Thấm thoát mấy tháng hè cũng trôi đi, Trinh lại cắp sách đến trường với quyết tâm học còn cao hơn cả năm trước khi bây giờ còn có thêm tình yêu chắp cánh cho ước mơ. Năm cuối cấp bài vở nhiều cộng thêm việc ôn luyện kiến thức ngoài chương trình chưa kể còn phải tham gia đội tuyển học sinh giỏi khiến Trinh bận túi bụi không có thời gian phụ giúp mẹ và dượng nữa. Nhưng dượng Trinh hoàn toàn ủng hộ đôi khi còn quát cả mẹ để Trinh không phải làm việc vặt trong nhà toàn tâm toàn y học hành khiến Trinh vô cùng biết ơn dượng. Tuy nhiên Trinh cũng có cảm giác đôi mắt dượng nhìn Trinh ngày một khác, nó không còn ấm áp quan tâm như ngày Trinh mới đến mà có cái gì đấy thèm khát như những đôi mắt của những kẻ sàm sỡ Trinh vẫn hay gặp. Tự cho là mình hay tưởng tượng vớ vẩn nên rồi Trinh cũng gạt bỏ đi những suy nghĩ không hay về dượng mình để tập trung học.
Vào một buổi tối muộn, khi trời đã về khuya, Trinh vẫn miệt mài bên chiếc đèn bàn nơi góc phòng kệ cho Ngọc đã cuộn tròn mình trong chiếc vỏ chăn ngủ ngon lành. Tiết trời mùa thu mát mẻ làm cho đôi mắt Trinh cả ngày chưa ngủ cứ chực sụp xuống, cố gắng giải xong bài toán thì Trinh cũng không chịu được nữa mà thiếp luôn đi trên chiếc bàn học của mình. Trong cơn mộng mị của mình Trinh mơ mình chạy tung tăng như chú chim sẻ non ra khỏi lớp hướng về phía cổng trường đại học nơi Phong đang mỉm cười dang tay đón Trinh. Anh ôm Trinh vào lòng vuốt ve mái tóc mượt mà đen nhánh, rồi thơm lên đôi má bầu bĩnh của Trinh trong khi tay còn lại siết chặt chiếc eo tròn lẳn để cả bộ ngực nảy nở của Trinh áp vào ngực anh hòa chung nhịp đập con tim. Bất ngờ anh đưa tay luồn cổ áo lách chiếc áo lót trắng hồng của Trinh mân mê lên đôi gò bồng đào xinh xắn làm Trinh hốt hoảng. Trinh cố cựa ra khỏi tay anh nhưng anh không cho thoát, bàn tay anh tham lam mân mê vày vò bộ ngực thiếu nữ mặc kệ tiếng phản đối của Trinh. Rồi như chưa thỏa mãn tay anh vuốt ve lên cái bụng phẳng phiu của Trinh và trượt xuống vùng cấm kị của người con gái, từng ngón tay anh cứ luân phiên gãi nhẹ lên khe nứt mềm mại nằm ẩn trong lớp cỏ rậm rì. Trinh hoảng sợ cứ ú ớ không lên lời, cơ thể cứ cứng đờ lại, rồi như không chịu được Trinh dãy mạnh người choàng tỉnh giấc. Đôi mắt chưa kịp mở Trinh đã cảm thấy cái gì đó vừa vội vã chạy khỏi chiếc quần chun như một tia chớp, vẫn còn gục trên bàn nên bầu ngực no tròn của Trinh nằm trong chiếc áo con xộc xệch đập ngay vào đôi mắt vừa mở.
Vừa ngóc đầu lên Trinh đã giật mình bởi tiếng dượng với cái giọng khàn khàn khác hẳn ngày thường:
– Con thức khuya vừa thôi! Dượng mang nước cam cho con này…
Tỉnh hẳn ngủ Trinh đưa đưa tay lên kéo vội lại cái cổ áo xộc xệch ngỡ ngàng hỏi:
– Sao dượng chưa ngủ còn sang đây làm gì ạ?
Câu trả lời ậm ừ có phần lấp liếm làm Trinh hơi nghi ngờ:
– À… ừ thì dượng vừa đi wc thấy phòng con vẫn để đèn tưởng quên tắt, bước vào lại thấy con ngủ quên trên bàn nên dượng xuống pha nước mang lên cho con…
Câu nói vừa dứt dượng đưa đôi tay nung núc thịt lên vuốt vào mái tóc mượt mà khiến Trinh gai người:
– Thôi con học tiếp đi! Dượng về phòng ngủ tiếp đây…
Và bước vội vã ra khỏi phòng Trinh…
Ngồi lại một mình đưa đôi mắt vào cốc nước cam để trên bàn Trinh cảm thấy có gì đó ngờ ngợ, cúi xuống nhìn vào chiếc quần thun đang mặc Trinh thấy mép quần lót trắng lộ hẳn ra phía bên ngoài, đưa vội tay xuống chỉnh lại quần Trinh thầm nghĩ “Rõ ràng lúc nãy có cảm giác như ai đó sờ soạng cơ thể mình! Chẳng lẽ là dượng, nhưng mình cũng mơ là bị anh sàm sỡ mà?” Mông lung giữa hai dòng suy nghĩ Trinh cũng thấy đau đầu nên thôi không ngồi võ đoán nữa. Với tay tắt chiếc đèn bàn để căn phòng chìm trong bóng tối, Trinh lò dò về giường vén màn chui vào nằm cạnh Ngọc để cái cơ thể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sau hôm đấy Trinh chỉ hơi nghi ngờ dượng nhưng rồi dượng vẫn tỏ ra bình thường nên Trinh chẳng để ý gì đến nữa lại vui vẻ và thân mật như mọi lần. Cho đến một hôm vào lúc nửa đêm khi Trinh vừa mới gục mặt xuống bàn cho bớt mỏi cổ và nhắm đôi mắt lại thư dãn một lúc thì đột ngột cánh cửa phòng két nhẹ một tiếng rồi có ai đó bước vào. Hé đôi mắt nhìn xuống sàn thấy đôi dép nam bước từng bước nhẹ nhàng trên cái nền gạch hoa làm Trinh chắc chắn đấy là dượng. Cái thái độ rón rén của dượng làm mối nghi ngờ bấy lâu nay tưởng đã nằm im lại bùng lên trong tâm trí của Trinh. Vẫn ra vẻ đang ngủ, Trinh để mặc dượng đến gần, tiếng cạch khô khan đập vào tai khi dượng để cốc nước lên bàn kèm hơi thở gấp gáp của dượng làm Trinh sợ hãi, phải cố gắng lắm mới không run người lên dù gai ốc đã nổi đầy. Dượng đứng bên một lúc rồi vuốt nhẹ lên mái tóc dài óng ả của Trinh sau đó hơi lay nhẹ vào bờ vai thon thả như để thăm dò. Thấy Trinh không có phản ứng gì, đôi bàn tay dượng bắt đầu luồn vào chiếc cổ trắng ngần của Trinh rồi bò vào ngực như một con rắn độc trườn đi, mỗi lần nhích xuống là mỗi lần Trinh bàng hoàng, ghê tởm, cái kẻ Trinh yêu qúy vẫn hàng ngày tỏ thái độ quan tâm hóa ra lại là một tên bệnh hoạn. Làm sao Trinh để đôi bàn tay nhơ nhớp ấy chạm vào bầu ngực trinh nguyên của mình được, Trinh giả vờ cựa mình ú ớ khiến cái tay thô ráp nhơ bẩn ấy rút vội về chuẩn bị lặp lại màn kịch “mang nước cho con” đêm hôm trước. Trinh cũng cố nén cơn giận dữ để tham gia cái vở kịch dượng đang đóng cho yên chuyện, nhưng cố ném theo một câu lạnh lùng khi dượng rời khỏi phòng:
– Lần sau dượng cứ kệ con! Không cần phải vào tận phòng như này đâu ạ!
Đó có lẽ là câu gọi “dượng” xưng “con” cuối cùng vì Trinh chẳng còn tí tôn trọng con người bệnh hoạn đấy từ khi phát hiện ra bộ mặt thật. Trinh tránh mọi cuộc tiếp xúc riêng chỉ có 2 người, ăn cơm thì ừ hứ chẳng nói gì, hỏi chỉ vâng dạ lấy lệ, buổi tối học Trinh khóa thật chặt cửa phòng lại mặc cho Ngọc ngơ ngác:
– Chị khóa làm gì cho bí phòng!
Với Trinh bây giờ mỗi lời ngọt ngào quan tâm của lão chẳng bằng những câu trêu ghẹo sỗ sàng của đám thanh niên mất nết thi thoảng Trinh gặp. Trinh thấy lợm giọng khi phải vâng dạ với cái kẻ dâm dục như lão. Trinh chỉ mong sao mình mau mau kết thúc năm học để rời khỏi cái mảnh đất này lên trường ĐH. Trinh sẽ tự vừa học vừa làm như anh Phong vẫn kể để nuôi sống bản thân chứ không thèm đồng nào của lão nữa. Nhưng Trinh không biết rằng cuộc sống chẳng có gì là theo mong muốn của Trinh cả, dù đã bao lần ông trời chứng minh điều đó cho Trinh. Và có lẽ trời cao lại muốn chứng minh thêm một lần nữa về cái gọi là số phận nghiệt ngã.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Làng chài |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 17/02/2023 05:36 (GMT+7) |