Lâm Vãn Vinh - Quyển 8

Phần 14

– Ta ra tay ư?
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang:
– Lý huynh, ngươi vốn tinh thông cả hai môn thư họa, chẳng lẽ không nhìn ra Thánh tổ hoàng đế lúc viết mấy chữ này, trên chữ Thiên điểm thêm một nét nhỏ? Các vị đều là danh gia đương thế, thỉnh chư vi hãy xem xét cho kĩ!

Mọi người đưa mắt xăm soi, quả nhiên như lời Lâm Tam nói, lúc Thánh tổ Hoàng đế viết chữ, trên giữa chữ ‘Thiên’ hơi nhích lên một nét nhỏ, chỉ là bút tích quá mờ nhạt, người ta cũng chẳng lưu ý tới, cứ tưởng là Hoàng đế nhất thời hơi cẩu thả, mà ai dám đi vuốt râu hùm hỏi lại chứ? Nhưng mà hôm nay gặp phải cơn mưa xuân nên giấy hơi ẩm ướt, nét mờ kia trở nên rõ ràng hơn

– Cái này, cái này…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói lời nào.

Lâm Tam lạnh lùng nói:
– Hay cho cái ‘Ngọc Đức Tiên Phường’, Thánh tổ Hoàng đế đã tự mình đề ‘Dữ Phu Tề’ rành rành, kêu gọi các ngươi đừng có tự cao, hãy nhìn những kẻ lao động trong thiên hạ mà học tập. Các ngưoi ngược lại còn dám liều mạng già mồm đặt điều, tự xưng là ‘Dữ Thiên Tề’, việc khi quân phạm thượng này thật là đáng giận, phạm tội tru di.

‘Ngọc Đức Tiên Phường’ mấy trăm năm nay lấy mấy chữ ‘Dữ Thiên Tề’ của Thánh tổ Hoàng đế khoe khoang, cái khẩu hiệu này sớm đã thành chỗ dựa mà bọn họ kiêu hãnh tự hào. Ai ngờ hôm nay chỉ vì một câu nói của Lâm Tam, đã khiến cho trời long đất lỡ, cùng sánh ngang trời đã thành chỉ bằng với dân thường, khác biệt cả ngàn dặm. Thành Phường có biết bao vị đại nho uyên bác, đối diện với biến hóa kinh thiên này cũng không nghĩ ra đối sách gì.

Chẳng lẽ thật phải hướng về tên nhãi mượn tiếng Hoàng đế này dập đầu bái lễ? Lý Phàn Long mới trước đó còn phấn chấn cất lời, bây giờ thì mặt mày tái nhợt, môi lắp bắp không ngừng, thần sắc ảm đạm.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đang muốn nói thêm thì Tiêu Thanh Tuyền kéo áo hắn lại, dịu dàng bảo:
– Tha được thì hãy tha cho người ta đi. Thiếp từ nhỏ đã được Thánh Phường nuôi dạy, hết duyên nhưng ân nghĩa sao hết được. Chàng chớ có gây thêm khó khăn cho các vị tiên sinh ở nơi này nữa, chúng ta hãy xuống núi đi.

Lâm Vãn Vinh đành xuôi tay, ra vẻ vô tội đáp:
– Nàng đã thấy đó, rõ ràng là bọn họ gây chuyện cho ta mà, ta nào đã từng làm khó bọn họ? Nhưng mà lão bà ta đã lên tiếng, ta đây cũng phải cho bọn chúng một đường thoát. Ta vốn còn muốn nã pháo lên cả Thánh sơn nữa kia… Ôi, chẳng biết ngày tháng nào mới đạt được ước nguyện?

Tiêu Thanh Tuyền tủm tỉm cười, lườm hắn một cái, Từ Chỉ Tình vẫn chưa hiểu hỏi lại:
– Lâm Tam, đề tự của Thánh Tổ hoàng đế đúng thật là ‘Dữ Phu Tề’ sao?

Một tiểu xảo nho nhỏ, lại làm cho Từ tiểu thư thông minh kia cũng không rõ thật giả ra sao. Lâm Vãn Vinh cười hi hi, đảo mắt dòm quanh rồi thần bí nói:
– Cứ cho là Thánh tổ hoàng đế thông minh đi. Cái chữ Thiên kia lại không giống chữ thiên, chữ Phu cũng không giống chữ phu, ai mà biết là cái trò gì, xem chừng là đặc biệt để lại cho hậu nhân tự suy đoán. Ta chỉ là thấm ít nước mưa để nhìn cho rõ, làm thỏa mãn tâm nguyện bao năm qua của vị Thánh tổ lão tiên sinh thôi!

Từ tiểu thư than dài một tiếng, hầm hừ:
– Thì ra là ngươi đã động tay, ngươi đối nghịch với các học giả của Thánh Phường, cũng không phải là chuyện quá hay ho đâu!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng, nắm tay Thanh Tuyền muốn xuống núi, chợp nghe xa xa vang lên một tiếng động nhỏ, tựa như là tiếng gõ mõ, âm thanh kia càng lúc càng dồn dập, như tiếng trống đánh vào lòng người.

– Ai vậy hả, ban ngày không có việc gì làm lại đi mõ ra gõ vây.
Lâm Vãn Vinh cười nói.

Thân hình yểu điệu của Tiêu Thanh Tuyền khẽ rúng động, lắc đầu cười khổ:
– Đây là viện chủ triệu thiếp về. Lâm Tam, chàng hãy ôm chặt thiếp đi… !

“Viện chủ?” Lâm Vãn Vinh sửng sốt một phen, thấy Thanh Tuyền run rẩy không ngừng, liền vội ôm chặt lấy nàng, kinh hãi kêu lên:
– Thanh Tuyền, nàng sao vậy?

Tiêu Thanh Tuyền trở nên yếu ớt chẳng còn tí sức lực dựa vào lồng ngực hắn, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, nước mắt chảy ròng ròng, lẩm bẩm:
– Lâm Lang, thiếp hôm nay theo chàng đi cùng đi trên đoạn đường này, chết cũng mãn nguyện. Chỉ là con của chúng ta còn chưa được sinh ra, chúng ta thật đã mắc nợ nó rồi, chàng mau ôm chặt thiếp!

Lâm Vãn Vinh cố sức ôm ấp nàng vào lòng, hốt hoảng la lên:
– Thanh Tuyền, Thanh Tuyền… nàng sao vậy, đừng làm ta sợ… !

Gương mặt tuyệt đẹp của Tiêu Thanh Tuyền chợp ánh lên niềm hy vọng, thì thào:
– Trống Tam Thông, thiếp cũng không sợ! Thiếp với Lâm lang sống chết có nhau, Lâm lang, Lâm lang… mau mang thiếp đi!

– Trống Tam Thông*?
Từ Chỉ Tình lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

(Trống Tam Thông. Đánh trống đủ 332 đùi gọi là nhất thông. )

Lâm Vãn Vinh ‘a’ lên một tiếng lớn, ôm lấy thân hình như không xương của Thanh Tuyền lao đi về phía chân núi. Tiếng gõ kia tựa như biết được cả hành tung của hắn, hồi này dồn dập qua hồi khác. Ngả vào lòng của Lâm Vãn Vinh, hơi thở của Tiêu Thanh Tuyền càng lúc càng yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ u ám ngán ngẩm, cả người dần dần lả đi.

Cảm giác thấy Thanh Tuyền cứ truyền lại từng cơn ớn lạnh, dường như nàng đang dần dần tan biến mất, Lâm Vãn Vinh như rách toạc cả khóe mắt, máu nóng trong người bỗng nhiên sôi trào ngùn ngụt.”A…. !” hắn đột ngột ngừng bước, ngẩn mặt lên trời hét lớn, rút khẩu súng trong ngực, “Pằng… !” một tiếng nổ vang lên trong làn khói nhàn nhạt, cả người Lâm Vãn Vinh đằng đằng sát khí:
– Đỗ Tu Nguyên, khai pháo, khai pháo… !

Đỗ Tu Nguyên dưới chân núi nghe được tiếng súng, âm thanh có một không hai này đúng là tín hiệu mà Lâm tướng quân đã dặn dò trước đó, hắn thoáng do dự rồi cắn răng, phất lá cờ nhỏ lên, quát lớn:
– Khai pháo… !

Tám cái nòng của thần cơ đại pháo đồng thời bắn ra những luồng đạn nóng bỏng, ‘ầm ầm’ bay nhanh vào của Thành Phường nơi vách núi, làm khói bụi bay mù mịt. Khiến cho mấy vị đại nho vốn rất trấn định cũng phải kinh hãi thần sắc, đám đệ tử cũng hoảng loạn một phen.

Tiếng pháo vang lên, tiếng gõ chói tai kia cũng im bặt, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Thanh Tuyền, dịu dàng nói:
– Thanh Tuyền, nàng không phải sợ, chỉ cần có ta ở đây, không một ai có thế làm nàng sợ hãi đâu. Nàng nghe đây, đó là tiếng pháo, nếu ai dám làm hại nàng thì ta sẽ bắn cái Tiên Phường này nát vụn, ta sẽ khiến hắn còn tổn hại gấp mười gấp trăm lần.

Cơ thể của Tiêu Thanh Tuyền cũng ấm dần trở lại, hai dòng lệ thấm nhòa bên má, đôi mi dài run run, từ từ mở mắt ra, khẽ kêu môt tiếng: “Lâm lang… !”, nước mắt tựa như mưa rơi lả chả.

Từ Chỉ Tình thở dài, nhẹ nhàng bảo:
– Người không phải là muốn cứu mạng Tiêu tiểu thư ư? Trước tiên phải mang nàng xuống núi đã.

– Vậy là ý gì?
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc.

Từ Chỉ Tình không đáp, nhìn Tiêu Thanh Tuyền một cái, khẽ hỏi:
– Tiêu tiểu thư, theo lời nàng vừa rồi thì đó là Trống Tam Thông. Có phải là pháp môn dùng để chuyển thế linh đồng mà tàng giáo* Lạt Ma tìm kiếm?

(tàng giáo: tôn giáo bí ẩn
Linh đồng: ám chỉ những đứa trẻ tinh anh)

Tiêu Thanh Tiều gật đầu, khẽ than:
– Từ tỷ tỷ quả nhiên là tinh thông uyên bác, ngay cả trống Tam Thông mà cũng biết được.

Lâm Vãn Vinh nghe mà nhức cả đầu, vội vàng kéo Từ Chỉ Tình lại hỏi:
– Cái gì là trống Tam Thông, trống Tứ Thông, rốt cuộc là có ý gì?

Tiêu Thanh Tuyền dịu dàng đáp:
– Lâm lang… hãy để cho ta nói cho chàng rõ. Ta từ nhỏ thân thế đã long đong, gia nhập Thánh Phường này, được viện chủ tuyển chọn làm truyền nhân kế nghiệp của Thánh Phường. Thánh Phường viện chủ qua nhiều thế hệ đều phải tu thân dưỡng tính, vấn tóc tu hành, không được ham muốn những dục vọng của nhân gian, nếu không phải là gặp chàng, thiếp ngày sau sẽ thay thế viện chủ Thánh Phường.

Lâm Vãn Vinh nghe được mà hốt hoảng, xiết chặt lấy tay nàng:
– Thanh Tuyền, sao lại có khả năng này? Nàng đã đáp ứng ta, vào ngày bảy tháng bảy sẽ hội ngộ ở Ngọc Phật tự mà. Sao đột nhiên đổi thay?

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu:
– Không phải là thiếp đột nhiên đổi thay, chỉ bởi vì thiếp đã có huyết mạch của chàng, mới làm cho thế sự đột biến. Vốn là trung thu năm nay là ngày mà viện chủ nhường ngôi, thiếp mới có thể cùng chàng ước hẹn bốn mươi chín ngày. Chỉ là viện chủ nhìn ra thiếp có mang nên mới bức thiếp phá đi đứa nhỏ, thiếp liều chết không nghe, ngài liền đưa ra một phương pháp trung hòa, cho phép thiếp ngày sau được thừa kế y bát, nhưng sẽ bế quan ẩn danh sinh hạ đứa con của chúng ta, sau này vĩnh viễn không sẽ gặp lại chàng nữa. Nguyên tiêu năm nay, thiếp đợi mãi chàng mà chẳng đến, hôm nay trên kim điện mới tới gặp mặt chàng lần cuối…

Gương mặt Tiêu Thanh Tuyền đẫm lệ, nghẹn ngào không nói nên lời, cả người Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh ngắt, không ngờ rằng bên trong thì ra có nhiều chiết khúc như vậy, nếu là hôm nay không đến, Thanh Tuyền sẽ thành ni cô mất!

Hắn vội vàng an ủi nàng:
– Lão bà đừng có sợ, ta đến đây sẽ không để cho người ta khi dễ nàng đâu. Hôm nay ta nhân tiện oanh kích luôn cái Thánh Phường này, xem ai có thể bức nàng. Nàng nói mau, trống Tam Thông rốt cuộc là cái thứ gì?

Tiêu Thanh Tuyền than thở:
– Cái trống Tam Thông này được tương truyền trong kinh phật xa xưa, chuyên dùng để giáo dục cảm hóa, chính là vật bí truyền của Thánh Phường viện chủ, dùng để tuyển truyền nhân. Từ thời thơ ấu, mỗi ngày viện chủ đã tụng niệm bên người thiếp một lần, nên thiếp giống như bị một lời chú cẩn cô * trói buộc, xiềng xích mãi trong đầu. Nếu là một ngày niệm ba lần ( tam thông), thiếp liền suy kiệt hết tâm tư, xâm nhập vào trong lí trí, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, cho nên mới được đặt tên là trống Tam Thông.

(Nguyên là Khẩn cô chú (紧箍咒): lời chú cẩn cô, chú cẩn cô nhi, như lời chú mà Đường Tăng dùng để trói buộc Tôn Ngộ Không; thường ví với việc xiềng xích trói buộc người khác)

Lâm Vãn Vinh lạnh cả người: ” Cái trống Tam Thông này thì ra là một môn thôi miên thuật tà đạo, vừa rồi đã niệm một hồi, nếu là thêm hai hồi nữa, ta và Thanh Tuyền sẽ vĩnh viễn cách biệt sinh tử mất!”

Thanh Tuyền dịu dàng bảo hắn:
– Thiếp đã cùng Lâm lang kết phu thê, cũng có lời thề sinh tử, Thánh Phường sẽ không cho phép thiếp tồn tại được lâu. Làm trái lời hứa ngày ấy, Thanh Tuyền đã sai trước tiên, cái Trống Tam Thông này, thiếp chịu đời đời cũng có sao? Lâm lang, chàng nhất định phải cùng gắng sức với Thanh Tuyền, được hay không ?

“Cái này cũng có thể gắng sức ư?” Lâm Vãn Vinh thầm chua xót trong lòng, nhẹ nhàng nói:
– Cái gì mà trống Tam Thông, Tứ Thông, chúng ta cũng không sợ, hôm nay ta oanh kích cái Thánh Phường này, xem thử lão còn dám đánh trống không?

– Oanh kích Thánh Phường của ta ư?
Một giọng nữ nhân vang lên bên tai, lạnh lùng mà uy nghiêm:
– Dễ chỉ bằng ngươi sao?

– Tham kiến viện chủ!
Đám Thánh Phường môn đồ ở đằng xa vội chạy lại, nghe được giọng nói ấy, dường như tự trong lòng tất cả đều rất sùng kính, cung kính ôm quyền thi lễ, cả mấy người Trầm Thạch Điền Lý Long Phàn cũng cung cung kính kính hành lễ.

Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt tay Lâm Vãn Vĩnh, trên gương mặt hiện lên một nụ cười xinh đẹp dị thường:
– Lâm lang, đây hẳn là cánh cửa quan trọng cuối cùng của chúng ta, kiếp sau chúng cũng sẽ làm vợ chồng, vĩnh viễn chẳng thể phân ly… !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 19
Phó bí thư Hạ, có một tập tài liệu để quên ở nhà họ Quý. Trên đường trở vệ, Đường Thiên Vân báo cáo Hạ Tưởng. Quên thì thôi, không quan trọng. Hạ Tưởng khoát tay như thể không có việc gì. Cũng không nhiều lắm. Hôm nay khi Phó bí thư Vương báo cáo công tác, có nhấn mạnh tới mấy điểm, tôi đều rút ra, vốn định đặc biệt đánh dấu lại, tiện tay mang theo bên người, ai ngờ khi ăn cơm thì để quên trên ghế. Đường Thiên Vân giải thích rõ hơn một chút. Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười, gật đầu: Có đôi khi thích hợp để xuống...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Lục Thiếu Du – Quyển 38
Huống chi người tiểu thế giới tới đây còn không chỉ có một Ngộ Chân cảnh, có một số ít tiểu thế giới còn có mấy người có tu vi Thông Thiên cảnh. Oanh. Lập tức, tất cả tiểu thế giới thuộc thế lực của Chiến Thiên liên minh có động tác. Vô số thân ảnh hội tụ, uy thế kinh người, khí tức giống như phong quyển tàn vân lập tức bao phủ bầu trời. Hướng đường chủ, giờ phút này chẳng lẽ Vạn Thiên liên minh ngươi chỉ muốn lo thân mình hay sao? Vô Minh thế giới cũng không chỉ có mình Chiến Thiên liên minh ta. Phạm Sàm cười lạnh, nhìn qua Hướng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lăng Tiếu – Quyển 21
Tiểu tử này có hơi kỳ dị cổ quái! Ta mặc kệ ngươi là ai, tốt nhất hiện tại liền cút đi. Người ta muốn giết chỉ là tên kia ở bên cạnh ngươi. Hắn lại dám dẫn người tới giết người của Thiên Long Môn chúng ta, quả thực là chán sống! Lăng Tiếu cầm Kim Long Thương ở trong tay, chỉ vào Ảnh Ngạo mà cao giọng quát. Thật sự là không biết sống chết, chắt nhi của ta lại há là ngươi có thể tùy tiện giết! Quỷ Ảnh quát to một tiếng, cũng không tính toán khách khí cùng đối phương. Trong nháy mắt lão đã đánh ra hai chưởng về...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng