Lâm Vãn Vinh - Quyển 8

Phần 24

Lâm Vãn Vinh trố mắt ra nhìn đồng tiền, không phải chứ, có thể thế này được sao? Gặp phải quỷ mất rồi. Mắt nhìn bốn phía thấy không có ai, hắn thầm nhủ, nhất định là gió quá lớn thổi đồng tiền lật lên, điều này thuộc về nguyên nhân ngoài ý muốn, không tính, ta tung thử lần nữa.

Rồi kệ luôn đồng xu rơi xuống đất kia, hắn lại lấy một đồng xu mới từ trong ngực ra, thổi một hơi vào. Ngón cái búng lên. Đồng xu vang lên tiếng long coong trong trẻo lăn đi một đoạn, mắt Lâm Vãn Vinh dán chặt vào nó, thấy đồng xu kia lăn không xa, quái sự lại xuất hiện, đồng xu này không ngờ cũng… đứng thẳng, vững vàng.

Thế này là sao? Không đen đến thế chứ? Mắt Lâm Vãn Vinh như muốn lồi ra, đứng như trời trồng hồi lâu mới chạy tới, nhìn đồng xu cẩn thận, tức thì khóc cười không được. Té ra là đồng xu kia rơi xuống một đống bùn nhão dĩnh vào đó, nên đứng thẳng tắp, ngay cả lắc lư một cái cũng chẳng có. Quay lại nhìn đồng xu kia, không ngờ cùng một loại tình cành tương tự.

Thế này gọi là gì đây? Là người mà xui xẻo, thì uống nước cũng rắt răng. Nhớ tới lời vừa rồi mới nói, Lâm Vãn Vinh hầm hừ:
– Nói là phải làm, hôm nay lúc đêm tối vắng người, ta không mặc y phục tới phòng Ngưng Nhi chạy mười vòng, hắc hắc.

Hắn ngao ngán lắc đầu, đang muốn cúi người nhặt hai đồng xu kia lên, chợt nghe sau lưng có tiếng gió rất nhỏ, hướng thẳng mông mình bắn tới. Hắn là một kẻ nhanh nhẹn, vội lắc mình né tránh, một nắm bùn mang bay qua, đập “bẹt” vào vách tường bên cạnh, rồi dính chặt ngay vào đó.

Lâm Vãn Vinh liền hiểu ngay ra, chẳng trách đồng xu lại đứng thẳng, rõ ràng là có người giở trò, hắn ngẩng đầu tức giận quát:
– Ai? Ai ném ta?

– Ném ngươi thì sao nào?
Một giọng nữ non choẹt vang lên:
– Thứ phong lưu vô tình vô nghĩa như ngươi. Ta không lấy châm đâm ngươi, đã là may cho ngươi rồi.

Từ phía góc tường một cô bé mười ba mười bốn tuổi, áo xanh váy dài, trông rất xinh xắn, tay trái cầm kiếm, cười lạnh đi tới.

– Hóa ra là tiểu sư muội.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, nghiêm mặt nói :
– Tiểu sư muội à. Không phải tỷ phu nói muội. Nhưng muội phải biết, có những thứ rất quý giá, ngàn vạn lần không thể ném bừa, ném lên tường thế này thật quá lãng phí.

Lý Hương Quân hừ nói:
– Chỉ là bùn thôi, ở đây ta có nhiều lắm, ngươi muốn, ta sẽ tặng hết cho ngươi.
Cô bé nói xong vung tay ra, bùn đất trong tay phải bắn tới như sao đầy trời, vừa nhanh vừa chuẩn.

Lâm Vãn Vinh nhảy loi choi, lấy tay áo che mặt, vừa né tránh vừa tức giận nói:
– Tiểu sư muội, ta cảnh cáo muội, đừng nên chọc vào ta, ta rất lợi hại, một lần pháo bắn ba phát, trên người còn có thể vác một người, động tác khó khăn thế nào ta cũng làm được.

Thấy trên quần áo của hắn dính đầy bùn, Lý Hương Quân vỗ tay cười khanh khách:
– Động tác có độ khó cao? Ta cũng biết rất nhiều. Ai bảo ngươi bắt nạt tỷ tỷ. Ta không sợ ngươi. Ngươi có bản lĩnh gì cứ dùng hết ra, sư tỷ yêu thương ngươi, nhưng ta thì đừng hòng nhé.

Tiểu nha đầu này, quả thực là phản rồi, lau một cục bùn trên trán, Lâm Vãn Vinh gầm ghè:
– Tiểu muội muội, đánh người không thể đánh vào mặt, cái quy củ này muội không biết làm sao qua lại trên giang hồ? Ta toàn dựa vào cái mặt này kiếm cơm đó, có can đảm đừng chạy, ta lập tức trở về mở đại hội, chém đầu gà uống rượu máu, tụ tập tay chân chín hương mười tám trại tới tới giết chết muội.

Lý Hương Quân nghe thế cười không ngừng:
– Đối phó với loại nam nhân thối như ngươi, thì đánh người phải chuyên đánh vào mặt, đây là quy củ hành tẩu giang hồ của ta, những tên tay chân chín hương mười tám trại kia của ngươi, cũng là dạng không ra gì giống ngươi sao? Vậy rất tốt, tới một tên ta đánh một tên.

Nàng hừ một tiếng, lại nói:
– Ta ghét nhất loại mặt trắng ăn cơm mềm như ngươi, một nam nhân phế vật, trừ bắt nạt sư tỷ ta ra, ngươi còn biết làm gì chứ?

Chửi ta là mặt trắng, ngươi là người đầu tiên, cái xưng hô vừa vĩ đại mà lại vinh quang như thế cũng có thể tính lên đầu ta? Thấy Lý Hương Quân đến gần mình cười đắc ý, Lâm Vãn Vinh lửa giận bùng lên đầu, độc ác sinh lớn gan, thình lình đưa tay ra, vặn cổ tay nàng cười hắc hắc:
– Ngoại trừ bắt nạt sư tỷ của muội, ta còn biết bắt nạt muội, hây a…

Lý Hương Quân chính là đệ tử thân truyền của Ninh tiên tử, sư muội của Tiêu Thanh Tuyền, há có thể dễ dàng bị hắn nắm lấy, vặn người một cái, cổ tay lật lên, cầm nã thủ liền khóa chặt lấy tay hắn. Lâm Vãn Vinh cũng là một tay hảo thủ đánh đấm, đối phó với tiểu cô nương càng nhiều thủ đoạn, mặc kệ là đại cô nương hay tiểu tức phụ, ta đánh hết! Sức lực của hắn không tầm thường, thân thì như trâu rừng, ” hây ” một tiếng, hướng thẳng tới người Lý Hương Quân đè tới.

– Nam nhân thối!
Thấy hắn sử ra chiêu số vô sỉ, Lý Hương Quân tức tới mặt phấn trắng bệch, vội vàng buông cổ tay hắn nhảy tách ra. Nha đầu này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm có đủ tiềm chất ác phụ, không thể coi thường được. Lâm Vãn Vinh được thế không tha người, Tiên Nhân Chỉ Lộ, Hầu Tử Thâu Đào, Long Trảo Thủ, ba chiêu thức phóng túng, hạ lưu trong ký ức đem cả ra. Đây là tuyệt kỹ tất sát khi đánh nhau với nữ nhân, mặc kệ công phu ngươi cao bao nhiêu, đảm bảo chỉ hai ba chiêu làm ngươi điên cuồng.

Lý Hương Quân tuy võ công không tầm thường, nhưng tuổi còn nhỏ, thêm nữa đối thủ không phải là loại ti tiện bình thường, mà là loại hoàn toàn chẳng biết xấu hổ là gì, làm nàng một thân võ nghệ mà không có cách nào thi triển. Lâm Vãn Vinh thì lại là một loại cao thủ nửa mùa, cho nên sờ nắm nắn bóp, đủ các loại chiêu số lấy hết ra, hai người một tiến một lùi, thành ra đấu ngang tay nhau.

Không cần hỏa thương, độc dược, vẫn có thể đấu ngang với đệ tử thân truyền của Ninh tiên tử, công phu của lão tử thật đúng là không phải xoàng. Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý, cười he he nói:
– Tiểu muội muội, ta nói từ trước rồi, ta rất lợi hại, bảo muội không nên chọc ta, muội xem xem, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa! Ta đánh… Long Trảo Thủ…

Thấy hắn không biết xấu hổ như thế, Lý Hương Quân cũng lửa giận ngập trời, cắn chặt răng, tập trung sức vào hai bàn tay, nhắm chuẩn hai cổ tay của hắn, chém mạnh xuống.

– Ối cha, muội chơi thật à ?!
Lâm Vãn Vinh cảm thấy cổ tay đau buốt, vội thu hồi ” Long Trảo Thủ”, chỉ thấy hai cổ tay xanh tím, không ngờ bị tiểu nha đầu này ám toán.

Lý Hương Quân cười lạnh:
– Chỉ bằng thủ đoạn này của ngươi mà dám đem ra chơi với ta sao?

Hai cổ tay đau vô cùng, Lâm Vãn Vinh chưa từng chịu lỗ to như vậy, không thể để tiểu nha đầu ức hiếp được, hắn làm ra vẻ mặt hung dữ, thình lình dùng chiêu hổ đói chụp mồi vọt tới. Hắn thế tới rất mạnh mẽ, Lý Hương Quân thân thể còn nhỏ, bị hắn trùm ở trong lòng, y như mãnh hổ và gà con, cực kỳ không cân xứng. Người không biết chuyện mà ở xa nhìn, thì thật giống như là hắn đang lỗ mãng với nhi đồng. Lý Hương Quân đứng nguyên tại chỗ, trên mặt mang nụ cười thần bí, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý thắng lợi.

Thấy tiểu nha đầu này không nói cũng không động, đứng yên chờ chết, Lâm Vãn Vinh do dự một chút, nhưng không kịp nghĩ nhiều, đang muốn thu thập con bé quỷ quái này, thì nghe sau lưng truyền đến một tiếng hô:
– Lâm lang, không được…

“Oang” một tiếng, Lâm Vãn Vinh lập tức ý thức được đại sự không hay. Bị con bé quỷ sứ này lừa rồi, con mẹ nó, lão tử gần đây trí lực giảm sút hay là sao vậy, làm sao hết lần này tới lần khác một tiểu nha đầu mười tuổi mà cũng không đấu lại chứ.

– Sư tỷ…
Lý Hương Quân nước mắt như chuỗi hạt châu đứt rơi lã chả, kêu lên một tiếng rồi như con én bơ vơ nhào thẳng vào lòng Tiêu Thanh Tuyền. Nữ nhân trời sinh đều là diễn viên, Lâm Vãn Vinh nhăn nhó kêu khổ, sống lưng lạnh lên từng cơn.

Thấy sư muội khóc tới thê thảm, Tiêu Thanh Tuyền vội vàng vỗ bờ vai nàng, nhẹ nhàng nói:
– Đừng khóc, đừng khóc. Lâm lang tâm địa nhân từ lương thiện, chỉ là chơi đùa với muội thôi.

Lý Hương Quân nghẹn ngào gật đầu nói:
– Muội biết huynh ấy đùa với muội. Lâm đại ca nói, hôm qua muội làm hỏng chuyện tốt của hai người, huynh ấy cũng không so đo với muội, chỉ đánh khẽ muội vài cái để giải hận thôi.
Nghe cô bé nhắc tới chuyện đêm qua, gò má Tiêu Thanh Tuyền như ráng chiều, khẽ hừ một tiếng, đưa mắt lườm phu lang.

Lạc Ngưng và Xảo Xảo ở bên cạnh nghe thấy thầm lè lưỡi, vừa rồi bộ dạng như ác lang kia của đại ca, đâu chỉ là đánh khẽ vài cái, sợ là lôi đình vạn quân cũng không so được, Hương Quân tiểu muội muội đúng là nhân tử thiện lương, lúc này còn nói tốt cho đại ca.

Lâm đại nhân hận tới răng lợi ngứa ngáy, cố ý làm ra vẻ đáng thương trước mặt lão bà của ta để hãm hại ta, tâm tư của tiểu nha đầu ngươi thật không phải tầm thường. Ta hạ mê dược, ta dùng xích sắt, ta chơi đập trứng, lang nha bổng, ta mang thập bát ban võ nghệ của ta hậu hạ ngươi, tiểu quỷ, ngươi chớ để rơi vào tay ta.

– Đại ca.
Lạc Ngưng kéo hắn qua, lườm hắn một cái, mặt đỏ bừng lên:
– Hương Quân muội muội mới chưa tới mười bốn tuổi mà, huynh cũng quá nóng lòng rồi. Thịt ở trong nồi, còn có thể bay mất hay sao? Muội thấy dung mạo của muội ấy. Tương lai cũng là hồng nhan họa quốc ương dân! Để muội ấy họa cho người khác, không bằng tới họa cho huynh. Huynh cùng muội ấy bồi dưỡng tình cảm thật tốt, qua mấy năm nữa, chẳng phải là muốn sao được nấy ư, mềm như bùn dưới gót cũng được? Bây giờ háo sắc như vậy để làm gì?

Lâm Vãn Vinh cả người toát mồ hôi, nha đầu Ngưng Nhi này, quả thực là cái gì cũng dám làm, gì cũng dám nghĩ. Trời cao thương xót, nhân phẩm của ta thật tệ như thế sao, tiểu cô nương còn chưa trưởng thành ta cũng muốn hại? Ta không có cái bệnh đó, lão tử không có hứng thú đối với trò nuôi gái từ nhỏ.

Tiêu Thanh Tuyền nhìn hắn cười như không cười:
– Lâm lang, chút việc nhỏ, chàng làm sao còn so đo với tiểu sư muội làm chi, muội ấy còn nhỏ tuổi mà.

Tuổi còn nhỏ, nhưng sức không nhỏ, hai tay này của lão tử thiếu chút nữa bị nó phế rồi. Lâm Vãn Vinh thử hoạt động gân mạch ở tay, lòng đau hơn cả nỗi đau trên người.

Lý Hương Quân rụt rè nói:
– Sư tỷ, tỷ đừng nên trách Lâm đại ca, việc đêm qua, là muội sai. Nhưng muội từ nhò ở cùng với sư tỷ, không muốn chia cách với tỷ, sư tỷ đừng trách, Lâm đại ca cũng vì yêu tỷ, mới có việc làm như thế.

Thấy cô bé hiểu chuyện như thế, ba vị phu nhân cùng gật đầu khen, ném cho Lâm Vãn Vinh mấy cái lườm.

Bao Thanh Thiên ơi, con oan quá ! Lâm đại nhân toàn thân không được thoải mái, cảm thấy đây không phải nơi nên ở lâu, mấy vị lão bà đều ở đây cả, vậy Từ gia tất nhiên là không tới được rồi, Từ tiểu thư, nàng cắt đứt nhung nhớ đi.

Ba nữ tử dịu giọng an ủi tiểu sư muội, Lý Hương Quân mặt mày hớn hở, rất là vui vẻ, Lâm Vãn Vinh nhìn quanh quất, chỉ mong sớm thoát khỏi nơi thị phi này. Đang đợi tới mất kiên nhẫn, chợt phía trước một trận vó ngựa lọc cọc lọc cọc khẽ vang lên, một cỗ xe ngựa đi nhanh tới, trong xe một cái đầu tóc trắng bạc phơ thò ra, chính là Từ Vị đại nhân.

Lão Từ, ông đúng là ân nhân cứu mạng của ta, Lâm Vãn Vinh cảm kích rơi nước mắt, nhảy cẫng lên, tay vẫy liên tục:
– Từ đại nhân, Từ đại nhân, ta ở đây, ngài tới thương lượng công việc với ta à? Ta đi theo ngài ngay đây.

Lâm Vãn Vinh xoay người lại, sắc mặt lộ vẻ khó xử:
– Xảo Xảo, Thanh Tuyền, các nàng xem, Từ đại nhân đặc biệt đưa xe ngựa tới mời ta đi bàn việc, không đi không được, như thế nào cũng phải nể mặt mũi người ta phải không?

Lạc Ngưng cười nói:
– Nhà Từ tiên sinh ở ngay cách vách, hẳn là ông ấy tan triều thôi.

Bị Ngưng Nhi bóc trần, tựa như có mũi gai đâm vào lưng, Lâm Vãn Vinh bực tức, nha đầu nàng, học cái gì không được, lại học cái khôn vặt người ta, vốn còn chuẩn bị đêm nay tới phòng nàng để trần chạy mười vòng, nàng chiếu cố lão công như vậy, lão tử giảm đí một nửa số, chỉ chạy năm vòng thôi.

– Chàng đi đi.
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu nói:
– Việc nước hàng đầu, chớ vì việc nhà, chậm trễ việc nước.

Vẫn là Thanh Tuyền hiểu chuyện, Lâm Vãn Vinh cảm kích rơi nước mắt, thấy ánh mắt đắc ý của tiểu sư muội, liền tức giận đưa ngón giữa lên làm dấu, rồi xoay người chạy về phía xe của Từ Vị.

Nghe thấy hắn gọi, xe ngựa của Từ Vị đã sớm dừng lại, Lâm Vãn Vinh cất bước lên, vén rèm cười nói:
– Từ lão ca, huynh đúng là Quan Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, ta muốn bái lạy huynh vài cái.

Từ Vị ngồi ở trong xe, mặt mang vẻ lo âu, thấy hắn bước tới, cười nói:
– Chẳng lẽ Lâm tiểu ca là thầy số biết bấm đốt ngón tay, sao lại biết ta tới tìm tiểu ca?

Không phải chứ, khéo quá, ta vốn chỉ là thuận miệng mà nói thôi, nào biết lão Từ tới tìm ta thật. Từ Vị vén rèm nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên nói:
– Mấy ngày không gặp, tiểu ca lại có thêm một mỹ quyến như hoa, lão hủ hâm mộ vô cùng.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc không ngừng, lão già ông giả vờ hồ đồ có phải không? Lão tử đêm qua pháo bắn tác phường, chuyện lớn như vậy, ngay cả Thành Vương cũng tìm tới cửa rồi, ta không tin ông không biết! Thấy chỉ cười không nói gì, Từ Vị cũng không giả vờ nữa, chỉ cười khan hai tiếng:
– Lâm tiểu ca, vị này hẳn là Tiêu tiểu thư mà cậu vẫn luôn tìm kiếm phải không? Quả nhiên quốc sắc thiên hương, ung dung cao qúy, chẳng trách tiểu ca cậu ngay cả Ngọc Đức Tiên Phường cũng không thèm để ý.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Ta vốn còn có chút e ngại Ngọc Đức Tiên Phường, nhưng bọn chúng dám cưỡng bách lão bà của ta, đây không phải là điều ta có thể nhịn được. Thời buổi này, mấy ai không có ‘vảy ngược’ chứ?

Từ Vị giơ ngón cái lên, khen hắn một tiếng:
– Tiểu huynh đệ dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, ân cừu khoáng đạt, rất là thống khoái. Chỉ có điều…

Ông ta nhíu mày lại, cảm khái than:
– Chuyến này tiểu huynh đệ, cũng có được có mất, Kinh Vị phân minh, làm người thiên hạ phân thành hai phái.

– Chia thành hai phái? Hai phái nào?
Cách nói này của Lão Từ mới mẻ độc đáo, trước đây còn chưa nghe qua.

Từ Vị cười khổ nói:
– Một phái khen tiểu ca có tình có nghĩa, dám làm dám nhận, là người chí thành, những người này chủ yếu là các công tử tiểu thư tuổi trẻ, hâm mộ tình cảm sắt son của tiểu ca và Tiêu tiểu thư, không hề biết sợ, thậm chí sinh lòng hướng tới tiểu ca. Phái còn lại lấy danh gia đại nho làm chủ, chê trách tiểu ca pháo bắn thánh địa, vũ nhục người đọc sách trong thiên hạ, lại có trăm người trình thư, muốn bẩm rõ với hoàng thượng, mong trị đại tội của tiểu ca.

Trị đại tội của ta? Lão tử bây giờ là song kiên phò mã, cha vợ có thể tới đánh người nhà của mình ư? Lâm Vãn Vinh xua tay nói:
– Cứ để bọn họ làm đi, Đại Hoa ta vốn trầm tịch đã lâu, như một đầm nước chết, thiếu chút sinh cơ. Mượn cơ hội này, kích hoạt lòng dân, cũng chẳng phải là một chuyện xấu.

Từ Vị gật đầu nói:
– Hiếm có được người lòng dạ rộng rãi như tiểu huynh đệ, lão hủ rất là bội phục, nhưng việc liên quan đến tính mạng người thân của tiểu ca, ngàn vạn lần không thể coi thường.

– Việc liên quan đến tính mệnh người thân của ta?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
– Từ tiên sinh, lời này là có ý gì?

– Đây chính là nguyên nhân ta vội vã đến tìm tiểu ca.
Từ Vị thở dài, bất đắc dĩ nói:
– Hôm nay khi tảo triều, Thanh Vương đột nhiên làm khó dễ, cùng hai vị thượng thư đại nhân của lại bộ, lễ bộ, với hơn trăm đại học sĩ của tam các lục viện cùng tham gia hạch tội tiểu ca. Việc chỉ trích tiểu ca bắn pháo thánh phường, vũ nhục người đọc thư trong thiên hạ không cần nói nữa, hơn thế nữa, Thành Vương chỉ trích tiểu ca câu kết với Bạch Liên thánh mẫu, ý đồ mưu phản, muốn trị tiểu ca tội chết. Ta và Lý Thái dựa vào lý ra sức đấu tranh, trong triều đang tranh luận ồn ã tới không thể kết luận, tới hiện tại còn chưa tan triều. Lão hủ liền cáo tội, nói muốn mời tiểu ca lên triều đối chất. Tiểu huynh đệ, ngươi mau theo ta vào cung một chuyến.

Thành Vương thật đúng là tên khốn mà, xem ra hắn đã hạ quyết tâm rồi! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Từ lão ca, trong triều náo động thành như vậy, hoàng thượng nói thế nào?

– Lão hủ cũng không thể nói được.
Từ Vị lắc đầu nói:
– Hai phái chúng ta tranh chấp, kim khẩu của hoàng thượng chưa mở, cũng không biết người rốt cuộc nghiêng về ai. Bây giờ Cao Ly nguy cấp, người Đông Doanh chuẩn bị gây chuyện, Đại Hoa ta sắp đem đại quân xuất hết ra, tình thế nguy cấp vạn phần nhạy cảm. Lúc này xảy ra đại sự thiên hạ biết cả, đối với Đại Hoa ta cũng không biết là họa hay phúc. Vì vậy, lão hủ mới báo hoàng thượng, muốn mời tiểu ca tới kim điện một chuyến, đem phải trái trắng đen làm rõ rõ ràng ràng, minh minh bạch bạch.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 5
Phần 24 Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, ba gã thú vật Hướng Nhật cũng không vội rời đi, bởi vì nếu bây giờ bỏ đi sẽ quá dễ khiến người khác chú ý. Với lại, lát nữa khi mà người phát hiện trong toilet có hai người vốn trông như họ hàng với nhau đã biến thành ngu ngốc, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết đánh nhau, nhất định sẽ hoài nghi những đối tượng đã rời đi trong thời gian này. Chỉ cần có chút đầu óc, ai cũng biết phải nên làm thế nào. Nhưng Hướng Nhật với hai gã thú vật kia lại đường ai nấy đi, chủ yếu là vì hai gã này...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Linh duyên - Tác giả The Kid
Truyện lấy các nhân vật trong phim “Linh duyên: Bí mật từ hình nhân” Trong đêm tối, Hạnh chạy thục mạng trên con đường vắng. Cô chạy như bị ma đuổi, trông cô có vẻ đang sợ hãi một thứ gì đó. Hạnh chạy mệt nên dừng lại để thở. Bất ngờ Hương xuất hiện từ đằng sau, cô bịt miệng Hạnh bằng cái khăn có thuốc mê khiến Hạnh ngất đi. Sau đó Hương kéo Hạnh vào một căn nhà hoang. Hạnh tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói hai tay ra sau lưng, cơ thể cô đang trần truồng, và Hương chính là người đã lột quần áo của Hạnh ra. Hạnh hốt hoảng nói: Trời...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lăng Tiếu – Quyển 7
Phần 24 Bọn họ tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lăng Tiếu, lập tức dừng đóng mở thổ tức, thu liễm ba động, quy về bình tĩnh. Nếu như nói là Bối xác bình thường, chẳng qua là vật của nữ hài tử chơi đùa mà thôi, mà Cự Bối ở trước mắt này lại không giống như vậy. Có lẽ đối với Lăng Tiếu mà nói không có tác dụng lớn, nhưng là đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, tuyệt đối là tồn tại chí bảo. Bởi vì trân châu ở bên trong nó trải qua nhiều năm uẩn dưỡng đã hàm chứa rất nhiều thủy hoa tinh khí, chỉ cần một viên đủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng