Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 9

Bọn người Hồ Bất Quy thấy Lâm tướng quân tức giận, khí thế thật bất phàm, trong lòng có chút e sợ, đều câm như hến không nói lời nào.

Nói về việc binh pháp, Lâm Vãn Vinh tuy không tinh thông, nhưng mà đạo lý nào thì cũng phải lấy bốn biển làm chuẩn… nếu nói đọc thuộc lòng vài thiên binh pháp là có thể làm tướng quân đánh thắng trận, vậy người đọc binh thư trong thiên hạ chẳng phải đều là tướng quân bách chiến bách thắng ư.

Trong mấy người thì duy nhất Đỗ Tu Nguyên vượt qua cuộc kiểm tra. Tâm tình Lâm Vãn Vinh bình tĩnh lại đôi chút liền hỏi hắn:
– Đỗ đại ca, huynh nghĩ như thế nào về việc kiểm tra binh pháp này?

Đỗ Tu Nguyên lắc đầu nói :
– Binh pháp phải kết hợp với thực chiến mới có ý nghĩa thực sự. Lần khảo sát này tuy mới lạ, nhưng chỉ chiếu theo sách vở, không đủ linh hoạt, chỉ cần nhớ kĩ câu chữ trong binh thư là có thể vượt qua. Nhóm Hồ đại ca hàng năm chinh chiến, kinh nghiệm thực chiến phong phú, đưa ra nhiều đáp án cho cái đề mục kia, nhưng khác biệt rất lớn so với binh thư nên bị cho là không hợp cách.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, gã không nói lời nào, ánh mặt ở phưong xa, yên lặng suy tính gì đó.

Từ xa xa một con ngựa trắng tiến tới, thì ra Lý Vũ Lăng quay trở lại, hắn đã đi một chuyến khá xa, đã xuyên qua cả thao trường, trên người nhuộm vàng màu cát bụi, nhưng vẻ mặt hồ hởi hưng phấn không thôi.

– Tiểu Lý tử, chuyện gì mà cao hứng như vậy?
Lâm Vãn Vinh cười hỏi.

Lý Vũ Lăng ghì chặt yên rồi nhảy xuống, cười hì hì:
– Lâm Tam, ta vừa mới nói với ông nội rồi, ông đặc biệt cho phép ta tham gia thao diễn trong quân, nhưng mà Hồ đại ca và Lý đại ca các huynh lại phải chờ đợi rồi…

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nhìn mấy người Hồ Bất Quy phía sau, Đỗ Tuy Nguyên mở miệng cười:
– Việc là như thế này, mấy ngay nay chúng ta bị loại ra ngoài cuộc diễn binh, trong lòng thật sự buồn bực, đang muốn tìm tới Lâm tướng quân, tuy nhiên bất ngờ lại bị tiểu tử này ngăn cản.

– Ồ, hắn ngăn cản các ngươi làm gì?
Thấy Lý Vũ Lăng mạnh mẽ có phẩm cách, con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cũng thấy nảy sinh lòng yêu thích, vỗ đầu tiểu Lý tử hỏi.

Hồ Bất Quy đĩnh đạc nói:
– Còn có thể làm cái gì? Tiểu tử này nói khoác, hắn nói rằng chỉ cần lôi kéo Lâm tướng quân ra đây, hắn sẽ có biện pháp để chúng ta tham gia diễn binh. Nhưng bây giờ Lâm tướng quân đã tới, mà việc tên tiểu tử đáp ứng không thấy đâu.

Ngất, ta đến là có thể cho các ngươi tham gia diễn tập ư? Lão tử không phải là hoàng đế, kim khẩu mở ra là chuyện gì đều có thể làm được, tiểu tử này nói khoác chẳng thể nào đáng tin rồi.

Mấy người mắt hổ nhìn chằm chằm vào Lý Vũ Lăng, đối với sự thất tín của hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, Lý Vũ Lăng đắc ý cười một tiếng:
– Các ngươi gấp cái gì, đợt diễn binh này chỉ vừa mới bắt đầu, cơ hội vẫn còn. Huynh trông coi, ta không phải cũng có thể tham gia rồi sao? Các ngươi cứ đợi trong chốt lát, tự nhiên sẽ có người mời các ngươi tham gia… hắc hắc, đến lúc đó nếu lời hứa của ta được thực hiện, mấy người các ngươi đều đã đáp ứng tiểu gia cũng không được chọn chỗ khác, tám con phố lớn tìm cho ta một cái sân lớn nhất, chọn phấn đầu đẹp nhất tới phục vụ ta uống rượu là được.

Bọn người Hồ Bất Quy, Hứa Chân đều khinh thường hừ một tiếng, không tin lời hắn nói nữa. Lâm Vãn Vinh a a cười: “Trong tám con phố lớn tìm phấn đầu, tiểu tử này khẩu khí không nhỏ a! Chỉ sợ ngươi đi rồi, cái thân đồng tử nho nhỏ của ngươi khó có thể bảo toàn.” Nhưng mà Lý Vũ Lăng cũng là hậu nhân bậc trung lương, lại hào sảng đáng yêu, thật sự làm người ta vui thích.

Mấy người đều coi những lời vừa rồi của Lý Vũ Lăng là trò đùa, không coi là việc nghiêm túc, nhưng nhìn ra cảnh chiến đấu sa trường thật sự cảm thấy hồ hởi. Chợt nghe một trận vó ngựa vọng đến, đưa mắt nhìn lại thì thấy mấy con khoái mã xuyên qua thao trường làm cát bụi bay mù mịt, vượt cả trận địa của bộ binh phóng vội tới nơi này.

Hồ Bất Quy là kẻ nóng lòng nhất, nhìn thoáng quá liền lập tức hưng phấn kêu lên:
– Là Lý Thái tướng quân tới.

Ngồi ngay ngắn trên con ngựa phía trước một vị lão tướng quân uy phong hùng tráng, mũ đồng giáp sắc, tay cầm trường thương, phi ngựa như bay nhanh chóng tới nơi này, đúng là Lý Thái Đại tướng quân ngày ấy đã từng chửi rủa Lâm Vãn Vinh.

“Lão đầu này đến làm gì? Ta và lão không phải đã cắt đứt quan hệ rồi sao?” Nhìn sang bên cạnh thấy trên khuôn mặt Lý Vũ Lăng lộ ra cụ cười đắc ý, Lâm Vãn Vinh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Bên người Lý Thái lại có một bạch mã tuấn tú, ngồi trên lưng là một vị nữ kỵ sĩ che mặt bằng một chiếc khăn lụa trắng không thể nhìn rõ, nhưng thân hình kia thật sự yểu điệu trang nhã, kỵ thuật không kém lắm, chỉ là trên tấm lụa trắng bị phủ một lớp cát bụi dày đặc.

– Tiểu tử Lâm tam xin ra mắt Lý tướng quân, Lý tướng quân lâu rồi không gặp a.
Thấy Lý Thái xuống ngựa rồi, Lâm Vãn Vinh tiến lên nghênh đón.

Lý Thái nhìn hắn một cái, sắc mặt nghiêm trang hừ một tiếng :
– Trên sa trường, quân kỷ nghiêm túc, không được ồn ào, ngươi cứ hỉ hỉ hả hả như vậy thì thành thế thống gì, còn ra dáng vẻ của một quân sĩ ư.

Lão trải qua sa trường đã lâu, toàn thân tự có một cỗ khí thế sát nhân uy nhiêm, sắc mặt nghiêm trang, càng làm lòng người kinh hãi.

“Ta cũng không phải là binh lính nữa lão đầu mà.” Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm kêu một tiếng, dở khóc dở cười, Lý lão tướng quân này đại khái đã quen thống lĩnh quân mã, nhìn thấy mọi người đều coi như thủ hạ dưới tay. Lâm Vãn Vinh tuy mồm miệng ba hoa, nhưng đối với đại danh tướng máu lạnh này thì tôn kính tự đáy lòng, nghe lời quở trách của lão thì gật gật đầu không dám phản bác. Thấy thế bọn người Hồ Bất Quy âm thầm lấy làm lạ: “Trời sinh vật này chế ngự vật kia, Lâm tướng quân không sợ trời không sợ đất, cả Từ Vị đại nhân cũng không trấn áp được, tại trước mặt Lý tướng quân cũng nhu thuận như thế.”

– Ra mắt tướng quân.
Bọn người Hồ Bất Quy đều là tướng lĩnh thủ hạ của Lý Thái, thấy thống suất không dám tùy tiện như Lâm Vãn Vinh, đông loạt ôm quyền cung kính.

Lý Thái gật đầu, tay giữ bộ đao, ánh mắt nhìn vào người Lâm Vãn Vinh :
– Lâm Tam, nghe nói ngươi chủ động xin tự nguyện gia nhập quân đội, muốn tham gia diễn binh ở thao trường, có phải thế không?

– Cái gì?
Lâm Vãn Vinh há hốc: “Ngất, ta nói lúc nào, ta nào phải thất nghiệp rảnh rỗi, tham gia quân diễn cái gì, lão đùa ta sao?”

Bọn người Hồ Bất Quy đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là nhất tề mừng rỡ nhìn Lâm Vãn Vinh. Thì ra Lâm tướng quân còn giấu chiêu này, tên gia hỏa giỏi quá, hắn thật trầm tĩnh tỉnh táo a, quả là không thấy một chút điểm sơ hở nào.

– Lão tướng quân, ta nói khi nào, ngài có nghe nhầm không?
Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên.

Lý Thái uy nghiêm nói:
– Nói bậy, lão phu sao lại có thể nghe nhầm, là Vũ Lăng vừa rồi mới tự mình bẩm báo, nói người tự ý dẫn quân tham dự diễn binh cùng diễn luyện thực chiến. Ta mới vội vã chạy tới, ngươi chẳng lẽ lại hồi lại? Đây là trong quân, tuyệt không nói đùa.

Lâm Vãn Vinh kinh hãi nhìn Lý Vũ Lăng một cái, đã thấy tên tiểu tử kia dương dương đắc ý liếc mắt nhìn bọn người Hồ Bất Quy, vẻ mặt có bao nhiêu thần khí liền lộ ra hết.

Bọn người Đỗ Tuy Nguyên cuối cùng cũng biết dụng ý của Lý Vũ Lăng đối với Lâm Vãn Vinh, đây là một chiêu đuổi vịt leo cột, thúc heo nái leo cây, thật sự dùng quá khéo léo, Lý tiểu tử tuổi còn trẻ, đã có tài năng cơ mưu thế, thật sự là hổ tử dòng dõi nhà tướng, danh bất hư truyền.

Lâm Vãn Vinh hung hăng trừng mắt nhìn Lỹ Vũ Lăng: “khó trách Lý tiểu tử nói chỉ cần ta đến, hắn liền có biện pháp cho bọn người Hồ Bất Quy tham gia diễn luyện, thì ra đem ta ra làm mồi nhử.”

Lý Thái thấy hắn do dự không quyết, liền lớn tiếng nói:
– Trong quân một khắc có thể tổn hại đến vận mệnh đất nước. Lâm Tam, ngươi nói mau, rốt cuộc là ngươi quyết định thế nào?

Lão vô cùng uy nghiêm, cố ý tăng thêm áp lực, buộc hắn vâng lời.

“Chết rồi, một điểm chuẩn bị đều không có, lại là diễn luyện thực chiến. Đây không phải rõ ràng là ngầm chơi ta sao.” Nhìn ánh mắt van xin của bọn người Hồ Bất Quy, Lâm Vãn Vinh khẽ cắn răng: “Mẹ kiếp, Lâm Tam ta sợ ai chứ!” Trong mắt hắn hiện lên vẻ ngoan độc, hừ nói:
– Được, ta tham gia.

Lý Thái lộ ra chút tiếu ý nhưng kịp thời giấu đi, nói với người cô gái đi theo bên cạnh:
– Chỉ Tình nha đầu, phân phó hai người bọn họ ra sao, con tới nói đi.

“Chỉ Tình nha đầu? Ta ngất, khó trách nhìn quen mắt thế, thì ra là Từ nha đầu, dáng nhỏ nhắn đó mà che mặt, khoác lên người mã giáp ta sẽ không nhận ra nàng sao?” Hắn cười hì hì liền ôm quyền nói:
– Thì ra là Từ tiểu thư… chậc chậc, đúng là không nhìn ra, nàng giấu mặt đi còn đẹp hơn so với để lộ ra nhiều.

– Nói bậy.
Lý Vũ Lăng phản bác :
– Từ cô cô không che mặt thì đẹp gấp trăm lần.

Hắn nói chân thành, không hề để ý tới phản ứng trên mặt Lâm Tam lúc đó. Bọn người Hồ Bất Quy cố sức nhịn cười, thật sự là quả báo rất nhanh, Lý tiểu tử nay vừa rồi mới ám toán Lâm tướng quân, đảo mắt liền bị hắn đá trở lại.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì tiếng cười nở rộ khắp nơi, Chỉ Tình hừ một tiếng rồi mỉm cười:
– Hôm nay diễn binh giữa bão cát lớn, tiểu nữ thể chất gầy yếu mới che mặt đi, Lâm tướng quân chớ lạ. Tuy là ngài chủ động yêu cầu gia nhập, chỉ có binh mã trên sa trường thì ngài không thể tự điều động, nhưng những người khác thì ngài có thể chọn lựa.

Bọn người Hồ Bất Quy tức thì hoa tay múa chân cười hắc hắc, đối với Lý Vũ Lăng cảm kích không biểu lộ thành lời, lời mời dẫn hắn tới chơi tám phố lớn coi như đã định. Lý Vũ Lăng cũng băn khoăn dòm ngó Lâm Vãn Vinh, hắn là thành viên không chính thức nên chỉ có Lâm tướng quân gật đầu, mới có khả năng làm quân lính.

Lâm Vãn Vinh khẽ thời dài, vẻ mặt khổ não :
– Tinh binh cường tướng tinh thông binh pháp, cũng đã bị vị phụ tá tướng quân đại nhân kia chọn mất, ta không thể làm gì hơn là lựa chọn bọn dã tướng quân tự học thành tài này. Ài, thật sự không công bằng mà… à, thuận tiện hỏi một câu, Từ tiểu thư, vị phụ tá kia tiến hành kiểm tra trong quân, Từ tiểu thư nàng thấy thế nào?

Từ Chỉ Tình khẽ lắc đầu:
– Ta cũng là hôm qua mới biết, mới chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Không biết nếu Từ tiểu thư tới kiểm tra, kết quả sẽ như thế nào?

Từ Chỉ Tình tự tin nói:
– Binh pháp Tôn tử, Lục Thao ta đều đọc thuộc, nếu là đặt mấy câu hỏi đó, Chỉ Tình tự tin không người nào có thể làm khó.

Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên:
– Oa, Nói như vậy, Từ tiểu thư thuộc lòng binh thư, bác học đa tài, tới chiến trường tự nhiên là thiên hạ đệ nhất danh tướng rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 2
Phần 9 “Gã họ Ngô này thật ghê tởm, giả mạo thư lấy danh nghĩa của cha để gả đại tỷ cho hắn, thật sự là tức chết người đi được” Mặc Thải Hoàn hận hận nói, xem ra đối với tên Ngô Kiếm Minh kia cực kỳ thống hận. “Bất quá cũng may là chọn đại tỷ của con, nếu như hắn yêu cầu là con hoặc Phượng Vũ, ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt! Phải biết rằng với tính tình của con và Phượng Vũ, làm sao có thể nhẫn nại dối trá ứng phó cùng người này! Chỉ là khổ cho Ngọc Châu, không biết khi phu quân trở về, có...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Ba cô gái đi Vũng Tàu - Tác giả The Kid
Một mùa Tết lại trôi qua. Mọi người đều quay trở lại với cuộc sống làm việc bận rộn của mình. Chồng của Thủy cũng vậy, anh lại nhận thêm nhiều chuyến đi công tác xa, bỏ cô vợ trẻ đẹp ở nhà một mình. Thủy ở nhà chỉ biết làm nội trợ, cô mong muốn chồng thường xuyên ở nhà với mình, nhưng không được. Thủy và chồng càng lúc càng ít gặp nhau hơn, điều này làm cô buồn. Một người bạn thân của Thủy là Hoa, rất thường ghé nhà Thủy chơi. Hoa luôn sẵn sàng làm Thủy vui lên. Hoa cũng có chồng nhưng bị chồng bỏ, cũng do tính cô hơi vô duyên và nhiều...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 43
Phần 9 Bất Diệt Kim Cương tượng. Lục Thiếu Du nhìn thân hình khổng lồ giống như một bức tượng trước mắt, trong lòng cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Lôi Tiểu Thiên thân là sư huynh của Lục Linh, trên người còn có thuộc tính Lôi của Lôi gia, có Bất Diệt Kim Cương tượng này cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Lục Thiếu Du. Lúc này Bất Diệt Kim Cương tượng do Lục Thiếu Du thi triển, uy năng thậm chí so với lúc Lục Linh thi triển còn mạnh hơn một chút. Lôi Tiểu Thiên dường như bị Lục Thiếu Du làm nghẹn khuất tới bộc phát, thân hình khổng lồ rung động, đôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng