– Hừ, ai cần ngươi lo!
Yên Điệp Kiều tựa hồ còn không chưa hết tức giận, hừ lạnh nói một tiếng, liền đi vào đại điện.
Lăng Tiếu cười cười cũng không so đo với nàng, chỉ là bên tai lại vang lên một tiếng nói:
– Nhớ kỹ về sau không cho phép gọi ta là Yên thần nữ nữa, gọi tên của ta là được rồi!
Sâm vũ cự điện, dùng mấy chữ này để hình dung tổng điện của Dược Minh Công Hội cũng không đủ.
Đây là cung điện lớn nhất Lăng Tiếu từng thấy, ở đây bao hàm toàn diện, khí thải ngàn vạn, giống như đi tới một phương thế giới không biết tên vậy, khổng lồ đến khó có thể tưởng tượng, đứng ở trong đó lộ ra vô cùng nhỏ bé.
Sàn nhà vạn năm thạch ngọc, hàng rào đặc chế từ cổ mộc vạn năm hiếm thấy, cái bàn, vách tường bốn phía có một đồ vân cổ xưa tản ra khí tức bao la mờ mịt, trên đỉnh điện có điểm điểm tinh quang như huyễn thải, như hạo triều tinh thần, trụ vũ tinh quang vậy!
Ở chính giữa phía trên có ba tôn Long Phượng Ngọc Trác, lộ ra vô cùng tôn quý dị thường.
Lăng Tiếu bị dọa cho chấn động một phen, hắn không nghĩ tới trong đại điện này rõ ràng lấy Thương Khung làm cảnh, bố trí xuống thần trận mênh mông bực này trong đại điện, khiến người đi vào như lọt vào trụ vũ, mà ngồi ở phía lại như là chúa tể chi Vương vậy, chi phối lấy đại địa bao la mờ mịt!
– Khó trách Dược Minh Công Hội có thể mở rộng lớn như vậy, người có thể kiến tạo ra cung điện như vậy quả nhiên là có ý chí và dã tâm lớn lao!
Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nói.
Yên Điệp Kiều khom người với ba cái tôn tọa không có người ngồi kia:
– Ba vị sư phó, Kiều nhi đã mang Thần Dược Sư trẻ tuổi nhất Thiên Long Môn Lăng Tiếu đến, hắn muốn đến bái phỏng các ngươi trước, hắn có thể một lò thần tài một lần ngưng tụ thành ba khỏa thần đan, đệ tử cũng thấy mặc cảm!
Thanh âm của nàng không ngừng quanh quẩn ở chỗ này, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Thật lâu sau, Yên Điệp Kiều có chút thất vọng nói:
– Chẳng lẽ ba vị sư phó đều không có ở đây sao?
– Nếu bọn họ đã không ở đây thì thôi vậy!
Lăng Tiếu cũng có chút ít thất vọng nói.
Hắn tới nơi này dĩ nhiên muốn trông thấy ba vị Chí Tôn Dược Thần đỉnh cấp kia, đồng thời cũng hy vọng đánh tốt quan hệ với bọn họ, khiến Thiên Long Môn và Dược Minh Công Hội kéo lên chút ít quan hệ, vậy mới không uống chuyến này.
Đáng tiếc, hiện giờ ngay cả bóng người cũng không thấy, vậy cũng không có cách nào cả.
Chỉ là ngay khi Yên Điệp Kiều và Lăng Tiếu muốn rời khỏi đại điện, một vòng thần quang từ trên đỉnh điện lóng lánh mà xuống.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị trí bên trái trong ba tôn tọa kia đã nhiều hơn một đạo nhân ảnh.
Người nọ là một lão giả, tóc bạc mặt hồng hào, mi thanh mục thiện, mang đến cho người cảm giác hiền lành như lão nhân bên nhà.
Đây chỉ là một đạo thần hồn phân thân ảnh tử, nhưng lại khiến người cảm thấy như tồn tại chân tâật, không chút nào giống hư ảnh cả.
Lăng Tiếu nhìn lão nhân kia không thể từ trên người hắn cảm ứng được nửa điểm khí thế, nhưng lại có thể cảm giác được hắn phảng phất như có sinh mệnh lực vậy, cũng giống như huyết nhục thần hồn của hắn, có huyết nhục chi thân.
Trên thực tế có phải là huyết nhục thần hồn hay không, Lăng Tiếu cũng không có cách nào phân biệt được. Đối phương là Chí Tôn chân chính, thần hồn của bọn hắn ngưng thực đã như người thường rồi, thật sự không cách nào nhìn ra được.
– Kiều nha đầu tìm chúng ta làm gì?
Lão nhân kia vẻ mặt từ ái hỏi thăm.
– Nhị sư phó ngươi cuối cùng trở về rồi, đại sư phó và tam sư phó đâu rồi?
Yên Điệp Kiều kinh hỷ kêu lên.
Nàng trực tiếp đi đến trước ba tôn thần tọa kia, rất nhu thuận đứng ở bên người lão giả.
Lão giả này chính là Liên Hạo Công, một trong Dược Minh Công Hội Tam lão, một gã trung giai đỉnh phong Chí Tôn, Chí Tôn Dược Thần hàng thật giá thật, hắn cũng là một người bình dị gần gũi, được nhân tâm nhất trong Tam lão.
– Đại sư phó và tam sư phó ngươi đương nhiên có chuyện cần làm rồi, tiểu tử này chính là ý trung nhân ngươi chọn sao?
Liên Hạo Công lên tiếng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy ánh mắt Liên Hạo Công phảng phất như có thể xuyên thủng tất cả tâm tư của hắn, khiến hắn không có bất kỳ chút bí mật nào cả.
Bỗng nhiên, một cổ áp bách vô hình hàng lâm, đánh thẳng đến thể xác và tinh thần hắn, khiến hắn có một loại xúc động muốn quỳ xuống.
Lăng Tiếu lưng hơi gấp, mồ hôi lạnh lập tức xông ra, thân cốt cũng “BA… BA…” nổ vang, như muốn gãy ra vậy.
– Gia gia ngươi làm gì thế, đừng khi dễ hắn ah!
Yên Điệp Kiều có chút khẩn trương kêu lên.
– Hừ!
Lăng Tiếu biết rõ đối phương đây là muốn cho hắn một hạ mã uy, hoặc là thử sâu cạn hắn thế nào, lúc này hừ lạnh một tiếng, lực lượng toàn thân liền bắn ra.
Một đầu tuyệt thế kim long gào thét mà ra, uy vũ lâm thiên, cưỡng ép đánh tan cổ khí thế kia.
– Ồ, lại là người Kim tộc, thật lạ a!
Liên Hạo Công kinh ngạc thở nhẹ nói.
Liên Hạo Công kiến thức rộng rãi, nhưng hắn biết rõ người Kim tộc bình thường đều là kim thuộc tính, mới có thể sinh ra lại chiến khí long hình này.
Nhưng mà, Lăng Tiếu lại là một gã Thần Dược Sư, lại thân hoài kim thuộc tính, chỉ có thể nói là kim hỏa song tu rồi.
– Dược Thần đại nhân chẳng lẽ cảm thấy tiểu tử dễ khi dễ sao?
Lăng Tiếu có chút căm tức nhìn Liên Hạo Công nói.
Hắn cũng không phải người Dược Minh Công Hội, cũng không phải địch nhân của bọn hắn, mà là khách nhân của bọn hắn, rõ ràng vừa gặp mặt đã ra oai phủ đầu, cái này bảo Lăng Tiếu không căm tức sao được.
– Ha ha, tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lại không nhỏ a, bất quá cũng là một nam nhân, Kiều nhi ánh mắt rất là không tệ ah!
Liên Hạo Công khẽ vuốt râu dài cười nói.
Yên Điệp Kiều ở bên thẹn thùng giậm chân nói:
– Nhị sư phó, ngươi lại nói nữa, ta sẽ nhổ sạch râu mép của ngươi đấy.
– Hảo hảo, nhị sư phó không nói là được, thật sự là nữ sinh hướng ngoại ah!
Liên Hạo Công liền đáp.
Hắn nhìn thấy phản ứng của Yên Điệp Kiều càng cảm thấy suy đoán của hắn không sai, xem ra người đệ tử này của hắn rốt cuộc cũng tìm được ý trung nhân rồi!
– Ta không để ý tới ngươi nữa, hắn là tới bái phỏng ngài và hai vị sư phó khác, ta chẳng qua chỉ dẫn đường thôi!
Yên Điệp Kiều giải thích nói.
Liên Hạo Công cũng không nói Yên Điệp Kiều nữa, mà nhìn Lăng Tiếu nói:
– Còn mười ngày nữa mới đến Thần Dược Sư luyện đan đại bỉ, không biết ngươi đến đây tìm mấy lão đầu chúng ta làm gì?
Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu Thần Dược Sư muốn bái phỏng bọn hắn, cũng chưa chắc bọn hắn sẽ gặp Thần Dược Sư kia một lần.
Thực sự không phải bọn hắn tự cho mình quá cao, mà là bọn hắn đã gặp qua rất nhiều Thần Dược Sư, quả thực không có tư cách khiến bọn hắn kiên nhẫn giảng giải, thật sự quá lãng phí thời gian.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 26/08/2019 11:29 (GMT+7) |