– Phụ thân, ngươi không nhớ ta đã nói với ngươi lúc đi tham gia thề tông đại hội, ở trong Vạn Thú Quật ta và mấy vị sư huynh sư tỷ đã bị người Cự Giang Tông tập kích, chúng ta thiếu chút nữa đã bị lăng nhục mà chết, chính là vị ân công này đã kịp thời xuất hiện cứu chúng ta.
– Thì ra Lăng tiểu huynh đệ lại là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, Long Hải Thiên ta vô cùng cảm kích, ngày sau nếu có gì cần Long Hải Các ta hỗ trợ cứ mở miệng, Long Hải Thiên ta tuyệt đối sẽ không trì hoãn.
Long Hải Thiên giật mình, lúc trước hắn quả thực nghe con gái từng nói qua chuyện ở Vạn Thú Quật, lúc này liền chắp tay với Lăng Tiếu cảm tạ nói.
Hắn dưới gối chỉ có đứa con gái này, đối với con gái rất là bảo vệ, lời này của hắn tuyệt đối là thật tình, đồng thời cũng có chút ít ý lôi kéo Lăng Tiếu.
Theo Lăng Tiếu bị Long Nhược Đồng nhận ra, thân phận của hắn cũng bị mọi người biết được.
Thì ra người trẻ tuổi xuất sắc trước mắt này rõ ràng là người của v vốn chỉ là bát phẩm tông môn.
Vương cấp hai mươi tuổi, lại có tọa kỵ lục giai cao giai linh thú, còn có ngộ tính kinh người, bọn hắn vốn cảm thấy Lăng Tiếu lai lịch hẳn là rất lớn mới đúng, không nghĩ tới lại là người của Tử Thiên Tông Cái này khiến bọn hắn đối với Tử Thiên Tông thu được đệ tử trẻ tuổi xuất sắc như thế cực kỳ hâm mộ.
Một đoàn người đến trong Long các nghỉ ngơi, Long Hải Thiên sai người người mang lên rượu tốt ủ ngàn năm, cùng với thiên niên linh quả cho mọi người hưởng dụng.
Hắn hoàn toàn là dùng đãi ngộ cao nhất để mời bọn người Lăng Tiếu.
Phải biết rằng mọi người ở đây đều là một phương cường giả, càng có Đổng gia lão tổ ở đây, bọn hắn sao có thể không nịnh nọt đối đãi đây chứ.
Long Nhược Đồng sau khi nhận ra Lăng Tiếu liền cứ dính bên cạnh hắn, cực kỳ nhiệt tình băt chuyện với Lăng Tiếu, khiến cho Lăng Tiếu quả thật rất khẩn trương thẹn thùng.
Long Nhược Đồng coi như là mỹ nữ số một, một chút cũng không chênh lệch Lữ gia tỷ muội, từng đợt mùi thơm nữ tử phát ra hiến hắn có chút tâm vượn ý loạn.
Đổng Cần Cần ngồi ở đối diện Lăng Tiếu thì thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp toát ra ý khó chịu nồng đậm, trong nội tâm thầm mắng:
– Dâm tặc đắc ý.
Lúc này, Cổ Ba nhàn rỗi nhàm chán cười hỏi Lăng Tiếu:
– Tiểu tử, vừa rồi ngươi đến tột cùng lĩnh ngộ cái gì.
Cổ Ba lời này vừa ra, tất cả mọi người đều chú ý đến Lăng Tiếu.
Bọn hắn cũng đều muốn biết Lăng Tiếu sao có thể đơn tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, mà hắn lại từ đó lĩnh ngộ được gì, chuyện này bọn hắn cực kỳ muốn biết.
Lăng Tiếu trầm tư một chút liền đáp:
– Dùng đại thế chi lực, thuận tự nhiên chi đạo, thuận thế mà công, đạo hóa tự nhiên, dùng bất biến ứng vạn biến, vạn pháp đều có thể phá.
Mọi người nghe xong lời này đều nhíu mày suy nghĩ.
Hiểu rõ đầu tiến chính là Đổng gia lão tổ, hắn khen:
– Hảo hảo, dùng bất biến ứng vạn biến, vạn pháp đều có thể phá, nghe rất đơn giản, nhưng muốn thật sự làm được điểm này lại rất khó Dùng đại thế chi lực đạo hóa tự nhiên vạn biến, liền có thể gặp mạnh càng mạnh, chiến thắng, đây chính là chỗ tinh túy của chiến thế, chiến ý, chiến cơ.
Mọi người nghe Đổng gia lão tổ giải thích xong, lập tức cảm thấy rộng mở trong sáng.
Xu thế nước sông lúc có phập phồng, bất động tĩnh, khẽ động lại như bôn lôi, cuồn cuộn không dứt, hạo hạo đãng đãng.
Đây chính là tự nhiên chi đạo, dùng đại thế chi lực, thuận tự nhiên chi đạo, thuận thế mà công, đạo hóa tự nhiên.
Mọi người trong lúc nhất thời đều như bắt được gì đó, lại tựa hồ như mơ hồ.
Đúng lúc này, Long Hải Các có người đến báo bên ngoài có một người trẻ tuổi và một người già cầu kiến, nói là bằng hữu của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu biết chắc là Huyền Diệu và Ma Đế đã chạy tới.
Long Hải Thiên sai người mang hắn tiến đến.
Huyền Diệu và Ma Đế sau khi đi vào, Huyền Diệu hành lễ với từng người, mà Ma Đế lại đi đến trước mặt Lăng Tiếu khom người nói:
– Chủ nhân, lão nô không thể cứu viện, khiến chủ nhân bị sợ hãi.
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn Lăng Tiếu cực kỳ kinh ngạc không thôi.
Xem Ma Đế tu vị là trung giai Địa Hoàng, rõ ràng xưng hô Lăng Tiếu là “Chủ nhân”
Đây quả thực thật bất khả tư nghị a!
Phải biết rằng trưởng lão đời trước của Tử Thiên Tông cũng chỉ là Địa Hoàng giai thôi, cho dù Lăng Tiếu ở Tử Thiên Tông là đệ tử xuất sắc nhất, nhưng cũng không thể có được người hầu Địa Hoàng giai chứ.
Ở Tây Bắc, bất luận một gã Địa Hoàng giai nào cũng là tồn tại cao cấp nhất, có tôn nghiêm và địa vị cao thượng của mình, sao có thể cam nguyện làm nô được chứ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người suy đoán thân phận Lăng Tiếu cũng không đơn giản là một gã đệ tử của Tử Thiên Tông.
Lúc chạng vạng tối, Long Hải Thiên ở trong Long các bày ra yến hội, trong các xuất hiện hào khí vui mừng đã lâu không có.
Sau yến hội, Đổng gia lão tổ, Cổ Ba và Đổng Cần Cần dẫn đầu rời đi.
Trước khi rời đi, Cổ Ba không nhìn qua vụng trộm nói với Lăng Tiếu:
– Tiểu Thất nhà ta coi như không tệ, muốn bộ ngực có bộ ngực, muốn bờ mông có bờ bông, là tướng sinh con tốt, tốt hơn nữ oa kia của Long gia nhiều, ngươi không ngại thì cứ suy nghĩ đi.
Hắn vừa mới dứt lời, mông đít đã bị Đổng Cần Cần hung hăng đạp một cước.
Đổng Cần Cần nghiến răng nghiến lợi nói:
– Về nhà sẽ bứt sạch râu mép của ngươi.
Tiếp theo nàng ngoái đầu lại trừng mắt liếc Lăng Tiếu:
– Dâm tặc đối trá, đừng để ta thấy ngươi nữa.
Dứt lời, phiêu nhiên ra khỏi Long Hải Các.
Lăng Tiếu thầm nói.
– Cô nàng này uống lộn thuốc, bản thiếu gia chính là quân tử nho nhã, luôn gọi ta là dâm tặc, coi chừng ta thực dâm cho ngươi xem.
Theo ba người Đổng gia rời đi, Thái gia Nhị lão cũng rời đi, mà Nam Cung Liệt và ba người Lăng Tiếu thì được an bài nghỉ ngơi trên một ngọn núi phong cảnh rất tốt.
Đến nghỉ ngơi chỗ, Huyền Diệu hỏi Lăng Tiếu tao ngộ mấy ngày nay.
Lăng Tiếu không giấu giếm gì toàn bộ nói cho Huyền Diệu.
Hắn vẫn cảm thấy Huyền Diệu là một bằng hữu đáng giá tín nhiệm, nói chuyện này cho hắn biết tin tưởng cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Bằng hữu vốn quý ở chỗ thổ lộ tình cảm, Lăng Tiếu cũng muốn thăm một chút Huyền Diệu đối với hắn có ý gì, có lẽ hắn thật là biểu ca của Tế Tự Nữ.
Huyền Diệu sau khi nghe Lăng Tiếu nói xong, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ nói:
– Cơ duyên của Lăng huynh quả nhiên phúc dày, đổi lại người bình thường chỉ sợ chỉ có đường chết thôi.
– Đó là đương nhiên, bản thiếu gia gần đây hồng phúc Tề Thiên, tuyệt địa phùng sinh, ai cũng không làm gì được ta cả.
Lăng Tiếu rắm thí lên tiếng, lại nói tiếp.
– Mấy ngày nay ngươi và lão Triệu không xảy ra chuyện gì chứ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 31/05/2019 03:29 (GMT+7) |