Hôm qua chú em Duy Thái đã chốt kèo rồi, khi nào tới giờ linh sẽ gọi điện kêu lão đến nhập cuộc. Cũng chính vì kèo thơm này mà lão đành phải bỏ qua “cuộc phỏng vấn” với em chân dài công ty vừa tuyển dụng. Hàng của mình thì vẫn cứ là của mình, có mất đi đâu mà lo. Hôm nay không ăn thì hôm sau. Còn thức ăn của người khác, họ dọn sẵn rồi dâng tận miệng thì dại gì không đớp?
– Anh… anh đang có chuyện gì vui mà mặt mày tươi rói vậy?
Lão Lý còn đang lim dim đôi mắt để mường tượng giây phút phối hợp cùng chú em Duy Thái chiến đấu kiểu song long tranh châu thì cô thư ký Kim Oanh đã mở cửa bước vào. Trong phòng không có ai nên Kim Oanh nhảy luôn vào lòng lão Lý ngồi chẫm chệ trên đó, vừa hỏi vừa lấy tay nựng nịu cái gò má nung núc mỡ của lão:
– Có chuyện gì vui… khai mau?
Miệng nói còn tay Kim Oanh thì thò xuống đũng quần lão bóp 1 cái:
– Á à… Mới tảng sáng mà cứng cu rồi ha! Đang tương tư em nào đấy nhỉ… Khai mau?
Lão Lý cười hềnh hệch, không thèm quan tâm đến thái độ của cô thư ký Kim Oanh, mà không… phải nói là cô bồ nhí Kim Oanh mới đúng. Mặc kệ cô ả dùng bàn tay vân vê khúc thịt trong quần, lão vẫn ngửa cổ ra phun khói phèo phèo, miệng đẩy đưa:
– Em ngồi lên đây thì cặt thằng nào không cứng? Đít lồn gì mà ngồn ngộn nguyên cả mâm, nhìn là muốn lột ra mà đụ cho một cái!
Lão nói dứt lời thì bàn tay cũng đã thò vào trong váy Kim Oanh chúm chúm cái mu lồn vun đầy như bàn tay trẻ con up lại.
– Anh… hay mình “làm” ở đây một cái đi, tự dưng em thích cái cảm giác nửa lén lút nửa công khai này quá à!
Kim Oanh hớn hở gạ kèo, miệng nói tay kéo luôn khóa quần Lão Lý ra định bắt thằng nhỏ của lão trả bài. Đàn bà gì dâm đãng quá, mới sờ lồn 1 chút đã đòi chịch rồi.
– Ý mèn đéc ơi… hổng được đâu, ở đây nhiều người ra vô lắm, sao đụ được?
Lão Lý xua tay lia lịa, gì chứ em bồ này thì miệng nói là tay làm luôn, không cản nhanh có khi lát nữa lão bị ả lột tồng ngồng giữa chợ chứ không phải đùa.
Rồi lão rên thầm trong bụng, cả ngày hôm qua lão để dành đạn để tí nữa đi săn, giờ tự nhiên mang đạn ra bắn gà nhà thì thà cắn lưỡi còn hơn.
Cô bồ nhí còn chưa kịp kéo phéc mơ tuya của lão ra thì chuông điện thoại trên bàn chợt đổ dồn: Reng reng… reng reng…
– Alo?
Lão Lý 1 tay nhấc máy, 1 tay ra hiệu cho Kim Oanh cài khóa quần lão lại cho chỉnh tề.
– Alo… dạ em là Thúy Kiều… thư ký của giám đốc Tuyết Minh… Hôm nay sao em không thấy giám đốc đi làm… Gọi điện thì không đổ chuông… Em lo quá… Công việc ở công ty không ai giải quyết… Làm sao giờ anh?
Thì ra là người từ Sắc Nét gọi tới hỏi thăm tung tích Tuyết Minh. Lão là cấp trên nên em ấy gọi cho lão để xin ý kiến chỉ đạo cũng đúng thôi.
– Cô Tuyết Minh đi công tác mấy ngày với tôi, công việc ở đó tạm thời tôi giao cho chú Phong toàn quyền quyết định!
– Dạ em biết rồi… Em chào tổng giám đốc!
Thúy Kiều nói nhanh rồi cúp máy. Lão Lý cũng bỏ điện thoại xuống bàn, mặt tỏ vẻ đăm chiêu.
– Anh… anh đi công tác gì với con nhỏ Tuyết Minh mà em không hay biết gì hết vậy!?
Vừa hỏi ả vừa lấy tay ngắt bắp đùi của lão làm lão la oai oái:
– Đâu có… đâu có…
Kim Oanh dễ gì bỏ qua:
– Vậy chứ lý do là gì? Anh đang giấu em điều gì phải không?
Lão Lý nghĩ thầm trong bụng: “Hay là mình kể hết cho ả nghe… rồi rủ ả tham gia cùng hội… chuyện gì chứ chuyện này ả mê chết mê sống… dâm đãng vậy mà…”
– Em xích lại đây rồi anh bật mí cho mà nghe!
Nói xong lão kéo cô bồ ngồi sát vào lòng, vòng tay qua bụng rồi vừa lắc lư chiếc ghế vừa kể chi tiết buổi nói chuyện với chú em kết nghĩa hôm qua, kể cả việc rủ lão some cô giám đốc xinh đẹp kia.
Kim Oanh ngồi nghe lão kể mà nét mặt hết giãn ra rồi co lại cứ như đang theo dõi một bộ phim trinh thám với những cảnh hồi hộp ly kỳ. Lão kể xong và im lặng cả buổi mà cô ả vẫn bất động như tượng đá, không có bất cứ hành động hay lời nói nào.
– Cho em theo với!
Cuối cùng thì ả cũng lên tiếng. Thì ra cô nàng im lặng là đang suy nghĩ mình có nên tham gia hay không, chứ không phải tội nghiệp hay xót thương cho cô bạn gái. Phải chăng con người ta khi đã bị nghiện cái khoản thú vui xác thịt thì tình cảm chị em cũng chỉ như là que kem tan chảy giữa mùa hè nóng bức?
– Được rồi… được rồi. Anh sẽ cho em theo cùng.
Lão Lý làm bộ gật đầu miễn cưỡng đồng ý chứ trong bụng lão như mở cờ, thật đúng như lão đoán, rủ là ả theo liền. À mà lão đã rủ đâu? Ả tự nhiên xin theo ấy chứ? Càng hay!
Vừa lúc đó thì chuông điện thoại lại reo lên, lần này là chuông điện thoại di động. Lão liếc mắt nhìn thì thấy chú em Duy Thái gọi liền nhấc máy:
– Anh tới em đi!
Gã em chỉ nói ngắn gọn rồi cúp máy. Lão Lý cũng vội ” ok ” nhưng không biết đầu dây bên kia có nghe hay không vì sau chữ ” đi ” thì lão chỉ nghe tút… tút… tút.
Ngay lập tức lão với cô bồ ngồi thẳng lên, chỉnh sửa lại quần áo tóc tai rồi ông sếp đi trước cô thư ký theo sau rồng rắn bước ra ngoài và lên xe. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ tưởng cán bộ đi công tác hay thực hiện nhiệm vụ gì lớn lao, đâu ai dè họ lên xe chỉ để làm 1 việc mà không ai ngờ tới: Đi chịch!
…
Chiếc xe chở Tuyết Minh chạy tới một căn biệt thự được xây dựng hiện đại theo phong cách Bắc Âu thì dừng lại. Từ bên trong, một người đàn ông dáng dấp nhỏ thó, trên vai vắt 1 chiếc khăn vải mỏng lật đật chạy ra mở cổng, nhìn sơ bộ dạng thì có thể đoán được đây là người ăn kẻ ở trong nhà, có thể là người làm vườn hoặc phụ bếp. Anh tài xế cho xe chạy thẳng vào bên trong, người đầy tớ nọ lập tức đóng cổng lại. Đó là loại cổng mang vẻ đẹp cổ điển nhưng không kém phần sang trọng, bề thế, hai cánh mở ra 2 bên với kích thước chiều rộng và chiều cao tương đối lớn, đảm bảo độ kín đáo và an toàn cho ngôi nhà khi đóng lại. Bởi vậy người ta mới nói nhà của người giàu thì kín cổng cao tường còn tình cảnh kẻ nghèo là thiếu trước hụt sau.
Xe vừa dừng hẳn thì Ngọc Lan và cô gái nọ liền đỡ Tuyết Minh xuống rồi trở về vị trí ban nãy và đóng cửa xe lại. Anh tài xế sau khi mở cửa cho chủ tịch xuống thì cũng lên xe và chạy thẳng ra phía sau. Té ra căn biệt thự này có hai mặt tiền. Xe vô cổng trước mà ra thì cổng sau.
Tuyết Minh với gã Duy Thái vừa bước xuống thì trong nhà có 3 người phụ nữ đi ra, hai trẻ một già. Hai cô gái độ tuổi chừng đôi tám còn người phụ nữ lớn tuổi tầm năm mươi đổ lại. Theo nhận xét của Tuyết Minh thì đây có thể là quản gia, còn hai cô gái trẻ chắc là người hầu. Vẫn giống như Ngọc Lan lúc nãy, cả 3 không nói gì mà lặng lẽ dìu Tuyết Minh vào bên trong. Còn gã chủ tịch kia thoáng cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi hơi đâu cả.
Ba người dẫn Tuyết Minh đến phòng khách thì dừng lại và ngồi xuống. Đảo mắt một vòng, nàng như bị hút hồn trước vẻ đẹp sang trọng cũng như cầu kỳ của căn biệt thự. Nếu như mặt tiền được xây dựng với những trụ cột bề thế nhằm tăng thêm vẻ vững chắc và uy quyền cho tổng thể thiết kế, các mẫu hoa văn uốn lượn một cách tinh tế trên lan can, cửa sổ, mái vòm toát lên vẻ thanh lịch, trang nhã… thì phần nội thất càng khiến người ta choáng ngợp hơn nữa. Phòng khách với diện tích khoảng 250m2 đặt bộ salon loại cao cấp nhất với khoảng cách ngồi giữa người này với người kia vô cùng rộng rãi, xung quanh bày trí toàn những vật dụng đắt tiền thể hiện trình độ cũng như đẳng cấp của chủ nhân. Điểm nhấn cho không gian phòng khách chính là chiếc cầu thang kiểu cổ điển có hình dáng uốn cong mềm mại với các hoa văn trang trí tinh xảo…
Trong khi Tuyết Minh mải mê nhìn cảnh vật thì hai cô gái trẻ đã vào trong rồi mang ra một chén súp yến thơm ngon và nóng hổi, một ly nước lọc cùng một vỉ thuốc màu hồng hiệu lady era để trước mặt nàng.
Thấy Tuyết Minh chần chừ, một trong hai cô bé bưng chén súp lên, nâng ngang mặt rồi múc 1 muỗng đưa vào miệng nàng, nét mặt lầm lì không cảm xúc. Tuyết Minh thấy ngại vô cùng vì nàng đâu phải trẻ lên ba. Biết không thể không ăn, cũng không thể để con bé đút từng muỗng với bộ mặt trơ như tượng đồng nên Tuyết Minh tự bưng chén súp lên và ăn một cách nhỏ nhẹ từ tốn. Đúng là nữ thực như miêu, nhìn cách nàng ăn cứ như mèo liếm đĩa, trông phát chán!
Sau khi ăn xong thì cô gái còn lại cầm vỉ thuốc lên, bóc ra 1 viên rồi đút vào miệng Tuyết Minh. Nàng trố mắt nhìn cô gái như muốn hỏi:
– “Thuốc gì đây bà nội… tôi có bệnh gì đâu…”
… nhưng cô bé dường như không quan tâm đến, cứ lầm lì nhét thuốc vào miệng nàng rồi cầm ly nước đưa tận tay. Lúc đó nàng muốn phun viên thuốc ra nhưng ngó thấy bà quản gia nhìn nàng trừng trừng thì Tuyết Minh không dám nữa, vội hớp miếng nước đẩy trôi viên thuốc vào bụng mà chính nàng cũng không biết đó là thuốc gì.
Ăn uống xong thì hai người lại đưa nàng đến phòng tắm còn bà quản gia thì đi ra phía sau, chắc là xuống nhà bếp.
– “Vụ gì đây trời!”
Tuyết Minh rên rỉ thầm. Chẳng lẽ gã Duy Thái kia cho rằng nàng là người dơ bẩn hay sao mà mới tới đây đã bắt nàng đi tắm, trong khi sáng nay nàng mới tắm xong và người ngợm vẫn còn thơm phức.
Hai cô gái tiếp tục làm việc trong câm lặng. Cả hai người cởi áo kẻ lột quần Tuyết Minh ra, cảnh tượng y hệt cha mẹ tắm rửa cho đám trẻ con vậy. Tuyết Minh mặt mày méo xẹo. Có ai gần 40 tuổi đầu mà còn để cho mấy đứa nhỏ bằng tuổi con cháu lột đồ ra rồi tắm rửa cho mình không? Nàng muốn kêu 2 đứa để mình tự vô trong và thay ra như vẫn làm ở nhà mọi khi, nhưng có lẽ đề nghị này sẽ không bao giờ được chấp nhận. Nàng chống cự thì không phải mình nàng mà 2 đứa cũng bị ảnh hưởng. Chắc tụi nó có nỗi khổ riêng. Mình không là người trong cuộc nên mình không thể biết được sự tình, bởi vậy làm sao mà đánh giá vấn đề khi chỉ mới thấy một mặt.
Sau khi tắm rửa xong thì họ ngắt những cánh hoa hồng tươi rải đầy bồn tắm đã pha sẵn nước ấm rồi chỉ tay kêu Tuyết Minh bước vào và ngâm mình trong đó làm nàng cứ ngỡ mình là các cung tần mỹ nữ trong cung điện vua chúa ngày xưa. Mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ của hoa hồng khiến đầu óc nàng thư thái và dễ chịu, cảm giác cứ lâng lâng bay bổng.
Tuyết Minh tưởng tắm xong thì mặc lại bồ đồ lúc nãy nhưng không phải thế. Quần trong áo ngoài của nàng đã được mang đi đâu mất. Thay vào đó họ choàng cho nàng chiếc áo ngủ bằng vải phi lụa màu hồng cam rất mềm mại, co giãn tốt cho nàng cảm giác khá thoải mái.
Tiếp theo họ lại dẫn nàng đến một cửa thang máy, bấm nút rồi cả ba vào trong và chọn tầng 4 là tầng cao nhất của căn biệt thự để đi lên. Sau khi đi qua một đoạn hành lang khá dài giữa các căn phòng nối tiếp nhau, tất cả cùng dừng lại trước 1 căn phòng đóng cửa kín mít. Một trong hai cô gái đưa bàn tay lên đập vào cửa ba cái ra ám hiệu, cánh cửa gỗ nặng nề đen bóng chầm chậm mở ra. Cô gái còn lại đẩy vai Tuyết Minh một cái ra hiệu nàng hãy bước vào trong rồi tiện tay giật luôn chiếc áo choàng làm cho Tuyết Minh phút chốc trở thành con nhộng không mảnh vải che thân. Hành động bất ngờ của cô gái khiến nàng giật mình sợ hãi, co rúm người lại. Hai bàn tay bé nhỏ suôn mềm không biết đưa lên che chắn chỗ nào cho hợp lý, che vú thì hở lồn mà bụm lồn thì ló vú. Trong lúc Tuyết Minh còn đang hoảng hốt chưa biết làm gì thì cánh cửa đóng sầm lại, hai cô gái bên ngoài cũng đã mất hút. Từ trước tới giờ nàng chỉ trần truồng khi tắm rửa hoặc thay đồ ở nhà chứ làm gì có chuyện để nguyên con như vầy mà đi long nhong trong nhà người khác. Kể từ lúc bước vào ngôi nhà này Tuyết Minh thấy mình như con rối. Người ta muốn vặn đầu bẻ tay gì cũng được. Có những chuyện dường như nàng phải chấp nhận và tuân theo chứ không được phản kháng, như chuyện không được mặc quần áo này đây. Cũng may phòng này không có người.
Còn lại một mình trong phòng, Tuyết Minh dần dần cảm thấy bớt ngại vì dù sao cũng không có ai ở đây. Sau giây phút hoảng sợ nàng bắt đầu định thần lại và chăm chú quan sát xung quanh. Căn phòng này rất rộng với diện tích cũng ngang ngửa phòng khách vừa rồi. Bên góc trái là một quầy bar mini, phía trên kệ treo những chiếc ly uống rượu ngược xuống như đèn chùm cùng những chai rượu đắt tiền như Johnnie Walker Platinum hay Meukow Extra Cognac… Một chiếc giường nệm êm ái trải vải trắng sạch tinh tươm đặt sát vách đối diện cửa ra vào. Trước mặt là chiếc tivi siêu mỏng với màn hình cực lớn được bắt treo trên trần nhà. Phía bên phải chiếc giường đặt bộ ghế tantra màu huyết dụ. Có vẻ như gã rất khoái cái ghế tình yêu này nên chỗ nào cũng đặt 1 cái, chỗ làm việc cũng có. Trên 2 góc trần nhà chéo nhau lắp 2 camera xoay 360 độ có thể bắt cận cảnh tất cả mọi diễn biến trong phòng, trong khi 2 góc chéo còn lại gắn cặp loa sub công suất lớn có thiết kế nhỏ gọn. Trên bức tường từ cửa chính đi thẳng vào có gắn những chiếc móc treo bằng inox cao cấp, trên đó treo sẵn một sợi xích khá dài với vòng buộc cổ bằng da mềm có khóa cài như dây nịt, một cái dương vật giả bằng silicon có gai với 2 nhánh nhỏ vừa kích thích mồng đốc vừa kích thích hậu môn tự động có gắn pin, bên cạnh là cái dương vật giả hai đầu có độ dài khoảng 4 tấc với những đường gân guốc nổi cồm cộm y chang hàng thật và 2 cái đầu khấc đỏ au bóng lưỡng, mới nhìn tưởng cây thiết bảng của lão Tôn bị gãy làm đôi làm ba gì đó chứ. Cuối cùng bức tường đối diện chỗ treo những thứ đồ chơi công nghệ kia thì để 1 khoảng trống khá rộng rãi.
Vừa nhìn qua căn phòng một lượt, mặt mày Tuyết Minh đã tái xanh tái mét cắt không ra giọt máu. Không cần ai giải thích thì nàng cũng thừa hiểu căn phòng này dùng để làm gì. Vậy là nàng đã đánh giá sai lầm gã kia, cứ nghĩ cùng lắm gã lôi nàng lên giường, lột đồ ra rồi hùng hục năm mười phút như Hoàng Dũng chồng nàng, chứ đâu ngờ gã chuẩn bị mọi thứ bài bản và công phu đến từng chi tiết nhỏ như vậy. Đã tới nước này thì muốn trở ra cũng không còn được nữa.
Tuyết Minh còn đang tự thương hại lấy mình thì màn hình tivi bật sáng, trên đó chiếu một bộ phim người lớn của Nhật Bản với bản uncensored. Cảnh cả hai diễn viên cũng trần truồng như nàng đang bú liếm cho nhau với tiếng rên vô cùng kích dục. Những âm thanh “ứm ưm… ứ ư…” lọt vào tai khiến nàng đỏ bừng cả mặt mày, hai tai nóng ran. Góc quay cận cảnh cho thấy rõ nam diễn viên thè chiếc lưỡi dài liếm cái mu lồn đẫm nước nhờn của cô gái làm nàng nổi gai ốc, cứ tưởng hắn liếm lồn mình. Cơ thể bắt đầu nhộn nhạo với những cảm giác ham muốn cứ dâng lên từng chút, từng chút. Giữa hai chân nàng âm hộ bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nóng hâm hấp và co thắt từng cơn. Chất dịch nhờn từ cái khe ẩm ướt rỉ ra thành dòng trong veo như hồ keo dán giấy của đám học sinh và chảy xuống đùi làm nàng thấy nhột nhạt. Bộ ngực căng tức, núm vú dần săn lại. Trên trán mồ hôi rịn ra lấm tấm, gò má lúc trắng lúc hồng còn đôi mắt thì nhìn đã long lanh ướt át lắm rồi.
– “Trời ơi nứng quá đi…”
Tuyết Minh cả người uốn éo như đỉa phải vôi, trong bụng rên thầm, phải kiềm chế lắm nàng mới không thò tay xuống âm hộ mà vuốt ve mơn trớn cho đã thèm. Chưa bao giờ Tuyết Minh cảm thấy rạo rực ham muốn như hôm nay. Đã 5 năm kể từ ngày Hoàng Dũng mất nàng không làm tình với ai. Nhịp sống xô bồ hối hả cuốn nàng vào guồng quay của công việc, con cái nên Tuyết Minh cũng không còn nhớ đến cảm giác sung sướng của ái ân. Chỉ đôi khi xem 1 đoạn phim mùi mẫn thì nàng cũng có rạo rực chút ít, chút ít thôi chứ không phải hừng hực như bây giờ.
– “Trời ơi… mình đĩ đến thế sao?”
Tuyết Minh tiếp tục tự truy vấn mình, nhưng nàng không có câu trả lời chính xác lý do vì sao nàng lại đổ đốn thế kia. Bởi nàng hình như đã quên viên thuốc màu hồng hiệu lady era vừa mới uống cách đây chừng nửa tiếng.
Lúc này Tuyết Minh thấy cái âm hộ đã căng tức lắm rồi. Hai mép thì co giật mà cái mồng đốc lại sưng húp lên như hột đậu phộng. Nàng khép chặt 2 chân rồi cọ sát vào nhau để 2 mép âm hộ cạ qua cạ lại nhưng vẫn không đã cơn thèm. Thấy trong phòng không có ai, Tuyết Minh rón rén tiến lại nép vào quầy bar và lấm lét ngó ra cửa xem có ai mở cửa bất chợt không, rồi 1 bàn tay đưa xuống dùng ngón trỏ chà xát cái hạt đậu sưng mộng, tay kia đưa lên tự xoa nắn bộ ngực trần, vừa thở dốc vừa canh cửa như ăn trộm.
– Ki… iiiii ịt!
Còn đang phê pha đến quíu cả lưỡi thì đột nhiên có tiếng động lạ vang lên bất ngờ rồi một cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Tuyết Minh cái lưỡi đã quíu giờ thụt luôn vào cổ họng. Cái bức tường để trống cùng phía với quầy bar, tức là từ chỗ nàng đang đứng bước lên mấy bước, bỗng nhiên động đậy rồi nguyên mảng tường gần 3 mét từ từ xoay vào trong. Từ bên trong xuất hiện một bộ ghế bành với gã Duy Thái ngồi trên đó. Gã không mặc gì mà chỉ dùng chiếc khăn nhỏ xíu, vuông vức che ngang hạ bộ. Hai bên là 2 cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi cũng trần truồng như Tuyết Minh đang đứng hầu chầm chậm xoay trở ra.
Vậy mà nãy giờ Tuyết Minh nhìn cứ tưởng là bức tường bình thường như bao ngôi nhà khác thôi, đâu dè đó là một cánh cửa bí mật. Ở giữa bức tường được thiết kế gần giống như ghế xoay của ban giám khảo gameshow The Voice Kid, bấm 1 phát xoay ra rồi 1 phát nữa thì xoay vào. Nhưng thay vì dùng chiếc ghế khá nhỏ như các vị giám khảo kia thì gã chơi luôn bộ ghế bành gần 2 mét đặt trên một mặt phẳng hình tròn có thể xoay vòng tròn 360 độ. Lúc xoay vào thì bức tường bằng phẳng như bình thường nên không ai biết đó là cơ quan bí mật, và chính Tuyết Minh cũng không ngờ gã xuất hiện một cách hoàn toàn không giống ai như vậy.
Tuyết Minh thấy tên chủ tịch, à lúc này phải gọi gã là ông chủ, ở đâu lù lù chui ra ngồi chình ình một đống thì tự nhiên hai chân thụt lùi dần về phía sau, đến khi sát vách không lùi được nữa mới dừng lại, hai chân quéo chặt để che âm hộ hết sức có thể, hai tay đưa lên ôm ngang ngực che phân nửa cặp vú trắng nõn mịn màng theo bản năng tự vệ.
Gã đứng lên và đi chầm chậm về phía Tuyết Minh sau khi cô gái bên phải khẽ cúi xuống rút chiếc khăn che ngang hạ bộ của gã rồi cầm trên tay, trong khi cô gái còn lại đứng im bất động. Tuyết Minh nhìn gã từ phía xa và nhận thấy tuy đã có tuổi nhưng cơ thể vẫn còn săn chắc mạnh khỏe. Hai chân to như cột đình với vòng bắp chân nổi cuồn cuộn như cầu thủ bóng đá. Bộ ngực thì đầy lông lá, kéo dài xuống tới bụng. Người ta nói quân tử lông chân tiểu nhân lông bụng, mà hắn vừa có lông bụng vừa có lông chân nên nàng không biết hắn thuộc dạng nào nữa.
– Thế nào… cô nứng lồn lắm rồi phải không?!
Gã dừng lại trước mặt Tuyết Minh, 1 tay chống vào tường còn tay kia nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt rồi hỏi mà miệng thì cười hềnh hệch.
– Không… tôi không có…
Tuyết Minh cố gắng phản bác lời gã nói, người thì cứ rút sát vào tường cứ như nàng là ninja có phép tàng hình sắp biến mất vào bức tường luôn vậy.
– Không nứng sao lồn chảy nước tèm lem thế kia hả bà cô… Hahaha!!
Nghe Tuyết Minh chống chế, gã phá lên cười 1 tràng dài. Nói dứt lời gã lấy tay vạch hai chân nàng ra rồi quẹt 1 đường từ bẹn háng xuống đầu gối đưa lên trước mặt Tuyết Minh, mặt khinh khỉnh:
– Không nứng mà như vầy… đúng là dâm đãng…
– Tôi… tôi…
Tuyết Minh chỉ biết ú ớ mấy chữ rồi im bặt. Thiệt tình lúc này nàng không biết nói gì nữa. Nếu một hai cãi gã mình không có nứng thì càng làm trò cười mua vui cho gã mà thôi. Gã nói hoàn toàn đúng còn gì. Cái cơ thể đang hừng hực này của nàng đã tố cáo tất cả với gã rồi.
– Tôi phải làm gì bây giờ?
Hít một hơi thật sâu và thở ra nhè nhẹ để giữ bình tĩnh, Tuyết Minh nhìn gã rồi e dè hỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lần đầu tiên cuối cùng |
Tác giả | Les Misérables |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện liếm cặc, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện móc lồn |
Ngày cập nhật | 14/09/2021 03:36 (GMT+7) |