Ở trên không có không ít người tụ tập.
Phóng nhãn xem xét những người này cơ bản đều là cao thủ Thiên Tôn giai phía, Địa Hoàng giai chỉ là số ít.
Bọn họ chính là tinh anh của phủ thành chủ.
Lấy Lăng Tiếu làm trung tâm, những người còn lại vô cùng hưng phấn.
– Thiếu gia, thời gian đã đến!
Huyền Diệu ở đối diện nói với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu gật đầu, sau đó nhìn qua Hàn Khai cùng Phong Nha quát:
– Bắt đầu động thổ!
Hắn vừa dứt lời thì Hàn Khai cùng Phong Nha đã động, hai người chia ra hai hướng, từng đạo không gian chi lực không ngừng tiến vào trong đất.
Bỗng dưng mọi người cảm thấy không gian nơi này rung động lắc lư, từng đoàn hào quang không ngừng bao phủ nơi này.
Hàn Khai cùng Phong Nha thân ảnh không ngừng chớp động, bọn họ không ngừng bấm động thủ ấn, mọi người cũng không nhìn thấy bọn họ nữa, dần dần ánh mắt bắt đầu bị cách tuyệt, nhưng mà ở bên ngoài có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng mà không biết là hình ảnh gì.
Cũng không biết qua bao lâu Hàn Khai cùng Phong Nha đều dừng hành động.
Vách che không gian này không ngừng rung động, giống như là thiên địa dị tượng khiến cho một ít dong binh và tán tu lịch luyện trong Tử Vong sơn mạch phát hiện ra.
– Đây là chuyện gì? Tại sao thình lình sản sinh dị tượng vậy? Hẳn là có kỳ bảo hiện thế?
– Nhanh… Nhanh đi qua xem, động tĩnh lớn như vậy chỉ sợ là bảo vật vạn năm có một.
– Bình thường dị tương mới sinh cũng sẽ đi kèm nguy cơ lớn lao, không có thực lực thì không tham dự vào mới tốt.
– Cơ duyên và nguy cơ cùng tồn tại, dị bảo chỉ có duyên là có được, không đi qua thì sao cam tâm chứ?
Không ít người cảm thấy đây là dị bảo hiện thế, mà linh thú chung quanh cũng cảm thấy khác lạ, cũng có xao động không nhỏ.
Nhưng mà khi tới gần dị tượng lại phát hiện dị tượng biến mất không thấy.
Bầu trời khôi phục như thường, cũng không có gì khác lạ.
Mọi người không cam lòng, vẫn không ngừng dò xét bốn phía, hy vọng có thể vận khí bộc phát tìm được dị bảo.
Đáng tiếc dị bảo bọn họ không thấy, ngược lại gặp gỡ không ít cao giai linh thú, bị chúng làm chật vật chạy trốn, thực lực kém biến thành thức ăn của linh thú.
…
Không gian phía trước bị không gian chi thạch bao phủ, cùng Thánh giả thi triển không gian lực lượng điều chỉnh lại.
Người trong không gian chỉ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài lờ mờ, nhưng mà người ngoài nhìn vào bên trong thì không thấy gì cả, đây là sự thần kỳ của không gian chi địa.
Đương nhiên vào trong không gian chi địa cũng không dễ dàng ra ra vào vào.
Tuy lực lượng không gian bị cấm chế, trừ phi cường giả tuyệt thế ngoài Thánh giai mới vào được, còn lại không ai có khả năng đó cả.
Người thực lực yếu chỉ có thể dựa vào truyền thâu trận đi vào.
Khu đất bị phong ấn, Huyền Diệu và những người khác đã sớm chuẩn bị truyền thâu trận, một chỗ trực tiếp đi thông tới Phong Vân Thành, một cái chỗ khác nằm gần không gia chi địa, vị trí tương đối ch dấu, thường nhân khó phát hiện ra.
– Bây giờ đã xong?
Lăng Tiếu đánh giá bốn phía, phát hiện không có bao nhiêu biến hóa thì nghi hoặc nói một câu.
Hàn Khai nói:
– Ân, chỗ này bị ngăn cách rồi, nhưng mà hoàn cảnh khí hậu không khác gì bên ngoài, sở dĩ bên ngoài không phát hiện được, đều bởi vì có lực lượng không gian che mắt người ngoài, người ngoài không thể phát hiện nơi đây, chỉ có Thánh giả tới đây mới có thể cảm giá được nó có tồn tại.
– Ha ha, tốt… Như thế là tốt rồi, sau này mọi người di chuyển tới đây tu luyện, nhưng mà phải hoàn thiện cung điện mới được.
Lăng Tiếu thập phần vui vẻ cười to.
– Ân, từ ngày mai chúng ta cho người tới đây lập cung điện, tin tưởng không qua bao lâu có thể cử hành đại điển khai tông!
Huyền Diệu lúc này cũng lên tiếng.
Thời điểm đoàn người Lăng Tiếu đang vui vẻ ở không gian chi địa, trong Phong Vân Thành có khách không mời mà tới.
Nhân số cũng không nhiều, nhưng mà không nhìn ra những người này có gì khác lạ.
Đi đầu là một lão ẩu lưng còng, hai bên trái phải là một nam một nữ, một nam một nữ này tướng mạo đều là trung niên, nhìn qua là phu thê, mà bà lão là mẹ già.
Lão ẩu bước chân rất chậm, hai người sau lưng theo sát phía sau, không có thần thái không kiêng nhẫn.
Lão ảu này tuổi quá già, nhìn qua cước bộ của bà thì dường như tùy thời có thể ngã xuống, mà phụ nữ trung niên ở bên cạnh cẩn thận đỡ lấy.
Tổ hợp ba người này chậm rãi tiến tới phủ thành chủ.
– Bà ngoại, đã tới phủ thành chủ!
Phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói bên tai của lão ẩu.
Ánh mắt mờ đục của lão ẩu có tinh quang bắn ra ngoài, giọng khàn khàn:
– Rốt cuộc cũng tới!
Theo lời của bà ta thì hình như trải qua vô số năm tháng tang thương mới có giọng nói này.
Sau đó hai tên Vương giai giữ cửa đi tới, một người trong đó thét to lên:
– Các ngươi là người phương nào, đây là trọng địa phủ thành chủ, mời đi nhanh cho!
Lăng Tiếu thanh danh đại chấn, người tới bái phỏng Lăng Tiếu quá nhiều, chỉ tiếp kiến người đại thế lực, tán tu không thể gặp được.
Thủ vệ này nhìn qua ba người như người bình thường, khí tức lại không có, chỉ là dân chúng bình dân, thuận miệng đuổi đi.
– Chúng ta tới phủ thành chủ thăm người.
Nam tử trung niên bên cạnh lão ẩu nói:
Tên Vương giai kia nói:
– Đi đi, dựa vào các ngươi mà tới phủ thành chủ thăm người, đúng là không thức…
Hắn chưa nói xong đã cảm thấy đao gió bay tới, cổ hộng không nói được, sau đó cảnh trước mắt tối đen.
Một Vương giai khác bên cạnh vô thanh vô tức chết đi.
Biến hóa bất thình lình này là nam tử trung niên lẩm.
Thân thể hai tên Vương giai còn chưa ngã xuống thì nam tử trung niên nâng lên, để bọn họ dựa vào tường, nếu như không đi gần xem thì không ai biết hai người đã chết.
Nam tử trung niên làm xong tất cả, lại tới bên cạnh lão ẩu nói:
– Bà ngoại, chó coi cửa đã giải quyết xong, chúng ta vào đi.
Lão ẩu cũng không nói gì, lúc này cước bộ thong thả đi tới cửa phủ thành chủ.
Nhưng mà bà ta bước đi không chậm chút nào, chỉ bước ra một bước đã đi tới trước cửa, mỗi bước chân giống như có uy năng súc địa thành thốn.
Cửa phủ thành chủ mở ra, hộ vệ bên trong phát hiện không có người dẫn ba người này vào, một tên hộ vệ đi lên ngăn lại.
Trong đó motojt ên Địa Hoàng cao cấp quát:
– Các ngươi là người phương nào, rõ ràng dám…’
Hắn chưa nói xong thì nam tử trung niên huy kiếm lên, kiếm mang lóe lên và đầu lâu tên hộ vệ bay lên, thi thể không đầu lúc này ngã xuống đất, vết máu tươi chảy dài rất ghê sợ.
– Đến… Người đâu, có… Có địch tập kích!
Hộ vệ cách đó không xa thấy thế cả kinh, một người trong đó kinh hô lên.
Sau đó từng tiếng xé gió vang lên, trong phủ thành chủ có không ít khí thế tập trung ngoài cửa.
Mười tên Thiên Tôn từ các hướng bay ra ngoài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 11:29 (GMT+7) |