Thần Đạo Minh Phó minh chủ bá đạo nói.
Thải Hà Nguyệt định nói gì đó, Cuồng Đạo Nhân đã một bước lên trước một bước quát to:
– Các ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa, Tiên Tử chính là tiên lữ của Lăng huynh, há lại sẽ gia nhập vào tiểu gia tiểu phái các ngươi, thật sự là không biết tốt xấu.
Như thế nào là cuồng? Đây chính là cuồng!
Ở Nam Hoang này Thần Đạo Minh và tứ đại thế gia tuyệt đối là thế lực cao cấp nhất, có ai dám cuồng vọng cho rằng bọn họ là tiểu gia tiểu phái chứ?
Ngoại trừ Cuồng Đạo Nhân, chắc hẳn không có mấy người dám nói chuyện không kiêng kỵ gì như thế, trừ phi người nọ không muốn sống nứa mới nói vậy.
Người Thần Đạo Minh và tứ đại thế gia đều tức giận trừng mắt nhìn Cuồng Đạo Nhân.
Phó minh chủ Thần Đạo Minh nhàn nhạt nói:
– Cuồng Đạo Nhân ngươi tính tình thô bạo, không bằng để bổn minh chủ cảm hóa ngươi đi theo thần minh ta, phát huy tôn chỉ thần minh ta thì tốt hơn.
Dứt lời, Thần Đạo Minh Phó minh chủ trong tay có thêm một cái vòng thép màu xanh da trời, quanh thân vòng thép phát ra trận trận khí mờ mịt, mấy chục đóa liên hoa ảnh yêu dị hiện ra.
Tất cả mọi người vừa thấy vòng thép màu xanh da kia đều biến sắc.
Đây là một kiện lục giai trung giai Linh Khí Lam Liên Quyển, do mấy chục đóa Lam Liên chi tâm ngoài bảy ngàn năm luyện chế thành, có công hiệu khống chế mê loạn tâm thần.
– Ô hắc ha ha, hai chúng ta cũng muốn bị ngươi cảm hóa đây, xem thử ai bị cảm hóa trước.
Quỷ Bà Yêu Công thối lui đến bên cạnh Cuồng Đạo Nhân quái khiếu nói.
Khô lâu quyền trượng trong tay Quỷ Bà tán phát ra trận trận quang mang u lục khiến lòng người lạnh ngắt.
– Độc khí trong tay ta cũng muốn ngươi giúp ta tinh lọc một chút, không biết có được không.
Độc Hạt Tử trong tay phát ra một đoàn khói độc màu đen, từng đợt độc khí phát ra, ăn mòn khiến không khí chung quanh như quay cuồng lên.
Người Thần Đạo Minh đều tụ lại bên người Phó minh chủ bọn hắn, tùy thời đợi phân công.
Người tứ đại thế gia thì lui ra, không muốn tham dự vào vũng nước đục này.
Ngay khi đại chiến xắp xảy ra, một đạo thanh âm uy nghiêm từ đằng xa truyền đến:
– Các ngươi có đi không, không đi thì cứ đứng đó đi, bằng không đừng trách lão phu không khách khí.
Quang điểm đỏ như Liệt Dương không ngừng biến mất ở phía chân trời.
Mọi người phục hồi tinh thần lại, đều không dây dưa nữa nhao nhao chạy đi.
Phó minh chủ Thần Đạo Minh lạnh lùng nhìn tứ đại ác nhân nói:
– Hy vọng các ngươi có thể còn sống ra khỏi Cổ Thành để thần minh ta có cơ hội cảm hóa bốn vị.
Dứt lời, cưỡi Thanh Dực Phong Điêu nhanh chóng chạy đi.
Cuồng Đạo Nhân khinh thường kêu lên:
– Cho rằng mình giỏi lắm sao, chúng ta đương nhiên có thể sống sót rời khỏi Cổ Thành, người Ôn Dịch Minh các ngươi thì khó nói.
– Ô hắc ha ha, nói hay lắm, có lẽ sửa gọi là Ôn Dịch Minh mới đúng.
Quỷ Bà Yêu Công phụ họa cười nói.
Độc Hạt Tử đong đưa hắc phiến khẽ cười nói:
– Nhỏ giọng một chút, để nhân gia nghe được, còn cho là chúng ta bốn phía tạo dao động đấy.
Hắn bảo người khác nhỏ giọng, nhưng lời này của hắn lại khiến người ngoài ngàn mét cũng nghe thấy rõ ràng.
Tứ đại ác nhân, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, Thần Đạo Minh một mực xem bọn hắn là cái gai trong mắt, mà bọn hắn cũng thập phần chán ghét người Thần Đạo Minh.
– Chúc mừng chúc mừng Lăng phu nhân thành tựu Hoàng cấp, ta có một đóa kim man liên, kính ý nho nhỏ xin Lăng phu nhân nhận lấy.
Độc Hạt Tử trong tay có thêm một cái hộp ngọc, trong hộp ngọc chứa một đóa tiểu kim hoa, đúng là ngũ giai trung giai kim man liên, là linh hoa hiếm có mà võ giả kim thuộc tính khát vọng.
Quỷ Bà Yêu Công thấy thế, các nàng nhìn nhau một cái, trong tay Quỷ Bà cũng thêm một hộp ngọc, khẽ cười nói:
– Chúc mừng Lăng phu nhân quang vinh thành Hoàng, đây là thú đan ngũ giai cao giai kim thuộc tính, hy vọng ngươi sẽ thích.
Cuồng Đạo Nhân mắt nóng nảy, Không Gian Giới của hắn tựa hồ không có cao giai kim chúc linh thảo hay thú đan gì cả, cơ hội nịnh bợ Lăng Tiếu này chẳng lẽ lại bỏ lỡ?
Bỗng nhiên, Cuồng Đạo Nhân từ trong Không Gian Giới quét được một thứ tốt, tranh thủ thời gian lấy ra.
– Chúc mừng Lăng phu nhân thành Hoàng, đây là ngũ giai cao giai phòng ngự vệ giáp, xuất từ Đường gia, có lẽ phù hợp với ngươi, kính xin Lăng phu nhân nhận lấy.
Cuồng Đạo Nhân hai tay bưng lấy vệ giáp nói.
– Cái này… Sao không biết xấu hổ thế được.
Thải Hà Nguyệt có chút khó xử nói, ánh mắt nhìn qua Lăng Tiếu với ý hỏi.
– Mấy thứ này tuy hơi kém một chút.
Lăng Tiếu nhìn lướt qua đồ vật trong tay bốn người, dừng một chút lại nói:
– Bất quá nếu là một phen tâm ý của mấy vị thì ngươi cứ miễn cưỡng nhận đi.
Tứ đại ác nhân nghe xong lời này, trên mặt đều nóng lên, bọn hắn thầm nói:
– Cái này thật là không có thiên lý a, đồ tốt như vây jrox ràng lại nói kém, không muốn thì thôi vậy.
Bọn hắn cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng mà không dám nói ra, vì Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch kia, bọn hắn nhịn.
Huyền Diệu ở bên trên mặt có chút mất tự nhiên, hắn nhịn không được muốn co quắp:
– Cái này choáng nha cũng quá lừa người rồi, đồ vật tốt như vậy còn nói khó coi, chỉ sợ đợi lát nữa ngươi sẽ vụng trộm vui vẻ cũng nên, thật là được tiện nghi còn khoe mã điển hình.
Lăng Tiếu thoáng nhìn thần sắc Huyền Diệu, nhàn nhạt hỏi:
– Tiểu đệ, ngươi có lễ vật gì tốt tặng cho chị dâu hả.
Huyền Diệu nội tâm một hồi cuồng trảo, thần sắc bình thản nói:
– Bản Thiên Cơ chỉ mới vào Vương cấp có vật gì tốt chứ.
Lăng Tiếu trên mặt lộ nụ cười gian, thần sắc tựa như nói:
– Đừng tưởng rằng bản thiếu gia không biết tên thần côn ngươi cũng có không ít trân tàng, nếu không xuất ra chút đồ, bản thiếu gia tuyệt đối không để yên cho ngươi đâu.
– Phu quân, ta thấy được rồi, đừng làm khó dễ hắn nữa.
Thải Hà Nguyệt cực kỳ ân cần nói.
Thế nhưng lời này lọt vào tai Huyền Diệu lại là châm chọc cực lớn.
– Coi như vợ chồng các ngươi hung ác.
Huyền Diệu cắn cắn răng lấy ra một khỏa hạt châu thuần khiết tự nhiên.
Hạt châu này lớn chừng nắm tay, lóe sáng óng ánh, vừa mới xuất hiện thì bốn phía linh khí rõ ràng đã nhanh chóng tụ tập lại.
– Hấp Linh Châu!
Ma Đế rất ít mở miệng cũng thở nhẹ.
– Hấp Linh Châu?
Tứ đại ác nhân đều kinh ngạc nói, sau đó bọn hắn đều như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt có chút co rút lại, trở nên sáng rực, hiển nhiên bọn hắn đã nhớ ra đây là thứ gì.
– Huyền Diệu chúc mừng Lăng phu nhân tấn giai Địa Hoàng, đây là Hấp Linh Châu, chỉ cần mang nó ở trên người, mặc kệ lúc nào cũng có thể tụ tập linh khí, khiến ngươi vĩnh viễn sẽ không vì linh khí thiếu hụt mà phiền não.
Huyền Diệu thản nhiên nói.
Lăng Tiếu liếm liếm đầu lưỡi, tranh thủ thúc giục Thải Hà Nguyệt nói:
– Nguyệt Nhi còn không thu lấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 31/05/2019 03:29 (GMT+7) |