– Không có khả năng, nếu Vạn Tiết muốn tiêu diệt Âm Bạt tông thì đã sớm ra tay, bọn hắn sẽ không chờ đến bây giờ, ta nghĩ bọn hắn khẳng định chỉ đi ngang qua mà thôi.
– Ta nhớ được nữ tử mặc bạch y chính là thánh hoàng Duẫn Tuyết, nữ nhi của tông chủ Vạn Tiết!
– Thánh hoàng Duẫn Tuyết, nữ tử thiên tài chấn động một thời, còn chưa đầy năm trăm tuổi đạt tới thánh hoàng cảnh giới? Không phải nàng đã sớm đến Thiên Vực sao?
…
– Người của Vạn Tiết đến đây có mục đích gì?
Dịch Thành Dung cau mày hỏi.
Hoàng Mãn Đường than thở:
– Nếu như họ đến trợ giúp chúng ta thì phần thắng rất lớn! Chỉ sợ đây là si tâm vọng tưởng mà thôi!
Lăng Tiếu nhìn thấy đoàn người, lộ ra dáng tươi cười vui sướng nói:
– Không phải si tâm vọng tưởng, chứng thật là đến giúp chúng ta!
Vẻ mặt Dịch Thành Dung cùng Hoàng Mãn Đường đều kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc:
– Chẳng lẽ Lăng thánh sư là người Vạn Tiết?
Lăng Tiếu mang theo Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên lên nghênh đón, nhìn Phong Thanh Duyên nói:
– Sư nương!
Người ngồi trên Bạch Phượng Loan chính là Phong Thanh Duyên.
– Xú tiểu tử, lại dám không đợi sư nương quay về đã đến tìm Âm Bạt tông, có phải cảm thấy sư nương sẽ cản trở ngươi phải không?
Phong Thanh Duyên trừng mắt mắng.
Lăng Tiếu cười khan nói:
– Sao lại thế đâu, đây là thời gian mà mọi người cùng quyết định, không phải một mình đệ tử tự chủ được.
Phong Thanh Duyên đang định nói chuyện, bạch y nữ tử ngồi trên một đầu băng điểu cửu cấp đã đưa mắt đánh giá Lăng Tiếu, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói:
– Thanh Duyên tỷ, vị này chính là truyền nhân của Tà Đế ca ca sao?
Lúc này Lăng Tiếu mới nhìn qua nữ tử, nhận ra được nàng xinh đẹp không kém gì Phong Thanh Duyên cùng Ngọc Nhu Phỉ, bởi nàng mặc áo trắng, lộ ra khí chất cao nhã cao ngạo, làm cho người ta cảm giác muốn ngạt thở, vô cùng tự ti hổ thẹn.
Phong Thanh Duyên thu lại Bạch Phượng Loan, kéo tay Duẫn Tuyết cười nói:
– Không sai, chính là xú tiểu tử này, tên Lăng Tiếu, hiện tại chỉ mới hơn năm mươi đã đạt tới thực lực thánh giả, hơn nữa còn là một đại thánh sư bát phẩm hàng thật giá thật!
Duẫn Tuyết luôn cao ngạo tự phụ nghe được lời giới thiệu của Phong Thanh Duyên không khỏi động dung.
Mà những thánh hoàng đi theo sau bọn họ trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thánh giả mới hơn năm mươi tuổi, còn là một đại thánh sư bát phẩm!
Đây rốt cục là yêu nghiệt thế nào mới làm được một bước hôm nay đây?
Nhất thời mọi ánh mắt đều nhìn Lăng Tiếu như muốn xem thông thấu hắn.
Thiên Điếm yếu tắc là mảnh đất quan trọng bên cạnh Thiên Vực, giống như tây bắc Vẫn Thạch thành đến Trung Vực.
Nhưng thiên địa linh khí tại yếu tắc nồng đậm hơn Trung Vực gấp mười lần, còn có bổn nguyên lực lượng nhè nhẹ cung cấp cho nhiều cường giả tuyệt thế tu luyện.
Cho nên võ giả ở trong yếu tắc bất kể là phương diện nào đều hậu đãi hơn Huyền Linh đại lục rất nhiều, tiến giai đương nhiên càng nhanh hơn không ít.
Bên trong đương nhiên xuất hiện một ít nhân tài tuyệt thế.
Mà Duẫn Tuyết chính là một nhân vật yêu nghiệt nổi danh trong yếu tắc.
Nàng sinh ra tại Vạn Tiết, là một thế lực lớn quan trọng trong yếu tắc, từ nhỏ được đủ loại thánh vật tẩy tủy phạt mạch, tạo ra được thể chất yêu nghiệt gần như là thần thể, tốc độ tu luyện nhanh hơn những người cùng lứa tuổi thật nhiều lần.
Lúc nàng chưa đầy bốn mươi đã bước vào tu vi huyền đế, chưa đầy trăm tuổi bước vào thánh giả, trong mấy trăm năm trực tiếp đạt được cảnh giới thánh hoàng trung giai hiện giờ.
Mà đạt tới cảnh giới này nàng cũng không nhờ đan dược đột phá, hoàn toàn dựa vào bản thân tu luyện đạt tới.
Thiên phú như vậy ở trong yếu tắc tuy chưa là đệ nhất nhân, nhưng tuyệt đối là hạng nhất hạng nhì.
Phóng mắt khắp thiên hạ, người nào muốn đạt tới thánh hoàng mà không phải trên mấy ngàn tuổi trở lên.
Duẫn Tuyết luôn cảm thấy thật kiêu ngạo đối với thiên phú của chính mình.
Nhưng đột nhiên hôm nay phát hiện một thiên tài còn yêu nghiệt hơn mình gấp mấy lần, nhất thời làm nàng có chút khó thể tin tưởng nổi.
Nếu như nói có thiên tài nào đạt được truyền thừa nghịch thiên nên trước trăm tuổi đạt tới thánh giả có lẽ cũng không có gì lạ, nhưng giống như Lăng Tiếu chẳng những đạt tới thánh giả, không ngờ còn là một đại thánh sư hàng thật giá thật, điều này mới làm cho nàng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi.
– Thiên tài như vậy phải mời chào vào trong tông, tin tưởng tông chủ sẽ rất thích!
Một thánh hoàng cao giai truyền âm cho Duẫn Tuyết.
– Việc này ta tự có chừng mực!
Duẫn Tuyết hồi đáp, sau đó nhìn Lăng Tiếu khẽ cười nói:
– Thật không hổ là truyền nhân duy nhất của Tà Đế ca ca, quả nhiên trò giỏi hơn thầy!
– Ngài quá khen!
Lăng Tiếu thoáng hành lễ đáp.
Hắn không biết giữa Duẫn Tuyết cùng sư phụ mình có quan hệ gì hay không, cho nên không dám tự tiện xưng hô.
– Hì hì, ngươi cũng không cần xưng hô xa lạ như vậy, ngươi gọi ta là sư… sư thúc đi, ta và sư phụ ngươi là huynh muội kết nghĩa kim lan!
Duẫn Tuyết biểu lộ thân phận giữa mình cùng Tà Đế, mà lời của nàng chính là kéo gần khoảng cách với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Phong Thanh Duyên, thấy bà mỉm cười gật nhẹ đầu, lúc này khom người nói:
– Tiếu nhi bái kiến sư thúc!
– Hì hì, tốt tốt… Tà Đế ca ca thu đồ đệ chẳng những tài giỏi hơn nữa lại tuấn tú như vậy, sư thúc có một phần lễ vật tặng cho ngươi.
Duẫn Tuyết khẽ cười, trong tay hiện ra một đồ vật.
Vật kia vừa xuất hiện, trong phạm vi vạn dặm đột nhiên có cảm giác cực độ băng sương.
Đó là một băng lăng, tản ra bổn nguyên băng hệ nồng đậm, từng đợt rét lạnh làm võ giả có thực lực thấp không sao chịu được.
– Băng Phách Tinh Thạch!
Lăng Tiếu vừa thấy đồ vật kia, lập tức kinh hô lên.
– Phải, xem ra ngươi còn có chút ánh mắt, ta biết ngươi cùng sư phụ ngươi đều tu luyện nhiều thuộc tính, tin tưởng Băng Phách Tinh Thạch có tác dụng với ngươi đi!
Duẫn Tuyết nói.
– Sư thúc, lễ vật này có phải quý trọng quá hay không?
Lăng Tiếu khẽ liếm môi nói.
Ánh mắt hắn đã bán rẻ tâm tư hắn, một khối thánh vật bổn nguyên băng hệ như vậy, chính là chí bảo mà võ giả băng hệ theo đuổi, mà Lăng Tiếu tu luyện băng hệ, Băng Phách Tinh Thạch đối với hắn mà nói chỗ tốt vô cùng.
– Cầm đi, đây là quà gặp mặt sư thúc đưa cho ngươi, ngươi sẽ không nể tình như thế chứ!
Duẫn Tuyết khẽ cười nói.
Phong Thanh Duyên ở bên cạnh xen lời:
– Tiếu nhi thu lấy đi, dù sao sư thúc của ngươi tài đại khí thô đó thôi.
– Vậy đệ tử không khách khí, đa đạ sư thúc!
Lăng Tiếu vui sướng nhận lấy Băng Phách Tinh Thạch.
– Đúng rồi, các ngươi đã cùng Âm Bạt tông khai chiến sao?
Duẫn Tuyết hỏi vào chính đề.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
– Quả thật khai chiến, bọn hắn vừa rút lui một ngày trước, chúng ta đang định tiến quân giết vào hang ổ của bọn hắn.
Duẫn Tuyết nhìn thoáng qua liên quân, trong ánh mắt hiện lên vài phần kinh ngạc nói:
– Khi nào thì những thế lực nhị lưu kia lại xuất hiện được thánh hoàng cao giai?
Bạn vừa đọc xong Quyển 16, đọc tiếp Quyển 17 tại đây: http://truyensex.moe/lang-tieu-quyen-17-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lăng Tiếu” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-lang-tieu/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/07/2019 11:29 (GMT+7) |