– Vậy… chúng ta xuất phát đi!
Hậu Minh chà xát hai tay nói.
Chẳng biết tại sao, hiện tại hắn đứng trước mặt Lăng Tiếu luôn có cảm giác khiếp đảm, trong lòng hắn thầm mắng:
– Mẹ nó, cho dù là cung chủ Tiếu Ngạo cung thì thế nào, đi ra biển còn không phải tùy ý chúng ta xâu xé!
Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh theo Hậu Minh rời khỏi Đông Hải thành, đi ra biển.
Dọc theo đường đi Lăng Tiếu hỏi thăm Hậu Minh hắn làm sao phát hiện hành tung của Âm Hà.
Hậu Minh đương nhiên đem câu chuyện đã chuẩn bị sẵn kể lại cho hắn nghe qua một lần.
– Ngươi xác định người kia chính là Âm Hà mà ta muốn tìm? Nếu không phải ta sẽ không trả tiền.
Lăng Tiếu nói.
Người trong thiên hạ trùng tên trùng họ có rất nhiều, Lăng Tiếu nhất định phải cảnh cáo trước.
Hậu Minh vỗ ngực nói:
– Lăng cung chủ cứ yên tâm, lúc ấy nữ nhân kia tự xưng là trưởng lão Minh Thủy môn, còn gọi tên là Âm Hà, hoàn toàn hợp với nhiệm vụ mà ngài tuyên bố, nếu không phải người mà ngài muốn tìm, ta cũng không lời nào để nói.
Lăng Tiếu khoát tay nói:
– Đừng nói nhiều, mau đưa ta đi.
Trong lòng hắn nhủ thầm:
– Mặc kệ ngươi chơi trò gì, nếu đáp án không cho bổn thiếu hài lòng, vậy đừng trách bổn thiếu không khách khí.
Hậu Minh lại cung kính đi về phía trước.
Ba người phi hành thêm đoạn đường, liền cảm giác có từng cơn gió thổi tới, một cỗ khoan khoái nhẹ nhàng xen lẫn một ít vị mặn xông vào trong mũi.
Một lát sau, bọn họ đã đi tới bờ Đông Hải, nơi đó là một bến tàu, trong bến tàu có thật nhiều thuyền cùng võ giả.
Thanh âm tranh cãi ầm ĩ vang xa, con thuyền lui tới dày đặc, hiển lộ rõ ràng hải vực phồn hoa.
Ngay lúc Hậu Minh đi cùng Lăng Tiếu, La Mỹ Anh đến bến tàu, hơn mười dong binh đón chào, trong đó một người nói:
– Đội trưởng đã tới, lão đại liên tục thúc giục rồi kia, nhiệm vụ có người trả lời không?
Hậu Minh lập tức chỉ vào Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh nói:
– Đây, đây là cố chủ của chúng ta, chuẩn bị xong thuyền chưa, chúng ta nhanh chóng đi tìm người giải quyết xong nhiệm vụ đi!
– Đừng nói nhảm, hiện tại người đã đến đây, các ngươi không cẩn thận canh giữ nữ nhân kia, đều ở đây làm gì?
Hậu Minh nhìn người nọ kêu to.
Người kia tên La Tân, là thủ hạ của Hậu Minh, thực lực thiên tôn đê giai.
Hắn đưa mắt nhìn Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh, nói:
– Nữ nhân kia đã rời bến ba ngày trước, nếu hiện tại chúng ta dùng tốc độ cao truy theo, tin tưởng không bao lâu có thể đuổi kịp bà ta!
– Tốt lắm, bây giờ chúng ta xuất phát!
Hậu Minh phất tay nói, tiếp theo đưa mắt nhìn qua Lăng Tiếu hỏi:
– Ngài cảm thấy thế nào?
Lăng Tiếu đáp:
– Các ngươi nhìn việc mà làm, ta chỉ yêu cầu tìm được người!
– Được, người của chúng ta tùy thời khắc đều chú ý hành tung của nữ nhân kia, nhất định sẽ giúp ngươi tìm được người trong thời gian nhanh nhất.
Hậu Minh vỗ ngực đáp.
Ngay sau đó Hậu Minh đưa hai người đi tới bến tàu.
Khi Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh theo Hậu Minh lên thuyền, bên trong nhóm người nhộn nhịp chuyên đảm nhiệm chức trách giữ yên trật tự bến tàu có một nam tử cao lớn như thiết tháp nhìn theo bóng lưng của Lăng Tiếu lẩm bẩm:
– Người này sao có điểm giống em rể đây?
Hắn chỉ lẩm bẩm mà thôi, không tiến lên thăm dò, bởi vì hắn cảm giác mình bị hoa mắt, em rể làm sao đột nhiên đến Đông Hải mà hắn không chút hay biết tin tức đâu.
Gió biển mằn mặn, xanh biếc như gương.
Nhìn hải vực mở mang vô cùng vô tận, Lăng Tiếu cảm giác mình vô cùng nhỏ bé.
Hiện giờ thực lực của hắn đã là thiên tôn cao giai, sức chiến đấu có thể so với huyền đế, nhưng hắn cũng không tự tin mình có khả năng phi hành trên biển được nhiều ngày.
Đây cũng là nguyên nhân các võ giả phải dùng thuyền rời bến, ít nhất còn có công cụ nghỉ ngơi khôi phục tốt nhất.
– Tiếu, muội cảm giác bọn hắn có ý xấu!
La Mỹ Anh ghé sát Lăng Tiếu, truyền âm nói.
Tuy nàng không phải thật thông minh, nhưng mơ hồ cảm thấy được đám người kia không đáng tin tưởng.
Lăng Tiếu đương nhiên hiểu được, nói:
– Mặc kệ bọn họ giở trò gì, mình cứ tận lực bồi tiếp!
– Bọn hắn nhiều người hơn nữa còn đang ở trên địa bàn của bọn họ, vậy…
La Mỹ Anh lo lắng nói.
– Yên tâm đi, bọn hắn chỉ là một ít lâu la cũng không giở được trò gì, muội quay về phòng tu luyện, thuận tiện thể hội một chút đi, ta tin tưởng sau lần này muội có thể lĩnh ngộ thế giới lực của mình.
Lăng Tiếu cười cười khuyên giải nàng.
Mặc kệ người của Thiết Thủy dong binh đoàn muốn làm gì, Lăng Tiếu đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Hắn chỉ hy vọng chuyến đi này thật có thể nhìn thấy Âm Hà, tìm được tung tích của Vân Mộng Kỳ, dù phải làm gì cũng đáng giá.
Hải vực mênh mông bát ngát, thỉnh thoảng lại có hải điểu bay ngang kêu to, ngẫu nhiên lại có linh ngư toát ra khỏi mặt biển.
Trên một chiếc thuyền lớn, cánh buồm có hai chữ “Thiết Thủy” thật lớn, đây chính là con thuyền của Thiết Thủy dong binh đoàn.
Thiết Thủy dong binh đoàn khá nổi tiếng trong hải vực này, được xếp hàng thứ ba trong những dong binh đoàn nơi đây.
Thiết Thủy dong binh đoàn có chừng mấy ngàn nhân mã, đại bộ phận là võ giả thủy hệ, bởi vì họ chấp hành nhiệm vụ đại đa số đều tiến hành trong hải vực, mà đoàn trưởng xem như bá chủ một phương, nghe nói tu vi gần với huyền đế trung giai, thủ hạ còn có một gã huyền đế đê giai cùng ba gã bán đế.
Cỗ thực lực như vậy làm cho rất ít người đến trêu chọc bọn hắn.
Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh đã ở trên thuyền của Thiết Thủy dong binh đoàn được nửa tháng thời gian.
Có võ giả vương cấp cùng địa hoàng cấp luân phiên dùng linh lực điều khiển thuyền, tốc độ thật sự không chậm chạp chút nào.
Suốt nửa tháng, con thuyền đã rời bờ thật xa.
Thỉnh thoảng Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh đi ra bên ngoài một lát, đại đa số thời gian vẫn ở trong phòng tu luyện.
Dọc theo đường đi Lăng Tiếu đã hỏi qua Hậu Minh vài lần có khả năng đuổi kịp Âm Hà hay không, Hậu Minh vỗ ngực cam đoan không cần qua bao lâu là có thể tìm được người.
Đã vài lần Lăng Tiếu không nhịn được muốn dùng tinh thần chú ngữ cao giai khống chế Hậu Minh, dò hỏi rốt cục bọn hắn thật sự là có biết hành tung của Âm Hà hay không, hoặc là chỉ đang xếp đặt cạm bẫy dẫn dụ hắn.
Nhưng cuối cùng Lăng Tiếu vẫn đè nén lại.
Nếu biết hết thảy, hắn cũng đã mất đi hứng thú, hắn thật muốn biết rốt cục là ai có kỹ năng dám lừa dối cung chủ Tiếu Ngạo cung như hắn ra biển. Lúc trước hắn chỉ sợ mình hiểu lầm ngộ thương người tốt thì không hay.
Đêm hôm nay, gió thổi mạnh hơn, sóng biển dâng cao.
Hậu Minh cùng thủ hạ đứng giữa khoang thuyền, thần sắc đều có chút ngưng trọng.
– Đội trưởng, hình như có gió lớn, chỉ sợ sẽ có sóng thần buông xuống!
La Tân nói với Hậu Minh.
Đối với những dong binh thường xuyên đi lại vùng hải vực mà nói, việc khí hậu trên biển biến hóa họ đều thật quen thuộc, dựa theo tình huống dĩ vãng, hiện tại rời bến bình thường sẽ không gặp phải sóng to gió lớn, nhưng hôm nay đột nhiên nổi lên gió to, làm cho bọn họ nhận ra lần này chỉ sợ có biến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 11:29 (GMT+7) |