Cuối cùng theo du thuyết của Lăng Tiếu, Mộc Hòe bỏ qua ý định dùng đan dược gia tăng thực lực các đệ tử, hắn cũng hiểu được sự thật mà Lăng Tiếu đã nói, không thể vì ích lợi trước mắt mà khiến tương lai của bọn họ đi tới càng thêm gian nan.
Đương nhiên Lăng Tiếu vẫn quyết định luyện chế Phá Linh đan cung cấp cho vài đệ tử chân truyền của Mộc Kỳ phong.
Dù sao đã đạt tới linh sư giai, căn bản đã củng cố hơn không ít, ngẫu nhiên dùng một ít đan dược gia tăng thực lực cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, chẳng qua ngày sau khi đề thăng cần đem năng lượng của mình chuyển hóa thêm tinh thuần là được.
Mộc Hòe nghe xong lời đề nghị của Lăng Tiếu liền mừng rỡ, lập tức khích lệ nói:
– Tiếu nhi, mặt mũi Mộc Kỳ phong chúng ta phải dựa vào ngươi đó!
Lăng Tiếu giang tay nói:
– Sư phụ, chỉ dựa vào đệ tử không thì không được, ngài còn phải đưa linh thảo cùng thú đan mới hữu hiệu, bằng không con làm sao luyện chế đan dược cho các sư huynh đệ đây!
– Hắc, được, ngươi ra sức, ta xuất linh thảo, Mộc Kỳ phong chúng ta nhất định phải rạng rỡ mới xong!
Mộc Hòe vô cùng cao hứng vỗ vai Lăng Tiếu, tiếp theo lấy ra một món đồ vật trong không gian giới đưa cho hắn nói:
– Nhuyễn Vệ giáp này xem như sư phụ thưởng cho ngươi.
Lăng Tiếu tiếp nhận Nhuyễn Vệ giáp, chỉ thấy vệ giáp tản ra thanh mang, sờ vào thập phần mềm mại thoải mái, nhìn vào biết rõ tuyệt đối không phải vật phàm, ít nhất là huyền khí phòng ngự ngoài tam giai cấp cao.
Loại vệ giáp phòng ngự cấp bậc như vậy có thể chịu đựng được lực công kích của linh sư cao giai.
Đây đối với người khác mà nói là thứ tốt hiếm có, nhưng Lăng Tiếu đã luyện thành tầng thứ ba của Kim Cương Ngũ Biến Quyết, cho dù một kích toàn lực của vương cấp đê giai hắn cũng kháng cự được, vệ giáp này xem như không nhiều tác dụng.
Bất quá Lăng Tiếu cũng không khách khí với Mộc Hòe, thu nhận Nhuyễn Vệ giáp, hắn không cần dùng nhưng có thể đưa cho Cát Bội Hân làm lễ vật.
Lăng Tiếu ngẫm lại, đã thời gian thật dài hắn không dùng vũ khí, hiện tại hắn đã có thể dùng linh lực làm ra được công kích cực mạnh, huống chi tốc độ của hắn ở trong đồng bậc xem như là vô song, cho dù không có vũ khí vẫn có thể miểu sát cao thủ cùng cấp.
Trong không gian giới của hắn có vài huyền khí, Liệt Viêm kiếm, Huyền Thiết côn cùng một thanh kiếm khí kim thuộc tính do Lịch Dương luyện chế trước khi hắn rời khỏi Vẫn Thạch thành, ba thanh này đều là huyền khí đê giai phù hợp với thực lực của hắn, mặt khác còn có một thanh Phệ Huyết ma đao tam giai, tuy rằng phù hợp với thực lực của hắn, chỉ tiếc nó là ám thuộc tính nên hắn chưa bao giờ sử dụng qua.
Hiện tại duy nhất lấy được ra tay chính là dược đỉnh, Hắc Diệu đỉnh chính là thần khí, phóng mắt khắp toàn bộ đại lục chính là bảo vật ngàn năm khó gặp! Vũ khí như vậy Lăng Tiếu không dám đem ra sử dụng, vạn nhất bị người biết hàng chỉ sợ bản thân hắn sẽ gặp phải họa sát thân.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiếu cảm giác mình phải chuẩn bị một thanh vũ khí tiện tay phòng ngừa ngày sau có thể sử dụng.
Nhưng đúng ngay lúc này Mộc Hòe lại đem ra một đồ vật đặt xuống trước mặt Lăng Tiếu nói:
– Vừa rồi vi sư thưởng Nhuyễn Vệ giáp cho ngươi là vì công lao ngươi luyện đan, mà Thanh Văn kiếm này tặng cho ngươi xem như bảo đảm trong Thệ Tông đại hội, đừng làm cho Tử Thiên tông chúng ta bị mất mặt.
Hai mắt Lăng Tiếu tỏa sáng, đây là một thanh trường kiếm tản ra thanh diễm, thân kiếm điêu khắc linh văn huyền ảo, một cỗ linh lực tinh thuần không ngừng chớp động, rõ ràng còn cao cấp hơn cả Nhuyễn Vệ giáp.
– Sư phụ, đây là huyền khí tứ giai phải không?
Lăng Tiếu không tiếp nhận mà có chút kinh ngạc hỏi han.
Trong mắt Mộc Hòe lướt qua tia tán thưởng nói:
– Không sai, đây là huyền khí tứ giai trung cấp, cũng là chiến khí của vi sư cả nửa đời, hiện giờ tặng cho ngươi, ngươi phải quý trọng, không được làm nhục thanh danh của nó.
Lăng Tiếu giật mình, nguyên lai đây là huyền khí của sư phụ hắn, khó trách bất phàm như thế.
– Sư phụ, ngài thu Thanh Văn kiếm về đi, rất quý trọng, huống chi đối với con mà nói tác dụng không lớn.
Lăng Tiếu cự tuyệt nói.
Mộc Hòe nghe xong lời này sắc mặt thoáng hiện lên vẻ bất mãn.
Lăng Tiếu giải thích:
– Sư phụ, ngài nên biết con đồng tu nhiều thuộc tính, Thanh Văn kiếm là huyền khí mộc thuộc tính, chỉ có thể phát huy công kích mộc hệ, điều này đối với con mà nói nhiều ít có chút hạn chế.
Mộc Hòe nghe xong Lăng Tiếu giải thích trầm tư, không tiếp tục miễn cưỡng.
– Muốn tìm một vũ khí có thể phát huy nhiều thuộc tính thật không dễ dàng đâu.
Mộc Hòe lắc nhẹ đầu thở dài nói, sau đó lại bảo:
– Ngươi về trước đi, năm ngày sau nhớ rõ đến diễn võ trường xem đệ tử chân truyền tỷ thí, tuy rằng ngươi không thể lên lôi đài, nhưng hiểu biết một chút cũng có chỗ tốt cho ngươi.
Lăng Tiếu gật gật đầu, vừa định rời đi lại nhớ chuyện gì đó, quay đầu hỏi:
– Sư phụ, chuyện của chấp sự Cát Đồ đã làm xong chưa vậy?
Nửa tháng trước Lăng Tiếu nói cho Mộc Hòe giúp hắn nói một tiếng với tông môn, cho người thay vị trí thành chủ của Cát Đồ, để Cát Đồ đến Mộc Kỳ phong chuẩn bị đột phá vương cấp.
Mộc Hòe đáp:
– Đã làm xong, tin tưởng trong hai ngày nữa hắn có thể tới.
– Vậy là tốt rồi, khi nào hắn đến nhờ sư phụ cho người báo với đệ tử một tiếng.
Lăng Tiếu nói một câu, sau đó đi về biệt viện tĩnh tu.
Hai ngày thời gian đảo mắt trôi qua.
Theo như lời Mộc Hòe, hai ngày trước Cát Đồ cùng Cát Bội Hân đi tới Mộc Kỳ phong.
Lăng Tiếu rất nhanh nhận được thông tri, lập tức đuổi tới.
Cát Đồ ở trước mặt Mộc Hòe cũng không dám gọi hắn là “tiểu Tiếu”, mà phi thường quy củ xưng hô là “Lăng trưởng lão”.
Lăng Tiếu khoát tay nói:
– Cát gia gia, đã nói đừng tiếp tục gọi như vậy, đây không phải làm khó cháu sao?
Lăng Tiếu nói như vậy ngay trước mặt Mộc Hòe ý tứ quan hệ giữa mình cùng Cát Đồ và Cát Bội Hân thân thiết, muốn nhờ Mộc Hòe chiếu cố hai ông cháu họ nhiều một chút.
Mộc Hòe lịch duyệt phong phú, nghe xong lời này nhìn thoáng qua Cát Bội Hân, lập tức hiểu được ý tứ của Lăng Tiếu, vuốt râu cười nói:
– Cát chấp sự, ta đã cho người an bài nơi ở cho ngươi, sau này ngươi yên tâm ở lại Mộc Kỳ phong tu luyện đi.
Kỳ thật Mộc Hòe đã sớm biết về Cát Đồ, hơn nữa hắn từng có một đệ tử xuất sắc chính là con trai của Cát Đồ, nếu không khi Liễu Đông ức hiếp hai ông cháu họ hắn cũng đã không nổi giận tới như vậy.
– Cát Đồ đa tạ phong chủ ưu ái.
Cát Đồ nhanh chóng cảm tạ.
– Phải rồi sư phụ, ngài an bài phòng tu luyện cho Cát gia gia đột phá vương cấp đi, tin tưởng trước ngày so đấu tông môn chúng ta sẽ có thêm một vị trưởng lão.
Lăng Tiếu nói với Mộc Hòe.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/05/2019 03:29 (GMT+7) |