– Sư thúc, ngươi để cho ta xử lý tiểu tử khinh người quá đáng kia, lại dám ô nhục người của Vạn Kiếm tông chúng ta!
Nguyên Dần Tử đã đứng lên khổ sắc cầu xin:
– Cầu sư thúc tổ làm chủ ah!
Lưu Thúy Vân cũng cầu xin nói:
– Sư thúc ngàn vạn lần không thể buông tha tiểu tử này, nhất định phải giết họ tại chỗ dương oai Vạn Kiếm tông chúng ta!
– Không sai, đem bọn hắn xử lý, tránh ô nhục bổn tông.
– Thật sự là liều lĩnh, vốn cho họ rời đi là được rồi, lại dám ra tay với Nguyên sư huynh.
Có mấy kẻ cực đoan ồn ào hướng Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên quát lên.
– Các ngươi nói đủ chưa?
Tên thánh hoàng đỉnh liếc mắt quát.
Nhất thời đám người kia đều im miệng, không ai dám hé răng, nhưng nhìn Lăng Tiếu không giảm chút địch ý, có đại bộ phận còn vui vẻ khi thấy người gặp họa, có chút bộ phận bất phẫn, chỉ nghĩ sắp rời khỏi yếu tắc, không muốn tiếp tục dây dưa mà thôi.
– Tiếu nhi, chúng ta đi thôi!
Phong Thanh Duyên lại kéo tay Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu vẫn bất động nói:
– Đi thì nhất định phải đi, nhưng chúng ta cứ đi như vậy, chỉ sợ người ta không vui!
Lời này của Lăng Tiếu đầy vẻ khiêu khích, tựa như nói:
– Ta cũng không sợ các ngươi!
Tên thánh hoàng đỉnh cau mày nói:
– Niệm tình các ngươi là bằng hữu của Duẫn Tuyết, vốn cho các ngươi đi chung đường, nhưng hiện giờ không có khả năng. Ngươi đón ta một chưởng, nếu có thể vượt qua xem như việc này thanh toán xong, nếu không được thì xem như kết cục ngươi đắc tội Vạn Kiếm tông đi!
– Ha ha, xem ra Vạn Kiếm tông các ngươi đều là thứ giả dối lường gạt!
Lăng Tiếu cười lạnh nói:
– Đón ngươi một chưởng thì đã sao, đến đây đi, cho ta biết một chút Vạn Kiếm tông trừ bỏ biết sử dụng kiếm ra, trong quyền pháp có địa phương nào kinh người!
Lăng Tiếu bày ra tư thế, không hề sợ hãi thánh hoàng đỉnh kia chút nào, điều này làm người Vạn Kiếm tông cảm thấy thật phức tạp.
Vốn cho rằng hai người này là rườm rà, hiện tại chẳng những không phải, còn là cao thủ đỉnh cấp, lại có thể đối kháng với thánh hoàng đỉnh, trong lòng không khỏi cảm thấy Lưu Thúy Vân đuổi hai người ra khỏi đội ngũ là ngu xuẩn bậc nào.
Tên thánh hoàng đỉnh cất cao giọng nói:
– Được, việc này chứng thật là do người của Vạn Kiếm tông không đúng trước, nhưng ngươi lại động thủ trước, sau một chưởng này song phương không còn liên quan, xem chưởng!
Theo thanh âm hạ xuống, một cỗ khí thế đáng sợ nháy mắt tràn lên, tên thánh hoàng đỉnh hướng Lăng Tiếu xuất chưởng.
Trong lòng Lăng Tiếu mắng thầm một tiếng:
– Lão thất phu nói thật dễ nghe, lại muốn lấy mạng của ta, xem ta dễ lừa sao? Vừa lúc cho ngươi nghiệm chứng thực lực của ta mạnh như thế nào.
Một quyền kình như diễm dương giáng xuống, hướng chưởng ảnh nghênh tới.
Oanh long!
Quyền chưởng va chạm, phát ra thanh âm chấn động đáng sợ.
Người khác đã thối lui ra xa ngàn thước, nhưng cảm giác được khí thế đáng sợ truyền đến làm bọn hắn vô cùng rung động.
Hai đạo nhân ảnh lui về phía sau, tên thánh hoàng lui chừng năm bước, mà Lăng Tiếu lui hơn mười bước, nhìn qua đã có định luận.
Nhưng người Vạn Kiếm tông không hề có nửa phần bộ dạng kích động, ngược lại là kinh hãi.
Bất kỳ một gã thánh hoàng đỉnh nào ở trong yếu tắc xem như là cao thủ tuyệt đỉnh đứng đầu.
Mà gã thánh hoàng đỉnh của Vạn Kiếm tông là người có tuổi thọ sắp cạn kiệt, vì vậy bản lĩnh tuyệt đối không phải bình thường.
Người của Vạn Kiếm tông cho rằng Lăng Tiếu thừa nhận một chưởng kia cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Nhưng Lăng Tiếu chỉ thối lui hơn mười bước, mà lão thánh hoàng của bọn hắn cũng phải lui năm bước, mặt ngoài xem như lão thánh hoàng chiếm thượng phong, nhưng trên thực tế lão thánh hoàng không làm gì được Lăng Tiếu.
Điều này quả thật vượt ngoài ý liệu của bọn hắn.
Thực lực Lăng Tiếu nhìn vào chỉ là thánh hoàng trung giai mà thôi, cho dù chiến lực mạnh hơn, nhưng cũng không thể cường đại đến mức đối kháng được với thánh hoàng đỉnh đi?
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, không cho phép bọn hắn không tin.
Gã thánh hoàng đỉnh của Vạn Kiếm tông lộ vẻ khó tin được nhìn Lăng Tiếu, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Đối phương chỉ có thực lực thánh hoàng trung giai nhưng có thể đón đỡ một kích của thánh hoàng đỉnh, đã chứng minh chiến lực của người ta cường hãn bao nhiêu.
Chỉ sợ cho dù là thiên chi kiêu nữ như Duẫn Tuyết cũng phải kém hơn một bậc.
Đem người như vậy đuổi ra khỏi đội ngũ của mình, chỉ sợ đây là quyết định sai lầm nhất.
Tuy nói Vạn Kiếm tông có năng lượng chiếm không ít ghế trong trăm danh đầu tiên, nhưng bên trong vẫn chứa nhiều biến số.
Mà hôm nay đi đắc tội thanh niên trước mắt, chỉ sợ đến lúc đó người ta bỏ đá xuống giếng, vậy được không bù nổi mất.
Nhưng vừa rồi hắn đã buông lời hứa hẹn, tự nhiên không thể tiếp tục xuất thủ với người ta.
– Các hạ lợi hại, việc này xem như xong đi, nếu hai vị không chê vẫn đi cùng chúng ta đi, như vậy sẽ giảm không ít phiền toái!
Thánh hoàng đỉnh mang theo vẻ khách khí nói, sau đó nhìn qua Lưu Thúy Vân cùng Nguyên Dần Tử quát:
– Hai tên ngu xuẩn các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh bồi tội với hai vị!
Sắc mặt Lưu Thúy Vân cùng Nguyên Dần Tử lúc đỏ lúc trắng, thần sắc biến thành vô cùng xấu hổ.
Ngay khi hai người muốn giải thích với Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên, Lăng Tiếu đã giữ tay Phong Thanh Duyên nói:
– Sư nương, chúng ta đi thôi, người ta là thế lực lớn nhất trong yếu tắc, chúng ta không trèo cao nổi đâu!
Dứt lời hai người nhẹ nhàng rời đi.
Lưu Thúy Vân bất phẫn quát:
– Lẽ nào lại như vậy, đừng cho rằng Vạn Kiếm…
Ba!
Lời của nữ nhân kia chưa nói xong, lập tức bị một tát tai cắt đứt.
Toàn thân ả bị đánh bay, trên mặt hiện lên dấu bàn tay đỏ tấy, khóe môi tràn ra vết máu, bộ dáng thập phần chật vật.
– Nếu ngươi dám tiếp tục tùy ý gây chuyện sinh sự, không cần đợi tới khi trận pháp mở ra, lão phu sẽ phế ngươi trước!
Gã thánh hoàng đỉnh thở ra một hơi quát.
Lưu Thúy Vân uất nghẹn vô cùng, vốn tưởng rằng đối phương chỉ có thánh giả cao giai sẽ dễ khi dễ, kết quả rơi xuống kết cục này.
Thông Thiên thành, không hưng thịnh phồn vinh như những thành trì khác, ngược lại giống như tòa tử thành, dị thường yên tĩnh.
Lầu các đình đài nơi này không ít, nhưng đã tổn hại không chịu nổi, chỉ ngẫu nhiên có vài tửu lâu khai trương đón khách.
Những tửu lâu này chỉ giới hạn trong vài nơi, nhưng cực lớn, mặt khác không thấy có cửa hàng nào.
Người đến Thông Thiên thành chỉ vì chuẩn bị đợi Thông Thiên trận mở ra, bọn hắn chỉ là khách qua đường, sẽ không ở lâu, cho nên thật nhiều ngành kinh doanh cũng không dễ làm, chỉ còn tửu lâu có thể sử dụng được.
Cho dù hàng năm đều mở ra một lần, nhưng lại có nhiều người đến đợi từ sớm, trước khi đi nhất định tiêu khiển một phen, hoặc vì tráng thêm can đảm, hoặc vì lưu luyến từ biệt.
Tửu lâu ngoại trừ cung cấp ăn ở, còn cung cấp phục vụ hồng phần, tận lực thỏa mãn nhu cầu khách nhân, nhưng thu phí khẳng định phải sang quý hơn nơi khác rất nhiều.
Lăng Tiếu cùng Phong Thanh Duyên lựa chọn một tửu lâu đi vào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 01/08/2019 11:29 (GMT+7) |