Trên đài, Lăng Hổ cũng dùng mãnh chiêu phản công, toàn thân khí thế tăng vọt, chỉ thấy trong miệng hắn hét lớn một tiếng, phảng phất như Hổ Khiếu Sơn lâm, khiến người điếc tai, đồng thời hai đấm hóa thành quyền ảnh đầy trời.
– Hổ Khiếu Sơn Lâm.
Leng keng.
Đao ảnh, quyền ảnh giao thoa, phát ra từng đợt tiếng vang.
Lăng Quang một chiêu dùng hết toàn lực, lúc kiệt lực Lăng Hổ lại vừa vặn dũng cảm, quát to một tiếng.
– Bại cho ta!
Một quyền tách trọng đao Lăng Quang ra, một quyền khác đánh về phía bụng hắn.
Oanh.
Lăng Quang lập tức như diều đứt dây bay ngược ra ngoài đài.
– PHỐC.
Lăng Quang ngã ra khỏi đài, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó liền có hai gã thị vệ Lăng gia đi ra khiêng Lăng Quang xuống.
Lăng Phúc trưởng lão trên đài liền tuyên bố.
– Lăng Hổ thắng!
– Oa! Lăng Hổ đại ca thực dữ dội.
– Còn phải nói, một ngày nào đó ta cũng muốn như Lăng Hổ đại ca vậy, thật lợi hại.
– Lăng Hổ đại ca vẫn một mực là thần tượng của ta, ta không chỉ muốn mạnh như hắn mà còn muốn vượt qua hắn nữa.
…
Dưới đài đám đệ tử chi thứ ủng hộ Lăng Hổ nhao nhao hoan hô Lăng Hổ.
Tiếp theo là cuộc tỷ thí giữa hai gã đệ tử Lăng gia khác, hai người đều có thực lực Huyền Giả đê giai, cuộc tỷ thí này có thể nói là ngang tay, sau khi trải qua đấu võ kịch liệt, cuối cùng hai người liều đến lưỡng bại câu thương, dùng một người đứng lên được trong đó chiến thắng, bất quá mặc kệ ai thắng ai thua, cũng không thể tham gia trận đấu vòng tiếp theo được nữa.
Cuộc tỷ thí này, đám đệ tử Lăng gia dưới đài xem mà nhiệt huyết sôi trào, trong ánh mắt càng lộ ra một cổ khát vọng muốn sớm ngày đột phá trở thành Huyền Giả giai.
Trận tỷ thí thứ ba đã bắt đầu, Lăng Phúc trưởng lão lại tuyên bố.
– Lăng Chí và Lăng Tinh thượng đài.
Lúc gọi tên hai người, dưới đài nổi lên một mảnh hoan hô, có thể thấy hai người này trong lớp trẻ Lăng gia rất được hoan nghênh.
Lăng Lệ bên người Lăng Tiếu lần nữa thản nhiên nói.
– Chú ý Lăng Tinh.
Lăng Tiếu hiểu ý gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tinh.
Chỉ thấy một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc võ phục màu xanh cùng Lăng Duệ có ba phần tương tự, một thanh trường kiếm màu xanh buộc ở sau lưng, một đầu tóc dài phóng đãng tùy ý thả xõa, thoạt nhìn có vài phần hương vị xuất trần. Đây chính là Lăng Tinh, thân đại ca của Lăng Duệ, thực lực Huyền Giả cao giai, năm trước vẻn vẹn chỉ thua Lăng Lệ một chiêu, đành phải bài danh thứ tư, là người nổi bật trong đệ tử đời mười tám.
Ở trên đài, Nhị trưởng lão truyền âm với Ngũ trưởng lão bên cạnh:
– Lão Ngũ, Lăng Tinh có hy vọng nửa năm sau đột phá Huyền Sĩ giai ah!’
Ngũ trưởng lão lộ vẻ đắc ý:
– Mấy tiểu tử kia còn có thể tranh giành với Lăng Tinh một chút, bất quá so với Khuông nhi còn kém rất xa… Dù là Chí nhi cũng không hề kém với hắn, hiện giờ mới mười lăm tuổi đã đột phá Huyền Giả đê giai rồi, thiên phú không hề kém hơn Khuông nhi a!
Lăng Mạc lộ ra dáng cười không dễ dàng phát giác, sau đó nói sang chuyện khác.
– Sau khi trở về ngươi phải hảo hảo giám sát Lăng Tinh, để hắn sớm ngày đột phá a, Lăng Lệ không quá ba tháng nữa tuyệt đối sẽ trở thành Huyền Sĩ.
Lăng Ngôn mịt mờ nhìn Lăng Mạc, sau đó yên lặng gật gật đầu.
Trên lôi đài, Lăng Phúc trưởng lão tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lăng Chí chắp tay nói với Lăng Tinh:
– Tinh ca, ngươi phải hạ thủ lưu tình ah!
Lăng Tinh cười nói.
– Ta không cần vũ khí, ngươi có thể sống quá mười chiêu coi như ngươi thắng.
Lăng Chí là cháu trai của Nhị trưởng lão Lăng Mạc, Lăng Tinh lại là cháu trai của Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn, hai người đều là bổn gia, lén quan hệ cực kỳ mật thiết hữu hảo.
Lăng Chí trong tay một thanh trường thương nhất giai cao giai run lên, quát to.
– Vậy ta không khách khí nữa, xem thương.
Trường thương như xà chui ra ngoài, lập tức đến ngay cổ họng Lăng Tinh, nhanh đến mức khiến người khó kịp phản ứng.
Lăng Tinh không sợ chút nào, phi thường bình tĩnh làm ra một động tác ngửa ra sau, cổ họng khó khăn lắm tránh khỏi trường thương của Lăng Chí, cùng một thời gian, trường thương của Lăng Chí còn chưa kịp thu hồi, Lăng Tinh đá lên một cước, quán chú vào năm thành huyền lực, trực tiếp đá bay trường thương của Lăng Chí lên không.
Trường thương rời tay, Lăng Chí không dễ dàng buông tha, cả người bay lên không mà đi, lần nữa bắt lấy trường thương, hung hăng đánh tới Lăng Tinh bên dưới.
Trường thương khí thế như cầu vồng, ở giữa không trung mang ra một đạo thương ảnh màu xám.
– Tới tốt.
Lăng Tinh cái eo cao ngất, mắt sáng như đuốc, tán thưởng quát to một tiếng, cả người như Mị Ảnh tránh thoát khỏi một kích toàn lực của Lăng Chí, cùng lúc hóa chưởng thành trảo, một tay bắt lấy trường thương của Lăng Chí, nghiêng người quét một cước về phía bả vai hắn.
Ngay cả động tác trở mình cũng thập phần mau lẹ, khiến đám đệ tử Lăng gia dưới đài đều hoa cả mắt.
BA…
Lăng Chí trúng một cước, trường thương bị đoạt, cả người lui về phía sau hai bước, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
Lăng Tinh vứt trường thương cho Lăng Chí, mỉm cười nói.
– Chí đệ, ngươi thua!
Lăng Chí tiếp lấy trường thương gật đầu nói.
0 bại bởi Tinh ca cũng không oan.
Lăng Chí chẳng qua chỉ là Huyền Giả đê giai, mà Lăng Tinh lại là Huyền Giả cao ggiai, hai người thực lực sai biệt quá nhiều, cho dù Lăng Tinh không cần vũ khí, muốn thắng Lăng Chí cũng thập phần nhẹ nhõm.
Lăng Phúc trưởng lão tuyên bố.
– Lăng Tinh thắng!’.
Lăng Tinh và Lăng Chí cùng nhau xuống đài, Lăng Chí nhỏ giọng nói với Lăng Tinh bên cạnh:
– Tinh ca, Lăng Tiếu tạp chủng kia làm phiền ngươi hảo hảo giáo huấn rồi.
Nghe được hai chữ Lăng Tiếu, trong mắt Lăng Tinh hiện lên lệ mang, tiếp theo buồn bã nói.
– Hừ, cho dù trở thành Huyền Giả thì đã sao, chẳng qua chỉ là Huyền Giả đê giai thôi, ta sẽ đích thân đánh hắn về nguyên hình.
Cả nhà Lăng Tinh sớm đã có oán niệm sâu đậm đối với nhà Lăng Tiếu, hơn nữa gần đây lại vì Lăng Duệ mà thiếu chút nữa đã bị trục xuất khỏi gia, giận lây sang Lăng Tiếu, Lăng Tinh tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Lăng Tiếu ròi.
Trận tỷ thí tiếp theo là Lăng Lệ, hắn chống lại chính là một gã đệ tử Lăng gia khác, chỉ có thực lực Huyền Giả đê giai, thắng bại không có bất kỳ lo lắng, chỉ một chiêu đã bị Lăng Lệ đánh bay ra ngoài.
Hồi tỷ thí kế tiếp là giữa hai gã Huyền Giả trung giai, cuối cùng Lăng Hoa năm trước xếp hạng thứ sáu sau 100 chiêu đã giành được thắng lợii cuối cùng.
Cuộc tỷ thí cuối cùng giữa Huyền Giả giai vòng thứ nhất là Huyền Giả trung giai Lăng Thiên đấu với Huyền Giả đê giai Lăng Hồng, đáng nhắc tới chính là Lăng Hồng là cháu gái của Lục trưởng lão, mười bảy tuổi, là nữ tử duy nhất đến Huyền Giả giai.
Trên đài, Lăng Thiên hai tay ôm tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn Lăng Hồng nói:
– Ngươi không phải đối thủ của ta, ta không muốn làm khó ngươi, nhận thua đi.
Lăng Hồng Thiên sinh ra đã là nhân vật không chịu thua, nghe Lăng Thiên khinh miệt như thế liền quát một tiếng.
– Nếu muốn thắng hắn ta thì đánh ta rớt đài đã nói sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/04/2019 03:29 (GMT+7) |