Ah ah.
Mấy chưởng đánh ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, mấy đạo nhân ảnh nhao nhao bay vào trong khách sạn, liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Vô tam công tử cùng với một đám tùy tùng của hắn lập tức bị phế mất tu vị.
Mọi người ở chung quanh đều biến sắc, bọn hắn không nghĩ tới đám người ngoại lai này lại cường thế như thế, quả thực không để người Vô gia vào mắt mà.
– Lão thái gia, ngươi yên tâm, người từng tổn thương ngươi Tiếu nhi nhất định sẽ khiến bọn hắn phải trả giá gấp trăm lần!
Lăng Tiếu lên tiếng nói.
Tất cả mọi người cho rằng Lăng Tiếu sẽ mang người đi, ai biết, Lăng Tiếu lại quay người đi vào giữa khách sạn.
– Hắn đến cùng muốn làm gì? Hẳn là cho rằng dựa vào chút người ây đã muốn khai chiến với Vô gia sao?
– Thật sự quá khinh suất rồi, vì một tên ăn mày đáng giá sao? Thật là!
– Những người này ăn mặc không được tốt lắm, nhưng các ngươi xem, mấy nữ nhân kia, mỗi người dáng người thật sự đều nóng bỏng đến cực điểm.
– Mong rằng đối phương cũng có lai lịch lớn, bằng không bọn hắn tuyệt sẽ không lớn mật như thế đâu, xem ra có trò hay để xem rồi.
– Trăm năm qua không người nào dám khiêu khích Vô gia như vậy rồi, những người này chỉ sợ chết chắc rồi.
…
Trong tửu quán đã hoàn toàn trống trơ.
Đức Long tửu quán là một trong các sản nghiệp của Vô gia, bình thường sẽ không có người nào dám gây sự ở đây cả, cho nên thủ vệ cũng không có bao nhiêu.
Người tiêu phí trong tửu lâu phát hiện Tam công tử của Vô gia cũng bị phế đi, bọn hắn nào có gan dám tiếp tục ở đây nữa, sớm đã chạy được bao xa thì hay bấy xa rồi, sợ bị tai bay vạ gió đến.
Lăng Tiếu cẩn thận đặt Lăng Hà lên một chiếc ghế, đau lòng nhìn lão thái giac của mình nói:
– Lão thái gia ngươi yên tâm, tu vi của ngươi mặc dù phế đi, nhưng Tiếu nhi nhất định sẽ khiến ngươi một lần nữa khôi phục lại, thực lực sẽ càng thêm tinh tiến.
Đổi lại thành người bình thường khó có thể giúp người bị hủy đan điền lần nữa tu luyện lại được, nhưng Lăng Tiếu là ai?
Hắn chính là thất phẩm Luyện Dược Sư, trong đó có một loại thất phẩm đan dược có thể cải tạo đan điền, cho nên lời này của hắn cũng không phải là để an ủi Lăng Hà.
Lăng Hà phục Sinh Mệnh Tuyền Dịch và mấy khỏa đan dược, trạng thái nhanh chóng hồi phục, nếu không phải hắn tu vị mất hết, hiện giờ đã có thể lập tức nhảy dựng lên rồi.
– Tiếu nhi, không đáng vậy đâu… Nơi này là địa bàn của Vô gia, đó là gia tộc Ngũ phẩm thế lực, hiện giờ dù ngươi có lợi hại hơn, cũng không phải đối thủ của bọn họ, mau… Mau dẫn người rời đi đi, đừng để ý tới lão gia hỏa ta nữa!
Lăng Hà cũng không rõ ràng lắm uy phong của Lăng Tiếu hiện giờ nên rất lo lắng nói với Lăng Tiếu.
– Lão thái gia ngươi yên tâm, thiếu gia hiện giờ rất lợi hại, coi như là Thái Thượng của Vô gia có tới đây, bọn hắn cũng không dám làm gì thiếu gia!
Bạch Vũ Tích ở một bên đáp.
– Cho dù có lợi hại hơn đi nữa thì song thủ khó địch lại nhiều người, các ngươi đi mau đi!
Lăng Hà không muốn liên lụy đến Lăng Tiếu và Bạch Vũ Tích, rất quyết đoán nói.
– Lão thái gia, Vũ Tích nói không sai, có ta ở đây cho dù Thiên Vương lão tử cũng không làm gì được chúng ta!
Lăng Tiếu rất bá đạo nói, dừng chút hắn lại hỏi:
– Lão thái gia, ngươi nói đi, rốt cuộc là ai phá đan điền của ngươi, ta tuyệt đối sẽ diệt cả nhà hắn!
Võ giả ai cũng có đan điền, đan điền phá cũng đại biểu cho tính mạng võ giả phải chấm dứt, đây là điều mà dù là ai cũng khó mà tiếp nhận.
Lăng Tiếu coi như phải đào ba thốn đất cũng phải bắt được người nọ.
Lăng Hà lộ ra một thanh âm tán thán nói:
– Việc này nói rất dài dòng ah…
Lăng Hà đang muốn nói nguyên do thì bên ngoài tửu quán lại vang lên tiếng quát.
– Hung thủ ở đâu? Đến tột cùng là ai ăn hết tim gấu gan báo rồi, rõ ràng dám gây nháo sự trong thành!
Một tiếng quát to vang vọng khắp nơi.
Đây hiển hiên là thủ vệ của Vô gia trong thành đến đây bắt người rồi.
Lăng Tiếu lặng yên đưa một ánh mắt với người của mình.
Hơn mười tên Thiên Tôn đi cùng Lăng Tiếu đến đều nhao nhao ra khỏi tửu quán.
– Người nào dám đến gần tửu quán nửa bước giết!
Một gã đỉnh phong Thiên Tôn của Tiếu Ngạo Cung thét to nói.
– Lớn mật, chính là đám các ngươi sao, bắt lại toàn bộ cho ta!
Nội thành thủ vệ quát lớn.
Ngay sau đó, bên ngoài tửu quán liền xảy ra chiến đấu, từng đợt tiếng ‘Ầm ầm’ chấn động tứ phương.
Bất quá, thanh âm chiến đấu này cũng không kéo dài bao lâu liền biến mất.
Lăng Tiếu hoàn toàn không để ý tới thành quả chiến đấu, lại hỏi Lăng Hà:
– Lão thái gia, ngươi nói đi, Tiếu nhi muốn biết những năm này ngươi đến cùng đã trải qua thế nào?
Lăng Hà hiện giờ đã là hiểu rõ Lăng Tiếu giờ đã xưa đâu bằng nay, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu lộ vẻ kích động hiền lành.
Hắn bình tĩnh tâm tình muốn chút liền nói lại đại khái những chuyện đã trải qua một lần.
Thì ra lúc trước sau khi Lăng Hà rời khỏi Vẫn Thạch Thành cũng không lập tức rời khỏi Tây Bắc, mà qua lại giữa các thành trì ở Tây Bắc, đi dạo khắp Tây Bắc chừng ba bốn năm, về sau kết bạn với mấy tán tu Vương cấp, sau đó liền cùng nhau đi đến Trung Vực, ý định biết một chút về sự cường đại của Trung Vực, mở mang tầm mắt, cũng khiến mình có cơ hội tiến thêm bước nữa.
Đoàn người bọn hắn may mắn thông qua được Huyết Ma Vực, đi tới Trung Vực.
Thế nhưng sau khi bọn hắn đến Trung Vực mới phát hiện chút thực lực đó của mình thì ra vẫn ở tầng thấp nhất, vốn hông có gì đặc biệt hơn người cả, đồng thời huyền tinh của bọn hắn cũng không nhiều, rất khó tùy tiện đi lại ở Trung Vực.
Vì vậy, bọn hắn liền gia nhập dong binh đoàn bắt đầu kiếp sống săn giết linh thú, kiếm huyền tinh.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, dong binh đoàn mà bọn hắn gia nhập thực lực vốn không cường đại, bị linh thú cường đại phản tập, đại bộ phận người đều toi mạng, chỉ có Lăng Hà và một người bạn của hắn là may mắn trốn thoát.
Sau lần kia, người bằng hữu kia liền đến một tòa thành trì trở thành thủ vệ cho một môn phiệt.
Lăng Hà ở Vẫn Thạch Thành đã quen cảm giác cao cao tại thượng nào chịu cam tâm nguyện ý làm thủ vệ cho người ta, vì vậy hắn lại lựa chọn một mình vào trong núi hoang tu hành, một bên tìm một ít linh thảo giao dịch, định kiếm đủ huyền tinh sẽ lại quay về Tây Bắc.
Một mình hắn làm tán tu được mấy năm, trong mấy năm này có lần hắn đạt được linh thảo cao giai kim thuộc tính khiến tu vị hắn có chỗ tăng trưởng.
Hắn cảm thấy tu hành như vậy cũng không tệ, vì vậy cũng không vội quay về Vẫn Thạch Thành.
Về sau, hắn trong một lần tìm kiếm linh thảo thiếu chút nữa đã bị một đầu linh thú cắn giết, hắn liều mạng mới may mắn trốn thoát được, mà sau khi hắn chạy trốn nhờ vào công hiệu chữa thương của Cổ Hoàng Thần Công nên khiến một ít vết thương da thịt của hắn nhanh chóng khép lại.
Một màn chữa thương của hắn lại tình cờ bị người Vô gia phát hiện.
Người Vô gia cũng thuộc loại biết hàng, bọn hắn liếc mắt đã nhận ra sự bất phàm của môn công pháp này, vì vậy liền động tâm tư.
Người Vô gia trực tiếp dùng vũ lực cưỡng bức Lăng Hà, bảo hắn giao ra khẩu quyết môn công pháp này.
Lăng Hà tự biết không phải đối thủ của người ta, liền giao ra khẩu quyết cho người Vô gia.
Lăng Hà là ngươi thế nào? Là người rất có tâm nhãn, chỉ nói ra ba tầng đầu, nói mình đạt được cũng chỉ có nửa bộ khẩu quyết như vậy.
Người Vô gia tự nhiên không tin, liền tra tấn Lăng Hà, càng cướp đoạt hủy đi Không Gian Giới của Lăng Hà.
Cũng trong quá trình này, tu vị của Lăng Hà bị phế đi, Không Gian Giới cũng bị bị phá hủy, triệt để biến thành một tên phế nhân.
Tâm tư người Vô gia cũng đặc biệt ác độc, bọn hắn không giết Lăng Hà, chỉ ném Lăng Hà đến Vô thị thành, để hắn biến thành tên ăn mày nhận hết tất cả tra tấn, mục đích chính là có thể khiến Lăng Hà giao ra toàn bộ Cổ Hoàng Thần Công nguyên vẹn.
Lăng Hà gặp phải đả kích như vậy cũng mất hết can đảm, thiếu chút nữa đã muốn tự sát.
Nhưng hắn lại muốn quay về Vẫn Thạch Thành, cho dù chết cũng phải lá rụng về cội.
Hắn liền giãy giụa sống qua kiếp sống ăn mày lại, gian khổ trong đó khó mà nói hết thành lời.
Ngày hôm nay Lăng Hà may mắn được một võ giả thiện lượng thưởng cho một ít huyền tinh, liền ý định đến tửu quán uống một bầu rượu và ăn một bữa tốt, liền rời khỏi nơi tràn đầy thương tâm này.
Không ngờ, người Vô gia lại một lần nữa trêu đùa hí lộng hắn, càng đánh gãy hai chân hắn.
Chuyện sau đó bọn người Lăng Tiếu cũng đã rõ ràng.
Nghe Lăng Hà kể xong, Bạch Vũ Tích và chúng nữ cũng nhịn không được khóc lên, Lăng Tiếu cũng mắt đỏ bừng, nước mắt bị hắn cố nén để không rơi xuống.
– Vô gia khốn kiếp, thiếu gia, tuyệt đối không thể buông tha bọn hắn được!
Bạch Vũ Tích luôn luôn là một nữ tử ôn nhu, thiện lương, nhưng giờ nàng đã thật sự tức giận.
Hôm nay nghe Lăng Hà nói xong thì trong lòng vô cùng tức giận.
– Đúng vậy, nhất định phải khiến bọn hắn trả giá!
Trong mắt Phượng Tiêm Vận cũng lộ ra sát cơ đậm đặc nói.
– Phu quân, chúng ta dứt khoát trực tiếp giết đến tận Vô gia đi, xem bọn hắn có thể làm gì được chúng ta!
Thải Hà Nguyệt phụ họa nói.
Chúng nữ cũng nhao nhao tỏ thái độ, nhất định phải khiến Vô gia đẹp mắt.
Lăng Tiếu vươn người đứng dậy, hắn hít sâu một hơi sâu kín nói:
– Hôm nay không huyết tẩy Vô gia, ta liền không họ Lăng!
Dứt lời, sát ý của hắn liền bắn ra, chúng nữ bên cạnh hắn đều bị giật mình, các nàng cũng biết Lăng Tiếu đã triệt để tức giận rồi.
…
Lúc bên phía tửu quán xảy ra đại sử thì, gia chủ Vô gia Vô Thường cùng một đám trưởng lão gia tộc đang tiếp kiến trưởng lão Tiếu Ngạo Cung Lý Mộc.
– Vô gia chủ, các ngươi cân nhắc sao rồi? Tiếu Ngạo Cung chúng ta hiện giờ cần ba vạn khối Điện Hỏa Thạch, chúng ta sẽ theo như giá tiền trả huyền tinh cho các ngươi, mong quý gia có thể bán cho chúng ta.
Lý Mộc vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Vô Thường ngồi ở bên trên lộ ra một dáng cười nịnh nọt nói:
– Lý trưởng lão, vừa rồi chúng ta đã thương lượng xong, số lượng Điện Hỏa Thạch mà quý cung cần thật sự quá mức khổng lồ, Vô gia chúng ta trong lúc nhất thời cũng không lấy ra được nhiều như vậy, bất quá chúng ta cũng sẽ không để Lý trưởng lão tay không mà về rồi, chúng ta nhiều có thể cho ngươi 5000 khối Điện Hỏa Thạch, phương diện giá tiền khẳng định cũng sẽ ưu đãi hơn nhiều, Lý trưởng lão nghĩ sao?
Hiện giờ uy danh Tiếu Ngạo Cung đã truyền khắp Trung Vực, thế lực lớn nhỏ người nào không biết đến sự cường đại của Tiếu Ngạo Cung chứ.
Nhưng nơi này là địa bàn của Vô gia, mà Vô gia gần đây đều mang Điện Hỏa Thạch đến đấu giá hội để đấu giá, Tiếu Ngạo Cung không làm việc theo quy củ, còn há miệng muốn ba vạn khối.
Vô gia tự nhiên khó có thể tiếp nhận, nhưng bọn hắn lại không muốn quá mức đắc tội người Tiếu Ngạo Cung cho nên liền định bán 5000 khối cho Lý Mộc, coi như là cho Tiếu Ngạo Cung mặt mũi.
– Xem ra Vô gia chủ không có thành ý rồi!
Lý Mộc lập tức thần sắc khó coi nói.
Vô gia ở bên này cũng coi như thế lực mạnh nhất rồi, chung quanh phần lớn là một ít lục phẩm hoặc thất phẩm khó cấu thành uy hiếp gì, cho nên bọn hắn xem như một nhà độc đại.
Vô gia sở dĩ dám cự tuyệt Lý Mộc như thế, hoàn toàn là do bọn hắ cảm thấy Tiếu Ngạo Cung cách bọn họ khá xa, hẳn Tiếu Ngạo Cung cũng sẽ không dám quy mô xâm phạm đâu a?
Huống hồ bọn hắn cũng không phải không hoàn toàn không cho Tiếu Ngạo Cung mặt mũi, đã chịu phá lệ bán 5000 khối Điện Hỏa Thạch cho Tiếu Ngạo Cung, cũng coi như không tệ rồi!
Đối với người khác mà nói, Vô gia có thể không theo quy củ một lần bán cho Tiếu Ngạo Cung 5000 khối quả thật đã không ít rồi.
Nhưng đối với Lý Mộc mà nói, số lượng này so với số lượng mà Cung Chủ yêu cầu thật sự kém quá xa.
Hắn được biết, Vô gia hàng năm đều bán cho mấy đại luyện khí tông môn mười vạn Điện Hỏa Thạch, hắn hiện giờ chẳng qua chỉ cần ba vạn Vô gia lại nói không có, chỉ cầm ra 5000 khôi coi như đuổi ăn mày!
Điều này thật sự khiến Lý Mộc tức giận không thôi.
– Lý trưởng lão, chớ có tức giận, ngươi thoáng cái đã cần nhiều như vậy, Vô gia chúng ta thật sự bất lực, nếu như… Nếu như Lý trưởng lão có thể thư thả thời gian ra một năm, Vô gia chúng ta coi như đào ba thước đất cũng sẽ kiếm đủ cho quý cung ba vạn, Lý trưởng lão nghĩ như thế nào?
Vô Thường vẻ mặt tươi cười, Lý Mộc tức giận nhưng hắn cũng không có chút cảm xúc bất mãn nào cả, phần công phu hàm dưỡng này người thường thật sự khó sánh bằng.
– Vô gia chủ, Điện Hỏa Thạch mà hằng năm Vô gia các ngươi khai thác được ít nhất cũng có vài chục vạn, nhiều năm như vậy tích lũy sao chỉ có ba vạn lại không thể cầm ra được, hẳn Vô gia chủ cho rằng Tiếu Ngạo Cung chúng ta dễ ứng phó sao?
Lý Mộc lớn tiếng nói một câu, sau đó bóp chén trà trong tay.
Trong lúc nhất thời, các trưởng lão của Vô gia đều khẩn trương lên, mỗi người đều lạnh lùng nhìn Lý Mộc, phảng phất chỉ cần Lý Mộc có động tác thì bọn hắn sẽ khiến ra tay giết bọn người Lý Mộc ngay.
Vô Thường ngồi ở phía trên đè tay nói:
– Lý trưởng lão, chớ có tức giận, như vậy đi, chúng ta đều thối lui một bước, Vô gia chúng ta hiện giờ bán cho ngươi một vạn, đây đã là ranh giới của Vô gia chúng ta rồi, nếu như Lý trưởng lão còn cảm thấy chưa đủ, như vậy… Chỉ có thể nói xin lỗi thôi.
Nói xong lời này, thần sắc Vô Thường lập tức liền trở nên âm trầm.
Bỗng nhiên, Lý Mộc phá lên cười:
– Ha ha… Tốt, tốt cho Vô gia, các ngươi cho rằng có thể vênh váo như Hắc Ma Môn được sao? Ba vạn này hôm nay Lý Mộc ta nhất định phải lấy rồi, nếu không cho… Hừ, đừng trách Tiếu Ngạo Cung chúng ta lấy mạnh hiếp yếu!
Dứt lời, thực lực đỉnh phong Thiên Tôn của Lý Mộc liền tán phát ra rồi, Lạc U đi cùng hắn cũng bắt đầu tán phát khí tức trung giai Huyền Đế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 11:29 (GMT+7) |