– Cuối cùng ngươi cũng biết thân biết phận, vậy không hẳn là chẳng còn phẩm chất tốt lành gì. Ngưng Nhi, đại ca của muội rút cục có chút ưu điểm nho nhỏ đấy.
– Chán ghét! Đại ca thích nhất là làm loạn.
Lạc Ngưng cười khúc khích, phong tình vạn chủng, liếc nhìn hắn, lại quay sang nói với Từ Chỉ tình:
– Từ tỷ tỷ, không phải tỷ có chuyện muốn bàn với đại ca sao?
Từ Chỉ Tình gật đầu, sắc mặt tỏ ra trịnh trọng, chậm rãi mở miệng:
– Lâm Tam, chúng ta đi trên đường từ sáng tới giờ, ngươi có phát hiện điều gì dị thường không?
– Dị thường? Dị thường thế nào?
Lâm đại nhân mơ hồ nói:
– Ngoại trừ Từ tiểu thư cô lôi Ngưng nhi đi mất có chút dị thường, còn thì mọi sự đều rất bình thường.
Nhìn cái tên không đứng đắn này, Từ Chỉ Tình nhướng mày, thở dài:
– Nếu ngươi không muốn nghe, coi như ta chưa nói gì, ngươi định làm gì thì cứ đi làm, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Tính nết quật cường của Từ tiểu thư lại nổi lên, Lạc Ngưng vội vàng nháy mắt với đại ca, Lâm Vãn Vinh giơ hai tay, cười nói:
– Được rồi, ta nguyện nghe, Từ tiểu thư, rốt cục có thể cho ta biết có gì dị thường hay không?
– Ngươi khôn khéo như vậy, ta không tin ngươi không cảm giác được điều gì.
Từ tiểu thư bình thản nói:
– Chuyến đi này, ta cảm giác rõ ràng nhất là quá yên tĩnh, quá bình thường, như là chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy. Chúng ta tại Tế Ninh náo động ầm ĩ như thế, nếu bọn trộm thật sự muốn cướp bạc mà nói, tuyệt sẽ chẳng ngồi yên không phản ứng. Tối thiểu nên có chút phản công! Vì 35 vạn lượng bạc này, bọn họ có thể lập tức hạ độc 5000 nhân mã, ta không tin bọn họ sẽ để chúng ta thoải mái đem bạc đến kinh thành.
Một lời này điểm trúng ngay nỗi lo nghĩ trong lòng Lâm Tam. Từ tiểu thư quả không hổ là nữ quân sư từng nhiều lần ra tiền tuyến kháng địch, suy nghĩ chu toàn, rất đỗi mưu trí.
Thấy Lâm Tam vốn suy nghĩ sâu xa lại không có chút kinh ngạc, Từ Chỉ Tình liền biết tên này sớm đã nghĩ đến điều ấy, chỉ là không nói ra mà thôi. Từ Chỉ Tình lắc đầu thở dài:
– Xem ra chuyện này hẳn ngươi đã sớm có an bài rồi.
Lâm Vãn Vinh nở nụ cười, bảo:
– Từ tiểu thư không cần làm khó ta. Địch tối ta sáng, ta nào biết bọn họ khi nào sẽ bày mưu hại chúng ta? Vậy phải ứng phó ra sao đây? Cho dù bọn chúng muốn ra tay cướp đoạt trên đường, ta cũng không có biện pháp gì.
Lạc Ngưng nghe được cả kinh, vội kéo tay hắn:
– Đánh cướp? Không thể nào! Chúng ta là quan quân, có hơn một vạn nhân mã, đám cướp kia chẳng lẽ thật sự ăn gan báo sao?
Từ Chỉ Tình nhẹ dí ngón tay ngọc lên mũi Lạc Ngưng, yêu thương bảo:
– Nha đầu ngốc, đây không phải vấn đề nhân mã nhiều ít bao nhiêu, nếu là chính diện giao phong, dù có mười lá gan bọn chúng cũng không dám tới, nhưng nếu chúng âm thầm ra tay, thì ta lại không thể đề phòng. 35 vạn lượng bạc này chính là nhóm bạc quân đầu tiên dành cho 10 vạn đại quân kháng Hồ. Công cuộc kháng Hồ này vô luận thế nào cũng không thể có sơ hở. Cho dù bọn họ cướp lại bạc không được, nhưng chỉ cần khiến chúng ta chậm trễ vài ngày, làm đại quân chúng ta không thể đến kịp biên cương chống Hồ thì đã là đại thắng đối với địch nhân rồi. Chậm một ngày, cái giá chúng ta phải trả là sinh mạng dân chúng ở biên cương.
Lạc Ngưng không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy, vội lè lưỡi, ôm chặt Từ Chỉ Tình nói:
– Tỷ tỷ, muội thật ra cũng thấy kì quái, cướp chỗ bạc này chỉ có lợi cho người Hồ, nhưng người Hồ ở tại phương Bắc, cách đây ngàn dặm, chẳng lẽ bọn chúng có cánh bay tới đây cướp bạc? Dù là bay tới, làm sao bọn họ biết chúng ta phải đem bạc này về kinh thành?
Thông minh! Một câu đi ngay vào trọng tâm! Lâm Vãn Vinh gật đầu nhìn Ngưng nhi, Lạc Ngưng ngó hắn thản nhiên cười, trông dụ hoặc vô cùng.
Câu hỏi này khơi dậy trong lòng Từ tiểu thư nỗi cảm khái vô hạn, nàng trầm mặc hồi lâu, rồi mới thở dài:
– Ngưng Nhi, muội hỏi rất đúng, người Hồ mặc dù lợi hại, cũng không có khả năng xâm nhập sâu vào trong Đại Hoa ta tác quái cướp bạc, rõ ràng là bên ta có nội gian, âm mưu làm phản, tư lợi bản thân, bỏ qua lợi ích quốc gia, cấu kết với người Hồ giết hại đồng bào. Bọn gian tế này như là sâu hại trên người Đại Hoa ta, không diệt trừ thì tai họa khôn lường!
– Tỷ tỷ, người nói là Thành Vương?
Lạc Ngưng nhìn Từ Chỉ Tình, cẩn thận hỏi.
Ở đây tất cả đều không phải người ngoài, Từ tiểu thư cũng không úy kị, bất đắc dĩ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt đại biến nói:
– Lâm Tam, hôm trước ngươi từng bảo, ngày ấy hành thích hoàng thượng là bọn người lùn Đông Doanh, mà lần này cướp bạc cũng có bọn chúng tham gia, phải không?
Thấy Lâm Vãn Vinh gật đầu, Từ Chỉ Tình sắc mặt đại biến, lẩm bẩm:
– Lang sói dã tâm, lang sói dã tâm! Bắc có người Hồ, Đông Nam có người lùn, ở giữa có nội gian, Đại Hoa ta chí nguy!
Từ Chỉ Tình quả thực suy nghĩ thông minh, đem mấy manh mối rời rạc này xâu chuỗi thành một mạch, làm lộ ra điểm mấu chốt. Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Không nghiêm trọng như vậy, họa Đông Doanh, loạn người Hồ cũng không phải chuyện mới, nhưng Đại Hoa ta ngàn năm nay vẫn đứng vững, tất có đạo lý của nó. Từ tiểu thư thuộc lòng sử sách, hẳn là rõ ràng hơn ta điểm này. Đại Hoa ta trước nay không thiếu anh hùng, cho tới giờ đều luôn từ chết tìm sống, ngoan cường đứng vững. Đây là qui luật tất yếu, chúng ta không cần quá lo ngại.
Lâm Tam nói có chút đạo lý, lịch sử Đại Hoa từng có nhiều kiếp nạn lớn hơn nhiều, nhưng chưa lần nào không thể vượt qua. Từ tiểu thư nhìn hắn, khẽ gật đầu:
– Lời này của ngươi tuy là duy tâm, nhưng thật ra cũng có chút đạo lý.
Lâm Vãn Vinh cười khổ, nha đầu kia quả thật quật cường không chịu thua. Lạc Ngưng thấy đại ca nhíu mày, vội kéo Từ Chỉ Tình hỏi:
– Tỷ tỷ, người có biện pháp gì giúp đỡ Ngưng nhi không? Bạc này là cướp trên tay phụ thân muội, làm trễ ba ngày lộ trình, chúng ta nhất định phải bồi khuyết thời gian này, bằng không Lạc gia sẽ thành tội nhân thiên cổ mất.
Từ Chỉ Tình thấy nàng không cầu Lâm Tam, lại đi cầu mình, liền lắc đầu cười:
– Nha đầu chết tiệt, gả cho tướng công rồi là đổi luôn tính, chuyện phải lao tâm khổ tứ nhiều như vậy, không đi cầu tướng công ngươi mà lại cầu ta. Muội yêu thương hắn là bỏ mặc ta luôn phải không?
Lạc Ngưng mặt đỏ bừng, vội ôm lấy Từ Chỉ Tình, làm nũng:
– Ai nói muội bỏ mặc tỷ, Ngưng nhi đối với tỷ và đại ca đều yêu thương như nhau, chỉ là việc này can hệ không bình thường, Ngưng nhi muốn mời tỷ tỷ giúp đỡ tướng công!
Thấy bộ dáng quấn quýt si mê của Lạc Ngưng, Từ tiểu thư vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bất đắc dĩ nói:
– Thực là không có biện pháp với nha đầu ngươi. Cũng chẳng biết hắn có gì hay ho mà làm cho Ngưng nhi nhà ta như say như mê, một giây một khắc đều không rời hắn được.
– Nếu tỷ tỷ gả cho đại ca, tỷ tỷ tự sẽ biết!
Lạc Ngưng cười khanh khách, làm Từ Chỉ Tình nổi cơn xấu hổ, thẹn thùng giơ tay khẽ đánh. Hai nàng đùa giỡn trong xe một hồi, trâm cài tán loạn, áo xống trước ngực xộc xệch, lộ ra đôi chút xuân cảnh tuyệt mỹ bên trong.
Phi lễ chớ nhìn, Lâm đại nhân thầm nhủ, ngồi yên trong xe, con mắt láo liên, hết ngó Ngưng nhi lại liếc sang Chỉ Tình, không bỏ qua chi tiết nào.
– Được rồi, đừng náo loạn nữa.
Cũng may Từ Chỉ Tình tự kiềm chế giỏi, vừa thấy Lâm Tam làm ra bộ dáng ngó nghiêng lén lút, liền biết lại để hắn chiếm tiện nghi. Dù sao cũng chẳng phải lần đầu, để hắn chiếm tiện nghi đã thành thói quen, còn biết làm thế nào nữa? Mặt nàng có chút nóng lên, nhẹ giọng nói:
– Bây giờ đã qua địa phận Sơn Đông rồi, theo ta biết đoạn phía trước địa hình hiểm trở, đường sá gập ghềnh không được tu sửa, rất là khó đi, lại còn có một ngọn núi. Nếu bọn trộm có mưu đồ, tất sẽ bày cạm bẫy ở đoạn đường này. Qua khỏi đây, chúng ta có thể chạy thẳng một mạch về kinh thành rồi, không còn nguy hiểm nữa. Bởi vậy đoạn đường này phải đặc biệt cẩn thận, đề phòng nghiêm mật, phải phái thám báo dò xét trong phạm vi 30 dặm, lưu tâm những khu vực phức tạp.
Ý nghĩ này cũng trùng khớp với sự suy tính của Lâm Vãn Vinh, Lâm đại nhân hì hì cười giơ ngón tay cái lên:
– Từ quân sư cao kiến, việc này ta đã phân phó rồi.
– Sớm biết ngươi đã an bài rồi.
Từ Chỉ Tình liếc hắn, hít một hơi:
– Địch tối ta sáng, chúng ta cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi. Ngưng nhi, ta chỉ có thể giúp hắn như vậy, muội định cảm ơn ta thế nào đây?
Lạc Ngưng nháy mắt, trên mặt hiện lên nụ cười quyến rũ, ngoéo ngoéo ngón út về phía Lâm Vãn Vinh:
– Muốn tạ ơn tỷ tỷ thật đơn giản, đại ca, chàng lại lên giường của Từ tỷ tỷ ngủ đi, thiếp đi khâu áo cho chàng.
– Á!
Từ Tiểu Thư trong lòng có quỉ, xấu hổ ôm mặt, len lén liếc nhìn Lạc Ngưng, chỉ thấy nàng ta thần sắc kiều mị, lời nói ra dường như vô tâm.
Thấy Lâm Tam cười quỉ dị, Từ tiểu thư liền phát nộ lên người hắn, đẩy hắn ra khỏi xe:
– Nói xong rồi, ngươi còn ở trong này làm gì? Biến mau, ta phải cùng Ngưng Nhi nghỉ ngơi!
– Không cần ta ngủ cùng sao?
Lâm đại nhân khó hiểu hỏi.
– Cút!
Từ Tiểu Thư nổi giận đá một cái, Lâm đại nhân thân thủ lanh lẹ tránh được, nhảy phốc xuống xe, đang định cất tiếng cười to, bỗng nghe oạch một tiếng, chân đã dẫm vào vũng nước mưa, sình bắn tung tóe, dính lên cả mặt mũi.
Binh lính chung quanh ôm bụng cười lớn, Lâm đại nhân lau lau nước bẩn trên mặt, gắt giọng quát:
– Cười cái gì? Chưa thấy qua ai bị vợ đá xuống giường à?
Tiếng cười càng rộ lên, át cả tiếng mưa. Từ tiểu thư nghe được nghiến răng, giữ chặt tay Lạc Ngưng, hung hăng nói:
– Ngưng Nhi, muội cứ mặc kệ hắn nói hươu nói vượn như thế sao? Để lâu rồi là khó dạy dỗ lắm!
Ngưng nhi nằm trên giường, uốn éo lưng thon, bất đắc dĩ đáp:
– Tỷ tỷ, tỷ chẳng phải không biết, muội gặp đại ca liền bị chàng hớp hồn, làm sao còn quản được chàng? Ai muốn quản, ai muốn dạy dỗ, cứ để họ đi mà làm thôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/04/2017 12:39 (GMT+7) |