Trong lúc nàng trưởng thành, nàng đã có năng lực diệt sát đám mã tặc đó báo thù.
Nàng báo thù và nam nhân kia cũng cho nàng biết thân phận của hắn, hắn lại là giáo chủ Thánh Âm Giáo, mà nàng từ đó đã trở thành thánh nữ.
Nàng bị ảo cảnh mê hoặc, nàng nhìn thấy lúc nhỏ mình vui vẻ xán lạn, thế nhưng lúc người nhà bị mã tặc giết thì nàng chỉ là nữ tử đáng thương khóc lên tê tâm liệt phế, khóc đầy tuyệt vọng…
Lăng Tiếu không ngờ nữ nhân này có chuyện cũ bi thương như thế, nhìn nàng như vậy trong lòng của hắn cũng sinh ra cảm giác áy náy.
Lăng Tiếu triệt hồi ảo cảnh, nhớ lại nữ nhân khóc thét lên trong ảo cảnh, hắn muốn làm điểm tựa cho nàng, đồng ý cho nàng khóc lớn.
Hắn vuốt ve nàng, thiệt tình không có nửa điểm dục vọng.
– Nghĩa phụ, là ngươi sao? Ngươi đừng bỏ ta được không, phụ mẫu đã không còn, ta không muốn mất đi cả ngươi… Ngươi vì cái gì lại đi Thiên Vực chứ, không thể ở lại được sao? Nữ nhi sẽ ở bên cạnh người một đời một thế…
Ảo cảnh biến mất, nhưng mà Ngọc Nhu Phỉ vẫn đắm chìm trong ảo cảnh, tưởng Lăng Tiếu là nâm nhân cứu mạng và nuôi dưỡng nàng, càng không ngừng cầu khẩn.
Nàng đã khóc khố nước mắt, giống như nói không hết, cuối cùng trực tiếp ngủ vùi trong lòng Lăng Tiếu.
Hôm nay nàng ở trước mặt hắn không phải nữ cường giả cái thế, mà là nữ nhân yếu ớt cần an ủi, cần người quan tâm yêu thương.
Lăng Tiếu vuốt ve nàng, cũng không làm thêm cái gì, hắn cứ ngồi đó một ngày một đêm.
Kỳ thật Ngọc Nhu Phỉ đã sớm tỉnh lại, nàng cũng biết người vuốt ve nàng không phải nghĩa phụ, mà là nam nhân bắt nàng đi trung vực.
Nàng vốn dĩ cho rằng mình bị chà đạp, thế nhưng mà phát hiện xiêm y của mình vẫn hoàn hảo, trên người không có dị dạng gì mới thả lỏng trong lòng.
Nàng khó được khi phóng túng như thế, khó được khi kéo cái mặt nạ ngụy trang xuống, dứt khoát làm một nữ nhân ngủ trong lòng nam nhân một lần.
Nàng phát hiện nàng có chút hảo cảm với nam nhân này, hắn giống như nghĩa phụ của nàng năm đó.
Nếu Lăng Tiếu biết rõ suy nghĩ của nàng thì sớm khóc thét lên rồi.
Người ta khổ công muốn làm nam nhân si tình và chân chất, bây giờ bị nữ nhân này biến thành lão đầu già nua.
Sau khi ôm ấp một lần, giữa hai người sinh ra chuyển biến vi diệu.
Lăng Tiếu cũng không hề tận lực vắng vẻ nàng, mà nàng cũng không hề cho hắn sắc mặt tốt, giống như hai người xa lạ biến thành bằng hữu, quan hệ có thể nói có biến hóa thật lớn.
– Ngươi muốn tu luyện Long Tượng Thần Công?
Một ngày này Lăng Tiếu rất tùy ý hỏi Ngọc Nhu Phỉ một câu.
Ngọc Nhu Phỉ ý thức được và gật đầu.
– Ân, Long Tượng Thần Công rất thích hợp với ta, nếu như ta tu luyện thành công, có thể phối hợp với bạch tượng hợp kích, uy lực sẽ tăng gấp đôi!
– Thế nhưng mà ngươi biết bạch tượng của ngươi không phải long, chỉ có tượng huyết, ngươi không có long huyết sẽ không tu luyện thành.
Lăng Tiếu nói.
– Chuyện này có thể nghĩ biện pháp, thật không được thì dùng giao long huyết đi, hoặc là… Ngươi có thể lấy một ít máu của Long Mã cho ta, có lẽ cũng có thể đạt hiệu quả này!
Ngọc Nhu Phỉ nhìn qua Long Mã bên dưới.
Lúc này Long Mã khinh thường hí một tiếng, bày ra bộ dáng bất mãn và phản kháng.
Lăng Tiếu lắc đầu, nói:
– Long Mã cũng như bạch tượng của ngươi, chỉ sợ sẽ không giúp ngươi tu luyện được.
Nhất thời hắn cắn nát ngón tay, một chút máu bị hắn bức ra ngoài, một chút máu này huyền phù trên không và có hình dáng chân long.
Ngọc Nhu Phỉ cảm nhận được dao động của huyết lục, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào chân long tuyệt thế trong một chút máu kia, nhịn không được khinh hô:
– Ngươi… Ngươi không phải người!
Nàng vừa nói ra Lăng Tiếu té vào trong cát.
– Này này, ta… Ta chỉ đùa thôi!
Ngọc Nhu Phỉ xấu hổ nói một câu.
Lăng Tiếu bò lên, bộ dáng như bị đánh bại, hắn xác thực đã không còn là người, là bán long nhân.
– Tiểu mã, cho ngươi!
Lăng Tiếu đưa tay mang chút máu này cho Long Mã.
Long Mã đại hỉ, nó há miệng nghênh đón.
Long Mã nuốt máu của Lăng Tiếu, trong nháy mắt nó tỏa ra khí tức hung hãn, một tia sáng chói mắt không ngừng bắn ra khỏi người của nó, long lân trên người của nó dày hơn, dáng người hùng trán của nó còn lớn hơn vài lần.
Qua suốt nửa ngày, Long Mã càng cường tráng uy vũ, thực lực của hắn tăng lớn.
Nó lúc này ngửa mặt lên trời hí dài, tiếp theo mới tới trước mặt Lăng Tiếu, liếm cánh tay Lăng Tiếu nói ra:
– Đa tạ điện hạ ban thưởng!
Lăng Tiếu vỗ vỗ đầu nó, bảo nó đi chơi.
– Ngươi thấy chưa, máu của ta rất trân quý đấy.
Lăng Tiếu nhìn qua Ngọc Nhu Phỉ đang ngẩn người thì khoát tay.
– Ngươi… Ngươi thực có thể giúp ta?
Ngọc Nhu Phỉ không dám tin hỏi lại.
– Nếu như ngươi có thể theo ta đi Thiên Vực, ta sẽ giúp ngươi!
Lăng Tiếu rất tùy ý đáp một câu.
– Ngươi… Ngươi nói thực?
Ngọc Nhu Phỉ kinh hô.
– Đương nhiên, là thực, nhưng mà ngươi không thể lừa người trung thực như ta!
Lăng Tiếu gật đầu xác nhận.
– Tốt ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối không lừa ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ mừng rỡ nói ra.
Kỳ thật lúc Lăng Tiếu nghe Ngọc Nhu Phỉ khóc lóc thì biết rõ trong nội tâm của nàng tồn tại bóng dáng một nam nhân, mà nam nhân này đã đi tới Thiên Vực.
Nếu như nam nhân này là người yêu của nàng, Lăng Tiếu khẳng định sẽ không đưa ra yêu cầu này, cũng may nam nhân này là nghĩa phụ của nàng, là lão nam nhân, cho nên Lăng Tiếu mới nói như thế.
Dù sao hắn phải đi Thiên Vực, vừa vặn mang theo nàng cùng đi và có thể giúp nàng tìm kiếm nghĩa phụ, trọng yếu nhất có thể bồi dưỡng tình cảm với nàng, cùng tham khảo lý tưởng nhân sinh.
Đương nhiên Ngọc Nhu Phỉ không biết ý đồ chính thức của Lăng Tiếu, nàng chỉ biết Lăng Tiếu muốn đi Thiên Vực, muốn kéo lênnàng theo làm trợ thủ, mà thực lực của nàng mạnh hơn hắn nhiều.
– Tốt, hy vọng ngươi không nên đổi ý.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, tiêp theo lại nói:
– Ta có thể cho ngươi dưỡng thương thật tốt, cũng có thể cởi bỏ phong ấn cho ngươi, nhưng mà không gian giới của ngươi thì ta tạm thời không trả lại, nếu như ngươi thực nguyện ý đi cùng ta, ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi, nếu nếu ngươi chọn quay về Thánh Âm Giáo thì ta cũng không ngăn cản, cũng không thu không gian giới.
Gần đây Lăng Tiếu và Ngọc Nhu Phỉ phát sinh chút ít chuyển biến, quan hệ của hai người đã tốt lên nhanh chóng.
Nhưng mà cũng không tới mức từ địch nhân biến thành bằng hữu, như vậy là không thực tế.
Lăng Tiếu đã bắt đầu giúp nàng chuyển biến, hắn cũng biết thì ra sinh hoạt lúc trước của nàng rất đáng ghét, đưa ra yêu cầu mang nàng đi Thiên Vực chính là biện pháp cải biến tâm của nàng vi diệu nhất.
Nghe Lăng Tiếu nói thế Ngọc Nhu Phỉ há to mồm, đôi mắt dễ thương hiện ra thần sắc khó tin.
Ngay sau đó Lăng Tiếu thuận tay nhét vào miệng nàng một viên đan dược.
Tiếp theo gọi Sát Thiên ra bảo hắn giải trù phong ấn cho nàng.
Sau khi được giải trói buộc, Ngọc Nhu Phỉ lúc này mừng rỡ lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/07/2019 11:29 (GMT+7) |