Lâm Vãn Vinh - Quyển 8

Phần 30

– Đúng vậy, đúng vậy, chính là tiểu vương gia.

Hai tên thủ vệ vội đáp:

– Kiệt đại nhân, chẳng lẽ ngài cũng biết tiểu vương gia.

– À, biết, biết chứ, đương nhiên là biết, ta thường hành tẩu trong ngoài cung, sao có thể không biết tiểu vương gia chứ? Tiểu vương gia và tài lộc nhà ta còn là huynh đệ kết bái đốt giấy vàng nữa đó.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Các ngươi biết tiểu vương gia và Từ cung nữ đi du lãm nơi nào không?

– Điều này tiểu nhân cũng không rõ lắm, có điều thấy xe ngựa của họ đi về phía thành bắc, đại khái là đi chơi xuân.

“Chơi xuân? Mẹ nó, ta thấy là kỳ thực là ‘khiếu xuân’ (ý nói việc gọi tình) thì hơn!” Hắn phụng thánh chỉ tới tán gái, Từ Trường Kim lại ước hội với tiểu vương gia đi rồi, tuy nói tiểu cung nữ và hắn tạm thời còn không có qua lại gì, nhưng trong lòng khẳng định là rất khó chịu.

– Hai vị đại ca.

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng gật gật đầu, thần sắc trang nghiêm:

– Vốn dựa theo quy tắc công việc của kim bài mật thám chúng ta do tự thân hoàng thượng đề ra, chương thứ chín hồi một trăm linh tám mục mười điều khoản năm quy định, ta hôm nay dò xét tin tức ở các ngươi, vì đảm bảo cơ mật quốc gia không bị tiết lộ, các ngươi tất bị…

Lâm Vãn Vinh mặt lộ vẻ hung dữ, quét mạnh qua cổ một cái, cười âm lãnh:

– Thủ đoạn hành sự của kim bài mật thám chúng ta, nghĩ rằng hai vị cũng đều nghe qua rồi: xa liệt, thiên đăng, nhân bì cổ… hai vị thích cái nào?

(Xa liệt: kẹp năm ngón tay, thiên đăng: là dùng sắt nung đỏ dí lên người, nhân bì cổ là lột da thì phải. )

Hai tên thủ vệ sợ rụt đầu lại, sắc mặt trắng bệch, nhũn ra như bún:

– Đại nhân ta mạng, đại nhân tha mạng!

Lâm Vãn Vinh đã nắm thóp bọn chúng, mặt lộ vẻ từ bi:

– Nhưng mà hôm nay ta cùng các ngươi gặp nhau tức là có duyên, tất nhiên sẽ không làm hỏng mất cảnh trí. Chỉ là, nếu có người tiết lộ tin tức ta tới đây. Hắc hắc, dạng việc hung ác như dùng thiên đăng ta không làm, nhưng nhân bì cổ ngược lại thấy có chút thú vị…

Hắn cười khan hai tiếng, hai tên thủ vệ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, gật đầu như gà mổ thóc:
– Đại nhân yên tâm, đại nhân yên tâm… cho dù đánh chết chúng tiểu nhân cũng không dám lộ một chút phong phanh nào.

Liên tiếp lừa gạt dọa dẫm, thu phục hai tên kia phải nghe theo, Lâm Vãn Vinh mới chuyển người đi về phía bắc: “Thánh chỉ nhét trong lòng ngực còn nóng hổi, cô nàng ta muốn tán tỉnh kia lại lọt khỏi thòng lọng, có thể nói là mới xuất sư đã gặp bất lợi.”

Nghĩ tới Đại tiểu thư còn đang “làm khách” ở chỗ lão hoàng đế, chuyện Từ Trường Kim nếu làm không tốt, phía lão gia tử càng không cách nào nói chuyện nữa, hắn hừ một tiếng. Uống bát sữa đậu ở quán trà dưới thành bắc, ăn hai cái bánh bao chiên, lúc này mới ra khỏi thành.

Phong cảnh ngoài thành, không thấy không biết, nhìn rồi bỗng giật mình. Đầu mùa xuân tháng hai vừa hết, gió thổi vi vu, hoa dại nở rộ, sóng biếc lăn tăn… Mưa xuân vừa dứt, nơi nơi đã oanh oanh yến yến, xanh xanh đỏ đỏ, người chơi xuân thật sự không kể xiết. Ven con đường trên núi rực một màu hoa, vô số giống loài, có cái biết cái không; đỏ, vàng, lam… đủ cả, vừa được thấm đẫm mưa xuân, từng loài từng loài đều mỹ lệ thơm ngát, đua nhau khoe sắc, trông thật đẹp mắt.

Các công tử tiểu thư dạo chơi tiết thanh minh bên đường, hân hoan tung tăng hái hoa bẻ cành, những kẻ to gan chút cũng đã vứt bỏ cả rào cản nam nữ, kết thành đôi cùng nhau làm thơ thi chữ, bày ra mấy trò chơi vô thưởng vô phạt. Tiếng cười nói vui đùa rộn vang không ngớt trên đường, không khí thật là náo nhiệt.

“Quả nhiên là sắc “xuân” tới rồi, muốn động tình thì động tình, thích lẳng lơ thì lẳng lơ, chỉ đáng tiếc là hoa dại ven đường không thể hái, không thể hái… !” Lâm Vãn Vinh than một tiếng, chậm rãi ngâm:

Xuân miên bất giác hiểu
Mộng trung y sam thiểu
Dạ lai phong vũ thanh
Nhi nữ chánh hoan hảo
Thơ hay! thơ hay!
(Dịch nghĩa:
Say trong cơn hoan lạc sáng lúc nào không biết
Trong giấc mộng áo quần bay biến mất
Đêm qua có nghe tiếng mây mưa
Của nữ nhi lúc ân ái)

– Hạ lưu!

Hắn vừa ngâm xong, liền nghe bên cạnh vang lên một giọng nam tử sang sảng, còn mang vài phần châm chọc, hả hê.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy không xa đứng một đám nam nữ, ai ai cũng quần áo rực rỡ, rất có phong thái, tự hồ tất cả mọi người đều nghe thấy hoàng sắc tiểu đoạn hắn vừa ngâm, nữ thì đỏ bừng mặt mày, nam thì che miệng cười trộm.

Trong đó một người lại là người quen, đã nhiều ngày không gặp rồi, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ gọi:
– Ấy, đây chẳng phải là tiểu vương gia sao, mấy ngày không gặp, trông càng ngày càng anh tuấn, sắp bằng ta rồi! Thế nào, dẫn nhiều người ra ngoài như vậy đi mua xuân à?

– Thô tục, xuân là có thể dùng để mua đi bán lại được sao?

Triệu Khang Ninh còn chưa lên tiếng, một người bên cạnh hắn đã xen miệng vào. Lâm Vãn Vinh liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy người này tuổi trên bốn mươi, mặt trắng không râu, vẻ mặt rất nghênh ngang ngạo mạn.

– Ta nguyện bỏ ra trăm vạn tiền, mua về một nhành hoa xuân.
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
– Ta chính là dạng người thô tục như thế đấy, vị lão huynh này, ngươi có ý kiến sao?

– Cố tiên sinh chớ nên tức giận!

Triệu Khang Ninh mỉm cười:

– Vị này chính là Lâm Tam Lâm đại nhân trong truyền thuyết.

– Ngươi chính là Lâm Tam?

Cố tiên sinh cả kinh:

– Vậy pháo bắn Thánh phường, chính là ngươi?!

Chuyện pháo bắn Thánh phường thật sự là quá lớn, trong một ngày ngắn ngủi liền đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong kinh thành, vang ra các tỉnh của Đại Hoa, Lâm Vãn Vinh cũng không cảm thấy kỳ quái:

– Chính là tại hạ nhỏ nhoi này.

– Đại nhân, ngài sao lại ở đây?

Một giọng nữ tử vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhẹ nhàng vang lên, Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, đứng ở bên người Triệu Khang Ninh, chính là tiểu cung nữ Từ Trường Kim. Hôm nay Từ Trường Kim mặc một bộ trường bào tím nhạt, làm tôn thêm làn da mịn màng của nàng, vô cùng quyến rũ.

– Ấy, Trường Kim muội, muội cũng ở đây à!

Lâm Vãn Vinh vẫy vẫy tay, thần sắc không chút thay đổi:

– Ta cũng là đi mua xuân.

Từ cung nữ hướng tới hắn thi lễ, cung kính nói:

– “Ta nguyện bỏ ra trăm vạn tiền, mua về một cành hoa xuân.” Đại nhân, cách mua xuân này cũng thật có chút độc đáo.

Lâm Vãn Vinh tỉ mỉ quan sát thần sắc của nàng, tĩnh lặng như nước, không gợn chút sợ hãi, tựa như không có chỗ nào khả nghi, Lâm Vãn Vinh ngớ người ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?”

Tiểu vương gia liếc hắn một cái:

– Đâu chỉ mua xuân. Lâm Tam, bài thơ ‘giấc xuân’ kia cũng rất thú vị, làm người nghe qua khó quên.

Lời vừa nói ra, chúng nam tử đứng ở sau người hắn đều ha hả cười lớn lên, mấy nữ tử thêm vẻ thẹn thùng, mặt mày Từ Trường Kim đỏ lựng, vội cúi đầu xuống.

– Ồ, không ngờ rằng tiểu vương có bản lĩnh nghe qua là không quên, ngay cả khúc tiểu thi ta ngâm vừa rồi cũng có thể nhớ được, tiểu thi này của ta thú vị chỗ nào thế?

Triệu Khang Ninh bật cười, ngâm:
– Xuân miên bất giác hiểu
Mộng trung y sam thiểu
Dạ lai phong vũ thanh
Nhi nữ chánh hoan hảo
Không nghĩ tới Lâm tài tử danh mãn thiên hạ của chúng ta, Lâm phó thị lang, cũng có nhã hứng như thế. Xem ra tiểu vương nên vì ngài phải truyền bá một chút mới được!

Lâm Vãn Vinh tức thì kinh hãi, chỉ mũi Triệu Khang Ninh mắng:

– Ngươi, ngươi ngâm cái gì? Tiểu vương gia, uổng cho ngươi thân là hoàng gia cao quý, con cháu thái tổ, sao có thể ngâm thư dâm từ diễm ngôn trước mọi người? Uy nghiêm của thánh tổ ở đâu, thể diện hoàng gia ở đâu?

– Thế nào, ngươi không thừa nhận sao?

Triệu Khang Ninh cười lạnh:

– Dâm thi này là mới vừa rồi ngươi làm, tiểu vương chính tai nghe được, chẳng lẽ còn có thể sai?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Tiểu vương gia, ngài nghe sai rồi, ta vừa rồi ngâm chính là:
Xuân miên bất giác hiểu
Xử xử văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu…

(Giấc xuân nào biết sớm mai
Chim bay ríu rít nơi nơi tưng bừng
Đêm nghe mưa gió bão bùng
Chẳng hay nhiều ít hoa cùng rụng rơi. )

(Dịch nghĩa:
Say sưa trong giấc ngủ đêm xuân, trời sáng lúcnào không biết.
Nghe chim kêu khắp mọi nơimới nhận ra.
Ðêm trước có tiếng mưa gió
Nhưng đâu biết hoa rụng nhiều hay ít )

– Thơ hay như thế, sao ngài vừa nghe, lập tức thành dâm từ diễm ngôn chứ, chính bởi vì lời nói ra cũng là tiếng lòng, tiểu vương gia, ta khuyên ngài bình thường xem ít xuân cung họa sách thôi, đọc thêm chút kinh phật, như vậy mới có thể phát triển cả thể xác lẫn tâm hồn được!

Chúng nhân lại sững sờ. Rõ ràng nghe hắn ngâm chính là một khúc thơ sắc tình, làm sao chớp mắt một cái liền biến thành công chính chặt chẽ như thế? Mặc kệ là dâm từ hay là tuyệt thi, có thể ngâm ra mấy câu như vậy, Lâm Tam đúng là có bản lĩnh thật sự!

– Miệng lưỡi xảo quyệt lắm!

Triệu Khang Ninh cũng đã chịu nhiều thua thiệt vè tay hắn, cũng học khôn rồi, khinh thường :

– Tiểu vương không cùng ngươi tranh biện những thứ vô dụng nữa, hôm nay ta bồi tiếp Từ tiểu thư dạo chơi nhân tiết thanh minh, không có thời gian tiếp ngươi. Từ tiểu thư, ta và nàng đi tới phía trước xem vậy, mời!

Hắn ân cần đưa tay lên, Từ cung nữ gật gật đầu, đi tới bên người Lâm Vãn Vinh, chợt hướng tới hắn khom người:

– Đại nhân, ngài có thể cùng đi ngắm cảnh với chúng ta không?!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, hờ hững lắc đầu:

– Ta hiếm khi có một mình tự tại, sẽ không dính vào các ngươi nữa. Có điều Trường Kim muội à, chơi xuân ngắm hoa cần phải có tâm cảnh mới được, ta thấy muội có chút không yên bình, e là làm phí mất cảnh đẹp như hoa này.

Trong mắt Từ cung nữ thoáng qua một vẻ khác lạ, vội cúi đầu xuống:

– Đa tạ lời khuyên của đại nhân, Trường Kim ghi nhớ trong lòng.

– Muội làm sao lại quên rồi?
Lâm Vãn Vinh đột bật cười:

– Phải gọi là Vãn Vinh ca chứ!

Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Trường Kim bỗng đỏ bừng lên, “ưm” một tiếng xoay đầu đi không dám nói chuyện. Triệu Khang Ninh thấy tình thế có vẻ không đúng, vội ngăn giữa hai người:

– Lâm đại nhân, ngươi sao có thể phóng túng như thế, Từ tiểu thư chính là sứ tiết tới từ Cao Lệ, chính là khách quý của Đại Hoa. Nếu ngươi muốn khi phụ nàng, ta nhất định tấu lên hoàng thượng!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Thế này kỳ thật, ta vừa Trường Kim muội nói hơn hai câu, làm sao tiểu vương gia lại muốn đi cáo trạng ta chứ? Tiểu vương gia, có thời gian, ta kiến nghị ngài thật sự nên làm những chuyện có ý nghĩa nhiều hơn, ví như giữ gìn hòa bình thế giới, chủ trì chính nghĩa nhân gian, thanh lọc lề lối xã hội, những công việc này rất thích hợp với ngài.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 36
Phần 30 Vòng xoáy bằng xương trắng vô cùng khổng lồ, giống như kết nối giữa trời và đất, vòng xoáy bằng xương trắng khổng lồ giống như một con quay, không ngừng xoay tròn, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, lực cắn nuốt cũng càng lúc càng lớn. Lực cắn nuốt cực lớn từ trong vòng xoáy tuôn ra, không gian chung quanh nứt vỡ từng khúc, hiện ra vô số vết nứt đen kịt. Khí lưu cuồng bạo tạo thành một cơn lốc rít gào, khiến cho cả thiên địa chung quanh lờ mờ. Vô số đệ tử Phi Linh môn lúc này cũng chỉ có thể nhanh chóng lui lại, dưới lực cắn nuốt này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Ma Vương – Quyển 6
Phần 30: Túng Dục... Cấu tạo thân thể người ở Thâm Uyên giới khác người trên đại lục kỳ Áo. Xương cốt của họ có mật độ rất cao, kinh mạch cũng cứng rắn hơn, thân thể cực kỳ cứng cỏi, cũng khó trách họ có thể làm được việc dùng lực lượng nguyên tố trực tiếp thu nạp khắp thân thể. Hàn Thạc đứng phía sau Khiết Bích Nhi, thần thức triển khai, hơn nữa vươn một ngón tay, nhè nhẹ áp vào vai trái trắng nõn như mỡ đông của nàng, vài sợi Ma Nguyên lực nhỏ như tơ chảy vào trong cơ thể Khiết Bích Nhi, dùng thần thức dẫn đường, chậm rãi đi một vòng trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Lưu Phong – Quyển 5
Phần 30 Quan viên đế quốc trên dưới đều hiểu việc này có ý nghĩa gì. Lão hổ ra oai, hoàng đế vẫn cứ là hoàng đế, mặc dù đã già nhưng cái đầu của hắn đích thực vẫn là của hoàng đế. Một số quan viên động tư tâm, nhìn thấy cảnh giết già dọa khỉ này, rốt cuộc cũng không biểu lộ ra hành động ngu xuẩn của mình ra ngoài. Kết quả Yến Vương phủ chờ đợi cũng không thành hiện thực, mặc dù Đông cung do sự việc trên mà tổn thất một phần sĩ khí, nhưng đồng thời từ chuyện này cũng nhận ra một điểm quan trọng. Hoàng thái tôn vẫn chiếm một địa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng