Toàn bộ chí tôn thủy thần đều có nơi thanh tu của mình, sư phụ của Phương Bất Nhị có thanh danh cực cao trong Thiên Long môn, hắn là kim thần thể thế hệ trước, tên Vi Đồ, đã có thực lực thủy thần trung giai.
Mặc dù hắn không phải tồn tại cường đại nhất trong Thiên Long môn, nhưng quyền nói chuyện tuyệt đối là có một không hai.
Năm xưa khi hắn còn ở cảnh giới thần vương, vô cùng nổi bật, từng đứng trước mười trong thiên thần vương bảng.
Mà Cơ Thiên Phương là con trai của sư bá Cơ Thần của hắn, sư bá có được thực lực không thua gì sư phụ hắn, hai người đều do một sư phụ chỉ dạy, cho nên hắn cùng Cơ Thiên Phương xem như huynh đệ cùng một mạch.
Phương Bất Nhị đi tới trước ngọn núi sư phụ hắn thanh tu, một bán thủy thần nháy mắt xuất hiện ngăn cản trước mặt hắn.
Phương Bất Nhị nhìn thấy người kia lập tức cung kính nói:
– Đại sư huynh!
Lão giả đứng trước mặt hắn chính là đại sư huynh Vi Trọng Đường, là đệ tử đầu tiên trung tâm đi theo sư phụ hắn, mặc dù không phải kim thần thể nhưng vẫn được sư phụ hắn bồi dưỡng thành tài, đạt tới cảnh giới bán thủy thần đã làm cho mọi người thật kinh ngạc.
– Sư đệ đến tìm sư phụ?
Vi Trọng Đường âm lãnh hỏi.
Tuy Vi Trọng Đường vẫn luôn ở cạnh bên người sư phụ, nhưng vẫn thường nghe nói vị sư đệ này làm gì trong tông môn, đáy lòng hắn không hy vọng sư đệ mâu thuẫn quá sâu sắc với Kim tộc, sự cường đại của Kim tộc hắn vẫn hiểu rất rõ.
Phương Bất Nhị gật đầu nói:
– Phải, có một số việc ta cần nói chuyện với sư phụ, không biết lão nhân gia có thời gian hay không?
– Ngươi lên đi, sư phụ đang chơi cờ với Cơ sư bá.
Vi Trọng Đường đáp.
– Đa tạ sư huynh!
Phương Bất Nhị lên tiếng, lập tức chạy lên đỉnh núi.
Nếu người khác muốn gặp sư phụ hắn, sư huynh không phê chuẩn thật sự không được phép đi lên.
Hơn nữa nơi này có quy tắc không được phi hành, bằng không có chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Hiện tại Phương Bất Nhị chỉ có thể đi bộ lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, hai lão giả đang chơi cờ dưới một gốc thanh tùng rậm rạp.
Bộ dáng của họ thật chuyên chú, tựa hồ không biết Phương Bất Nhị đã đến, mà họ vẫn như dung nhập tự nhiên, người có cảnh giới thần vương trở xuống đi tới đây chỉ sợ khó thể phát hiện được sự hiện hữu của bọn họ.
Khí tức của họ đã sản sinh liên hệ hòa hợp cùng vạn vật, họ đã sớm đạt tới thiên nhân hợp nhất, cảnh giới phản phác quy chân.
Phương Bất Nhị đi tới cách họ không xa liền dừng bước, thân ảnh không nhúc nhích, không dám phát ra thanh âm, yên lặng chờ đợi hai lão giả lên tiếng.
Hai lão giả chơi cờ suốt một ngày, đợi đến khi mặt trời lặn mới dừng lại.
– Hôm nay dừng ở đây đi, Bất Nhị đến đây tìm ngươi làm tâm thần ngươi có chút không ổn rồi!
Lão giả tóc đỏ nói.
Lão giả này chính là cha của Cơ Thiên Phương tên Cơ Thần Siêu, là sư bá của Phương Bất Nhị, lão giả còn lại là sư phụ Vi Đồ của hắn.
– Ha ha, ngươi không phải không biết tính cách của hắn, đúng là bướng bỉnh cứng đầu, không đụng nam tường không biết quay đầu lại, hiện tại nhất định gặp phải phiền phức không giải quyết được mới trở về tìm lão đầu này.
Vi Đồ cười nhẹ nói.
Lúc này Phương Bất Nhị mới tiến lên cung kính nói:
– Gặp qua sư phụ, sư bá!
– Nói đi, lại gây ra tai vạ gì đây? Nếu còn vì vị trí kia thì không cần nói, hết thảy phải xem bản lĩnh của ngươi, nhưng… ngươi làm một số việc chứng thật là quá mức!
Ánh mắt Vi Đồ hiện vẻ cơ trí nói.
Trong lòng Phương Bất Nhị chấn động, thầm nhủ:
– Hay là sư phụ đều rõ ràng?
– Sư phụ, hết thảy những gì đệ tử làm đều muốn tranh thủ ích lợi càng nhiều mà thôi, hiện tại Lăng Thần vô năng, tiếp tục để hắn nắm giữ vị trí môn chủ thật nhiều người đều không phục!
Phương Bất Nhị tỏ ý bất mãn nói.
Lúc trước sư phụ hắn luôn ủng hộ hắn thượng vị, nhưng về sau vẫn là người của Kim tộc nắm giữ vị trí môn chủ làm cho hắn phi thường bất mãn, hắn cảm thấy năng lực của hắn mạnh hơn Lăng Thần.
Đã nhiều năm trong lòng hắn vẫn luôn không phục, không ngừng mượn sức người giúp đỡ mới có cục diện đối kháng ngang ngửa với Lăng Thần.
Cho tới bây giờ hắn nhất định không thể buông tha, nhất định phải được sư phụ hắn ủng hộ.
– Lăng Thần làm môn chủ quả thật không thích hợp, nhưng chính ngươi bây giờ cũng không thích hợp làm môn chủ, thu tay lại đi!
Vi Đồ thở dài nói.
– Cái gì, sư phụ ngài… tại sao ngài lại cảm thấy như vậy đây? Lúc trước không phải ngài nói đệ tử thích hợp làm môn chủ hơn sao?
Phương Bất Nhị lộ vẻ kinh hoảng nói.
Nếu không có chí tôn như sư phụ hắn ủng hộ, hết thảy những gì hắn làm đều cũng uổng phí, hắn tuyệt đối không hy vọng gặp kết cục như thế.
– Lúc trước ta ủng hộ ngươi làm môn chủ là vì ngươi có nhân duyên, làm việc có nguyên tắc, là một người có thể làm đại sự, nhưng bây giờ biểu hiện của ngươi làm vi sư thất vọng rồi, mấy năm nay ngươi một mực khiêu khích nghiêm uy của Kim tộc, mặc dù bọn họ không làm gì ngươi, nhưng không có nghĩa họ tiếp tục khoan dung, một khi họ hạ quyết tâm, vi sư cùng vài vị sư bá sư thúc của ngươi cũng khó hộ được các ngươi!
Vi Đồ nói, ngừng một chút lại cảm khái nói tiếp:
– Hết thảy đều là lỗi của vi sư ah! Buông tay đi, một ngày Kim tộc không ngã, chúng ta phải chung sống hòa bình với bọn họ, đây mới là cục diện cùng thắng lợi!
Phương Bất Nhị vốn muốn đến van cầu sư phụ hắn giúp đỡ, không ngờ sư phụ hắn cũng thay đổi, nói ra những lời này quả thật làm cho hắn thương tích đầy mình.
Hắn không rõ cuối cùng xảy ra chuyện gì, vì sao để sư phụ hắn thay đổi lớn như vậy đây?
Phương Bất Nhị mang theo thần sắc mê man xuống núi.
Nhưng hắn vừa đi xuống chân núi, một đội ngũ Giao Long chiến đội đã xuất hiện trước mặt hắn.
– Bắt lại Phương Bất Nhị!
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Phương Bất Nhị nháy mắt phục hồi lại tinh thần, nhìn người xông tới quát:
– Lăng Phi, ngươi muốn làm gì?
Người đi đầu từng bị bãi miễn chứng ngũ thống lĩnh Lăng Phi, hiện tại hắn lại mang theo người của Giao Long chiến đội đến bắt Phương Bất Nhị.
Đây tuyệt đối là chuyện làm người khiếp sợ.
Phải biết trong Thiên Long môn không cho phép nội đấu, mà Lăng Phi quang minh chính đại gây khó dễ, tựa hồ có ý tứ sâu xa.
Giao Long chiến đội hung hăng xông tới.
Đại sư huynh Vi Trọng Đường của Phương Bất Nhị lập tức mang theo không ít người lao ra.
– Ai dám nháo sự ở chỗ này!
Vi Trọng Đường lướt tới bên cạnh Phương Bất Nhị quát.
Lăng Phi mang theo hơn mười người, mà Vi Trọng Đường mang theo cũng không ít, không khí lập tức khẩn trương lên.
– Xin Vi trưởng lão hãy tránh ra, ta phụng mệnh hình đường trưởng lão đến bắt Phương Bất Nhị!
Lăng Phi đưa ra lệnh bài quát.
– Hỗn đản, Lăng Phi, rốt cục các ngươi muốn làm gì, ta đi đứng nghiêm chỉnh đàng hoàng, vì sao ngươi phải bắt ta? Có phải các ngươi sợ hãi chúng ta nên tìm cái cớ?
Phương Bất Nhị nhìn Lăng Phi quát.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 21/08/2019 11:29 (GMT+7) |