Tề Định cứng rắn.
– Nếu như ta không giao ra thì sao?
Mộc Ân lạnh lùng nói, đồng thời đã bắt đầu đề phòng.
– Thật sự có đảm lượng, chúng ta có sáu người, các ngươi chỉ có ba người, cũng dám chống lại chúng ta, Tề sư huynh không nên nói nhảm với chúng, chúng ta cùng diệt bọn chúng, đến lúc đó tinh quáng thuộc về Bái Nguyệt Tông!
Ngũ Uy lúc này hung hăng nhảy ra.
– Thật can đảm!
Mộc Ân cùng Trương Lực quát lên.
– Hắc, xem ra các ngươi còn không nhận rõ tình thế, trong một phút đồng hồ các ngươi không rút đi, ta sẽ diệt toàn bộ người của Tử Thiên Tông các ngươi.
Ngũ Uy cười âm trầm nói một câu, linh lực màu vàng ngưng tụ vào lòng bàn tay.
Xem ra dường như chuẩn bị ra tay.
– Ngũ sư đệ không nên gấp gáp, cho bọn chúng thời gian cân nhắc.
Tề Định nhàn nhạt nói.
– Tề Định, Nguyệt Nữ, các ngươi thật sự muốn là địch với Tử Thiên Tông chúng ta?
Mộc Ân nói.
– Lời ấy sai rồi, chúng ta cũng không muốn gây chiến, chỉ cần các ngươi nhường một bước, rút lui khỏi nơi đây, hai tông chúng ta sẽ chung sống hòa bình.
Tề Định vẫn đoán được bọn người Mộc Ân sẽ như vậy, khí định thần nhàn nói một câu.
– Mộc sư huynh, xem ra việc này không bỏ qua được, không bằng chúng ta cá chết rách lưới với bọn chúng.
Trương Lực tức giận nói một câu.
Mộc Ân do dự một chút và nói:
– Kỳ thật huyền tinh còn thừa không còn nhiều, cho dù tặng cho Bái Nguyệt Tông cũng không sao, nhưng mà nơi này là lĩnh vực của tông môn chúng ta, nếu như hôm nay nhượng bộ, tất tổn hại thanh danh bổn môn, nghĩ đến chỉ có chiến một trận!
Hắn nhìn qua Vân Mộng Kỳ, nói:
– Tiểu thư, ta và Trương sư đệ sẽ tranh tài với bọn chúng, ngươi thừa cơ thoát càng nhanh càng tốt, trở lại tông môn nhất định phải mang chuyện này bẩm báo cho tông chủ, ngày sau nhất định phải báo thù Bái Nguyệt Tông.
– Ta sẽ không trốn!
Trong đôi mắt Vân Mộng Kỳ hiện ra thần sắc kiên định nói một câu.
– Thời gian đã qua, chiến hay lui!
Tề Định hỏi.
– Tề Định ngươi khinh người quá đáng!
Mộc Ân hít sâu một hơi, khí thế Vương giai phát ra.
– Gian ngoan mất linh, chúng ta cùng lên, không lưu tên nào!
Tề Định âm tàn nói một tiếng, một thân hỏa thuộc tính lập tức tăng vọt.
– Lão tử đã sớm không chờ được rồi, phải cho đám gia hỏa Tử Thiên Tông các ngươi nhớ kỹ lợi hại của Ngũ Uy ta.
Ngũ Uy hét lớn một tiếng, bàn tay tụ tập linh lực màu vàng đánh thẳng vào Mộc Ân.
– Ta đúng là muốn nhìn ngươi có năng lực gì!
Mộc Ân ứng một tiếng, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa.
– Ngũ sư đệ coi chừng, hắn ở sau lưng ngươi.
Tề Định nhắc nhở quát một tiếng, thân thể của hắn bay lên phía trước.
Nghe Tề Định nhắc nhở, Ngũ Uy vội vàng phóng bị sau lưng, thế nhưng mà Mộc Ân cường chiêu đã tới.
Oanh!
Ah!
Ngũ Uy kêu thảm một tiếng liền bị Mộc Ân đánh bay từ trên cao xuống đất.
Lúc này Tề Định cũng đã tới bên người Mộc Ân, hai người lập tức đại chiến với nhau.
Vài tên Vươn giai của Bái Nguyệt Tông bên kia nhanh chóng chia thành ba nơi, một người đi hiệp trợ Tề Định đánh chết Mộc Ân, hai tên Vương giai khác chống lại Trương Lực, Mộ Cơ tắc thì chống lại Vân Mộng Kỳ.
– Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không sợ rước lấy tai nạn cho quý tông sao?
Vân Mộng Kỳ nhìn qua Mộ Cơ nhàn nhạt nói ra.
Mộ Cơ dịu dàng nói:
– Chỉ cần các ngươi toàn bộ ở lại nơi này, ai biết chứ?
Dứt lời trong tay xuất hiện hai thanh loan nguyệt đao, thân đao tỏa ra hàn ý thấu xương, hào quang chói mắt không ai dám nhìn thẳng.
Hai thanh loan nguyệt đao này là đao khí tam giai cao cấp, thuộc về tinh phẩm trong tam giai.
– Đã như vầy muội muội liền chỉ điểm tỷ tỷ một hai!
Trong tay Vân Mộng Kỳ lóe lên, một thanh trường kiếm màu xanh da trời hiện ra, khí tức thuộc tính chấn động cười đại xuất hiện.
Đây chính là tứ giai trung giai Nhu Tịch Kiếm đoạt được trong động quật truyền thừa.
– Người tốt, kiếm tốt, không biết chiến lực có tốt như vậy không.
Mộ Cơ khen một tiếng, song đao trong tay kéo lê một đạo hào quang.
Vân Mộng Kỳ không lùi mà tiến tới, Nhu Tịch Kiếm trong tay chém ta từng gợn sóng giống như biển cả.
Trong lúc nhất thời trên không trung phát ra âm thanh chiến đấu kinh người, linh lực đủ mọi màu sắc không ngừng hiện ra.
Chấp sự và đệ tử Tử Thiên Tông bên dưới ngẩng đầu nhìn qua đại chiến trên cao, trong nội tâm chiến ý bành trướng. Chỉ tiếc bọn họ không giúp được cái gì.
– Đối phương là người nào, không ngờ dám khiêu chiến trưởng lão.
– Ai biết, nhất định là tới đây bới móc.
– Ngươi nói không phải nói nhảm a, ngươi xem người ta tổng cộng có sáu tên cường giả Vương giai, nhất định là có chuẩn bị, khả năng người ta biết nơi này có tinh quang nên tới cướp đoạt.
– Nói đúng, xem ra việc này khó xong.
…
Ngũ Uy bị Mộc Ân đánh một chưởng đứng lên, toàn thân đầy máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
– Mẹ kiếp, quá đại ý!
Ngũ Uy nói ra một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hôm nay Mộc Ân bị Tề Định và một tên Vương giai khác vây công, Trương Lực cũng bị hai người vây công, Bái Nguyệt Tông đại chiếm thượng phong, xem ra chỉ sợ không bao lâu đám người Mộc Ân sẽ bại.
Vân Mộng Kỳ bên kia vừa tiến giai Vương giai không lâu, chênh lệch với Mộ Cơ một đoạn nhất định, nhưng mà nàng ỷ vào huyền khí và lam giai huyền kỹ Nhu Tịch Điệp Lãng cho nên đánh ngang tay với Mộ Cơ, nhưng mà không làm gì được đối phương.
Ngũ Uy thầm nghĩ trong lòng.
– Xem ra không cần Ngũ Uy ta hỗ trợ Tề sư huynh cũng có thể tiêu diệt đám tạp chủng Tử Thiên Tông này.
Ánh mắt của hắn nhìn quá đám chấp sự và đệ tử Tử Thiên Tông và đôi mắt đầy âm tàng.
– Những tiểu tạp chủng này do ta thu thập vậy!
Ngũ Uy quát một tiếng, linh lực màu vàng tụ tập vào tay và đánh thẳng vào chập sự cùng đệ tử Tử Thiên Tông.
Ầm ầm!
Ah ah!
Cường chiêu của Vương giai đều lợi dụng thiên địa linh khí công kích, uy lực kinh thiên động địa.
Một chiêu của Ngũ Uy đã trực tiếp tiêu diệt vai tên chấp sự của Tử Thiên Tông.
– Dám giết người của bổn tông, mọi người cùng nhau xông lên tiêu diệt thằng này.
Hình Chiến Thiên hét lớn, sau đó công kích Ngũ Uy.
Hình Chiến Thiên vừa quát lên, lập tức có vài tên chấp sự Tử Thiên Tông vây công Ngũ Uy.
– Hắc hắc, tiểu tạp chủng đến đây đi, đến bao nhiêu bổn vương giết bấy nhiêu.
Ngũ Uy liếm liếm bờ môi cười dữ tợn.
Hình Chiến Thiên thân là chấp sự nội môn, địa vị trong tông khá cao, hôm nay đã là nửa bước Vương giai, miễn cưỡng có nửa phần chiến lực đối chiến Ngũ Uy, nếu đổi thành đối thủ khác, mình hắn liều mạng có thể đấu với vài tên Linh Sư cao giai.
– Tề Định, lời này của ngươi không đúng, Diễm Hỏa Cốc chính chính là lĩnh vực của tôn môn chúng ta, tinh quáng nơi này tự nhiên cũng là của chúng ta, ngươi nên mang người rời đi, miễn phá hư chuyện tốt ngàn năm của tông môn.
Mộc Ân nhàn nhạt đáp lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/05/2019 03:29 (GMT+7) |