Lăng Tiếu sờ lên tóc cười khan nói:
– Tiền bối Cái này Cái này có thể là bản thiếu gia nhân phẩm tốt, nó tự nhiên đi theo ta thôi.
Nếu bọn hắn đều cảm thấy đây là Giao Long trong nước thì Lăng Tiếu cũng chỉ đành đâm lao phải theo lao rồi.
Dù sao bát giai cao giai Cửu Đầu Long Xà dưới đáy sông kia cũng đã bị hắn giết chết, sau này cũng không xảy ra chuyện gì nữa.
– Thật sự là không biết xấu hổ!
Đổng Cần Cần nghe Lăng Tiếu tự luyến bản thân như thế liền khinh thường nói.
– Ta cũng biến tiểu tử ngươi nhân phẩm siêu tốt, bằng không nó mạnh mẻ như vậy sao lại chịu ở bên cạnh ngươi chứ Tiểu tử ngươi thật hợp với khẩu vị của lão đầu tử ta!
Cổ Ba khen ngợi một câu, tiếp theo hạ giọng nói với Lăng Tiếu nói:
– Ta nói, ngươi cảm thấy tiểu Thất nhà ta thế nào hả Nàng chính là kim hoa đẹp nhất Nam Thiên Thành đấy, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có ‘
Hắn còn chưa dứt lời, Đổng Cần Cần đã gọi Minh Vân Báo nhào tới.
Cổ Ba kêu lên một tiếng, tranh thủ tránh đi, hắn vẫn không quên kêu lên:
– Chỗ không tốt duy nhất của nàng chính là tính tình quá dữ tợn!
– Cổ gia gia, ta nhất định phải nhổ sạch rau mép của ngươi!
Đổng Cần Cần bị tức đến nổi trận lôi đình kêu lên.
Lăng Tiếu nhìn một màn này, khẽ cười một cái, tiếp theo nói với Đổng gia lão tổ, Nam Cung Liệt cùng với người Long Hải Các:
– Chư vị tiền bối đã quấy rầy rồi, vãn bối xin từ biệt.
– Tiểu huynh đệ cần gì vội vã như thế, phía trước không xa chính là chỗ của Long Hải Các ta, ngươi thu phục được Giao Long, xóa đi mối họa lớn nhất của Long Đào Giang, chúng ta thập phần cảm kích, không bằng đến Long Hải Các ta ở lại mấy ngày rồi rời đi cũng không muộn.
Long Hải Thiên mở miệng mời nói.
Tài tuấn trẻ tuổi như thế, bọn hắn hiện giờ không nịnh bợ còn đợi đến khi nào nữa, huống chi người trẻ tuổi này còn giúp bọn hắn diệt trừ kẻ địch nhiều năm, dư nghiệt còn lại của Cự Giang Tông cũng không phải lo nữa, Long Hải Thiên Tâm vô cùng cảm kích Lăng Tiếu, bởi vậy cũng chân thành tỏ vẻ mời.
– Cái này có lẽ phải cô phụ một phen tâm ý của tiền bối rồi, vãn bối có chuyện quan trọng chạy tới Nam Hoang Cổ Thành, thật sự không tiện ở lâu.
Lăng Tiếu từ chối nhã nhặn nói.
Nam Hoang Cổ Thành chính là cổ tộc phát nguyên chi địa, cũng là tổ địa di chỉ của cổ tộc.
Long Hải thiên còn chưa trả lời, Nam Cung Liệt lại thản nhiên nói:
– Ngươi muốn đi cổ thành làm gì, ở đó đã hoang phế vạn năm, nghe nói vạn năm trước chỗ đó phát sinh chuyện gì đó, bao nhiêu năm không người nào biết được chỗ đó rốt cục là thế nào.
Nam Cung Liệt là người Nam hoang, đối với chuyện ở Nam hoang vẫn tương đối hiểu rõ.
– Vãn bối có nỗi khổ tâm không thể không đi.
Lăng Tiếu đáp.
– Đã như vậy, vậy trước tiên tới Long Hải Các nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai ta mang ngươi đi cổ thành.
Nam Cung Liệt đáp.
– Cái này.
Lăng Tiếu có chút do dự không biết phải đáp lời thế nào.
Cổ Ba lần nữa trở lại trước mặt Lăng Tiếu nói:
– Tiểu tử ngươi thật có phúc, Liệt lão đệ nổi danh là khó gần người lạ, hắn mời ngươi đồng hành cũng là vận khí của ngươi, không ai quen thuộc vùng Nam hoang kia hơn hắn đâu.
Lăng Tiếu suy nghĩ một chút đáp.
– Như vậy thì làm phiền tiền bối rồi.
Dù sao hắn còn phải đợi Ma Đế và Huyền Diệu, vậy thì cứ dứt khoát đến Long Hải Các vài ngày, tìm hiểu tình huống một chút lại lên đường.
Long Hải Thiên và ba gã trưởng lão đời truowcscuar Long Hải Các ra mặt đồng thời mời Đổng gia lão tổ và Cổ Ba đại sư cùng nhau làm khách.
Hai người do dự một chút, hay quyết định cho Long Hải Các một cái mặt mũi.
Long Hải Các ngày sau nhất định sẽ nhất thống bá quyền Long Đào Giang, tuy nói Đổng gia bọn hắn thế lớn, nhưng tạo mối quan hệ tốt cũng phi thường cần thiết.
Về phần Thái gia Nhị lão cũng mày dạn mặt dày đi theo, đây chính là cơ hội tốt để kết giao với Đổng gia, đồng thời cũng tạo quan hệ tốt với Long Hải Các, Nam Cung Liệt cùng người trẻ tuổi kia, chuyện này đối với Thái gia bọn họ cũng tương đối trọng yếu.
Lăng Tiếu sau khi truyền âm cho Ma Đế liền cùng bọn người Long Hải Thiên về về Long Hải Các.
Long Hải Các dùng giang mà kiến, bốn phương tám hướng sơn thủy tú lệ, kiến trúc đồ sộ đại khí, sơn lĩnh xanh tươi, thác nước chảy ròng, linh điểu chạy như bay, linh khí sung túc, từ xa nhìn lại giống như một họa quyển xinh đẹp vậy, khiến tâm cảnh của người buông lỏng đi rất nhiều.
Long Hải thiên mang theo mọi người trực tiếp lên Long các, cũng chính là nơi biểu tượng cao nhất của Long Hải Các.
Long các ở trên ngọn núi cao nhất bên bờ sông, cung điện đại trụ và vách tường đều dùng Long đồ Phượng án làm chủ, Điêu công thập phần tinh tế, lộ ra rất sống động, một đầu Cự Long vòng trên cung điện, mang đến cho người một loại khí phách thập phần chấn nhiếp.
Đi vào trên Long các quan sát xuống, Long Đào Giang như Cự Long cuộn mình, nước sông dậy sóng bốc lên, đối ứng với Long các, khiến người không khỏi không cảm khái người kiến tạo ra Long Hải Các này thật sự là một thiên tài, rõ ràng nhập gia tùy tục, ngay tại chỗ lấy cảnh, kiến tạo ra nơi này, thật đúng không phụ với cái danh “Long các”
– Khó trách ở bên ngoài một mực truyền lưu một câu nói thế này “Long các gặp Chân Long!” Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nam Cung Liệt ngắm nhìn Long Đào Giang dưới chân nhàn nhạt tán dương nói.
Đổng gia lão tổ cũng xưng phải nói:
– Đây chính là tự nhiên chi đạo, mỗi ngày đánh giá nghiên cứu còn hơn một tháng tu luyện, đáng tiếc các ngươi lại lãng phí nó.
– Đổng lão dạy rất đúng.
Long Hải Thiên hơi khom người nói.
Hắn trong lòng nói thầm.
– Con sông này ta nhìn gần trăm năm rồi, cũng không phát hiện thấy mình tăng lên ngàn năm chi công a.
Nhưng mà, mọi người đang muốn tiến vào Long các lại phát hiện Lăng Tiếu rõ ràng không đuổi kịp.
– Lăng.
Long Hải thiên muốn kêu gọi Lăng Tiếu.
– Đừng cắt ngang hắn!
Đổng gia lão tổ mở miệng ngăn cản nói.
Chỉ thấy Lăng Tiếu ngơ ngác nhìn qua con sông lớn như Cự Long kia, nước sông cuồn cuộn tựa hồ vĩnh viễn không ngừng chảy về phía đông, bọt nước xông lên rít gào vẩy ra, nhiều lần không ngớt, xu thế như Giao Long trùng thiên, như cao thủ đánh một kích toàn lực, phiên giang đảo hải.
Lăng Tiếu lâm vào một loại trạng thái không hiểu, chỉ cảm thấy mình như một diệp thiên thuyền, theo gió mà đi, theo sóng mà cao, theo thế mà động, theo nước mà dừng.
Loại cảm giác huyễn hoặc khó hiểu này tựa hồ càng không ngừng quấn trong lòng hắn.
Một đám lão giả sau lưng Lăng Tiếu không ai dám mở miệng gọi hắn, bởi vì bọn hắn đã biết rõ Lăng Tiếu lúc này đang ở trạng thái gì.
Đây là Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh trong truyền thuyết, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Võ giả truy cầu võ đạo cực hạn, chỉ có đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất, mới có thể thành tựu đỉnh phong.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 31/05/2019 03:29 (GMT+7) |