nhầm, Kim Sơn hình như thuộc về Đại Hoa chúng ta mà.
Lâm đại nhân cười hì hì: “Ai bảo cái đồ mũi diều hâu nhà ngươi dám dọa ta, ‘Kim Sơn thuộc Bắc Kinh’ câu này lão tử ta đã gào từ nhỏ đến lớn, lúc nào mới đến phiên Đột Quyết các ngươi chiếm Kim Sơn chứ?”
Lộc Đông Tán thấy hắn về vị trí địa lý của Đại Hoa và Đột Quyết chỉ biết qua loa, vốn còn cho rằng hắn mù tịt, đâm ra coi thường hắn. Đến lúc nghe thấy hắn nói Kim Sơn thuộc về Đại Hoa, trong lòng bỗng sợ hãi.”Đột Quyết với Đại Hoa giao chiến nhiều năm, đại khái đều coi dãy Kim Sơn là biên giới. Cho đến mấy năm gần đây, Đột Quyết tiêu diệt xong các thế lực khác ở phương bắc, mới ồ ạt đột phá Kim Sơn, xâm nhập vào Y Ngô, Ngạch Tế Nạp (sông Ejin, hay theo tiếng Mông Cổ là Etsin- gol – còn gọi là Hắc Hà 黑河). Tiểu tử này mở miệng một cái nói Kim Sơn thuộc về Đại Hoa, xem ra cũng không phải là dạng người không biết gì.”
– Cái này, hai nước tranh chấp, lúc thuộc về bên này, lúc thuộc về bên kia cũng là chuyện thường tình.
Lộc Đông Tán giả thích.
– Lúc của bên này, lúc của bên kia ư?
Lâm đại nhân cười hắc hắc:
– À, đúng rồi. Lộc huynh, lạt tị thảo gì đó của các huynh, sinh trưởng ở chỗ nào vậy?
– Nằm ở giữa Khoa Bố Đa (Khovd) và núi A Nhĩ Thái (Altay), chính là chỗ này!
Lộc Đông Tán chỉ một điểm trên bản đồ, tò mò hỏi:
– Lâm đại nhân, ngài hỏi để làm gì vậy?
– À, không có gì. Không chừng có một ngày, ta tới Khoa Bố Đa thăm các ngươi một chuyến cũng nên.
Lâm đại nhân cười hi hi, trả lời không có chút nghiêm chỉnh.
– Hoan nghênh, hoan nghênh… hoan nghênh Lâm đại nhân tới Khoa Bố Đa chúng ta làm khách!
A Sử Lặc cắn răng cố cười:
– Lâm đại nhân, ngài xem chuyện mượn đại pháo…
– Việc này, cứ để ta, làm xong ta sẽ báo cho các ngươi một tiếng. Bọn Lý Thánh muốn phát hiện ra, cũng phải mất một đoạn thời gian…
Lâm đại nhân tự tin nói.
– Đại nhân, phát hiện cái gì?
A Sử Lặc không hiểu, hỏi lại.
– À, ta nói, kiếm được đại pháo mới nhất cho các ngươi rồi, cho các ngươi đi săn thoải mái. Chỉ cần các người đến lúc đó không bắn thẳng vào hoàng cung chúng ta là được.
Lâm đại nhân nhếch mép cười, lời nói ra làm cho hai sứ giả Đột Quyết kinh hãi.
A Sử Lặc và Lộc Đông Tán đều có một cảm giác kỳ quái: “Vị Lâm đại nhân này vào doanh trướng của người Đột Quyết mà ung dung thoải mái giống như vào nhà mình vậy, muốn ăn thì ăn, muốn sờ mó thì sờ mó, muốn lấy thì lấy. Không có chút khách khí nào cả. Cái gì tốt đều bị hắn chiếm hết rồi. Nhưng mà về việc hắn đáp ứng, hai ta vẫn không có một chút chắc chắn. Rốt cuộc là ai đùa ai đây?” Hai người đồng thời trở nên mơ hồ.
Mặt trời ngả về tây, Lâm đại nhân đánh chén no nê, sờ mó ngực của một nữ tử người Hồ xinh đẹp đến mỏi tay, lại cầm túi cỏ cay mũi mà A Sử Lặc coi như tính mạng, nhảy lên ngựa ra về.
– Vô sỉ! Không biết xấu hổ! Dơ bẩn như phân thỏ!
Nhìn bóng dáng tiêu sái của Lâm đại nhân, A Sử Lặc không nén được tức giận, xoẹt một tiếng rút mã đao ra, gào to:
– Lộc Đông Tán, ta thực sự muốn cho hắn một đao!
Lộc Đông Tán nghiêm túc nói: “A Sử Lặc, không nên kích động. Ngài tặng hắn mỹ nữ, hắn không lấy đúng không?
A Sử Lặc hừ một tiếng:
– Không cần thì không cần. Nhưng mà vừa gần gũi, vừa sờ mó, tiện nghi đều bị hắn chiếm hết rồi. Đây đều là thị thiếp trong trướng của ta đó!
– Người này không đơn giản! A Sử Lặc, ta nghĩ ngươi đừng nên trông mong gì nữa!
Lộc Đông Tán khẽ khuyên bảo.
– Không đơn giản cái rắm, nếu có ngày hắn ra chiến trường, ta nhất định sẽ chém tên này trước tiên!
A Sử Lặc khó chịu hừ một tiếng, nói tiếp:
Lộc Đông Tán, mặt khác, chúng ta có cần tiếp tục tiếp xúc không?
– Cần! Mà phải nắm chắc! Nhất định phải nhanh chóng!
Nhìn bóng dáng xa xa của Lâm Vãn Vinh, Lộc Đông Tán khẽ thở dài:
– Ta có một dự cảm không rõ ràng, gã Lâm Tam này sẽ là một mối phiền phức lớn của chúng ta!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |