– Ta sao sánh được với độc thuật vô song của lão độc vật người, vừa rồi ta thiếu chút nữa đã xui xẻo rồi.
Lăng Tiếu một bên uống tiểu rượu một bên thong dong đáp.
– Điêu trùng kế lượng, khó mà trèo lên phong nhã.
Trung niên nhân sau khi khiêm tốn một câu liền cầm lấy vò rượu của Lăng Tiếu, phẩy tay hấp tới một cái ly, sau đó cũng không khách khí tự rót đầy cho mình.
Lăng Tiếu không để ý tới hắn, mà dùng khóe mắt liếc qua Thải Tiên Tử, phát hiện nàng cũng đang kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
– Thiên Diện huynh đối với đạo cô này cảm thấy hứng thú?
Tung niên nhân hứng thú hỏi thăm.
– Ta thích nhất đúng là kiểu nữ nhân này, không biết Cuồng Đạo Nhân kia có chịu nhường cho không.
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
– Ha ha, ta nghĩ cái này rất khó, bất quá Thiên Diện huynh nếu như có thể khiến hắn chắp tay nhường cho vậy thì không giống.
Trung niên nhân cười nói.
– Cái này có gì khó, chờ bọn hắn đánh xong, ta đòi hắn, hắn hẳn cũng không dám nhiều lời nửa câu.
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
Trung niên nhân kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu buồn bã nói:
– Khó trách Thiên Diện huynh đã có thể nội liễm khí tức, chẳng lẽ là đã vượt qua một bước kia rồi sao?
Lăng Tiếu cười nhẹ không nói, bộ dáng lộ ra cực kỳ tự tin, kỳ thực trong lòng hắn đang bồn chồn, những người trước mắt này đều là cao thủ Hoàng cấp đáng sợ, mỗi người thoạt nhìn đều không phải người lương thiện gì, hắn tuy không sợ, nhưng cũng không nên gây chuyện.
– Ta nói ba vị đừng đánh nữa, người Thần Đạo Minh cũng sắp đến rồi, muốn đánh không bằng đến Cổ Thành lại phân cao thấp a.
Trung niên nhân kêu to với ba người đang đọ sức.
Trung niên nhân vừa dứt lời, ba người đều khó chịu thu tay lại.
– Ô hắc, còn dám nói năng lỗ mãng nữa thì nhất định không tha cho ngươi.
Bà lão khó chịu trừng mắt nói với lão đạo nhân.
Lão đạo nhân kia quát to:
– Hừ, coi như các ngươi có nhiều thêm hai người quái dị nữa đi ra ta cũng không sợ các ngươi.
– Ha ha, thật can đảm!
Độc nhãn lão giả rống lớn một tiếng, muốn lần nữa ra tay.
– Đã đủ rồi, cho dù ba vị không cho ta mặt mũi, cũng phải cho Thiên Diện huynh vài phần tình mọn chứ!
Trung niên nhân quát khẽ.
Ba người nghe xong lời trung niên nhân đều nhìn về phía Lăng Tiếu.
– Ha ha, hắn mà là Thiên Diện Thư Sinh?
Độc nhãn lão giả kia là người đầu tiên không tin nói.
– Ô hắc, Vương cấp nho nhỏ mà thôi, nếu hắn là Thiên Diện Thư Sinh thì sớm đã bị người khác băm thành thịt vụn rồi.
Bà lão kia âm hiểm cười nói.
Lão đạo nhân kia cũng cực kỳ khinh thường nhìn Lăng Tiếu nói:
– Xú tiểu tử dám giả mạo Thiên Diện Thư Sinh, ngươi muốn chết ah!
Trung niên nhân ngồi ở đối diện Lăng Tiếu đong đưa hắc phiến cũng không nói gì, trên mặt treo dáng tươi cười an vị xem cuộc vui.
Lăng Tiếu thật sự rất muốn một quyền phế đi hắn ta, rõ ràng là hắn đang hoài nghi, nhưng lại lôi kéo thêm người khác hoài nghi, tâm kế tên này quả nhiên cực sâu.
Lăng Tiếu bất động thanh sắc rót một chén rượu, sau khi uống một hớp nói:
– Cuồng Đạo Nhân, đạo cô của ngươi ta muốn rồi.
– Ha ha, đây chính là song tu đạo lữ bổn đạo gia khó lắm mới tìm được, ngươi rõ ràng dám đòi ta, cho dù ngươi thật sự là Thiên Diện Thư Sinh cũng không dám hù dọa bổn đạo gia như thế, xem đạo giá xé mặt ngươi ra, cho ngươi dám gạt chúng ta.
Cuồng Đạo Nhân cuồng tiếu, tiếp theo giơ vuốt trảo tới Lăng Tiếu.
Cuồng Đạo Nhân tốc độ ra tay cực nhanh, Lăng Tiếu rõ ràng cũng không né tránh.
Nhưng mà, đang khi mọi người cho rằng Cuồng Đạo Nhân sắp một chiêu đắc thủ thì không ngờ hắn bắt được không phải Lăng Tiếu, mà là một đầu tiểu Giao Long màu xanh đậm.
– Cái gì đó?
Cuồng đạo nhân cầm Lam Sắc Giao Long nghi ngờ nói.
Sau một khắc, Cuồng Đạo Nhân chỉ cảm thấy trong tay truyền đến một cổ cự lực, cả người bị Lam Sắc Giao Long hung hăng vung bay ra ngoài.
Cuồng Đạo Nhân đụng vào vách tường, vách tường lưu lại một bóng người, người của hắn không biết bị vung bay đi nơi nào rồi.
Trung niên nhân kia, bà lão và độc nhãn lão giả đều biến sắc.
Bọn hắn nhìn tiểu Giao Long tràn đầy nghi hoặc và kiêng kỵ.
Lam Sắc Giao Long xông tới ba người bọn họ há mồm, cuối cùng cũng không để ý tới bọn hắn nữa, trực tiếp quấn ở bên hông Lăng Tiếu biến thành một đai lưng màu xanh da trời.
– Các ngươi cút đi cho ta, đừng quấy rầy ta uống rượu nữa.
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
– Thiên Diện huynh cần gì như thế, vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Trung niên nhân chắp tay với Lăng Tiếu nói.
Bà lão cũng âm hiểm cười nói:
– Ô hắc, hiểu lầm… Chỉ là hiểu lầm, Cuồng Đạo Nhân kia thực là đáng đời.
– Ha ha, có Thiên Diện huynh ở đây, ắt hẳn người Thần Đạo Minh cũng không dám xằng bậy nữa.
Độc nhãn lão giả cũng nịnh nọt nói.
Ba người bọn họ đã nhận ra Lam Sắc Giao Long trói ở bên hông Lăng Tiếu tuyệt không phải ấu linh thú bình thường, mà là Giao Long phiên bản thu nhỏ, vừa rồi một màn đánh bay Cuồng Đạo Nhân, khí thế mà đầu Giao Long kia phát ra khiến bọn hắn cảm thấy sợ hãi, thực lực đầu Giao Long này tuyệt đối là ngoài lục giai.
Ba người bọn họ đều có thực lực Địa Hoàng giai, coi như là một phương bá chủ rồi, nhưng đối mặt đầu Giao Long này cũng chỉ có thể nịnh nọt, bọn hắn đều nghĩ Thiên Diện Thư Sinh từ lúc nào lại thu phục được Giao Long đáng sợ như vậy?
Lăng Tiếu không muốn dây dưa với bọn họ nữa, nhưng đang lúc hắn muốn rời đi thì bên ngoài lại truyền tới từng đợt nhạc khí giao hưởng.
Không được một lát, tám nữ tử mặc tơ lụa trắng thuần mang một chiếc giường êm lăng không mà đến.
Giường êm chưa đến đã truyền đến từng đợt hương thơm, cánh hoa từ trên không rơi lả tả xuống.
– Không biết giá lâm là Thần Minh Thần Mẫu hay là Thần Nữ?
Trung niên nhân ngưng trọng nhìn chằm chằm vào người tới hỏi.
Bà lão và độc nhãn lão giả kia thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
Lăng Tiếu thì tràn đầy vẻ nghi hoặc:
– Minh chủ Thần Đạo Minh chẳng lẽ lại là nữ sao?
– Độc Hoàng, Quỷ Bà Yêu Công ba vị cớ gì hành hung đả thương người, nên biết mọi người đều ngang hàng, chúng ta không có quyền tùy ý cướp đoạt tính mạng người khác.
Giường êm rơi xuống đất, phía sau màn lụa mỏng truyền đến một thanh âm cực kỳ dễ nghe.
– Nguyên lai là Thần Nữ điện hạ, những người này cũng không phải tại hạ giết chết, ngươi phải nên hỏi bọn hắn mới đúng.
Trung niên nhân chắp tay nói, hắn phảng phất như đối mặt với người nào cũng không mất đi lễ độ vậy.
– Ô hắc, bình dân như con sâu cái kiến, chẳng lẽ Thần Nữ cho rằng bọn họ có thể sánh với chúng ta sao?
Bà lão đáp.
– Quỷ Bà lời ấy sai rồi, Quỷ Bà vào lúc mới sinh ra chẳng lẽ không phải là một hài nhi không chút vũ lực sao? Khi đó ngươi có khác gì bọn hắn lúc mới sinh, cho nên ta khuyên ba vị vẫn nên về thần minh ta, đạo hóa chúng sinh.
Trong giường êm truyền ra thanh âm phản bác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 31/05/2019 03:29 (GMT+7) |